Tiểu Ngũ nghiêng đầu nhìn con chó bên ngoài qua khoang không gian, đột nhiên dùng miệng mở khóa kéo ra rồi đứng trên túi thú cưng nhìn chằm chằm con chó hoang.
Không biết trong đầu nhỏ bé của nó đang nghĩ gì, đột nhiên nó hưng phấn, bắt đầu xoay vòng vòng trên túi thú cưng.
Thấy Tiểu Ngũ im lặng, Mộc Quy Phàm nói: “Đưa nó đến trạm cứu hộ.”
Vẫn có thể yên tâm nếu tìm được một trung tâm cứu hộ chó mèo hoang đáng tin cậy đàng hoàng nghiêm túc.
Hai con chó này chắc là chó hoang, lông lởm chởm có hơi bẩn, cơ thể thì gầy trơ xương..
Qua một lớp bụi bẩn, hầu như không nhìn thấy được trên người chúng có vằn hay vết gì - chúng là giống chó Labrador, có lẽ không phải giống thuần chuẩn mà đã được lai với giống khác rồi, nhìn qua có hơi giống chó cỏ.
Con chó cẩn thận lùi lại một bước, đôi mắt đầy vẻ buồn bã và sợ hãi.
Không biết hai người trước mặt có giống như người vừa rồi hay không, cho nó chút hy vọng rồi lại tước đi.
Giống như vừa nãy nó đứng đợi ở đây rất lâu rồi, có rất nhiều người đi ngang qua đã dừng lại nhìn nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn lạnh lùng rời đi.
Dù con chó không hiểu nguyên lý “hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn”, nhưng nỗi tuyệt vọng, u ám sau khi bị chủ bỏ rơi khiến nó trở nên hèn mọn và không dám cầu xin thêm nữa.
Con chó cắn vào cơ thể người bạn đồng hành và gặp khó khăn kéo nó về phía bãi cỏ, nhưng nó thật sự quá gầy, không thể kéo xa hơn nữa.
Cố Tiểu Bát cau mày nói: "Được rồi, vẫn nên mang về đi."
Cô bé quay đầu đi với vẻ mặt “ghét bỏ”.
Túc Bảo thấy Tiểu Bát cũng có suy nghĩ giống bé, vui vẻ nói: "Phải không? Chị Tiểu Bát cũng có ý tưởng giống em! Chúng ta có cùng suy nghĩ!"
Cố Tiểu Bát: "..." Hừ.
Trên mặt cô bé lộ ra vẻ khinh thường, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên, sau đó lại hạ xuống, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng...
Túc Bảo quay người hỏi: "Tiểu Ngũ, mày thấy thế nào?"
"Ông nội rùa, ông nghĩ thế nào?"
Ông nội rùa: "..." Dù sao thì nó cũng không thể nói được điều mình muốn nói.
Nó cảm thấy không sao cả, bên ngoài càng náo nhiệt thì cuộc sống của nó sẽ càng ổn định.
Nhìn xem, con vẹt chết tiệt phiền toái này từ khi đi ra ngoài đã bắt đầu nói liên hồi, thậm chí còn dùng mai của nó để mài mỏ.
Tiểu Ngũ đột nhiên bay tới trước mặt con chó, giẫm lên đầu nó, lắc đầu: "Này! Gọi ba đi!"
Nó thực sự đã học được chính xác "phù chú" mà Túc Bảo vừa làm, giọng nói của nó cũng giống hệt như Túc Bảo.
Mọi người: "..."
Con chó thật thà lương thiện hơi nheo mắt nhìn con vẹt phía trên đầu, sau đó rũ mắt nhìn Túc Bảo.
Bộ dạng này rất mỏi mỏi, mặc cho người ta bắt nạt.
Túc Bảo thở dài như người lớn: "Này, đi thôi, phải đưa mày đi tắm đã! Nếu không thì bà ngoại sẽ phải vất vả ra ngoài một chuyến nữa mất.”
Lần trước khi bé mang Huyền Linh về, bà ngoại đã phải đưa nó ra ngoài tắm.
Túc Bảo suy nghĩ một chút, quyết định cứ đưa con chó về nhà trước đã, nếu như nó không muốn ở trong nhà họ Tô thì bé sẽ thả nó đi.
Sau đó, bé xây một cái cũi trước nhà rồi ngày nào cũng bỏ đồ ăn cho nó.
Túc Bảo chỉ nghĩ đơn giản và ngây thơ rằng dù sao nó cũng là động vật nên có thể nó sẽ thích thế giới rộng lớn hơn, ép người khác nuôi nó cũng không nên.
Sau khi đưa ra quyết định, Mộc Quy Phàm chở Túc Bảo và con chó đến cửa hàng thú cưng.
Về phần con chó đã bị đâm chết... Mộc Quy Phàm lấy một cái túi đựng xác trong cốp xe ra.
Đặt con chó vào đó.
Kỷ Trường thật sự không nói nên lời, trong cốp xe lúc nào cũng mang theo túi đựng xác sao? Người này nghĩ gì thế…
Bên kia.
Người đàn ông vừa quay video trở về nơi ở của mình, đó là một căn hộ bốn phòng ngủ đơn giản với hai phòng khách, không gian khá rộng, nhưng phòng khách trông giống như một văn phòng, có vài bàn làm việc và vài nhân viên đang chỉnh sửa video…
Một người đàn ông trông giống như người phụ việc đang chuẩn bị đi chơi cùng một cô gái trẻ xinh đẹp, thấy người đàn ông quay lại nên hỏi: "Này, ông chủ về rồi."
Việc đầu tiên người đàn ông làm là rửa tay và nói: "Tôi vừa chạm vào một con chó hoang. Bẩn chết mất thôi."
Trên xe đã dùng khăn ướt lau qua rồi nhưng anh ta vẫn cảm thấy bẩn, dùng nước rửa tay và khử trùng xong anh ta mới cảm thấy sạch sẽ.
“Mọi người chuẩn bị đi đâu thế?” Anh ta hỏi.
Cô gái xinh đẹp bên cạnh người phụ việc nói: "Ông chủ, bọn tôi đang chuẩn bị ra ngoài quay tư liệu thực tế.”
Người đàn ông gật đầu, đưa điện thoại cho nhân viên trong phòng khách rồi nói: "Đi đi!"
"Còn Tiểu Vương, cậu cắt ghép đoạn video này đi."
Tiểu Vương bấm vào video, lập tức nói: "Đúng là ông chủ có khác, đoạn tư liệu này rất là xịn đấy.”
Cô gái xinh đẹp nhìn một cái, gật đầu rồi hăng hái đi ra ngoài.
Hóa ra đây là một studio.
Có năm nhân viên trong phòng khách.
Mỗi nhân viên chịu trách nhiệm từ năm mươi đến một trăm tài khoản.
Tất cả đều là những tài khoản về chủ đề cứu hộ chó mèo hoặc thú cưng đáng yêu.
Một số tài khoản trực tiếp đăng tải video hài hước của người khác, còn một số khác được nuôi trong thầm lặng.
Có nhiều khi có những video không hoàn hảo lắm nhưng vứt thì tiếc thì họ sẽ cắt ghép biên tập lại rồi đăng lên những tài khoản đó.
Trong một trăm tài khoản nếu có thể có mười tài khoản phát triển được năm vạn lượt người theo dõi thì đã xem như là thành công rồi. Giống như bản thân ông chủ cũng có tài khoản cá nhân với hơn năm mươi vạn người hâm mộ, cũng chính là tài khoản lớn nhất của studio bọn họ rồi.
Tài khoản của chính cô gái xinh đẹp đứng thứ hai, với hơn ba mươi vạn người theo dõi, giờ cô ta chỉ muốn đuổi kịp và vượt qua số người theo dõi tài khoản của ông chủ…
Bằng cách này, cô ta sẽ có thêm tiền thưởng!
Bên ngoài trời đã là chạng vạng tối, khoảng năm giờ, phía chân trời tà ánh hoàng hôn.
Trong một con hẻm vắng, một người đàn ông và một người phụ nữ bắt một con chó săn và đổ lọ thuốc diệt chuột vào miệng nó.
Chó săn là một con chó hoang, nó đói đến mức gầy trơ xương lông lá lởm chởm nên không thể chống cự.
Nó rên rỉ, với đôi mắt tuyệt vọng, rồi vùng vẫy và chạy ra ngoài, sau đó nó kiệt sức lảo đảo rồi ngã xuống.
Cô gái xinh đẹp cau mày hỏi: “Nó sẽ không bị trúng độc rồi chết luôn chứ?”
Người trợ lý nói: "Có lẽ là không... Tôi sẽ theo dõi và cho cô biết thời điểm khi thuốc phát huy tác dụng. Cô chỉ cần giả bộ vô tình nhìn thấy nó rồi nhanh chóng đưa nó đến bệnh viện thú ý rửa ruột là được rồi.”
Cô gái xinh đẹp khịt mũi và miễn cưỡng gật đầu.
Con chó này bẩn thỉu như vậy, nếu không phải vì video cần có độ chân thật, cô ta thật sự không muốn chạm vào nó.
Nhưng cô ta vừa xem video của sếp, cô ta phải làm việc chăm chỉ hơn, cố gắng lên!
Cô ta và trợ lý vừa tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm được con chó hoang ưng ý nên quyết định nảy ra ý định trên.
Đầu tiên, con chó bị đầu độc cho đến khi nó sống dở chết dở, sau đó lại giả bộ làm người yêu thương động vật rồi cứu con chó đó.
Trên mạng đã có quá nhiều người đi theo con đường mòn này rồi, khơi dậy sự đồng cảm của người xem rồi nhận được độ phổ biến khả quan. Ở phần bình luận, mọi người không ngừng khen ngợi: “Chủ kênh là người tốt sẽ được cả đời bình an”, “Chủ kênh thật tốt bụng…”
Chỉ cần có ai đó lên tiếng chất vấn chỉ một câu thôi sẽ bị mắng thành chó luôn!
Vì vậy, cô gái xinh đẹp vô cùng trắng trợn, cô ta chỉ lo con chó bẩn chứ không kiêng dè gì cả.
Con chó hoang bị đánh bã chạy được hai phố rồi bất ngờ ngã xuống đất giữa dòng người đông nghẹt trên đường, miệng sùi bọt mép...
Trợ lý hừ lạnh một tiếng, thấp giọng mắng: "Đồ súc sinh, sắp chết chết đến nơi rồi còn chạy tận hai con phố, đuổi theo mệt muốn chết…”
Anh ta nhanh chóng gọi cô gái xinh đẹp đến.
Cô gái xinh đẹp có ngoại hình bẩm sinh như tiên nữ, cô ta trông giống như một bông hoa trắng nhỏ thuần khiết, có vẻ ngoài ngây thơ và tốt bụng.
Cho nên bọn họ không thể lãng phí điều kiện này, vì vậy kênh của cô gái này khác với ông chủ một chút là cô ta sẽ lộ mặt trong các video của mình.
Con chó săn ngã xuống đất, đôi mắt mở to, yếu ớt nhìn bầu trời.
Ánh hoàng hôn phản chiếu trong mắt nó, khiến đôi mắt u ám của nó sáng lên một chút.
Người đi đường ngạc nhiên quay lại, bàn tán rất nhiều, có người thấy đồng cảm, cũng có người thấy chán ghét, cũng có người biểu cảm kiểu “tôi rất muốn cứu nó nhưng bất lực”...
"Ôi, thật đáng thương."
"Bên kia có một khách sạn thú cưng đưa nó qua đó kiểm tra thử không.”
"Quên đi… Nó chỉ là một con chó thôi mà..."
Nói tới nói lui mãi cuối cùng không ai làm gì.
Lúc này, một cô gái xinh xắn buộc tóc đuôi ngựa đi tới, vừa đi vừa dùng điện thoại di động chụp lại chiếc túi trên tay.
"Tách tách ~ Hôm nay tôi mua một cân thịt bò, về đến nhà tôi sẽ quay trực tiếp cho mọi người xem cách để chế biến món thịt bò khô.”
"... Ồ? Tại sao lại có một con chó ở đằng kia?"
Cô gái lập tức chạy tới, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"A, cún con, em bị sao vậy? Em cố lên!"
"Chị, chị, bây giờ chị đưa em đến bệnh viện ngay!"
Mọi người xung quanh đều thấy cô gái xinh đẹp, cô ta đáng yêu có vẻ mặt ngây thơ thuần khiết nhưng bây giờ đang lo lắng đến mức sắp bật khóc.
Ai thấy cũng không khỏi âm thầm cảm thán, cô bé này đúng là quá tốt bụng…
Chương 418: Bám vào cả ổ
Cô gái xinh đẹp ném miếng thịt bò trong tay đi, cố hết sức nâng con chó lên: "Nó thật đáng thương, anh có thể giúp tôi... giúp tôi đưa nó đến bệnh viện được không?"
Vẻ mặt cô ta tràn ngập sự lo lắng, biết rõ sẽ không có ai đứng ra giúp đỡ, người khác ngại bẩn.
Người khác ghét bỏ nhưng cô ta lại không chê, như vậy mới có thể làm nổi bật sự lương thiện của cô ta.
Quả nhiên người chung quanh thấy con chó hoang bẩn thỉu thì đều do dự, có người còn lui về phía sau.
Lỡ như là chó điên thì sao?
Đột nhiên cắn bọn họ một cái, đến lúc đó ai chịu trách nhiệm.
Cô gái "lương thiện" sốt ruột đến độ sắp khóc ra tới nơi: "Xin các anh! Hãy giúp tôi một chút... Nó, nó nặng quá tôi ôm không nổi..."
Cô ta liều mạng bế con chó săn lên, dáng vẻ giống như rất cố hết sức, bùn đất trên người con chó cọ vào quần áo rồi thì khuôn mặt, cô ta đều không thèm để ý chút nào.
Cô ta muốn hiệu quả này.
Người qua đường lắc đầu nói: "Ầy, cô gái à thôi bỏ đi! Con chó này bẩn muốn chết, cũng sống không nổi đâu.
Đúng vậy đúng vậy, cô tốt bụng quá rồi.
Cô gái cụp mắt, che giấu một tia đắc ý hiện lên trong đáy mắt.
Cô ta chẳng những không buông tay, ngược lại càng diễn chân thật hơn, lo lắng giống như mẹ của mình sắp chết vậy.
Đúng lúc này, một giọng nói đáng yêu vang lên: "Chị gái này diễn hơi giả.
Người kia cũng là giọng trẻ con, nhưng khá lạnh lùng: "Hừ, trông buồn cười.
Cô gái xinh đẹp đang diễn hăng say, đang nhập vai.
Bất chợt vang lên hai giọng nói không hợp với xung quanh, cô ta sửng sốt ngẩng đầu lên.
Liếc mắt một cái, đầu tiên là nhìn thấy Mộc Quy Phàm, cô ta nhất thời ngây người, quên mất tình trạng hiện giờ của mình.
Mộc chiến thần ôm cánh tay, thản nhiên nói: "Cô cẩn thận một chút…
Cô gái xinh đẹp lập tức đỏ mặt, chân tay luống cuống vén tóc bên tai, kích động không thôi!
Trai đẹp! Trai đẹp cực kỳ đẹp trai! Anh trai này còn có khí chất hơn cả ảnh đế Tô Lạc!
Hơn nữa anh chàng đẹp trai này còn lo lắng cho cô ta nữa!
"Tôi… Tôi không sao." Cô gái lập tức thể hiện sự yếu đuối và bất lực của mình: "Chỉ là nặng quá tôi không nhấc lên được, anh trai, anh có thể giúp tôi một chút được không? Bé chó này thật đáng thương, tôi muốn đưa nó đi bệnh viện… Nếu chần chừ nữa thì sẽ không kịp mất..."
Vốn dĩ cô ta chỉ muốn diễn một chút, để cho mọi người thấy mình không dễ dàng, sau đó lại đưa chó đến bệnh viện thú y.
Hiện tại... Hiện tại cô ta thật sự "nâng lên không nổi", nhìn Mộc Quy Phàm bằng ánh mắt mong đợi..
Trong mắt Mộc Quy Phàm hiện lên một tia mỉa mai: "Tôi nói cô cẩn thận một chút, bởi vì nếu dùng thêm chút sức thì cô sẽ bị lòi.
Cô gái xinh đẹp: "…"
Túc Bảo nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp, suy một ra ba: "Sư phụ, trên đầu chị đó cũng có sát khí, có phải là ác quỷ đã chạy mất rồi không ạ?"
Dừng một chút, bé còn nói thêm: "Hơi thở giống như con ác quỷ ban nãy.
Kỷ Trường nhìn cô gái xinh đẹp: "Sát khí mới xuất hiện, xem ra không phải là chạy mất, mà là một ác quỷ bám vào hai người?"
Túc Bảo bỗng nhiên nhìn về phía một người đàn ông gầy yếu ở trong đám người, trên đầu anh ta cũng có hơi thở giống như vậy.
Bé nhỏ giọng nói: "Sư phụ, liệu có phải là bám vào cả ổ không?"
Kỷ Trường nheo mắt: "Rất có thể.
Cái khác tạm thời không nói, nhưng cô gái trước mắt này và người đàn ông gầy yếu giả vờ là người qua đường kia chắc chắn cùng một giuộc với nhau.
Túc Bảo đã hiểu.
Ban nãy trên đường tới bệnh viện thú y sư phụ có nói, ác quỷ trên đầu ông chú kia tên là quỷ đạo đức giả.
Bé hỏi đạo đức giả là gì, sau đó ba của bé giải thích - chính là giả vờ lương thiện tốt bụng.
Vậy nên chị gái này cũng là kẻ đạo đức giả.
Túc Bảo không chút khách khí vạch trần nói: "Chị gái à, chị biết nếu cứ lề mề thêm chút nữa thì sẽ muộn, vậy tại sao vẫn cứ lề mề vậy?
Bé tiến lên sờ đầu con chó, nói: "Nó gầy như vậy, chị Tiểu Bát dùng một tay cũng có thể xách lên, đúng không chị Tiểu Bát!
Cố Tiểu Bát: "...
Em HD, em 1080, em có thể lên TV.
Cô bé sẽ không hùa theo bé đâu!
Cố Tiểu Bát hừ một tiếng, ôm cánh tay dừng một chút, sau đó 'không tình không nguyện' ừ một tiếng.
Con chó bị Túc Bảo xoa đầu, hình như cảm thấy thoải mái hơn một chút, nó cố hết sức mở mắt ra...
Nhìn thấy cô bé ở trước mắt, khóe mắt nó chảy ra một hàng nước mắt, thè lưỡi liếm liếm tay Túc Bảo.
Túc Bảo thấp giọng an ủi: "Không sao, sẽ không sao đâu…
Xung quanh bàn tán xôn xao.
Ầy, một cô gái như người ta nâng không nổi là chuyện bình thường, dù sao cũng là chó săn mà."
"Sao có thể nói chuyện khó nghe như vậy chứ...
Cô gái xinh đẹp rất đau lòng, 'miễn cưỡng' nặn ra một nụ cười, nói: "Không sao, sức lực của tôi vốn đã nhỏ... Hồi tết mẹ tôi giết gà bảo tôi giữ cánh gà, tôi cũng không giữ được nữa... Tôi thường bị người ta hiểu lầm, đã quen rồi..."
Cô ta vừa nói xong một đoạn nhu nhược đáng thương khá dài.
Chợt thấy Túc Bảo xách con chó lên bằng một tay, kẹp ở dưới nách, sau đó bước nhanh về phía trước.
Đừng sợ, bệnh viện thú y ở rất gần, chị sẽ dẫn em đi tìm chú bác sĩ." Túc Bảo vừa đi còn vừa nói.
Nhẹ bẫng như không, thậm chí bé còn có thể rảnh tay nắm lấy tay của chị gái mình: "Chị Tiểu Bát, đi mau!
Cô gái xinh đẹp: "...
Mọi người: "...
Ánh mắt mọi người nhất thời có chút quái dị.
Một đứa bé ba bốn tuổi có thể nhẹ nhàng xách một con chó săn lớn như vậy.
Cô gái này là một người lớn, mà lại không nâng nổi ư?
"Như vậy xem ra, hình như con chó này rất nhẹ...
"Đói đến da bọc xương, mặc dù là chó săn nhưng chắc là cũng nhẹ thôi...
Quần chúng ăn dưa không dám xác định.
Bởi vì chó săn thật sự rất to, đứng dậy có lẽ còn cao hơn cô bé này nhiều, theo lý thuyết thì không nhẹ mới đúng.
Nhưng cô bé này lại có thể nhẹ nhàng ôm lấy nó như vậy, chắc là cũng không nặng đâu...
"Nhưng dù có nói thế nào, sức lực có yếu đi chăng nữa, nhưng có thể yếu hơn một đứa bé ba tuổi được ư?
"Vừa rồi không cảm thấy thế nào, nhưng hiện tại sao càng xem càng thấy giống diễn vậy...
"Ê đúng, vừa rồi rõ ràng cô ta còn cầm điện thoại quay video, hình như là blogger hay sao đó, hay là đang cố ý kiếm fame vậy trời?
Cô gái xinh đẹp giống như bị một bàn tay vô hình tát một phát thật mạnh, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Chết tiệt... Sao trẻ con bây giờ lại đáng ghét như vậy chứ!
Chuyện đã đến bước này, nếu là những lúc khác cô gái xinh đẹp đã rời đi rồi, mặc kệ người khác có nói như thế nào, dù sao lúc lên mạng chưa chắc bọn họ sẽ lướt trúng cô ta.
Nhưng hiện tại...
Ánh mắt cô gái xinh đẹp dính lên người Mộc Quy Phàm.
Tim cô ta đập thình thịch, hoàn toàn không thể khống chế.
Nếu cô ta cứ rời đi như vậy, chẳng phải là ngầm thừa nhận mình giống như lời anh vừa nói ư?
Không được, cô ta phải tiếp tục đâm lao phải theo lao, không vứt bỏ con chó, để cho anh biết cô ta thật sự lương thiện tốt bụng, không phải như anh nghĩ!
Cô gái xinh đẹp cũng không biết là ai đã cho mình dũng khí.
Còn không quên nhấc miếng thịt bò vừa mới đặt trên mặt đất lên, vội vàng đuổi theo.
Trong đám người, trợ lý của cô ta sốt ruột chết đi được.
Người đàn ông này rõ ràng không dễ chọc, cô ta còn đuổi theo làm gì, tư liệu thực tế này cùng lắm thì không cần nữa, dù sao chó hoang trên đường rất nhiều, tìm một con khác rồi cho uống thuốc tiếp không phải là được rồi sao!
Giờ phút này trong mắt cô gái xinh đẹp chỉ có Mộc Quy Phàm cao lớn đẹp trai, sao còn quan tâm được những chuyện này nữa.
Cô ta hoàn toàn không biết, hành vi của mình bây giờ gọi là... vội vã chạy tới để người ta vả mặt.
Hoặc là tự giơ mặt lên cho người ta tát...