Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 331: Tai họa bất ngờ

Người đàn ông thuật lại quá trình giết người, giết thế nào, ướp xác ra sao.

Sau khi giấu thi thể vào tủ xây trong tường, gã ta mua hai bình thuốc xịt gián và quạt công nghiệp, bật không quản ngày đêm.

Trong hai ngày không có khách đến xem phòng, gã lái xe đến một thành phố khác tiêu hủy chứng cứ còn sót lại, sau đó nhờ bạn cầm chìa khóa qua…

Một vụ án giết người hoang đường, tàn nhẫn, được tính toán tỉ mỉ cứ như vậy ra đời mà không ai phát hiện.

Sau đó là khách trọ Đàm Chỉ Quân tường thuật lại.

“Khoảng tháng sáu tôi chuyển đến đây thuê phòng…”

“Tôi thấy tin cho thuê ở trên mạng, lúc đó cũng đang ở gần, sau khi đến tiểu khu thì gọi điện cho chủ nhà nói muốn xem qua phòng ở.”

Tình trạng tiểu khu vẫn rất tốt, cô ấy xem qua tòa nhà, có phòng khá ồn vì gần đường, các phòng bên trong lại tương đối yên tĩnh.

“Tôi muốn đến xem phòng trong tòa nhà, nếu như cạnh đường thì tôi sẽ không xem…”

“Hôm đó chủ nhà hình như khá bận, giọng nói có hơi khẩn trương, tôi hỏi anh ta thông tin về căn nhà, ở tầng mấy, có ban công không, chủ thuê chỉ vội vàng nói nhà tầng 11 tòa 2 hướng ra ngoài tiểu khu, có ban công, không quá ồn ào… Sau đó cúp điện thoại…”

Bây giờ nhớ lại cũng khiến Đàm Chỉ Quân rất sợ hãi, cô ấy cẩn thận nhẩm tính thời gian, đó không phải là lúc chủ nhà giết người sao?

“Chủ nhà nói anh ta không có ở đây, tôi cũng đang muốn có thời gian nghĩ thêm…”

Thật ra Đàm Chỉ Quân cũng không biết là căn phòng nào, chỉ nghe nói như vậy nên mới đến tòa 2 xem thử.

Đúng là tòa nhà trong cùng của tiểu khu, rất yên tĩnh.

Cảnh sát nghe vậy thì hỏi một câu: “Sau đó cô đến đấy xem sao?”

Đàm Chỉ Quân gật đầu: “Đã đến dưới tầng rồi, tôi thấy không đến xem cũng uổng công… nên tôi muốn xem thử ở tầng 11 có ồn như những gì mình nghĩ không.”

Mặc dù bình thường thường ngủ muộn nhưng cô ấy ngủ không được sâu, tiếng xe đi lại sẽ khiến cô ấy thức giấc.

Đúng lúc có người mang đồ đi xuống, cửa ra vào tòa nhà mở, cô ấy thuận thế vào trong.

Cảnh sát nghe vậy thì nhìn Đàm Chỉ Quân mấy giây.

Người bình thường nghe chủ nhà không có ở đó, không thể vào xem phòng thì đa phần đều chọn rời đi.

Đàm Chỉ Quân thì ngược lại, không ai dẫn đi xem còn tự đi lên xem.

Nhưng đúng là có những người có tính này, cho dù cố gắng vô ích thì vẫn phải lên xem qua, nếu không sẽ không yên lòng.

“Trong camera giám sát, lúc cô vào tòa nhà, người mở cửa là xxx, cô có ấn tượng gì với anh ta không?”

Vẻ mặt Đàm Chỉ Quân khó có thể tin nổi.

Cái gì… Lúc đó đúng là chủ nhà sao?

Cô ấy bối rối nói: “Tôi, tôi không quá để ý…”

Đàm Chỉ Quân cẩn thận suy nghĩ: “Tôi chỉ nhớ lúc đó anh ta rất vội đi, khi mở cửa còn va vào cánh cửa một cái nữa.”

Cảnh sát gật đầu: “Cô nhớ kĩ lại xem, cô có thể xác nhận đó là chủ nhà đang thuê của mình không?”

Sắc mặt Đàm Chỉ Quân trắng bệch, nghĩ một lúc lâu vẫn lắc đầu: “Tôi không chắc lắm…”

Chỉ gặp thoáng qua nên cô ấy không để ý.

Sau đó cô ấy lên tầng, đến phía phòng hướng ra ngoài tiểu khu, ở đó có hai phòng, cô ấy không biết là phòng nào.

“Tôi cũng chỉ đứng ngoài hành lang một chút nghe âm thanh bên ngoài, xác định ở trên này không nghe được tiếng còi xe ở bên ngoài…”

Cô ấy rất hài lòng với căn phòng kia, nhắn tin cho chủ nhà hẹn lần sau đến xem phòng rồi rời đi.

Mộc Quy Phàm mang theo Túc Bảo nghe thẩm vấn của hai người, hỏi: “Sao rồi, có thu hoạch gì không?”

Túc Bảo nhìn về phía nữ quỷ: “Thế nào, có thu hoạch hở?”

Nữ quỷ nhìn chằm chằm hung thủ rồi đột nhiên đi theo.

Mộc Quy Phàm lại hỏi: “Cô ta nói gì?”

Túc Bảo chỉ về phía nữ quỷ đang bay: “Chị ấy đi tìm chú kia rồi á! Ba, chúng ta ở đây chờ chị gái nữ quỷ đi!”

Mộc Quy Phàm tùy ý kéo một cái ghế ra ngồi xuống, thuận tay rót cho Túc Bảo một cốc nước, còn tiện tay lấy bánh quy trên bàn làm việc của tổ trưởng.

Tự nhiên giống như nhà mình vậy…

“Con chắc cô ta sẽ quay về chứ?” Mộc Quy Phàm vừa giúp Túc Bảo bóc bánh vừa hỏi.

Túc Bảo gật đầu: “Chắc chắn sẽ quay về.”

“Không về thì thả dì quỷ ra bắt chị ấy lại.” Đứa bé hung dữ dọa.

Mộc Quy Phàm: “…”

Anh đột nhiên hỏi: “Người sau khi chết sẽ phản ứng lại sao?”

Túc Bảo lắc đầu: “Chưa chắc nha, có người không kịp phản ứng, tiếp tục làm những việc mình cần phải làm, ví dụ như dì mua thức ăn đột nhiên bị xe đụng bay vậy, dì ấy có lẽ sẽ tiếp tục đi con đường mua thức ăn, cứ đi tới đi lui trên đoạn đường đó thôi. Còn có người sẽ đứng yên nhìn thi thể mình, cũng có một số linh hồn bị đánh bay rất rất xa… mãi lâu sau đó mới tìm được thi thể của mình.”

Mộc Quy Phàm im lặng suy nghĩ.

Túc Bảo từng nói, khi chết quá đột ngột hoặc quá đau đớn, người chết sẽ quên tất cả những gì lúc còn sống, vô thức đi theo người đầu tiên mình nhìn thấy.

Anh hiểu ra, cuối cùng tổng kết.

“Chủ nhà giết Đào Nghiêu Nghiêu rồi bỏ trốn, có lẽ nữ quỷ chưa kịp phản ứng nên người đầu tiên nhìn thấy mới không phải là chủ cho thuê nhà.”

“Đúng lúc đó Đàm Chỉ Quân đến tầng 11, lại còn đứng ngoài hành lang một lúc nên cô ta mới trở thành người đầu tiên Đào Nghiêu Nghiêu nhìn thấy.”

Vậy nên nữ quỷ mới đi theo Đàm Chỉ Quân rồi bắt chước cô ấy.

Còn vì sao quen thuộc với căn phòng kia như vậy… có thể là vì đó là nơi nó ở khi còn sống.

