Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Quy Phàm không buồn chớp mắt, nữ quỷ không khỏi hồ nghi.

Nó nhầm hả?

Người đàn ông này mới giống một đạo sĩ chứ nhỉ? Đâu thể là con bé vắt mũi chưa sạch kia được?

Nữ quỷ chỉ đành ngồi xổm sang bên cạnh, nhìn động tác của Mộc Quy Phàm, oán hận nói: “Cuối cùng cũng có người tìm thấy ta rồi…”

Nó đã nằm trong tủ quá lâu, đến nó còn chẳng nhớ mình đã mắc kẹt nơi này bao lâu, chỉ biết là rất lâu rất lâu mà thôi…

Mộc Quy Phàm dùng sức kéo cửa tủ, nhưng tủ đã bị khóa, không mở được.

Anh ngồi xổm trước tủ, không ngẩng đầu lên, hỏi: “Có tuốc nơ vít không?”

Đàm Chỉ Quân vội đi lấy: “Có…”

Túc Bảo học theo Mộc Quy Phàm, cũng ngồi xổm trước tủ.

“Ba ơi, bị khóa như này thì dùng tuốc nơ vít có mở được không? Chẳng phải có chìa khóa mới mở được sao ạ?”

Vừa hay Đàm Chỉ Quân cầm tuốc nơ vít bước vào phòng, Mộc Quy Phàm duỗi tay nhận lấy.

“Bảo bối ngoan, nhìn kỹ nha, ba dạy con cách cạy ổ khóa!”

Túc Bảo gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ dạ dạ!”

Mộc Quy Phàm nghiêm túc giải thích: “Con xem, trước tiên sờ thử ổ khóa, xác nhận trụ khóa nằm ở đâu…”

Túc Bảo duỗi tay làm theo: “Sờ thử, trụ khóa nằm ở đâu?”

Mộc Quy Phàm nói: “Sau đó nhét tuốc nơ vít vào vị trí này.”

Túc Bảo: “Tuốc nơ vít, tuốc nơ vít…Đêm đêm dậy lắp sàn…. ú ú ú…kiêu ngạo oai hùng…”

Mộc Quy Phàm: “….”

Trong đầu anh bỗng vang lên tiếng quốc ca.

Khóe miệng anh khẽ giật, anh nói: “Nhìn kỹ nha, sau đó thì làm như này.”

Anh ta cầm tuốc nơ vít bằng một tay, dùng lực lòng bàn tay còn lại đập mạnh vào đầu tay cầm tuốc nơ vít.

Ổ khóa kêu cạch một tiếng rồi mở ra.

Túc Bảo bừng tỉnh ngộ: “Con hiểu rồi!”

Đây chính là loại lao động tốn sức ấy mà!

Việc nặng nhọc thì bé cũng biết làm nha!

Về nhà bé phải thử bẻ khóa một lần mới được!

Mộc Quy Phàm hoàn toàn không biết áo bông nhỏ của anh đang nghĩ theo chiều hướng lệch lạc như vậy!

Anh dứt khoát mở ngăn kéo.

Hóa ra cái ngăn kéo này rất sâu, chạm vào tận mép giường.

Túc Bảo nói: “Ba ơi, cái này con biết làm!”

Cô bé duỗi bàn tay nhỏ ra, đẩy chiếc giường vào góc.

Mộc Quy Phàm nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra đẩy cùng để gạt Đàm Chỉ Quân rằng anh mới là người đẩy.

Quả nhiên, Đàm Chỉ Quân kinh ngạc nhìn Mộc Quy Phàm.

Cô ấy thầm nghĩ: Người đàn ông này khỏe thật…

Nữ quỷ bên cạnh lên tiếng: “Con nhóc này khỏe thật!”

Nghe nữ quỷ nói vậy, Túc Bảo mới phản ứng ra, bé lại bất cẩn để lộ sức mạnh của mình rồi…

Mộc Quy Phàm không nói gì, mở ngăn kéo ra một nửa, liếc nhìn rồi đóng lại.

Anh nói: “Gọi 110!”

Đầu Đàm Chỉ Quân như nổ ầm một tiếng, cô ấy vô thức lùi về sau, ngã ngồi lên giường.

“Không, không phải chứ….” Cô ấy kinh hãi nói: “Thi thể kia… ở trong tủ quần áo của tôi ư?”

Túc Bảo an ủi: “Không sao đâu chị, chẳng phải đã phát hiện ra rồi sao? Vẫn còn sớm chán!”

Đàm Chỉ Quân: Cảm ơn em! Nhưng lời này của em không an ủi được chị đâu.

Thấy Đàm Chỉ Quân sợ đến mức không thể gọi điện thoại, Mộc Quy Phàm bèn tự mình gọi 110.

Chưa đầy năm phút, vài người đàn ông mặc thường phục vội vã chạy tới.

Tủ quần áo lại được mở ra.

Tủ quần áo này gắn vào tường, khi mở ra dài khoảng 1,56m.

Đàm Chỉ Quân không ngờ ngăn kéo tủ lại sâu đến thế.

Ngày thường mở tủ ra, cô ấy chỉ thấy nó giống một cái tủ bình thường.

Sau khi ngăn kéo được kéo ra, mùi chuột chết càng nồng nặng hơn, trên tủ quả thực có một số đồ lặt vặt, bao gồm túi chăn bông rỗng, túi nhựa đen, một ít quần áo cũ các loại.

Nhưng sau khi bóc đi lớp lộn xộn này, dưới gầm tủ có một vật dài cuộn tròn được bọc chặt bằng một chiếc túi nhựa màu đen, nhìn thoáng qua cũng thấy vật này có hình dáng con người.

Đàm Chỉ Quân trợn trắng mắt, không chịu nổ cú sốc mà ngất đi.

Đồng chí cảnh sát đứng bên cạnh nhanh chóng đỡ cô ấy rồi gọi 120.

Túc Bảo lắc đầu: “Thế nên mới nói đừng thức khuya mà! Sức đề kháng kém người khác quá nhiều!”

Mộc Quy Phàm uốn nắn: “Phải gọi là khả năng chịu áp lực chứ!”

Túc Bảo đổi lời: “Vâng vâng, khả năng chịu áp lực kém người khác quá nhiều!”

Mộc Quy Phàm gật đầu, liếc nhìn đồng hồ!

Tim anh như thắt lại.

Đã năm giờ rồi!

Đi về mất khoảng một giờ đồng hồ, ngày thường bà cụ Tô luôn thức dậy lúc sáu giờ…

Lần này về kiểu gì chẳng bị bắt tại trận??

Nhưng ngẫm nghĩ một lát, Mộc Quy Phàm bỗng trấn tĩnh lại.

Chẳng phải còn có Tô Nhất Trần ư?

Mộc Quy Phàm lập tức yên tâm, bình tĩnh ôm Túc Bảo vào lòng, thậm chí còn có thời gian quan sát cảnh sát vây quanh hiện trường, thu thập chứng cứ và chụp ảnh.

Nữ quỷ ngồi một bên, tóc xõa xuống, oán hận nhìn những người bận rộn lấy chiếc túi nhựa màu đen quấn quanh người nó rồi cắt mở.

Bộ dạng khủng khiếp của nó trước khi chết lập tức lộ rõ, nhất là khuôn mặt bị dao chém và da thịt bị xé toạc...

Bác sĩ pháp y dùng găng tay nhặt vật màu trắng bên cạnh thi thể lên, nhìn kỹ, sau đó mặt anh ta bỗng biến sắc: "Là muối... Thi thể đã được tẩm rất nhiều muối..."

Mọi người "..."

Mộc Quy Phàm nói nhỏ: “Hỏi được gì chưa con, nữ quỷ nói thế nào?”

Túc Bảo lắc đầu: “Hình như chị ấy chẳng nhớ gì nữa.”

Túc Bảo ngẫm nghĩ rồi nói rành mạch lời dạy của sư phụ bé.

“Sư phụ con nói, có một số người chết ngoài ý muốn, trước lúc chết hoặc phải chịu đau đớn khủng khiếp hoặc quá sợ hãi gì đó mà khoảnh khắc tử vong sẽ lập tức quên hết chuyện xảy ra khi còn sống.”

“Chị nữ quỷ này không biết mình là ai, từ đâu đến, chỉ có thể lang thang ở địa điểm tử vong, vô thức đi theo người mà chị ấy nhìn thấy sau khi chết, sau đó bắt chước mọi thứ về người đấy rồi cuối cùng dần dần thay thế người ấy…”

Đây cũng là nguyên nhân vì sao một số người giết người xong sẽ bị hồn ma của người chết bám theo ---- Bởi người đầu tiên mà quỷ hồn nhìn thấy chính là hung thủ giết nó.

Không rõ vì nguyên nhân gì mà sau khi thành quỷ, nữ quỷ trước mặt lại trông thấy Đàm Chỉ Quân đầu tiên.

Nó quên hết tất cả mọi thứ, chỉ vô thức bắt chước Đàm Chỉ Quân và muốn thay thế cô ấy….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK