Mộc Quy Phàm và Tô Dĩnh Nhạc thấy Túc Bảo không vui, định mở miệng an ủi.
Còn nhóc con thì vừa tự trách, vừa tiện tay cầm cái ly trên bàn lên, áp vào tường, thu lấy tấm "da" kia.
Giây trước đạo sĩ Mộc còn nghĩ với kinh nghiệm bao năm của mình, nhất định phải cần tới pháp khí cao cấp mới thu được người giấy da người này…
Vậy mà giây sau…
Thế cũng được nữa hả?
Có chắc là không phải đang chiếu phim khoa học viễn tưởng không thế?
Con ngoan của ta, lúc bắt quỷ đừng tùy tiện như vậy mà, không thì để ba ra tay cũng được…
Túc Bảo bịt miệng ly lại, tấm "da" kia ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi cái ly, nhưng có vùng vẫy cỡ nào cũng trốn không nổi.
Vì không yên tâm, bé còn dán thêm một tầng bùa bên ngoài, xong xuôi ngẩng đầu lên lại thấy ba và cậu ba ngây ra như phỗng.
Túc Bảo nhỏ bé khó hiểu hỏi: "Ba ơi, ban nãy ba vừa nói gì thế ạ?"
Khóe miệng Mộc Quy Phàm giật giật: "Không có gì, ba hỏi… con có cần ba lấy đồ ăn giúp không thôi."
Túc Bảo tiện tay đặt ly về lại bàn, sờ bụng nhỏ, rồi lắc đầu đáp: "Thôi ạ."
Bé cùi bắp như vậy, ăn cái gì mà ăn chứ.
Phạt bé không được phép ăn nữa. O一 ︿ 一 +o
Mộc Quy Phàm sờ đầu Túc Bảo, tuổi có chút xíu mà đã biết tự trách bản thân kém cỏi, nghĩ thôi đã thấy buồn cười.
"Con như vậy là lợi hại lắm rồi đó." Mộc Quy Phàm ôm bé vào lòng, gãi cằm bé như đang chơi với mèo con.
Túc Bảo không nhịn được, bật cười khanh khách vì ngứa.
"Ba ơi, ba đã tìm được tên xấu xa kia rồi hả?" Túc Bảo nói: "Tên đó lợi hại lắm, còn thích hại người nữa, phải bắt gã lại trước, rồi chờ sư phụ về xử lý sau."
Trong mắt Mộc Quy Phàm thoáng hiện vẻ tán dương, còn biết cả đánh không lại thì chờ sư phụ về nữa, đúng là ranh mãnh mà.
"Tìm thấy rồi, đêm nay ba sẽ bắt gã về giúp con."
Nghe vậy, Tô Dĩnh Nhạc trầm ngâm vài giây, nói: "Muốn bắt sống gã, còn nhốt tận mấy ngày thì phải tìm lý do nào hợp lý mới được."
Mộc Quy Phàm nhướng mày, ngang ngược hỏi: "Tôi bắt người mà cũng cần lý do hả?"
Tô Dĩnh Nhạc cạn lời: "... Chú không sợ sẽ bị mang tiếng xấu sao?
Mộc Quy Phàm trưng ra vẻ mặt thờ ơ, làm như không thèm để ý, nói: "Người bắt gã là gia chủ Mộc đấy, có gì mà ảnh hưởng chứ?"
Tô Dĩnh Nhạc: "... "
Cuối cùng anh cũng biết em rể kiêu ngạo tới cỡ nào, rõ ràng bình thường trông nghiêm chỉnh lắm mà…
Thấy Túc Bảo dỏng tai lắng nghe, trên mặt còn hiện rõ vẻ tò mò, cuối cùng Mộc Quy Phàm vẫn giải thích một câu: "Yên tâm đi, ba sẽ không làm ra chuyện gì vi phạm pháp luật đâu, muốn bắt người tất phải có lý do rồi."
Túc Bảo gật đầu lia lịa, tóm lại bé tin tưởng ba tuyệt đối, không chút nghi ngờ.
Mộc Quy Phàm lại hỏi: "Đúng rồi, sư phụ của con đi đâu thế?"
Túc Bảo đáp: "Lần trước anh Tử Tích từng xuống điện Diêm Vương một chuyến, không may bị người cản đường, còn viết tên anh ấy lên sổ, muốn hãm hại anh ấy, nên sư phụ đã đi điều tra người kia rồi."
Mộc Quy Phàm ồ một tiếng, hóa ra là vậy.
Anh nhìn đồng hồ, bế Túc Bảo đặt lên ghế salon, dặn: "Ba có việc ra ngoài một lát, sẽ trở về sớm thôi."
Túc Bảo gật đầu: "Vâng, ba đi cẩn thận nhé."
Hai mắt Mộc Quy Phàm lóe lên, khóe môi khẽ cong để lộ ý cười: "Bé ngoan à, cho ba thêm vài lá bùa nữa đi."
Túc Bảo không chút do dự mà nhảy xuống ghế, chạy đi lấy ba lô nhỏ của mình, rồi lôi từ bên trong ra một xấp bùa.
"Ba ơi, đủ chưa ạ?" Nhóc con vô cùng hào phóng nói: "Nếu chưa đủ thì để con vẽ thêm cho."
Mộc Quy Phàm không nhịn được mà bật cười, véo nhẹ hai má múp míp, đầy thịt của cô: "Đủ rồi."
Anh bước ra ngoài, sau đó lại nghe thấy Tô Dĩnh Nhạc có chút do dự hỏi: "Túc Bảo à, tối nào con cũng ngủ một mình hả? Đêm nay có muốn nghe cậu ba kể chuyện xưa cho con không?"
Giọng anh vô cùng dịu dàng, hệt như chỉ đang lo lắng cho Túc Bảo thôi.
Mộc Quy Phàm bật cười chế giễu: "Anh ba à, có phải anh sợ rồi không?"
Đây không phải là lần đầu tiên Tô Dĩnh Nhạc bị hỏi như vậy, thật đúng là: "…"
Túc Bảo chớp mắt mấy cái, rồi vô tình bồi thêm một dao: "Cậu ba ơi, con đã tự ngủ một mình từ lâu rồi ạ! Cũng không cần nghe kể chuyện đâu. Nhưng nếu cậu ba sợ, vậy Túc Bảo có thể kể chuyện cho cậu ba nghe."
Tô Dĩnh Nhạc nghẹn lời, sau một hồi im lặng thì yếu ớt mở miệng: "Không cần đâu…"
Giữa thành phố ồn ào, náo nhiệt, xa hoa trụy lạc, trong một con hẻm nhỏ, hai bên đường treo đầy các bảng hiệu sặc sỡ đủ màu sắc, trước mặt tiền cửa hàng nào đó, có một người đã đã hết thời đứng vẫy tay.
Lúc phát hiện cách đó không xa có một người đàn ông dáng người cao ráo, mặt mày anh tuấn, phong thái phi phàm, cô gái vốn đang chán muốn chết lập tức sống lại, hai mắt sáng rực như đèn pha!
"Nè, anh đẹp trai kia ơi, đến chơi với em đi!"
"Anh à, uống trà không? Chỗ em trà gì cũng có đấy!"
"Ông chủ à, cùng đi gội đầu không nè?"
Các cô gái chen chúc nhau xông lên, ra sức chào mời.
Mộc Quy Phàm đứng trước một cửa hàng gội đầu, miệng ngậm cây tăm, nhướng mày hỏi: "Gội đầu tốn bao nhiêu tiền thế?"
Cô gái đứng trước cửa như sắp chết ngất vì hạnh phúc, trong lòng liên tục hét lớn:
Không cần tiền! Không cần tiền đâu!
Để tôi trả, cho anh thêm một trăm đồng luôn!
Trái tim cô gái nảy lên liên hồi, hai mắt mơ màng, lúc này, Mộc Quy Phàm đã tiến vào trong cửa hàng, ngồi thẳng xuống ghế.
Cô gái vội vàng nuốt ực một tiêng, kéo cửa cuốn xuống, bình thường nếu có mối làm ăn cũng sẽ làm y như vậy.
Cô ta uốn éo mông, xấu hổ nói: "Ông chủ à, muốn gội đầu kiểu gì nào, chỗ này của bọn tôi có gói một trăm đồng, gói năm trăm đồng, tất nhiên cũng có dịch vụ bao trọn gói, có thể thỏa mãi toàn bộ yêu cầu của khách hàng…"
Mộc Quy Phàm quan sát một vòng, sau đó hướng mắt về phía cầu thang đi thẳng lên tầng hai, làm như vô tình hỏi: "Chỉ có mình cô thôi hả?"
Cô gái liếc mắt đưa tình với anh: "Đêm nay chỉ có mình em thôi, các chị em khác ra ngoài ăn đồ nướng rồi, nếu ông chủ thấy không đủ thì em có thể gọi họ quay về."
Mộc Quy Phàm gật đầu: "Có các loại dịch vụ gì?"
Cô gái vội vàng tiến lại gần Mộc Quy Phàm, chỉ hận không thể nhào lên người anh, nhưng chẳng hiểu tại sao tuy nhìn bề ngoài của anh trông có vẻ rất giống lưu manh, nhưng lại tỏa ra thứ khí thế khiến người khác không dám đến gần.
Cô cẩn trọng ngồi xuống bên cạnh, vừa cười, vừa nháy mắt đầy ái muội: "Đương nhiên là dịch vụ đó rồi, ông chủ muốn được phục vụ thế nào cũng không thành vấn đề."
Mộc Quy Phàm lại đáp: "Nói rõ ràng chút đi, ông đây không thích úp mở vậy đâu."
Cô gái đành trả lời: "Thì là… lên giường đó!"
Cuối cùng Mộc Quy Phàm cũng chịu liếc nhìn cô ta, sau đó hỏi lại để xác nhận: "Dịch vụ tình dục đúng không?"
Cô gái vươn tay, vừa cười duyên vừa định sờ người Mộc Quy Phàm, còn nói: "Ôi chao, ông chủ à, nói thẳng toẹt như vậy…"
Còn chưa dứt lời, trên cổ tay đã xuất hiện một chiếc còng tay.
"Cô đã bị bắt." Mộc Quy Phàm đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, phủi đi thứ bụi bặm không hề tồn tại: "Đàng hoàng xíu đi."
Cô gái: "…"
Tôi thật lòng muốn chơi với anh, thế mà anh lại cho tôi chơi còng tay, hu hu hu!
Mộc Quy Phàm khóa một đầu còn lại của còng tay vào ghế, tiện đường cầm cuộn băng keo trong để bên cạnh lên, dán hai vòng quanh miệng cô ta, rồi thuận tay kéo đứt.
"Suỵt." Mộc Quy Phàm nhỏ giọng: "Im lặng nào."
Cô gái: "…"
Được được được, cho anh bắt đấy, tống vào tù ngồi nửa năm cũng được luôn!
Lúc này, Mộc Quy Phàm đã leo lên cầu thang.
Dù gì cũng đã hứa với bé là anh sẽ không làm ra chuyện gì vi phạm pháp luật rồi, và muốn bắt người thì phải cần lý do, đúng chứ?
Thế nên đội trưởng Mộc lại lâm thời đổi nghề, hóa thân thành đội phòng chống tệ nạn.
Trên lầu hai.
Một tên đàn ông đầu trọc để trần nửa người trên đang ngồi xếp bằng trên giường, đau đớn kéo một đống "da" từ phía sau lưng xuống…
Hắn ta thật không ngờ vừa nhắm trúng được một thí sinh phù hợp thì lại đá ngay ván sắt.
"Con nhóc kia cũng có chút ghê gớm đấy!" Gã đàn ông nghiến răng nghiến lợi mắng.
Mỗi lần nhớ tới bốn con ác quỷ dí theo mình là lòng lại thấy hoảng loạn.
Cũng còn may là hắn ta đã trốn thoát thành công…
Vừa nghĩ đến đây, cửa phòng bỗng bị người khác đá văng!
Hắn ta còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị người kia đè bẹp xuống đất, trên trán với sau lưng bị dán một lá bùa!
Lá bùa bốc chảy, tạo thành ngọn lửa xanh lá cây, đốt hắn ta đến độ kêu oai oái!
"Anh… anh là ai!" Gã đàn ông sợ sệt hỏi.
Mộc Quy Phàm quơ quào giấy chứng nhận trong tay, cười khẩy bảo: "Đi theo tôi một chuyến."
Hắn ta ngạc nhiên lắm, vội hét lớn: "Dựa vào đâu mà bắt tôi!"
Mộc Quy Phàm "Sa vào tệ nạn."
Gã đàn ông: "…"
Trần đời hắn ta chưa từng thấy cảnh sát phòng chống tệ nạn nào mà lại dán bùa lên trán người ta hết á…
Chương 387: Bắt tên hói đầu
Mộc Quy Phàm còng tay người đàn ông hói đầu và trói thật chặt. Đặc biệt, đôi tay của hắn bị trói chặt đến độ ngón tay hắn cũng không thể cử động được.
Người đàn ông không cam tâm, nhìn chằm chằm vào Mộc Quy Phàm.
"Mày là đạo sĩ hả?" Hắn hung hăng hỏi.
Mộc Quy Phàm vô cùng hài lòng với thân phận này, anh gật đầu: "Không tệ."
Người đàn ông: "……"
Mộc Quy Phàm thừa nhận nhanh như vậy lại khiến hắn không tin!
Nhưng nếu không phải đạo sĩ, sao có thể dán bùa?
"Sao mày tìm được tao?" Người đàn ông hỏi.
Không thể nào, hắn đã ở đây lâu như vậy, hắn vô cùng quen thuộc với toàn bộ con hẻm này, chỉ có gió lay cỏ động hắn sẽ lập tức biết ngay.
Sau khi rời khỏi công viên vui chơi, hắn tránh xa camera, cải trang hai lần, bước vào một trung tâm mua sắm đông đúc người rồi rời đi bằng tàu điện ngầm.
Hơn nữa hắn còn có khả năng gấp người giấy, hắn dám đảm bảo ngay cả những người thuộc bộ phận đặc biệt cũng không thể tìm thấy hắn.
Mộc Quy Phàm đeo găng tay vào, nhìn xung quanh rồi trả lời cho có lệ: “Anh đoán xem.”
Người đàn ông: "……"
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộc Quy Phàm đang lục lọi trong nhà, đáy mắt hắn chất chứa sự lạnh lùng.
Tên hói đầu thầm nghĩ: Gã đạo sĩ này quả thực rất lợi hại, nhất là lá bùa trong tay gã- thứ mà đạo sĩ bình thường không thể vẽ được!
Không ai biết rõ hơn hắn rằng: Dù thế gian này có rất nhiều đạo sĩ, nhưng rất ít đạo sĩ có thể vẽ được bùa thật, và càng ít người có thể vẽ được lá bùa lợi hại.
Hắn đoán Mộc Quy Phàm không còn nhiều lá bùa lợi hại như ban nãy——
Lần trước hắn gặp phải một người thần bí cực kỳ lợi hại, thế nhưng trong tay người đó cũng chỉ có mười lá bùa thường dùng mà thôi!
Vì vậy, hắn nhất định sẽ thành công đánh lén Mộc Quy Phàm!
Người giấy mà hắn đè ở đầu lưỡi có liên hệ với vận mệnh của hắn, nếu đạo sĩ không có mười lá bùa thì không thể trấn áp được, gã đạo sĩ khốn kiếp này dám giẫm lên mặt hắn, gã chết chắc rồi! …
Người đàn ông hói đầu lặng lẽ đẩy đầu lưỡi, đè người giấy trong miệng rồi nhổ thật mạnh ra ngoài!
Một người giấy chỉ cỡ hai ngón tay bay ra như một miếng da rồi đâm vào tấm lưng không phòng bị của Mộc Quy Phàm!
Nào ngờ, một cây tăm nhỏ bay lên, ghim người giấy vào tủ quần áo bên cạnh, Mộc Quy Phàm siết tấm bùa màu vàng trên tay rồi phóng ra ngoài!
Hơn chục lá bùa màu vàng như vũ khí ma thuật, dán chặt vào người giấy vừa trốn thoát, một tiếng thét chói tai vang lên, người giấy bị lá bùa đốt thành tro.
Người đàn ông hói đầu phun ra một ngụm máu, mặt lộ vẻ kinh hãi: "Mày… Sao mày có nhiều bùa như vậy!"
Mộc Quy Phàm lấy một tập lá bùa trong ngực ra, nói: “Anh nói cái này hả?”
Một tập bùa vàng được đùa nghịch trong tay Mộc Quy Phàm, hệt như đại gia dùng tiền châm điếu thuốc lá.
Mộc Quy Phàm: “Tôi có đầy!”
Nói xong, anh ôm xấp bùa vào lòng rồi trưng ra bản mặt ‘Anh tiếp tục đi, tôi chơi đến cùng’, tên hói đầu hoàn toàn hết cách.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng hỏi: "Mày là bằng hữu của môn phái nào? Tao có thể biết thêm chút thông tin không?"
Mộc Quy Phàm đốt người giấy trong tủ, sau đó kéo tên hói đầu xuống lầu rồi nói: “Cần gì môn phái mới có mấy loại bùa này? Có thể anh không tin, nhưng tôi là một quân nhân đã rời quân ngũ.”
Người đàn ông hói đầu: "..."
Cái quái gì vậy...
Quân nhân giải ngũ còn chơi mấy lá bùa này ư?
Gã quân nhân này tưởng mình đang tu tiên hả?
Tức chết mất thôi.
Người phụ nữ đang bị còng ở tầng dưới sửng sốt giây lát khi thấy Mộc Quy Phàm đang kéo ai đó xuống lầu.
Đây là người thuê nhà của cô ta mà, nghe nói hắn đang chuyển gạch ở công trường, để tiết kiệm tiền, hắn thuê phòng tạp vụ ở cầu thang với giá ba trăm năm mươi tệ một tháng.
Ban đầu, ông chủ của họ không đồng ý, nhưng sau đó không hiểu sao ông chủ lại nói người đàn ông hói đầu đáng thương nên quyết định cho hắn thuê nhà.
Nhưng sao bây giờ hắn cũng bị bắt?
Thấy Mộc Quy Phàm kéo tên hói đầu đi ra ngoài mà chẳng buồn quay đầu, người phụ nữ vội vàng nói: “Á á!…”
Chẳng phải anh ta muốn bắt cô ấy sao?
Mộc Quy Phàm không quay đầu lại, xua tay: “Lát nữa đồng nghiệp của tôi sẽ tới xử lý.”
Người phụ nữ: "……"
Mộc Quy Phàm đưa tên hói đầu về biệt thự nhà họ Mộc, anh không yên tâm nên giữ hắn ở nhà của anh luôn.
Khi thuộc hạ nhà họ Mộc nhìn thấy gia chủ kéo một người đàn ông bị trói chặt về nhà thì không khỏi chuẩn bị tinh thần - Gia chủ của họ chưa bao giờ trói ai như thế này, nên tên này chắc chắn là một nhân vật lợi hại.
Người đàn ông hói đầu bị tống vào một phòng giam giống như một căn hầm, xung quanh là những bức tường trơ trụi và hàng rào sắt cao quá đầu.
Mộc Quy Phàm nói: "Theo dõi anh ta 24/24. Hãy cảnh giác và chĩa súng vào anh ta."
"Chỉ cần anh ta cử động, lập tức đánh đòn. Không đánh chết là được."
Người đàn ông hói đầu: "..."
Chương 388: Thuộc hạ ngốc nghếch
Mộc Quy Phàm ngồi xổm phía trên hầm và nhìn người đàn ông hói đầu.
Hắn tầm bốn mươi tuổi, gương mặt dầu mỡ và dung mạo bình thường, không hiểu sao hắn lại là ông chủ lớn.
“Anh bày trò tân nương trong nhà ma à?” Mộc Quy Phàm hỏi.
Người đàn ông hói đầu sửng sốt giây lát, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên: "Mày là đồng bọn với con nhóc đó à!?"
Hắn vừa dứt lời thì có tiếng súng nổ, một hạt đậu phộng bay ngang mặt hắn.
Mộc Quy Phàm ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Hả? Làm gì vậy?"
Thuộc hạ của anh nghiêm túc đáp: "Báo cáo gia chủ! Gia chủ căn dặn chỉ cần tên hói đầu động đậy thì lập tức ra đòn!"
Mộc Quy Phàm: “…”
Người đàn ông hói đầu: "..."
Tức chết mất thôi, đây là lời mà con người có thể nói ra ư?
Hắn giận dữ nói: “Tao đang trả lời những gì gia chủ chúng mày hỏi!”
Tên thuộc hạ đầu gỗ kia lại nói: “Liên quan quái gì tới tôi! Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của gia chủ!”
Thuộc hạ thầm nghĩ: Nói thì cứ nói, sao lại ngẩng đầu lên?
Động tác lớn như vậy, không đánh anh thì đánh ai?
Mộc Quy Phàm im lặng giơ ngón tay cái lên: “Làm tốt lắm.”
Người đàn ông hói đầu nghẹn họng, lần này hắn thực sự không dám cử động, cố gắng cứng cổ để trả lời câu hỏi của Mộc Quy Phàm.
"Tao đã thả nữ quỷ tân nương trong nhà ma..."
Mộc Quy Phàm nheo mắt lại, tên này thả ra sao?
Nữ quỷ đã bị Túc Bảo thu phục, với tính cách quỷ quyệt của tên hói đầu này thì nữ quỷ kia….
Mộc Quy Phàm lạnh lùng hỏi: “Nữ quỷ kia đến từ thời cổ đại, chắc chắn cách xa thời đại này mấy trăm năm, sao anh khống chế được nó?”
Người đàn ông hói đầu không dám lỗ mãng, dù người giấy có lợi hại đến đâu cũng không thể chống lại hàng chục người thật đang đứng trên đầu.
Ánh mắt hắn hơi lảng tránh, hắn nói: “Trong một lần ra ngoài, tao vô tình trông thấy rồi dẫn về.”
“Tân nương ở trong một ngôi miếu cổ bỏ hoang ở vùng hoang vu, vốn dĩ nó đã bị trấn áp… nên tao mới dễ dàng khống chế được nó.”
Mộc Quy Phàm cau mày, chưa kịp nghĩ gì thì lại nghe thấy một tiếng súng khác, bụp!
Thuộc hạ: "Báo cáo gia chủ! Hắn lại di chuyển! Không chỉ cử động cổ, còn chớp mắt!"
Mộc Quy Phàm: “…” Cậu thật đúng là đồ ngốc.
Tên hói đầu: "..." Cảm ơn mày và đám thuộc hạ của mày!
Vừa rồi hắn ngẩng đầu lên bị bắn một phát nên không dám cử động nữa, ấy nhưng cứng cổ quá lâu rất mỏi, hắn bèn cúi đầu xuống, nào biết mình sẽ bị đánh như thế này?
Tênhói đầu sửng sốt, không dám ngẩng đầu, khóc không ra nước mắt cầu xin: "Cao thủ ơi, có thể nói với thuộc hạ của mày, cử động nhỏ không tính là cử động không?"
Mộc Quy Phàm xoay cổ tay, bình tĩnh nói: “Còn phải xem câu trả lời của anh có thỏa mãn tôi hay không. Hôm nay con gái tôi đi đến nhà ma chơi, cậu ba của con bé cũng đi cùng đấy nhé.”
“Anh không chỉ dọa con gái tôi mà còn lấy một mảnh da dán lên cổ cậu ba của con bé phải không?”
Người đàn ông hói đầu đang cúi đầu kinh ngạc, chuyện này mà bọn họ cũng phát hiện ra ư?
Không thể nào, người giấy đó chính là người giấy thứ hai hắn dùng bao tâm huyết nuôi dưỡng. Mười bảy tuổi hắn xuất núi, tính đến nay đã xuất núi được hơn 20 năm, nhưng hắn chỉ nuôi dưỡng được hai người giấy này!
Sao có thể bị phát hiện...
Lần này,người đàn ông hói đầu hoàn toàn hoang mang: "Chính tao đã dán người giấy…"
Mộc Quy Phàm hỏi: “Anh muốn đặt một nữ quỷ vào nhà ma và dán vào da thịt của cậu ba con gái tôi làm gì?”
Người đàn ông hói sống chết không chịu mở miệng.
Hắn đã sớm biết mục đích cuối cùng của Mộc Quy Phàm là tìm ra lời giải cho thắc mắc này.
Nếu đúng như vậy thì hắn còn khả năng thương lượng các điều khoản.
Hơn nữa, hắn còn có một nữ quỷ tân nương, hắn đã tốn rất nhiều công sức để thuần phục nữ quỷ này, nó tuyệt đối không dám dễ dàng phản bội hắn!
Thực ra hắn có thể nói ra lý do, nhưng…
Tên hói đầu còn đang nhanh chóng nghĩ đối sách thì chợt nghe thấy Mộc Quy Phàm lạnh lùng nói: “Chăm sóc anh ta tốt vào nhé.”
Thuộc hạ ngốc nghếch lớn tiếng nói: "Được! Đảm bảo đối đãi vô cùng tốt!"
Mộc Quy Phàm cứ vậy mà rời đi.
Người đàn ông hói đầu kinh ngạc ngẩng đầu, thế thôi hả? Cứ thế mà đi luôn hả? !
Thứ chào đón tên hói đầu là một hạt đậu phộng khác, lần này hạt đậu đập vào vai hắn và bắn xuyên qua lớp da trên vai hắn.
Người đàn ông hói đầu kêu thảm thiết, lúc này hắn thật sự không dám cử động nữa, nhưng giữ cổ cứng ngắc như thế này còn khủng khiếp hơn cả tra tấn!
**
Nửa đêm.
Túc Bảo nằm nghiêng trên giường, ôm trong ngực một chiếc chăn bông mỏng được cuộn tròn, đặt bắp chân hơi mũm mĩm lên trên tấm chăn mỏng.
Hồ lô linh hồn trên tay bé hơi phát sáng.
Trong hồ lô, nữ quỷ tân nương ôm tứ chi bị gãy của mình, ném một quân mạt chược: "Ha ha!"
Nó phấn khích đẩy bài của mình, nào còn nhớ chủ nhân hói đầu kia…
Chương 389: Luôn có người muốn ăn cứt
Đêm khuya thanh vắng.
Đêm nay, không biết có bao nhiêu người đang âm thầm làm bao việc.
Cố Thịnh Tuyết nhân lúc công viên giải trí đóng cửa ban đêm, lặng lẽ lẻn vào nhà ma, cau mày nhìn xung quanh.
Hết rồi hả?
Lại không còn gì nữa ư? ?
Cố Thịnh Tuyết không khỏi siếtchặt nắm đấm, cô bé bôn ba suốt một thời gian mà chỉ bắt được hai quỷ hồn trong tòa nhà chưa hoàn thiện ở Bắc Hồ.
Cô bé đi đến bệnh viện Đệ Tứ thì trống trơn không một bóng quỷ.
Bây giờ ngôi nhà ma cũng vắng như chùa bà Đanh.
Từ khi sinh ra, Cố Thịnh Tuyết đã không giống những đứa trẻ bình thường, trong khi những đứa trẻ khác vẫn đang uống sữa và tè ra quần thì cô bé đã bắt đầu hiểu lờ mờ một số chuyện.
Lúc ba tuổi, cô bé từng nằm mộng, biết rõ mình phải bắt quỷ trên trần gian, trước khi 18 tuổi, cô bé phải thu thập tất cả nước mắt trên đời - Nước mắt từ nỗi hối hận, oán hận, buồn bã, nhẹ nhõm, đau buồn ...
Nước mắt của mỗi cuộc đời và mỗi cái chết đều khác nhau.
Trước mắt, cô bé mới chỉ thu thập được hai loại nước mắt: Hối hận và oán hận.
Nhưng sau đó, cô bé bắt đầu một vòng quay vô tận không bắt được quỷ, quỷ không bắt được thì đào đâu ra nước mắt??
Theo tiến độ này, cô bé vẫn có thể hoàn thành KPI hả?!
Nhìn căn nhà ma trống trơn, Cố Thịnh Tuyết lại có cảm giác muốn khóc.
Cô bé không khỏi đá văng một đạo cụ trong nhà ma.
“Tức chết tức chết!” Cố Thịnh Tuyết chỉ thể hiện một chút cảm xúc khi không có ai xung quanh.
Lúc này, trong nhà ma tối tăm bỗng vang lên một âm thanh, sau đó một bóng người nhanh chóng lướt qua!
“Ai?!” Cố Thịnh Tuyết cảnh giác nhìn chằm chằm vào phía sau cây cột, lông tơ toàn thân dựng lên, tai cũng vểnh lên nghe ngóng.
“Hehehe…” Một giọng nói trầm thấp vang lên trong bóng tối: “Cô bé thú vị này có tài năng bẩm sinh hả?”
Cố Thịnh Tuyết cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cô bé quay phắt lại nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Ngay lúc này, cô bé chợt cảm thấy tim đau nhói như bị thứ gì đó đâm trúng.
"..." Cố Thịnh Tuyết hừ một tiếng, mồ hôi lạnh túa khắp người.
Giọng nói kia không rõ ràng, lúc ở bên này khi ở bên khác: "Không tệ, không tệ, là một hạt giống rất tốt, có làm đồ đệ của ta không nào?"
Cố Thịnh Tuyết căng thẳng, lạnh lùng nói: "Ta không bái thầy dạy vô danh, ngươi là ai?"
Người kia lại đổi hướng và cười vang.
Cười xong, hắn lại đổi hướng: “Khá thông minh, còn muốn hỏi dò ta là ai cơ đấy, đáng tiếc ngươi chỉ là một đứa trẻ. Dù ngươi có thông minh đến đâu thì so với người lớn cũng chẳng nhằm nhò gì.”
Cố Thịnh Tuyết: "..."
Cuối cùng, giọng nói kia lại đổi hướng: "Cho ngươi 12 giờ. Trên đời này, trừ ta không ai có thể giải được bùa chú trong tim ngươi. Hoặc là ngươi làm đệ tử của ta, nghe lệnh ta, hoặc là ngươi sẽ chết..."
“Ta không đành lòng nhìn một hạt giống tốt không được ta sử dụng.”
Giọng nói của người đó xa dần và cuối cùng biến mất.
Cố Thịnh Tuyết đỡ ngực nơi trái tim đang đập, vừa rồi cô bé cảm thấy hơi đau nhức, bây giờ tim lại như bị thiêu đốt, vừa đau vừa nóng.
"Hèn hạ...!" Cố Thịnh Tuyết nghiến răng nghiến lợi, bất chấp đau đớn nhanh chóng rời đi.
Quả nhiên đi đêm lắm có ngày gặp ma, nhưng những con ma Cố Thịnh Tuyết gặp trước đây đều là ma thật, còn lần này là con người.
Đôi khi, con người còn đáng sợ hơn ma quỷ.
Ở cổng vào khu vui chơi.
Trong bóng tối, một người đàn ông mảnh khảnh lạnh lùng nhìn Cố Thịnh Tuyết rời đi.
Hắn đi từ phía nam Phúc Kiến về phía Bắc, thu thập quỷ binh quỷ tướng cùng những kẻ bị khống chế và nguyền rủa.
Chỉ cần kiểm soát được âm vật thì có thể làm được rất nhiều thứ có lợi cho mình. Tỷ như, một tên nhà giàu nào yếu sinh lý nên chi nhiều tiền để cầu cho thận khỏe mạnh, hắn có thể phái dâm quỷ đến thấu chi tính mạng của tên nhà giàu, còn tên nhà giàu thì nghĩ rằng anh ta lại cường tráng khỏe mạnh trở lại.
Một ví dụ khác nữa là, một số nữ diễn viên trong giới giải trí muốn nổi tiếng, khi đến cầu hắn thì hắn sẽ tặng một tiểu quỷ. Cũng có một số nữ diễn viên muốn giết người nhưng lại sợ bị pháp luật trừng phạt, hắn cũng có thể làm giúp, nhưng giá sẽ tăng gấp đôi...
Về sau, ngày càng có nhiều người tới cầu xin hắn, hắn mỗi lúc một nhiều tiền, nhưng hắn cũng thiếu thuộc hạ một cách trầm trọng.
Một lần nọ, hắn gặp một người đàn ông có tài gấp giấy ở một ngôi đền hoang, hắn đã nhận tên đó làm thuộc hạ, đồng thời tặng tên đó một nữ quỷ tân nương.
Tên đàn ông hói đầu đó coi hắn như sư phụ, cũng coi hắn như chủ nhân. Tên đàn ông hói đầu là thuộc hạ rất quan trọng của hắn, giúp hắn kiếm tiền và tiếp nhận các nhiệm vụ.
Lần này, hắn đến nhà ma để tìm kiếm tung tích, nhưng không tìm thấy bất cứ thứ gì, kết quả lại trông thấy Cố Thịnh Tuyết.
"Gần đây có một người rất giỏi bắt quỷ... Rốt cuộc người đó là ai..." Người đàn ông cau mày, mắt dõi theo bóng lưng của Cố Thịnh Tuyết, trực giác nói cho hắn biết, người lợi hại đó không phải là Cố Thịnh Tuyết.
Mỗi lần người đó bắt xong quỷ hồn thì mọi dấu vết đều bị xóa sạch, dù là camera hay dấu vết để lại tại hiện trường đều hoàn toàn trống trơn.
Tâm tư kín đáo như vậy thì không thể là một đứa trẻ được. Vậy thì, người lợi hại mà hắn tìm chắc chắn không phải Cố Thịnh Tuyết.
"Kiểu gì ta cũng tìm ra ngươi..."
Dù là người hay vật, đã lợi hại thì nhất định sẽ thuộc về hắn, để hắn sử dụng, nếu không sẽ là kẻ thù của hắn——
Bởi vì làm cái ngành này chỉ có chính hoặc tà, người đàn ông này biết rất rõ hắn đang ở phe ‘tà’, ắt có một ngày phe của hắn bị phe ‘chính’ bóp nghẹt, cho nên hắn phải dập tắt mọi nguy cơ từ trong trứng nước.
Người đàn ông trở về nơi ở của mình - một biệt thự rất sang trọng.
Một đệ tử đến thay quần áo, rửa tay cho hắn, nói: “Sư phụ, có một cô gái đã xin bùa hộ mệnh rất lâu rồi. Cô ấy là giám đốc một thương hiệu quần áo nào đó, cô ấy thường xuyên giao quần áo đến những gia đình giàu có. Cô ấy nói ngày mai sẽ đến một gia đình cực kỳ giàu nên muốn xin sư phụ tặng một lá bùa hoa đào."
Người đàn ông cười lạnh nói: "Bùa hoa đào? Chỉ sợ cô ta còn muốn hơn thế nữa."
Đệ tử cung kính nói: "Sư phụ nói đúng, cô ta muốn thứ gì đó dính vào đàn ông để người đàn ông yêu cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, quyến luyến cô ta đến độ không dứt ra được."
Người đàn ông trưng ra vẻ mặt chán nản, hắn không thích nhận những đơn hàng nhỏ như vậy.
Đệ tử nói thêm: “Cô ta đưa 500 ngàn nhân dân tệ, cô ta nói đó là tất cả tiền tiết kiệm của cô ta…”
Người đàn ông nhấp một ngụm trà, thoải mái tựa lưng vào gối, nhắm mắt lại, lúc gần như chìm vào giấc ngủ mới nói: “Được rồi, đưa lá bùa cho cô ta đi.”
Tiền nhỏ cũng là tiền.
Bây giờ hắn giàu có và được hầu hạ như vậy chẳng phải nhờ tích góp từ những khoản tiền nhỏ hay sao?
Đệ tử lấy một lá bùa rồi kính cẩn cúi chào.
Ngoài cửa, một cô gái xinh đẹp đã quỳ từ chạng vạng đến nửa đêm, cô ta sắp không trụ được nữa.
Lúc này, người tiếp đón cô ta bước ra, đưa cho cô ta một lá bùa: "Cô thật may mắn, vừa hay sư phụ của chúng tôi mới về."
"Cầm lấy, dán lên người đối phương nhân lúc anh ta không để ý là được. Những lá bùa do sư phụ tôi vẽ đều rất lợi hại, sau khi xác định đúng người, chúng sẽ tự động cháy và ẩn giấu."
Cô gái nhận lấy một cách kính cẩn, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Tôi cần phải làm gì?”
Hình như người đàn ông không muốn nói chuyện, nhưng rõ ràng vẫn còn điều phải dặn dò cô gái.
Cô gái nghiến răng nghiến lợi tháo chiếc vòng tay vàng ra: "Đại sư, đây là chút thành ý của tôi, ngàn vạn lần đừng chê nhé..."
Cô ta gần như hộc máu, năm mươi vạn tiền tiết kiệm tiêu tùng, giờ lại cho luôn chiếc vòng vàng.
Nhưng không sao, ngày mai cô ta sẽ đến nhà họ Tô...
Chỉ cần thành công, số tiền bỏ ra chỉ là mưa phùn mà thôi!