Túc Bảo ngẩn người, hai mắt sáng lấp lánh như sao: “Oa, ba thật lợi hại!”

Mặc dù nữ quỷ chưa quay lại tự mình nói ra nhưng chắc chắn là như vậy.

Một lát sau nữ quỷ quay về, dường như đã nhớ ra chuyện lúc còn sống, sắc mặt vừa hung tàn vừa oán hận.

Nó kể chuyện cãi nhau với bạn trai trước khi chết, quả nhiên không khác suy đoán của Mộc Quy Phàm là bao.

“Anh ta nghi ngờ tôi ngoại tình, ngày nào cũng muốn kiểm tra điện thoại của tôi, tôi đi đâu cũng phải gửi định vị quay video gửi anh ta.”

“Vì chuyện này mà hôm đó tôi bị bạn bè cười nhạo, khi về rất bực bội, anh ta còn muốn tôi lấy điện thoại ra để anh ta kiểm tra, lúc đó chúng tôi cãi nhau rất to.”

Nhưng nó không có ngoại tình!

“Trong quan niệm của anh ta, yêu nhau thì chỉ được xoay quanh anh ta, không thể có bạn, nhất là bạn khác giới. Nhưng tôi chỉ đi chơi với con gái mà thôi.”

“Suy nghĩ hai bên khác nhau, hôm đó tôi không muốn đưa điện thoại cho anh ta, không ngờ anh ta lại dùng chày cán bột để đánh tôi…”

Lúc nữ quỷ bình tĩnh lại mới phát hiện mình đã chết rồi.

Nó sững sờ nhìn thi thể của mình nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ mình là ai, vì sao lại chết.

Đúng lúc đó Đàm Chỉ Quân đứng ngoài hành lang, nó cứ như vậy mà bay phía sau cô ấy…

“Hai ngày đó tôi cứ vô thức bay theo Đàm Chỉ Quân như vậy, lúc bạn trai xử lí thi thể tôi tôi cũng không ở đó… Đến khi tôi trở lại theo chị Đàm Chỉ Quân, theo bản năng đi tìm thi thể mình mới phát hiện đã bị giấu…”

Cuối cùng chân tướng cũng rõ ràng.

Đàm Chỉ Quân vĩnh viễn sẽ không biết, ngày hôm đó, trong lúc vô tình đứng trước cửa phòng 1102 mà cô ấy đã bị nữ quỷ bám theo…

Trên đường trở về, Mộc Quy Phàm cảm thán: “Quả nhiên các cụ nói không sai, không nên tùy ý xen vào chuyện của người khác…”

Ví dụ như tai nạn xe cộ ở nơi nào đó, chết mấy người.

Có mấy người thích tham gia náo nhiệt đến hóng hớt không chừng còn bị quỷ từ tai nạn xe cộ đi theo về nhà.

“Là đạo lí này đúng không?” Mộc Quy Phàm hỏi.

Lúc này anh mới phát hiện Túc Bảo dựa lưng vào ghế, trong ngực bé ôm một chiếc gối ngủ thiếp đi…

Mộc Quy Phàm từ trước đến nay đều kiêu ngạo bướng bỉnh lúc này lại vô cùng dịu dàng lái xe đến bãi đậu xe bên cạnh.

Anh bế Túc Bảo ngồi ở ghế sau lên sau đó sang ghế phó lái điều chỉnh chỗ ngồi.

Anh thoải mái ngả về phía sau, Túc Bảo nằm trong lòng anh…

Trong mắt Mộc Quy Phàm mang theo sự dịu dàng, bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên lưng đứa nhỏ.

“Ngủ đi… đạo sĩ nhỏ.”

Anh mỉm cười: “Ba ngày càng gần với cương vị đạo sĩ lớn rồi, sau này ba sẽ luôn bên con.”

Vừa dứt lời, đường cái bên ngoài cạnh bãi đỗ xe đột nhiên vang lên một tiếng phanh gấp, sau đó tiếng va chạm cực lớn vang lên.

Rầm!

Mộc Quy Phàm vô thức quay đầu lại nhìn, kết quả anh thấy một người bị xe đâm lao từ bên đường sang, ầm một tiếng va vào kính chắn gió xe anh.

Người kia chết không nhắm mắt, hai mắt mở to, thất khiếu chảy máu.

Mộc Quy Phàm không kịp chuẩn bị, anh cứ như vậy đối mặt với người kai, hai mắt người chết nhìn anh chằm chằm.

Mộc đạo sĩ: “…”
Chương 332: Mười lời khuyên khi gặp quỷ

Mộc Quy Phàm ngẩn người.

Anh không đi tìm náo nhiệt thì thôi, giờ thì hay rồi, náo nhiệt tự tìm đến anh.

Túc Bảo giật mình tỉnh dậy, bé giật mình đứng lên, trong miệng lẩm bẩm: "Ăn tiệc sao?"

Mộc Quy Phàm: "…"

Nhìn Mộc Quy Phàm ở trước mặt, đứa nhỏ ngơ ngác một lát rồi ồ một tiếng: "Ba, chúng ta đang ở đâu vậy?"

Mộc Quy Phàm xoa thái dương: "Chúng ta đang trên đường về nhà, phía đối diện xảy ra tai nạn xe cộ…"

Một xe chở xi măng cỡ lớn đâm phải một chiếc xe điện vượt đèn đỏ.

Người điều khiển xe điện bị đâm bắn ra xa, đập vào kính chắn gió của xe anh theo đường vòng cung rồi rơi xuống nắp động cơ.

Kính chắn gió bị nứt, anh còn mắt đối mắt với người chết không nhắm mắt kia, đúng là…

Tai nạn bất ngờ.

Vỉa hè phía đối diện có rất nhiều người đứng xem tai nạn, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Hóa ra đèn xanh đi thẳng ở ngã tư còn ba giây nữa là chuyển đỏ, xe xi măng phía sau không giảm tốc độ mà còn ga nhanh hơn.

Lúc này xe điện thấy đèn đỏ sắp hết, cũng không đợi chuyển xanh mà phi về phía trước.

Không ngờ đi trước mấy giây lại thành bị xe xi măng đâm bay người…

Một lát sau cảnh sát giao thông đến, Mộc Quy Phàm ghi chép đánh giá thiệt hạ, xong xuôi hai ba con mới gọi xe về nhà.

Mộc Quy Phàm làm thế nào cũng không thể xóa được hình ảnh người chết trợn tròn hai mắt nhìn mình ban nãy, anh luôn cảm thấy mình cũng bị quỷ hồn để mắt đến.

Bà cụ Tô đang nói: "…Sau này tôi sẽ dạy con bé những thứ này…"

"Con gái nên có dáng vẻ của con gái…"

"Cậu mà dạy hư bé ngoan nhà tôi thì tôi không tha cho cậu đâu…"

"Mộc Quy Phàm, cậu có nghe không vậy?"

Mộc Quy Phàm hoàn hồn: "À… Có, con đang nghe."

Bà cụ Tô nhìn anh: "Vậy vừa rồi tôi mới nói gì?"

Mộc Quy Phàm cầm đũa, giọng nói bình thản: "Không thể dạy Túc Bảo những thứ lung tung, con gái phải có dáng vẻ của con gái, nếu dạy hư Túc Bảo bác sẽ tay không đánh chết… Không phải, bác sẽ không bỏ qua."

Bà cụ Tô trừng mắt với anh.

Tô Tử Chiến phát hiện người dượng này của mình rất trâu bò, rõ ràng dượng đang nghĩ chuyện gì đó, dáng vẻ không chú ý lắng nghe nhưng lại có thể tường thuật lại chính xác những gì bà nội vừa nói.

Đầu óc không tầm thường chút nào.

Ăn cơm xong, Mộc Quy Phàm quay về tìm Túc Bảo.

"Con ngoan con yêu, con dạy ba cách trừ tà có được không?" Mộc Quy Phàm dụ dỗ.

Túc Bảo nghe vậy thì vỗ cai Mộc Quy Phàm: "Ba yên tâm đi, không có quỷ đi theo ba đâu."

Mộc Quy Phàm: "À…"

Túc Bảo nghiêng đầu: "Ba, có phải ba bị dọa rồi không?"

Mộc Quy Phàm lập tức cười nhạo: "Buồn cười."

Anh chinh chiến nhiều năm như vậy, người chết nhìn qua không xuể, sao có thể bị dọa được?

Mộc Quy Phàm chơi với Túc Bảo một lúc, nhìn bé ngủ rồi mới quay về phòng mình.

Nửa đêm.

Mộc Quy Phàm cảm thấy đầu giường lạnh buốt, anh đột nhiên mở mắt, kết quả thấy người bị đâm chết đang nằm ngang lơ lửng trước mặt mình, hai mắt mở to nhìn anh.

Người nào đó tê cả da đầu, anh đột nhiên xoay người đứng dậy…

Lúc này mới phát hiện hóa ra là một giấc mơ.

Mộc Quy Phàm: "…"

Trong đầu anh vang lên giọng nói của Túc Bảo, ba, có phải ba bị dọa rồi không?

Mộc Quy Phàm thấy tỉnh cả ngủ, anh mở đèn bàn lên lấy ra một quyển sách.

"Mười lời khuyên khi gặp quỷ".

Đây là sách anh tiện tay mua trong một sạp hàng, lúc ấy còn có những quyển như "Làm thế nào để phú bà yêu bạn", "Làm thế nào để tiêu năm tệ trong một tuần", "Cách để được lì xì ở tuổi 21", "Lý luận cơ sở của tu tiên tẩy tủy"…

Sách nơi đó bán vô cùng thoát tục, theo lời chủ quán thì tất cả đều do anh ta viết.

Mộc Quy Phàm khịt mũi coi thường… Sau đó anh mua quyển mười lời khuyên khi gặp quỷ này.

"Cầm ô đen trong hành lang, không được quay đầu lại, đi thẳng về phía trước…"

Mộc Quy Phàm: "…"

"Dang rộng hai chân, cúi đầu nhìn qua háng…"

Mộc Quy Phàm: "…"

Ngây thơ.

Đúng lúc này bút trong tay anh "đột nhiên" rơi xuống.

Mộc Quy Phàm cúi người xuống nhặt… thuận tiện nhìn phía sau lưng qua háng.

Không có gì.

"Hừ, quả nhiên là đạo sĩ giả."

Mộc Quy Phàm lắc đầu, anh cất bút đi, không biết có phải do anh ảo giác hay không mà anh luôn cảm thấy ngòi bút hơi nhúc nhích.

Mộc Quy Phàm đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Anh rất trấn định đứng lên, ra ngoài phòng, đi thẳng đến phòng Túc Bảo.

Sau đó nằm xuống.

Vừa nằm xuống đã yên tâm.

Quả nhiên chất lượng giường của bé ngoan là tốt nhất.

Túc Bảo xoay người đụng trúng anh.

Bé mơ màng nói: "Ba?"

Mộc Quy Phàm thấp giọng đáp: "Ừm, ba lo cho con nên đến xem, con ngủ đi."

Tiểu Túc Bảo chỉ cảm thấy thật kì lạ.

Từ lâu bé đã có thể đi ngủ một mình rồi.

Sao ba đột nhiên lại lo cho bé vậy?

Nhưng bé buồn ngủ quá, bé không quan tâm chuyện khác, ôm Mộc Quy Phàm ngáy o o.

Cảm nhận được cánh tay và chân nho nhỏ trên người mình, Mộc Quy Phàm lập tức cảm thấy như được dán bùa trừ tà, vấn đề gì cũng biến mất.

Anh nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trước cửa phòng đột nhiên xuất hiện một dấu chân.

Dường như nó kiêng kị thứ gì đó nên nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK