Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 266 Túc Bảo: Bé muốn nhìn thấy cảnh dùng tay xé xác quỷ

Ngay khi Tô Lạc đã chuẩn bị trạng thái rất tốt, kết quả Tiểu Ngũ kia kêu om sòm bên kia hô "Xanh, mũ xanh! Quạc quạc, anh ta bị cắm sừng rồi!"

Mọi người không nhịn được, tất cả cùng cười lớn.

Tâm trạng của Tô Lạc cũng bị khựng lại.

Cố Thất Thất bật cười, ôm chăn cười ha ha.

Đạo diễn "Tạch…!"

Ông ấy quay lại và liếc nhìn con vẹt xanh lòe loẹt không nói nên lời.

Tiểu Ngũ nhanh chóng ngậm chiếc kẹp tóc của Túc Bảo vào mỏ rồi nói: "Đặt nó vào miệng ngươi! Kẹp vào miệng ngươi!"

Túc Bảo im lặng, đưa tay nắm lấy mỏ Tiểu Ngũ.

"Tiểu Ngũ, đừng làm ồn!"

Tiểu Ngũ ngoan ngoãn để Túc Bảo nắm mỏ chim, tự động ngậm miệng.

Trường quay lại bận rộn, Cố Thất Thất thay quần áo, đội đạo cụ khôi phục lại tấm cửa...

Vừa trang điểm, Túc Bảo vừa hỏi: "Chị Thất Thất, sao chị lại đè anh trai đó lên giường như thế này? Này... hai người định đánh nhau à? Tại sao khi đánh nhau lại phải xé quần áo?"

Bà cụ Tô "..."

Trẻ con là tò mò nhất, trong lòng bé không hề có bất kỳ tạp niệm gì, bé chỉ đơn giản muốn biết tại sao mà thôi.

Nhưng điều này đã đủ khủng khiếp rồi...

Cố Thất Thất: "Chậc."

Cô ấy phải giải thích chuyện này thế nào đây?

Phim truyền hình [Rằm Tháng Bảy] xét về mặt định vị thì không được coi là phim điệp viên chiến tranh, nói chính xác hơn thì nên xem nó là một bộ phim tình cảm lãng mạn máu chó thời dân quốc.

Chuyển thể truyện “Một đêm thâm tình với thiếu soái, Ngũ di nương cắm sừng anh rồi.”.

Nhân vật nam chính Lăng Vân Tề là một thiếu soái quân phiệt, trong khi nhân vật nữ chính Mộc Tư Hoa là kẻ giả thần giả quỷ trên giang hồ chuyên lừa đảo, bịp bợm.

Vị thiếu soái đặc biệt bị nữ nhân vật chính hấp dẫn, anh đã ngang ngược ép cô không nơi nương tựa phải gả cho anh ta làm Ngũ di thái.

Nhân vật nữ chính không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, nhưng dù sao cô cũng cảm thấy nam nhân vật chính đáng ghét, nam chính bệnh hoạn, hống hách... Nói tóm lại, cô muốn thoát khỏi nam chính...

Trong phim có một cảnh nhân vật nữ chính giả thần giả quỷ, dùng thủ đoạn giả trang để hù ma dọa quỷ quân xâm lược, bày ra những thủ đoạn thông minh để khiến nhân vật nam chính phải kinh ngạc, thậm chí còn dựa vào hào quang của nhân vật chính để cứu các đặc vụ tình báo hoạt động ngầm hết lần này đến lần khác...

Ngay từ đầu, chẳng qua nam chính chỉ có hứng thú với nữ chính, nhưng anh từng chút một bị thu hút bởi sự tốt bụng, trí tuệ, sự dễ thương của nữ chính. Nữ chính cũng dần dần phát hiện ra lòng yêu nước và hoài bão của nam chính...

Cuối cùng, cả hai yêu nhau, cùng nhau oanh oanh liệt liệt dẹp tan quân xâm lược.

Rằm tháng bảy không chỉ là tháng tốt nhất để nhân vật nữ chính hóa trang giả thần giả quỷ, đây cũng là tháng các đặc vụ tình báo ngầm đang chạy đua trên con đường hoàn thành sứ mạnh để thành lập lên một tổ chức vĩ đại.

Cảnh vừa rồi là về một đặc vụ tình báo ngầm bị lính Nhật bao vây, để bảo vệ điệp viên này, nữ chính đã giả vờ lăn giường với anh ta.

Nam chính rất tức giận, nhưng anh cũng biết kỹ năng diễn xuất kém cỏi của nữ chính không thể lừa được người Nhật, nên anh đã quyết định tương kế tựu kế diễn một vở kịch bắt gian hai kẻ thông dâm.

Nghĩ tới đây, Cố Thất Thất không khỏi bắt đầu phàn nàn lần thứ một tram bảy mươi tám. Nữ chính đúng là có trí tuệ của quỷ nha, nếu không có hào quang của nữ chính thì cô đã chết một trăm tám mươi lần rồi.

"Chỉ, chỉ là... ừm, chỉ như vậy thôi!" Cố Thất Thất giải thích một cách đại khái.

Túc Bảo đánh vỡ nồi đất hỏi đến đáy: "Chỉ là sao?"

Cố Thất Thất: "Chỉ... đánh quân Nhật thôi. Mục đích chúng ta làm là đánh quân Nhật."

Túc Bảo vẫn không hiểu.

Tô Lạc bên cạnh giải thích: “Người anh trai đó sắp bị quỷ bắt mất. Để bảo vệ anh ấy, chị Thất Thất định giấu anh ấy trên giường và giả vờ ngủ. Nhưng khi ngủ thì phải mặc đồ ngủ. Chị Thất Thất không có thời gian thay đồ ngủ, nên chỉ đang vội vàng thay quần áo thôi.”

Túc Bảo chợt nhận ra, nhìn người lính nhỏ đội mũ bảo hiểm màu xanh lá cây, phía sau người đó quả nhiên có một con quỷ.

Thì ra con quỷ này sẽ đóng vai quỷ xấu xa!

“Cháu hiểu rồi! Vậy cậu tư, sao cậu lại phải đạp cửa ra? Trông lại còn rất tức giận nữa? "Túc Bảo lại hỏi tiếp.

Giọng điệu Tô Lạc nhàn nhạt thản nhiên "Bởi vì cậu tư thích chị Thất Thất cháu, nhưng lại hiểu lầm là cô ấy thích anh trai kia, cho nên tức giận đá tung cửa."

Túc Bảo tỏ vẻ lần này bé đã hiểu hết hoàn toàn rồi!

Cố Thất Thất mỉm cười cũng cảm thấy lời nói của Tô lạc không có vấn đề gì.

Chỉ là để cho Túc Bảo dễ hiểu hơn và tiện cho việc giải thích nội dung cốt truyện, anh ta đã thay tên thật của hai người vào.

Để ngăn Túc Bảo hỏi lại, ‘Lăng vân Tề là ai?’ ‘Ngũ di thái là cái gì?’ ‘Tại sao không gọi chị Thất Thất là chị Thất Thất mà lại phải gọi là Mộc Tư Hoa?’…

Cả hai đều không nghĩ đến những khía cạnh khác, tất cả chỉ là nội dung cốt truyện.

Nhưng Chu Vũ đứng bên cạnh lại không giống như vậy, nghe Tô Lạc nói như vậy, sự ghen tị dâng lên chiếm lấy đầu óc cô ta.

Thầy Tô mà cô ta thích lại công khai nói trước mặt mọi người rằng thích Cố Thất Thất!

Chết tiệt, Cố Thất Thất chỉ mới quen Tô Lạc khi đóng phim này

Hơn nữa, Cố Thất Thất là người mới chỉ vừa được đề cử, lúc trước toàn đóng mấy phim truyền hình xuyên không máu chó đấy.

Còn cô ta từ trước tới nay lúc nào cũng chung công ty với Tô Lạc, Tô Lạc đổi công ty, ký hợp đồng với Đường Minh Thịnh Thế, cô ta cũng đi theo ký hợp đồng với Đường Minh Thịnh Thế.

Khi cô ta ký hợp đồng, người đại diện đã nói rằng cô ta là người có tiềm năng nhất...

Cô ta đã rất nỗ lực để theo đuổi Tô Lạc, nhưng Cố Thất Thất lại chen ngang giành lấy tình yêu của cô ta, thật là phô trương!

Trong khoảng thời gian này, cô ta đã rất nhân nhượng, giảm đi cái tôi vì Cố Thất Thất là nữ chính, nhưng cô ta không ngờ rằng Cố Thất Thất thấy cô ta lùi một bước lại muốn tiến thêm một bước?

Chu Vũ nắm chặt nắm đấm, chờ đó, cô ta nhất định sẽ báo thù.

Cảnh tiếp theo được quay rất suôn sẻ, nữ chính không ngần ngại hủy hoại sự trong trắng của mình để bảo vệ điệp viên tình báo, nam chính giả vờ bắt được hai kẻ thông dâm nhưng thực chất là đang bảo vệ nữ chính.

Nhưng anh thực sự tức giận nên không những bắt nữ chính về mà còn bắt theo cả đặc vụ tình báo ngầm.

Anh cho thông báo với bên ngoài nhân viên tình báo đã bị anh giết và cho chó ăn rồi.

Nữ chính tin chuyện đó là thật, cô chửi bới nam chính là đồ Hán gian, nam chính làm tất cả chỉ là diễn cho bên ngoài xem, nhưng đồng thời anh cũng thực sự tức giận khi nữ chính từng tiếp xúc với đặc vụ tình báo.

Anh đích thân dùng roi đánh nữ chính, sau đó đích thân bôi thuốc cho cô khi cô bất tỉnh.

Tam di thái ghen tị với nữ chính đến mức đặc biệt chọn thời điểm nữ chính không thể ra khỏi giường để đến lập lại quy củ và tát nữ chính hai cái.

Phân đoạn tiếp theo chính là diễn cảnh Tham di thái đánh nhân vật nữ chính.

Đúng vậy, Tam di thái do Chu Vũ thủ vai.

Đạo diễn nhìn màn hình, ngạc nhiên nói: "Sức mạnh của Chu Vũ bùng nộ rất mạnh. Cảnh báo thù ghen tuông này được thực hiện rất tốt! Cảm xúc rất đúng!"

"Này... Kéo máy quay, quay cận vào túi hương Tô Lạc đeo bên hông."

Một vị thiếu soái cương quyết nhưng lại lặng lẽ đeo một cái túi hương trên thắt lưng.

Còn như sợ làm rơi mất nên buộc chặt lại hai lần.

Từ chi tiết này có thể thấy được sự quan tâm và tình cảm của anh... Đạo diễn quá khâm phục Tô Lạc, anh ta lại còn có thể nghĩ đến chi tiết này

Túc Bảo "..."

Không thể hiểu những chuyện của người lớn.

Tại sao cậu tư trên TV lại có nhiều dì quá vậy? Thích sao không nói thẳng ra luôn đi? Vì sao phải đánh người ta nữa?

Bé con lắc đầu nói: "Trông không ổn lắm, con muốn nhìn thấy xé quỷ bằng tay.”

Đạo diễn nhịn không được cười lớn, không khỏi nhìn Túc Bảo đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ.

Bé con thật là dễ thương, thậm chí cả người còn mặc đồ màu xanh lá cây.

Mặc dù cả người mặc toàn đồ xanh lá nhưng vẫn rất đáng yêu, không hề có chút cảm giác không ổn nào.

Ông ấy lật qua kịch bản và nói với người bên cạnh: "Chuẩn bị đi. Cảnh tiếp theo, chúng ta sẽ quay cảnh xé tan quân xâm lược.”

Túc Bảo đột nhiên trở nên tràn đầy sinh lực!

Tuyệt vời!

Cuối cùng cũng đến phân cảnh đám quỷ diễn rồi!
Chương 267: Đạo diễn: Sắp xếp dùng tay xé xác quỷ xâm lược

Thời tiết càng ngày càng âm u.

Gần bốn, năm giờ sáng, bầu trời đã bị mây đen bao phủ hoàn toàn, bắt đầu có gió giật từng cơn.

Mấy quỷ hồn vốn đang bám lên người nhóm diễn viên quần chúng, mạnh dạn rướn nửa người ra ngoài.

Nhóm diễn viên quần chúng ngồi xổm trên mặt đất nhìn Chu Vũ trên phim trường bằng cặp mắt sâu thẳm.

Chu Vũ đóng vai tam di thái đang đánh nữ chính, đáy mắt cô ta hiện lên khói mù, cười lạnh một tiếng.

Lúc đánh ra cái tát đầu tiên, cô ta dùng sức lực của bản thân, không mượn lực từ bên ngoài.

Chỉ nghe “bốp” một tiếng, Cố Thất Thất bị đánh đến choáng váng.

Nhưng cô ấy nhanh chóng nhớ lại suất diễn của mình, lập tức đỏ bừng mắt, gắng nhịn đau đớn bò dậy khỏi giường.

Đạo diễn nhíu mày, vốn dĩ đang định kêu “cắt”, nhưng thấy Cố Thất Thất vẫn đang diễn tiếp, chỉ có thể tiếp tục bấm máy.

Tam di thái cao ngạo nói về phép tắc cho cô ấy, còn muốn dạy dỗ người phụ nữ không có liêm sỉ, không biết lễ nghĩa là cô ấy nữa.

Lại tát thêm một cái nữa.

Trong cảnh diễn, nữ chính bị đánh đến kiệt sức những vẫn bất khuất trừng mắt tam di thái, còn mắng tam di thái một lèo.

Nam chính chạy tới, anh hùng cứu mỹ nhân, bảo vệ nữ chính trong lòng ngực.

Nhưng hiện tại Cố Thất Thất đang nén giận trong lòng, cái thứ dẹo chảy nước này, lại dám chơi đểu cô ấy hả?

Cô ấy là người chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt à?

Cố Thất Thất không làm theo kịch bản, mà giãy giụa đứng lên, dùng hết sức bình sinh, cũng hung hăng đánh cho tam di thái một cái tát.

Bốp!!!

Cực kỳ vang dội.

Cái tát này tới đột nhiên không kịp phòng ngừa, tam di thái bị đánh đến lui về phía sau vài bước, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Chu Vũ thầm than sai rồi, kịch bản không phải như thế này!

Tô Lạc vừa định đi từ ngoài cửa vào: “?”

Nhưng mà năng lực ứng biến của anh ta rất mạnh, lập tức lên sân khấu.

Tam di thái chảy nước mắt, lập tức mách lẻo, nam chính bảo cô ta cút ra ngoài, tam di thái đầy mặt không cam lòng rời đi.

Nam chính lạnh lùng nói: “Gan to lớn mất rồi hả? Còn dám đánh người?”

Cố Thất Thất nghẹn, đột nhiên oà khóc thật to, chỉ vào cửa khóc đến thở hổn hển: “Anh đi đi! Anh cút ra ngoài cho em!”

Hai mắt nam chính tối sầm lại, nhíu mày muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn phất tay áo đi ra ngoài.

Cuối cùng đạo diễn cũng nắm được cơ hội, hét lên: “Cắt! Xuất sắc, cảm xúc của ba người đều bùng nổ lên hết!”

“Cảnh diễn mà Thất Thất thêm vào vừa rồi rất hay! Dựa theo tính cách của nữ chính thì phải là như thế!”

Cố Thất Thất cười lạnh một tiếng, ban nãy đang diễn nên cô ấy phải giả vờ bị đánh đau đến không động đậy nổi, nên mới không phát huy hết khả năng được.

Hiện giờ đạo diễn hô cắt rồi, nghĩ cô ấy nhẫn nhịn được chắc?

Cố Thất Thất đang nghĩ xem mình nên lấy lý do gì để trả lại một cái tát đây, ban nãy Chu Vũ tát cô ấy hai phát, thiếu một cái tát này khiến cô ấy không thể chịu được.

Nhưng Chu Vũ lại cứ giả vờ giả vịt tới tạo cớ thay cho cô ấy: “A... chị Thất Thất, ban nãy có lỗi quá! Em nhập diễn, hoàn toàn không thể khống chế được...”

Cố Thất Thất tiến lên vài bước, vung tay lên tát cho cô ta một cái thật mạnh.

Lại một tiếng “bốp” vang lên!

Lúc này, Túc Bảo đang đợi cảnh dùng tay xé xác quỷ cũng phải sợ ngây người.

Chu Vũ ôm mặt, nước mắt lưng tròng: “Chị Thất Thất, chị, tại sao chị lại đánh em... Ban nãy em không phải cố ý thật... chị Thất Thất giận rồi phải không? Xin lỗi chị, là do em nhập diễn quá sâu...”

Cố Thất Thất cũng giả vờ sửng sốt một chút, ngây ra một lúc mới tỏ vẻ hồi thần lại.

Sau đó hoảng sợ giật mình nói: “A... Trời ơi, chị vừa làm gì vậy? Sao chị lại đánh em vậy!”

“Chị xin lỗi! Ban nãy chị vẫn còn đang đắm chìm trong cốt truyện! Chị vẫn chưa thoát diễn được! Chị nhìn thấy em cứ nghĩ em là tam di thái, chị, chị nhập diễn quá sâu hu hu hu! Chị xin lỗi, chị xin lỗi hu hu hu!”

Cố Thất Thất hoảng loạn duỗi tay ra “sờ” mặt Chu Vũ: “Không sao đúng không, không có vấn đề gì đâu phải không? Em có ổn không?”

Mặt Chu Vũ vốn dĩ đã bị đánh sưng lên, lại bị cô ấy nhấn một cái như vậy, đau chết người.

Cô ta kinh hãi kêu lên: “A, đau quá!”

Cố Thất Thất: “A... Chị xin lỗi, chị xin lỗi! Chị không cố ý, hu hu hu! Là do chị quá lo lắng cho em...”

Cô ấy luống cuống hoảng loạn, liên tục gọi trợ lý, gọi bác sĩ, gọi thầy Tô, gọi đạo diễn.

Tô Lạc: “...”

Mọi người: “...?”

Hình như... Không có gì sai cả?

Túc Bảo: Quào, chị Thất Thất đúng là một diễn viên giỏi!

Bé vui vẻ nhìn về phía bà cụ Tô: “Bà ngoại, chị Thất Thất thật là lợi hại! Con quên mất từ đó rồi, gọi là rất chuyên gì ấy nhỉ.”

Bà cụ Tô: “Ừm... Rất chuyên nghiệp.”

Túc Bảo gật đầu như gà con mổ thóc: “Ừm ừm, đúng đúng đúng!”

Bà cụ Tô rất mệt tim.

Có một Mộc Quy Phàm không đáng tin cậy, có một Tô Nhất Trần con dám hỏi thì cậu cũng dám đáp, có một Tô Nhạc Phi một lời không hợp là vung nắm đấm luôn.

Bây giờ còn có một Cố Thất Thất diễn xuất xuất thần...

Rất khó để biết, liệu sau này nhóc con nhà bà ấy có đi chệch hướng hay không đây?

Bà cụ Tô lo lắng, nhưng chẳng bao lâu sau lại trở nên thoải mái — không sợ, nếu mà đi chệch hướng, bà ấy sẽ dùng tay không bẻ thẳng bé con!

Ở một đầu khác.

Chu Vũ ăn một cục tức, cô ta còn có thể nói gì được nữa chứ?

Chỉ cho phép cô ta nhập diễn quá sâu, chẳng lẽ không cho phép Cố Thất Thất được nhập diễn quá sâu à?

Nếu nghi ngờ Cố Thất Thất nhập diễn quá sâu là giả, vậy chẳng phải chứng tỏ rằng ban nãy cô ta cũng đang giả vờ à?

Đúng là trêu chọc trúng kẻ tiểu nhân, Chu Vũ tức chết đi được...

Cô ta chỉ có thể ôm mặt, cực kỳ không cam lòng ngồi sang bên cạnh.

Cô ta híp mắt.

Đợi tới cảnh diễn tiếp theo của Cố Thất Thất, trong cốt truyện nữ chính phải giả thần giả quỷ, vẩy dầu đốt lửa giả làm ma trơi hù hoạ kẻ địch.

Đốt lửa...

Đáy mắt Chu Vũ hiện lên một tia tàn nhẫn, lửa, ngoài ý muốn, hủy dung.

Cô ta lặng lẽ đứng lên, giả vờ đi sang bên cạnh để nghỉ ngơi, nhân lúc người khác không chú ý thì lén thay quần áo của diễn viên quần chúng...

Bên phía tổ quay phim, mọi người đều đang trêu chọc Túc Bảo.

Đạo diễn nói: “Ừm, tiếp theo chính là cảnh dùng tay xé xác quỷ xâm lược mà con muốn xem đó! Chú đã sắp xếp cho con rồi!”

Túc Bảo vỗ tay: “Chú đạo diễn thật lợi hại! Đúng rồi, chú đạo diễn đã mời ma quỷ đến đây như thế nào vậy ạ?”

Đạo diễn cho rằng bé con còn quá nhỏ nên vẫn chưa hiểu được vì sao lại gọi lũ giặc Nhật bản là quỷ xâm lược, nên mới gọi là ma quỷ, vì thế ông ấy đã cho rằng bé đang chỉ mấy diễn viên quần chúng.

Ông ấy nói: “Trả tiền để mời đó!”

Túc Bảo gật đầu: “À à à, vậy ra đây là có tiền có thể sai quỷ khiến ma ạ?”

Đạo diễn: “Con nói như vậy cũng không sai, bọn họ đều tới đây làm việc để kiếm sống.”

Túc Bảo tỏ vẻ lại học được, thì ra ma quỷ cũng cần phải làm việcs.

Nhưng nếu hôm nay có Kỷ Trường hoặc Tô Cẩm Ngọc cùng đi ra ngoài với bé, bé cũng sẽ không hiểu lầm sâu như vậy...

Phim trường, người phụ trách đang chuẩn bị.

Bầu trời càng ngày càng u ám, nhìn giống như sắp tối vậy.

Cảnh tượng tiếp theo là nhà tù âm trầm, người phụ trách cầm một cái xích treo lên trên tường, lại vẩy một ít sơn màu đỏ sang bên cạnh.

Lúc này anh ta đột nhiên phát hiện có một người đàn ông đang ngồi xổm trong lồng sắt của nhà tù, ngước hai mắt lên nhìn chằm chằm anh ta.

Người phụ trách hoảng sợ, mắng một câu: “Mẹ kiếp, anh là quỷ hả, ngồi xổm ở đó làm cái gì!”

“Người” bên trong lồng sắt chậm rãi đứng lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị: “He he...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK