Thấy Túc Bảo tự hào khoe với các bạn nhỏ ‘đây là ba của tớ’, lòng Tô Nhạc Phi bỗng chua xót.
Anh lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay nói: “Để tôi!”
Người cậu năm là anh đây quanh năm ở công trường, thân thể cường tráng, lẽ nào đánh không lại một Mộc Quy Phàm?
Thấy ‘tên côn đồ’ lại xuất hiện, các bạn nhỏ lập tức phấn khích hò reo: “Sĩ quan Mộc cố lên! Sĩ quan Mộc cố lên!”
“Đánh bại tên côn đồ! Nện cho hắn bẹp dí luôn!”
Túc Bảo nhìn ba mình rồi lại nhìn cậu năm.
Không có ai cổ vũ cho cậu năm nha.
Thế là cô bé con hô to: “Sĩ quan Mộc cố lên! Côn đồ cố lên!”
Thấy vậy Hân Hân cũng hô theo: “Cố lên! Cố lên! Thêm ba gam dầu!! [1]."
[1]: Trong tiếng trung, ‘cố lên’ còn có nghĩa là thêm xăng, dầu.
Các bạn nhỏ sửng sốt, chuyện gì thế này?
Túc Bảo chỉ tay về phía Tô Nhạc Phi, giải thích: “Người kia không phải côn đồ thật đâu, là cậu của tớ đó!”
Các bạn nhỏ bừng tỉnh ngộ.
Tô Nhạc Phi tự động phớt lờ nửa câu trước của Túc Bảo, chỉ nghe thấy cô bé kêu ‘côn đồ cố lên’, lập tức vui như mở cờ trong bụng, cả người tràn đầy sức mạnh, bây giờ quật đổ một con trâu cũng không vấn đề gì!
“Tới đi!” Tô Nhạc Phi móc ngón tay đầy khiêu khích.
Thần thái đó chỉ có thể dùng một từ để hình dung: Ngầu!
Một giây sau, Tô Nhạc Phi bất ngờ bị Mộc Quy Phàm bắt lấy cổ tay, quăng qua vai rồi nện rầm một tiếng xuống đất.
Động tác của Mộc Quy Phàm quá nhanh, mọi người còn chưa nhìn rõ thì tên côn đồ đã bị đánh bại rồi.
Các bạn nhỏ reo hò và vỗ tay. Trong mắt các bé gái, Mộc Quy Phàm chính là anh hùng vĩ đại, còn các bé trai lại nhìn Mộc Quy Phàm đầy ngưỡng mộ như nhìn Ultraman.
Tô Nhạc Phi đỏ bừng mặt, nói to: “Lại lần nữa! Lại lần nữa! Hồi nãy tên này đánh lén nên không tính!”
Mộc Quy Phàm nhướn mày: “Được!”
Tô Nhạc Phi bò dậy, thấy Mộc Quy Phàm quay người nhìn về phía Túc Bảo---
việc quân cơ không nề dối trá!!!
Tô Nhạc Phi xông lên, toan đánh ngã Mộc Quy Phàm nhân lúc anh không chú ý.
Dường như Mộc Quy Phàm không phát hiện ra kẻ địch phía sau, các bạn nhỏ lo lắng, kinh hô và liên tục vung vẩy những nắm đấm nhỏ: “Phía sau…. phía sau..!”
Đáy mắt Tô Nhạc Phi thoáng hiện niềm vui thắng lợi….
Nhưng tay mới chạm tới Mộc Quy Phàm thì lập tức rầm một tiếng, trời đất quay cuồng, Tô Nhạc Phi lại nằm bò dưới đất.
“.…”
Một cậu bé kích động nhảy cẫng lên.
“Lợi hại quá!”
Một bạn nhỏ khác học lớp lá nên đã nắm vững vốn từ vựng ‘chất lượng cao’ của loài người, không ngừng hét: “Mẹ kiếp! Tuyệt vời! 666!”
Ba Mộc nổi bần bật ở trường mầm non của con gái yêu còn Tô Nhạc Phi trở thành ví dụ tiêu cực, bất luận xông lên với tư thế nào thì cuối cùng cũng ngã xuống với một tư thế duy nhất: Nằm bò ra đất.
Tô Nhạc Phi tức đến độ sắp hộc máu!
**
Cuộc diễn tập phòng chống hiểm nguy bất ngờ lần này, các bạn nhỏ đều cảm thấy còn chưa xem đủ, khi xếp hàng về lớp học, một số nhóc còn bắt chước Mộc Quy Phàm, bé nào cũng ngưỡng mộ Túc Bảo vì có một người ba vô cùng lợi hại.
Lúc này, Túc Bảo đang vẫy tay chào tạm biệt ba và cậu năm của mình.
Đôi mắt cô bé đong đầy sự ngưỡng mộ: “Ba lợi hại quá!”
Mộc Quy Phàm duỗi tay xoa đầu cô bé, môi cong lên: “Ừm.”
Thấy cậu năm khoanh tay, nét mặt không vui vẻ gì cho cam, Túc Bảo lập tức nói: “Hôm nay cậu năm đóng côn đồ đạt lắm! Cậu năm cũng vô cùng lợi hại nha!”
“Nếu tên côn đồ khác bị quật ngã như vậy kiểu gì cũng bầm tím mặt mũi rồi đó! Cậu năm thì vẫn giữ nguyên phong độ và sự đẹp trai!”
Túc Bảo thật lòng cảm thấy cậu năm của cô bé lợi hại. Bé kích động giơ ngón tay làm động tác ‘like’, khen không ngớt miệng.
Chút cảm xúc ủ dột trong lòng Tô Nhạc Phi lập tức bay biến, anh vội hỏi: “Thật à?”
Túc Bảo gật đầu khẳng định: “Thật nha!”
Tô Nhạc Phi tức thì cười toe toét, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Xem đi, cháu gái của anh đang khen anh đấy! Khen anh đóng vai côn đồ rất đạt nha!
Cậu năm vừa lòng thỏa ý rời đi.
Đại sư Túc Bảo với trái tim hồn nhiên không chút thiên vị đã vô tình giàn xếp ổn thỏa mọi chuyện…
Sau khi rời trường, Mộc Quy Phàm giải quyết một số việc.
Làm xong việc cũng vừa vặn đúng giờ Túc Bảo tan học.
Mộc Quy Phàm thay quần áo và lái xe đến đón Túc Bảo.
Mộc Quy Phàm luôn cho rằng anh lái xe đủ phách lối rồi, chẳng ngờ giữa đường còn gặp một chiếc xe ép sát xe anh rồi phóng vút qua, một cô gái trẻ luống cuống giơ tay nói: “Xin lỗi, xin lỗi anh…”
Mộc Quy Phàm nhướn mày.
Anh không nhìn thấy quỷ nên chẳng thấy được Tô Cẩm Ngọc đang nằm nhoài trên người Tô Tiểu Ngọc…..
Mộc Quy Phàm trông thấy rõ, chiếc xe của Tô Tiểu Ngọc chạy quanh co theo hình chữ S, vượt qua hai chiếc xe khác rồi mới dừng lại. Trên đường ngựa xe như nước mà xe của Tô Tiểu Ngọc không chút trầy xước.
Mộc Quy Phàm đặt tay lên cửa sổ xe, nghiêng đầu: “Chậc, kỹ năng lái xe tốt đấy!”
Lúc này, Tô Tiểu Ngọc đang thầm than nguy hiểm.
Phanh xe của cô ấy bỗng nhiên bị hỏng, nhưng chuyện quỷ dị hơn là cô ấy chẳng hề hấn gì.
“Thần kì ghê…” Tô Tiểu Ngọc lẩm bẩm: “Rốt cuộc như này tính là may mắn hay xui xẻo đây?”
Nếu may mắn thì làm gì có chuyện chiếc xe đang yên đang lành bỗng mất phanh?
Nếu xui xẻo thì sao cô ấy có thể lành lặn trở ra sau màn phóng xe trên con đường tấp nập xe cộ như này??
Tô Tiểu Ngọc lái xe đến một con đường nhỏ, dừng lại rồi gọi điện
Không biết tại sao cô ấy bỗng nói nhầm: “Alo, cửa hàng bốn người con trai phải không…. A không phải, là cửa hàng 4s đúng không?”
Tô Tiểu Ngọc sửng sốt hồi lâu, sao cô ấy có thể nói nhầm tên cửa hàng như thế nhỉ??
Lúc Mộc Quy Phàm đến trường mầm non thì vừa đúng giờ tan học.
Suốt đường đi ra, rất nhiều bạn nhỏ chào Túc Bảo.
“Chào Túc Bảo! Tớ thích ba của cậu lắm, lần sau kêu ba cậu cùng tới khu vui chơi nha!”
“Túc Bảo Túc Bảo, chúng ta cùng đi nha, tớ cũng ngồi xe đưa đón của trường!”
“Túc Bảo, cho cậu cái này nè.”
Một cậu bé chạy lên rồi nhét vào tay Túc Bảo một cái kẹo mút, sau đó hai mắt cậu sáng lấp lánh: “Ba cậu thích thẻ Ultraman không?”
Túc Bảo ngẫm nghĩ: “Chắc thích đó!”
Hình như tất cả chàng trai đều thích Ultraman mà nhỉ?
Cậu bé kia lập tức vui vẻ nói: “Lần sau tớ đem thẻ Ultraman tặng ba cậu nha!”
Mấy cậu bé khác cũng vây quanh Túc Bảo, tíu tít hỏi chuyện về Mộc Quy Phàm.
Túc Bảo đang trò chuyện vui vẻ thì trông thấy ba mình đứng ngoài cổng trường, một tay ba đang đút túi.
Cậu bé nói muốn tặng thẻ Ultraman cho Mộc Quy Phàm lúc nãy bỗng ồ lên: “Nhìn kìa! Là Sĩ quan Mộc!”
Một đám trẻ con chạy lên trước.
Các thầy cô vội chạy theo kéo tụi nhỏ lại, trán thầy cô lấm tấm mồ hôi.
Túc Bảo: Woa, ba mình được hoan nghênh chưa nè!
Lúc này Hân Hân bỗng chạy tới, nắm tay Túc Bảo: “Chuyện gì thế em?"
Chỉ thấy một đám trẻ con đang vây quanh Mộc Quy Phàm, liên tục đặt câu hỏi.
Cậu bé A: “Chào Sĩ quan Mộc, con rất thích chú!”
Mộc Quy Phàm: “…”
Cậu bé B: “Sĩ quan Mộc, con muốn hỏi chú câu này, sao chú lại cao vậy ạ?”
Các bạn nhỏ vừa tôn thờ thân phận anh hùng vừa ngưỡng mộ chiều cao của Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm: "Ăn đúng giờ, ngủ đúng giờ, ăn ít quà vặt và đọc báo nhiều hơn."
Cậu bé C sửng sốt: "Thật à? Mẹ con vẫn luôn nói như vậy nhưng con không bao giờ tin."
Thế giờ về nhà cậu sẽ ăn ngoan ngủ ngoan.
Vất vả lắm mới thoát khỏi đám trẻ con, Mộc Quy Phàm nắm tay Túc Bảo, hỏi: “Hôm nay ở trường thế nào con? Vui không?”
Túc Bảo: “Tuyệt lắm ạ! Ba ơi con muốn ăn kem!”
Hân Hân lập tức giơ tay: “Dượng ơi con cũng muốn ăn!”
Mộc Quy Phàm nhấc hai cô bé vào xe: “Đi nào, đi ăn kem!”
Chiếc xe việt dã nghênh ngang rời đi, để lại một đám trẻ con nhìn theo đầy ngưỡng mộ.
Chương 155: Tình cờ gặp, tìm thấy mẹ!
Trung tâm mua sắm, bên cạnh chiếc xe kem đầy màu sắc có ba người đang đứng, một lớn hai nhỏ.
Túc Bảo dán sắt vào tủ kính trong suốt, nuốt nước miếng: "Chị ơi, em muốn một viên vị sữa chua, một viên vị phô mai và một viên vị xoài ạ!"
Chị gái nhỏ bán kem cầm thìa xúc theo vị bé gọi, thìa nào thìa nấy ú nụ, ly kem thoáng chốc đã đựng đầy ba loại kem màu sắc khác nhau.
Túc Bảo nhận lấy, cắn một ngụm trước rồi đưa cho Hân Hân.
Hân Hân háo hức nhìn đủ loại kem trong xe, xua tay: "Không cần không cần, chị muốn tự chọn cơ!"
Túc Bảo lại giơ thìa lên: "Sĩ quan Mộc, a nào!"
Mộc Quy Phàm buồn cười, khom lưng cắn một ngụm nhỏ, ngón tay chọt nhẹ mũi bé: "Gọi ba đi."
Túc Bảo: "Ba!"
Anh không nhịn được nhếch môi, càng nhìn cục bột nhỏ càng thấy thích.
Kỷ Trường lơ lửng bên cạnh chép miệng: "Kem có gì ngon không?"
Túc Bảo liếc hắn: "Sư phụ, người chưa từng ăn kem ạ? Kem siêu ngon luôn í."
Kỷ Trường bĩu môi: "Chậc, có gì ngon, không phải cũng chỉ là đá bào thôi à."
Hắn không hề hâm mộ đâu.
Thế mà thỉnh thoảng ai kia lại liếc trộm hộp kem trên tay Túc Bảo đấy.
Mộc Quy Phàm trả tiền, vẫn ngồi dựa vào bồn hoa trung tâm, có điều lúc này là một lớn hai nhỏ.
Một chị gái nh vừa đi vừa ngoái đầu lại, bỗng nhiên "rầm" một tiếng, tông sầm vào cửa.
Hân Hân: "Hahaha! Chắc chắn chị gái kia đang nhìn hộp kem của chị, hẳn là thèm muốn chết rồi!"
Túc Bảo: "Em lại thấy hình như chị ấy đang nhìn ba em thì đúng hơn."
Mộc Quy Phàm: "Hử… Chị gái đang nhìn con đấy."
Ba tên "vô lương tâm" ăn dưa... À không, ba quần chúng ăn kem chụm đầu thì thầm.
Nhìn bọn họ ăn uống say sưa, Kỷ Trường im lặng xoay người, khoanh chân ngồi cạnh bồn hoa, cam chịu số phận lật sách.
Kem có gì ngon, hắn vẫn nên đọc sách thôi!
Mấy ngày nay hắn đã xem gần hết đống sách rồi nhưng vẫn không tìm được một chút tung tích của Tô Cẩm Ngọc.
"Rốt cuộc người đã đi đâu rồi, đi tìm với Túc Bảo khắp nơi cũng chẳng thấy đâu, đi xa như vậy à…" Kỷ Trường lẩm bẩm.
Lúc này, xe kem phía sau truyền đến giọng nói của một cô gái: "Cô chủ, cho tôi một phần nhé."
Chị gái bán kem hỏi: "Cô muốn vị gì?"
Tô Tiểu Ngọc nhìn tủ kem, định chọn vị vani… Tô Cẩm Ngọc nhoài người về phía trước, hai mắt lóe sáng nhìn ba vị sữa chua, dâu tây và xoài chằm chằm
Cô muốn ăn!
Kết quả Tô Tiểu Ngọc vừa mở miệng lại thốt lên: "Một viên sữa chua, một viên dâu với một viên xoài."
Tô Tiểu Ngọc ngơ ngác, không đúng, trong lòng cô ấy đang nghĩ tới vị vani cơ mà…
Túc Bảo nghe thấy có người chọn kem vị giống mình, ngay lập tức quay đầu lại: "Wow, chị ấy cũng chọn giống con kìa!"
Vừa dứt lời, bé đã ồ lên.
Chỉ thấy trên người chị gái nhỏ mặc áo thun vàng phối với quần jean đứng trước xe kem có một con quỷ đang bám vào… Một con quỷ vàng chói lọi!
Bé chưa bao giờ nhìn thấy con quỷ nào tỏa ra kim quang như vậy hết.
"Sư phụ ơi, đó là quỷ gì vậy ạ, còn có thể phát sáng..." Túc Bảo nhìn Tô Cẩm Ngọc chằm chằm, trong lòng bỗng dưng có một loại cảm giác khó hiểu...
Đúng lúc này, Tô Cẩm Ngọc quay đầu lại, nhìn về phía bé.
Túc Bảo lập tức trợn tròn hai mắt, hộp kem trên tay rớt cái bộp xuống đất!
Kỷ Trường cũng vừa hay ngẩng đầu lên, vừa chạm mắt, cả người hắn đã nhảy dựng khỏi bồn hoa, tròng mắt suýt thì rớt thẳng xuống đất!
"Cmn?? Cmn???"
Hắn hoảng hốt nói không nên lời, theo thói quen văng hai câu chửi thề.
Con quỷ tỏa ra kim quang lấp lánh không phải Tô Cẩm Ngọc thì còn có thể là ai!
"Cô… Sao cô lại chạy đến trên người kẻ khác thế?"
Quá vô lý!
Không hợp lẽ thường!
Tô Cẩm Ngọc không phải ác quỷ cũng chẳng phải lệ quỷ, sao có thể bám vào người khác được?
Nhìn kim quang lấp lánh tỏa ra từ hồn thể cô, Kỷ Trường nhanh chóng hiểu ra, xét trên một khía cạnh nào đó thì trường hợp này không phải quỷ bám thân mà là thần may mắn phù hộ nhỉ?
Túc Bảo chạy qua ôm chân Tô Tiểu Ngọc, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Cẩm Ngọc sau lưng cô ấy.
"Mẹ ơi!"
Tô Tiểu Ngọc: ??? Bạn nhỏ, muốn ăn kem cũng không cần phải gọi cô là mẹ thế đâu!
Túc Bảo không chịu buông tay, cứ nhìn đỉnh đầu cô ấy chằm chằm rồi nức nở gọi mẹ.
Khoảnh khắc bé gọi mẹ, Tô Cẩm Ngọc cũng ngơ ngác, đứa bé này là ai vậy?
Trắng trẻo mập mạp, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm đáng yêu vô cùng, đôi mắt to tròn, lông mi cong vút, mái tóc bện thành hai bím nhỏ, mấy sợi lòa xòa trên trán được một cái kẹp be bé giữ lại, lộ ra vầng trán tròn trịa.
Trong nháy mắt, dường như có thứ gì đó chợt lóe lên rồi biến mất, thế nhưng đầu óc cô vẫn trống rỗng, không thể nhớ ra được!
Chẳng qua không hiểu sao Tô Cẩm Ngọc lại cảm thấy ngực mình đau xót, có một loại xúc động muốn ôm đứa trẻ trước mắt này vào lòng. Cô giãy dụa muốn rời khỏi người Tô Tiểu Ngọc nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được.
Bên cạnh, Hân Hân há hốc miệng, ngẩn tò te.
Mộc Quy Phàm tỉnh lại từ trong kinh ngạc, sải đôi chân dài đi tới: "Xin lỗi, đây là con gái tôi..."
Anh cúi đầu nhìn Túc Bảo vừa nức nở vừa dán mắt vào phía sau Tô Tiểu Ngọc, ánh mắt khẽ lóe lên, trầm mặt nói: "Con gái tôi vừa sinh ra đã không có mẹ, chắc con bé nhìn lầm rồi."
Tô Tiểu Ngọc à một tiếng: "Thì ra là thế…"
Nhìn cục bột nhỏ khóc như mưa trước mặt, Tô Tiểu Ngọc mềm lòng, đưa kem trên tay cho bé: "Khụ, cho em này, kem của em rơi mất rồi."
Túc Bảo dụi mắt, thút thít: "Vậy thì chị không có..."
Tô Tiểu Ngọc vừa định nói chuyện thì chị gái bán kem đã vui mừng reo lên: "Wow, xin chúc mừng vị khách thứ một nghìn ngày hôm nay! Chờ một chút nhé, tôi có một món quà nhỏ dành tặng cô!"
Tô Tiểu Ngọc: "..."
Chỉ thấy nhân viên cửa hàng lại nhanh chóng làm một hộp kem giống y như đúc.
"Ta da~ Mua một tặng một!" Cô ấy vui vẻ nói.
Tô Tiểu Ngọc nhận lấy, chết lặng cảm ơn… Cái, cái may mắn này có hơi trùng hợp quá rồi không!
Lần này, trên bồn hoa bên cạnh có bốn người đang ngồi: Túc Bảo, Tô Tiểu Ngọc, Hân Hân và Mộc Quy Phàm.
Túc Bảo nắm lấy tay Tô Tiểu Ngọc, từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn đỉnh đầu cô ấy chằm chằm, thật ra là bé đang nhìn Tô Cẩm Ngọc.
Tô Tiểu Ngọc khó hiểu sờ trán mình: "Bạn nhỏ, trên đầu chị có cái gì à?"
Túc Bảo lắc đầu, không có gì hết, chỉ có mẹ của bé thôi!
Tô Cẩm Ngọc nhìn trái nhìn phải, xác nhận Túc Bảo thật sự đang nhìn mình, còn gọi mình là mẹ. Cô chỉ vào bản thân, hỏi: "Bạn nhỏ, con biết cô là ai à?"
Cục bột nhỏ lập tức mếu máo: "Hu hu, mẹ không nhận ra Túc Bảo!"
Kỷ Trường vò đầu: "Chuyện này… Có thể do hồn phách tản đi khắp nơi nên bị mất trí nhớ…"
Nói xong, hắn vội vàng bổ sung: "Chẳng qua không sao, chỉ cần chúng ta tìm về những mảnh vụn linh hồn khác của mẹ con là cô ấy sẽ nhớ lại thôi!"
Đến giờ Túc Bảo mới hiểu thì ra là như vậy, chỉ cần bé tìm thấy những "mảnh" mẹ khác là mẹ sẽ nhớ lại mình đúng không?
Bé nặng nề gật đầu: "Dạ! Mẹ quên mất Túc Bảo cũng không sao, Túc Bảo sẽ giúp mẹ nhớ lại..."
Tô Tiểu Ngọc: "Hự..."
Cô ném cho Mộc Quy Phàm một ánh mắt cầu cứu, anh trai, quản tốt con gái mình đi! Cô ấy vẫn còn là gái mười tám đôi mươi, dù có lén lút theo đuổi nam thần nhưng không muốn có một đứa con từ trên trời rớt xuống vậy đâu…
Mộc Quy Phàm như hiểu được cái gì, hơi ngẫm nghĩ rồi nói: "Thật xin lỗi, lúc trước con gái tôi không như vậy, chẳng biết hôm nay có thể mời cô đến nhà ngồi một lát được không?"
Sợ cô gái hiểu lầm, anh ngay lập tức nhấn mạnh: "Cô yên tâm, trong nhà còn có ông bà ngoại và các cậu ruột của bé."
Tô Tiểu Ngọc vốn định từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy tủi thân của Túc Bảo, cô ấy lại không kìm lòng được nói: "Cũng được…"
"Vậy đi thôi!" Mộc Quy Phàm đứng lên.
Cục cưng, ba chỉ có thể giúp con tới đây thôi
Về phần người mẹ trong lời Túc Bảo… Mộc Quy Phàm nhìn thoáng qua đỉnh đầu cô gái, chẳng thấy cái gì hết.
Chương 156: Áo bông nhỏ hở gió
Trên xe về nhà, Túc Bảo rất vui vẻ, không ngừng huyên thuyên với Tô Cẩm Ngọc sau khi đến nhà họ Tô, ông bà ngoại và các cậu đối xử tốt với bé như thế nào.
Bé sống rất vui vẻ, ông nội rùa đen rất tốt, Tiểu Ngũ cũng rất tốt…
Đáy mắt Tô Cẩm Ngọc tràn ngập hoang mang và mờ mịt, trong lòng lại thấy chua xót khó hiểu. Cô không nhớ được cái gì hết, cũng chẳng rõ tại sao mình lại bám vào người Tô Tiểu Ngọc.
Lẽ nào… Khi cô còn sống thật sự có một đứa con gái, cũng chính là bé gái trước mặt này?
Tô Tiểu Ngọc nhìn Túc Bảo lẩm bẩm từ nãy đến giờ, khẽ thở dài.
Hẳn bé con này rất nhớ mẹ mình nhỉ? Đến mức tinh thần xảy ra vấn đề thế kia…
Cô ấy không nhịn được xoa đầu Túc Bảo: “Bé cưng, chị không thể làm mẹ em được nhưng mà chúng ta có thể kết nghĩa chị em nè, em thấy sao?”
Túc Bảo ngơ ngác, rõ ràng chưa kịp phản ứng: “Kết nghĩa chị em là gì ạ?”
Tô Tiểu Ngọc: “Tức là những người vừa gặp nhau lần đầu tiên nhưng cứ ngỡ đã thân quen từ lâu kết nghĩa làm chị em ấy, sau này em là em gái của chị, chị là chị gái của em, như vậy quan hệ của chúng ta sẽ thêm gần gũi hơn!”
Túc Bảo gật đầu bừng tỉnh: “Quá được, quá được luôn ạ!”
Tô Tiểu Ngọc giơ kem lên: “Nào, nhân danh hộp kem này, từ nay về sau chúng ta sẽ là chị em tốt!”
Túc Bảo cũng giơ kem lên cao: “Cụng ly!”
Hai người cùng cắn một miếng lớn, sau đó cùng hít hà vì tê răng.
Kỷ Trường: “...”
Mộc Quy Phàm: “...”
Tô Tiểu Ngọc nhìn dáng vẻ đáng yêu của Túc Bảo, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Cuối cùng cũng xong, đi ra đường cứ bị một bé gái gọi mẹ mãi thì sao mà cô ấy theo đuổi thần tượng được!
Tô Tiểu Ngọc không nhịn được nhẹ nhàng nhéo mặt cục bột nhỏ một cái: “Sau này em chính là em gái của chị, nào, gọi chị đi!”
Túc Bảo: “Chị ơi!”
Tô Tiểu Ngọc vui vẻ đáp: “Ơi!”
Kỷ Trường: “Ủa, alo…” Có phải hơi qua loa rồi không? Hai người còn chưa biết tên tuổi của nhau luôn đó???
Mộc Quy Phàm đang định lên tiếng thì đột nhiên Túc Bảo chỉ anh: “Chị ơi, đây là ba em, chị là chị của em rồi thì ba em cũng là ba chị nhỉ? Chị mau gọi ba đi!”
Tô Tiểu Ngọc phụt kem ra ngoài.
Khóe miệng Mộc Quy Phàm khẽ co rút!
Tô Tiểu Ngọc nhìn Mộc Quy Phàm, lúng túng chào hỏi: “Ầy, cái kia, chào, xin chào, à ờm… Anh gì ơi?”
Mộc Quy Phàm chưa kịp nói gì, Hân Hân đã hô lên: “Không đúng! Không được gọi anh, phải gọi ba!”
“Ba của ba gọi là ông nội, chị em của ba gọi là cô, ba của chị em thì gọi là ba.”
Túc Bảo: “Chính xác!”
Tô Tiểu Ngọc liêu xiêu trước gió, cô ấy chỉ nhận em gái thôi mà, sao còn tặng kèm một ông ba luôn vậy?
Nhìn hai người lớn hai đứa trẻ lại rơi vào trầm tư vì một cái xưng hô, Kỷ Trường hết sức cạn lời, hắn nhìn sang Tô Cẩm Ngọc, thấp giọng hỏi: “Cẩm Ngọc?”
Tô Cẩm Ngọc đáp lại một tiếng theo bản năng: “Hả?”
Kỷ Trường đọc ám hiệu: “Cô còn nhớ không? Bắt đầu vô địch từ trong bụng mẹ?”
Thấy đối phương không có phản ứng, hắn lại nói: “Bắt đầu vô địch từ khi thụ tinh?”
Tô Cẩm Ngọc “...” Tên này không phải là biến thái đó chứ?
Vẻ mặt cô đầy ghét bỏ, nhích ra xa Kỷ Trường một chút.
Kỷ Trường: “...”
Hay lắm, lúc trước còn muốn chết rồi phải mang theo ký ức sống lại, giờ thì quên sạch bách…
Ngay lúc này, điện thoại Mộc Quy Phàm đổ chuông, anh bấm nhận, để điện thoại cách xa tai một khoảng, qua ống nghe truyền đến giọng bà cụ Tô: “Mộc Quy Phàm, con bắt cóc Túc Bảo với Hân Hân đi đâu rồi?”
Tô Cẩm Ngọc nghe giọng bà cụ Tô bỗng khựng người, giọng nói này… Cô ấy cũng cảm thấy quen thuộc là sao?
Mộc Quy Phàm vô tội sờ mũi: “Cũng không đến mức bắt cóc…”
Bà cụ Tô nổi giận: “Có phải con lại dẫn hai đứa đi ăn kem không?”
Mộc Quy Phàm không dám dạ, nói đúng ra thì đây là lần đầu tiên anh dẫn Hân Hân đi ăn kem, dùng từ “lại” đâu có đúng.
Bà cụ Tô hừ khẽ: “Lệnh cho con dẫn hai đứa trẻ về đây trong vòng ba mươi phút!”
Mộc Quy Phàm đang định mặc cả thì bà cụ lại nói: “Thôi, cho con một tiếng đồng hồ đấy, bác cảnh cáo con, không được phóng nhanh vượt ẩu…”
Mộc Quy Phàm lười biếng nhíu mày: “Bác yên tâm.”
Cúp điện thoại, anh nói: “Ngồi yên nhé!”
Túc Bảo vội vàng la lên: “Chờ một chút! Con chưa ăn kem xong…”
Hân Hân cũng vậy, ăn đến mức môi đỏ bừng vì lạnh: “Chờ chút ạ, con còn một viên…”
Túc Bảo giơ ly: “Ba, hay là ba ăn giúp con một miếng đi.”
Nhớ tới bà ngoại/bà nội, hai cô nhóc Túc Bảo và Hân Hân đều cuống cuồng hẳn lên.
Mộc Quy Phàm cười: “Cứ từ từ ăn, trước khi về nhà hủy thi diệt tích rác là được.”
Hai bé gái gật đầu lia lịa.
Mười phút sau, chiếc xe việt dã của Mộc Quy Phàm đã về đến trang viên nhà họ Tô, Túc Bảo đang nằm ngoài lên bàn điều khiển sốt sắng nói: “Ba ơi, mau hủy thi diệt tích thôi!”
Mộc Quy Phàm: “Khụ, suýt thì quên.”
Anh dừng xe trước một thùng rác, đang định nói Túc Bảo và Hân Hân đưa cái ly kem đã ăn hết cho mình thì thấy cục bột nhỏ lo lắng nhìn quanh: “Ba ơi, phải làm sao ạ? Mình hủy thi diệt tích như thế nào?”
Nom dáng vẻ ngó trước ngó sau như chuẩn bị làm chuyện gì đó.
Mộc Quy Phàm bật cười: “Hủy thi diệt tích rác tức là chúng ta vứt rác sạch sẽ trước khi về nhà, đừng để bà ngoại phát hiện…”
Giờ Túc Bảo mới sực hiểu ra, bé và Hân Hân cùng nhau xuống xe, Tô Tiểu Ngọc không yên tâm nên đi theo.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn đang từ từ buông xuống nơi đường chân trời, xa xa là dòng sông đang trôi êm ả, ráng chiều nhuộm đỏ cả nửa vòm trời lồng lộng.
“Wow, đẹp quá…” Tô Tiểu Ngọc không nhịn được cảm thán.
Tô Cẩm Ngọc trên đỉnh đầu cô ấy cũng rất chấn động, cứ có cảm giác vô cùng quen thuộc với phong cảnh tuyệt đẹp trước mắt, giống như kiếp trước cô thường xuyên đi trên con đường này…
Xe càng ngày càng đến gần trang viên nhà họ Tô, không hiểu vì sao mà Tô Cẩm Ngọc càng lúc càng căng thẳng.
Tại cổng vào, bà cụ Tô đang ngồi trên xe lăn chờ bọn họ như mẹ già ngóng trông con cái về nhà.
Nắng chiều rơi xuống mái đầu bạc trắng, trong lúc vô tình góp phần tô thêm vẻ tang thương và cô đơn cho bà lão tuổi đã xế chiều.
Tô Cẩm Ngọc nhìn bà cụ Tô chằm chằm, trong đầu như có thứ gì đó khiến cô đau đầu vô cùng.
“Mẹ…?” Tô Cẩm Ngọc vô thức lẩm bẩm.
Ánh mắt Túc Bảo sáng ngời: “Mẹ ơi, mẹ nhớ ra rồi ạ?”
Tô Cẩm Ngọc lắc đầu, ngay cả bản thân cô cũng không rõ tại sao mình lại thốt ra từ này.
Túc Bảo cổ vũ: “Không sao ạ, đợi đến khi Túc Bảo tìm đủ mảnh vụn linh hồn là mẹ có thể nhớ lại rồi.”
Bé vươn tay, nắm chặt tay Tô Cẩm Ngọc.
Tô Cẩm Ngọc cảm giác một dòng nước ấm chảy xuôi qua linh hồn, nếu như bé con này là con gái của cô thì đúng là áo bông nhỏ tri kỷ…
Thế nhưng một giây sau, Túc Bảo lại nắm tay cô, đột nhiên dùng sức kéo một cái!
Tô Cẩm Ngọc chỉ thấy đất trời xung quanh bỗng quay cuồng, vèo một tiếng bay ra ngoài!
“???”