Ngoài cửa có một cô gái, bên cạnh là Mộc Quy Phàm.
Con dao trong tay Mộc Quy Phàm đang kề sát cổ cô gái đó.
Cô gái này chẳng phải ai khác, chính là Tố Phân!
“Đừng cử động.” ngữ khí của Mộc Quy Phàm rất thản nhiên, nhưng lại pha chút sát khí rét lạnh.
Tố Phân trợn to hai mắt, hoảng loạn nói đi nói lại: “Đừng chặt đầu tôi…. đừng chặt đầu tôi…”
Mộc Quy Phàm nheo mắt.
Hồi chiều khi con dao làm bếp phóng ra ngoài, cô ả này cũng sợ đến mức hồn vía lên mây, lặp đi lặp lại câu đừng chặt đầu tôi.
Khi bị dao kề cổ hoặc thấy dao phóng về phía mình, người bình thường sẽ nói: “Đừng giết tôi.”, “cứu mạng.”
Cô ả này quả nhiên không bình thường.
“Cô là ai? ” giọng Mộc Quy Phàm lạnh như băng.
Mặt Tố Phân trắng bệch, run rẩy đáp: “Tôi…. tôi là Tố Phân…”
Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần đưa mắt nhìn nhau một cái.
Tô Nhất Trần hỏi: “Cô làm gì ở đây?”
Tố Phân lắp bắp: “Tôi… tôi không ngủ được, đúng lúc nghe được tiếng động….”
Tròng mắt cô ả khẽ đảo rồi ánh mắt dừng ở Tô Tử Du: “Hình như là giọng của tiểu thiếu gia Tô Tử Du…. tiểu thiếu gia không sao chứ?”
Đáy mắt Tô Nhất Trần thoáng hiện sự lạnh lẽo, nhưng anh chỉ nói: “Không sao, cô về phòng đi.”
Nghe vậy Mộc Quy Phàm liền thu con dao về.
Tố Phân thở hắt ra, dè dặt nhìn Mộc Quy Phàm một cái rồi vội nói: “Vâng…. giờ tôi sẽ về phòng luôn…”
Dứt lời cô ả cuống quýt rời đi.
Tô Tử Du hỏi: “Ba ơi, vậy là sao?”
Tô Nhất Trần đè thấp giọng: “Phòng nghỉ của người làm ở đầu bên kia của trang viên, cách bên này khoảng 500m---- dù con có gào thét thì cô ta cũng không thể nghe thấy được, hơn nữa cô ta còn đến nhanh như vậy.”
Hiệu quả cách âm của cửa, tường và kính trong trang viên nhà họ Tô rất tốt.
Nếu không, khi Tô Tử Du gõ cửa phòng Tô Nhất Trần ầm ầm như ban nãy, người nhà họ Tô đã sớm bị đánh thức bởi tiếng ồn rồi.
--- Đương nhiên, Mộc Quy Phàm là trường hợp đặc biệt.
“Thứ hai, trong trang viên có nhiều trẻ con, sao cô ta lại biết người hét lên là con?”
Khi trẻ con la hét, rất khó phân biệt đó là giọng của đứa trẻ nào, huống chi Tô Tử Du, Tô Tử Chiến và Tô Tử Tích đều là 3 bé trai, giọng nói khá giống nhau.
Tố Phân vừa mở miệng ra đã khẳng định chắc chắn tiếng hét là của Tô Tử Du, quá đáng ngờ!!!
Hai điểm vừa phân tích đủ để chứng minh cô ả nói dối!
Đầu óc Tô Tử Du xoay chuyển rất nhanh, khi phản ứng ra thì căng thẳng hỏi: “Ba ơi, ý ba là người trong phòng con ban nãy chính là dì ấy?”
Tô Nhất Trần gật đầu, gọi điện kêu chú Nhiếp kiểm tra camera, nhưng không điều tra được gì.
Camera bị người nào đó nhấn dừng hoạt động rồi.
Tô Tử Du cảm thấy, đôi lúc những người có hành tung quỷ dị còn đáng sợ hơn ma quỷ.
Tô Nhất Trần ngẩng đầu nhìn Mộc Quy Phàm, vừa hay Mộc Quy Phàm cũng hướng ánh mắt về phía này, đáy mắt hai người thoáng hiện sự ngấm ngầm mưu tính.
Mộc Quy Phàm gật đầu, cố ý nói to: “Vậy tôi về phòng trước.”
Tô Nhất Trần đáp: “Được.”
Tô Tử Du lập tức nói: “Ba, con muốn ngủ trong phòng ba…”
Tô Nhất Trần ừ một tiếng rồi dẫn Tô Tử Du về phòng anh.
Lầu chính của trang viên nhanh chóng chìm vào yên ắng.
Chẳng mấy chốc, cửa lớn lầu 1 bị đẩy ra, một bóng người lặng yên không một tiếng động ‘bay’ vào…
Lúc này Mộc Quy Phàm đang ngồi xổm trên đỉnh xà nhà, thầm cười lạnh.
Người thường mà bị bắt tại trận một lần, tuyệt đối không dám lập tức tái phạm.
Nữ giúp việc trước mắt này, hoặc là tâm tư xảo quyệt kỳ quái đến đáng sợ, hoặc là cô ả không có tư duy của người bình thường.
Mộc Quy Phàm hướng đến khả năng cô ả biến thái hơn.
Dưới biệt thự vắng vẻ, Tố Phân chậm rãi lên lầu, dẫm lên những bước chân không tiếng động.
Kỳ lạ ở chỗ, cô ả vẫn lượn một vòng khắp biệt thự như cô hồn dã quỷ bay lượn tuần tra nửa đêm.
Mộc Quy Phàm chau mày, không biết tại sao luôn có cảm giác rất kỳ quái….
***
Trong phòng, Tô Tử Du nằm trên giường màu xám nhạt.
Bố cục trong phòng của Tô Nhất Trần thiên về màu xanh xám lạnh, đồ đạc được sắp xếp tỉ mỉ, tạo cho người ta cảm giác cứng nhắc và khó gần.
Tô Tử Du nằm ngay đơ như cán cuốc, hai tay đặt ngay ngắn trên bụng.
Tô Nhất Trần lấy một cái chăn mỏng ra, nói: “Ngủ đi con.”
Đèn tắt, phòng Tô Nhất Trần không bật đèn ngủ, chỉ có ánh sáng mờ từ bên ngoài trang viên hắt vào.
Tô Tử Du nhìn về phía cửa sổ, vô thức nhích lại gần ba mình.
Hồi lâu, cậu mím môi nhỏ giọng thăm dò: “Ba?”
Tô Nhất Trần chỉ đáp một từ: “Ừm.”
Tô Tử Du thầm nghĩ: Ba chưa ngủ….
Cậu ấp úng hỏi: “Ba ơi… người khác đều nói hai anh em con đều được thụ tinh trong ống nghiệm, mục đích tồn tại của tụi con là để kiểm tra tính tương thích với cô con… là vậy à ba?”
Tô Nhất Trần vẫn nhắm mắt, nói: “Nghe ai nói thế?”
Tô Tử Du dẩu môi: “Ai cũng nói vậy hết.”
Từ bé hai anh em cậu chỉ có ba, không có mẹ.
Hoàn toàn không tìm được chút dấu vết tồn tại nào của mẹ cậu, dù là ảnh hay trong các bài báo…
Cho nên người khác đều nói cậu và anh trai được lựa chọn cẩn thận từ ống nghiệm lạnh, chỉ vì cô Tô Cẩm Ngọc của cậu bị bệnh máu trắng giai đoạn cuối mà tìm khắp thế giới vẫn không tìm được người tương thích….
Tô Nhất Trần cười lạnh: “Thế sao không tạo hai đứa luôn một lúc mà lại tách hai ống ra?”
Tô Tử Du và Tô Tử Chiến cách nhau hơn một tuổi.
Tô Tử Du: “..”
Vừa toan lên tiếng, Tô Nhất Trần chợt cảm thấy gì đó, quay đầu nhìn đăm đăm vào cánh cửa.
Tô Tử Du thấy vậy cũng hồi hộp theo.
Ai cũng biết, tấm cửa không thể vừa khít hoàn toàn với sàn, nếu không khi đóng cửa sẽ chẹt vào tạo ra âm thanh ma sát, vì vậy sẽ luôn có một khe hở nhỏ.
Ánh sáng hành lang bên ngoài hắt qua khe cửa, nhưng vào lúc này đột nhiên tối sầm lại, dường như có người đứng ở bên ngoài.
Giây lát sau, ‘cái bóng’ đó di chuyển về phía trước rồi nhanh chóng biến mất.
Tận mắt nhìn thấy sự thay đổi của ánh sáng và bóng tối, Tô Tử Du sợ đến mức suýt tè ra quần.
**
Trong phòng Túc Bảo.
Cô bé đang ngủ mơ màng, bỗng một làn gió thổi qua đôi má bé, Tiểu Ngũ ở ban công kêu vài tiếng----
Giữa đêm mà bị sinh vật khác động vào, con vẹt sẽ ngỡ là thiên địch, cho nên sẽ phát ra âm thanh như vậy.
Nhưng tiếng kêu này nhanh chóng dừng lại.
Không biết tại sao, Túc Bảo bỗng mở mắt ra, mờ mịt nhìn trần nhà.
Vài giây sau, mí mắt nặng trĩu, khẽ khép hờ, Túc Bảo nửa ngủ nửa tỉnh.
Xung quanh quá yên tĩnh, nên khi cánh cửa bị đẩy nhẹ ra, Túc Bảo đã nghe thấy. Cô bé hồ nghi nhìn về phía cửa.
Dưới ánh sáng của hành lang, Túc Bảo nhìn thấy một bóng người lặng yên không một tiếng động bước vào, dẫm từng bước chân nhẹ như mèo bước đi, dần sáp tới gần giường…
Khi đi từ nơi có ánh sáng vào bóng tối, hai mắt người thường sẽ thấy tối sầm lại, không nhìn rõ phương hướng. Nhưng người trước mặt Túc Bảo lại hoàn toàn ngược lại.
Túc Bảo nhìn rõ người đó đi đến giường cô bé, đứng thẳng đờ như con quỷ rồi nhìn cô bé hau háu.
Túc Bảo chợt lên tiếng: “Dì Tố Phân, dì đang làm gì thế?”
Giữa đêm tĩnh mịch, trong bóng tối không nhìn thấy rõ năm ngón tay, bỗng vang lên giọng nói non nớt của một đứa trẻ.
Tố Phân bị hù cho run lẩy bẩy, hét to theo bản năng: “A!”
Cô ả liên tiếp lùi về sau, kết quả không biết giẫm phải thứ gì, chỉ nghe choang một tiếng…
Chương 118: Thật sự. sợ đến bay hồn
Nữ quỷ không đầu sợ đến mức tạm thời tách khỏi người Tố Phân, đầu nó hơi lệch 1 cm.
1 cm này đủ để Túc Bảo nhìn rõ, cô bé kinh ngạc nói: “A, hóa ra dì trốn ở đây.”
Chẳng trách cô bé tìm thế nào cũng không thấy.
Túc Bảo lập tức bò dậy, duỗi tay chộp lấy cái đầu của nữ quỷ không đầu.
“Mau ra đây….” Túc Bảo đứng trên giường ra sức tách cái đầu quỷ ra như nhổ cà rốt.
Tố Phân vội ôm đầu, mặt lộ vẻ đau khổ rồi trở nên đờ đẫn.
Miệng cô ả phát ra tiếng ‘hờ…. hờ…’, nói: “Tiểu thư Túc Bảo… cô đang nói gì vậy…”
Đáy mắt Tố Phân thoáng lóe lên sự dữ tợn.
Dựa vào một con nhóc như này mà cũng đòi lôi nó ra hả?
Con nhóc được bao người cưng nựng, gia đình lại vô cùng giàu có---- chi bằng cho nó thân phận này đi?
Tuy nó cũng thích Tô Tử Du vì cậu có đầu óc thông minh, nhưng thân phận của Túc Bảo còn tốt hơn.
Tố Phân duỗi tay toan bóp chặt cổ Túc Bảo!
Bỗng một bóng đen từ ban công vụt đến.
Hai mắt Mộc Quy Phàm nhuốm sát ý, vừa toan đánh bay Tố Phân.
Chẳng ngờ lại thấy Túc Bảo bất ngờ chộp lấy tay Tố Phân, mặt lộ vẻ hung dữ, ‘ha ’ một tiếng, Tố Phân bị đạp văng ra.
“Đi! Pi ka - dì!” cô bé nói giọng non nớt.
Tố Phân đụng phải một kệ đồ chơi cách đó không xa, làm kệ đổ sập xuống, đồ chơi kêu loảng xoảng vương vãi khắp sàn.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc, Mộc Quy Phàm sững sờ..
Đây là bé cưng mềm mại của anh đó ư?
Hân Hân nằm trên giường như đang khó chịu vì ồn ào, chau mày, lật người, lẩm bẩm gì đó rồi ngủ tiếp.
Túc Bảo đi chân trần xuống giường, bước tới cạnh Tố Phân.
Thấy cô ả vẫn muốn phản kháng, Túc Bảo lập tức duỗi bàn chân nhỏ trắng trẻo ----- jio--- giẫm lên ngực cô ả.
Tố Phân muốn lật ngược Túc Bảo, không ngờ dẫu cô ả dùng sức thế nào thì Túc Bảo vẫn không nhích một ly…
Túc Bảo hỏi: “Dì ở đây làm gì ? sao lại lén lút chạy vào phòng con?”
Thấy Mộc Quy Phàm đứng phía sau, ánh mắt Tố Phân vội lảng tránh.
“Tôi không…. tôi cũng không rõ sao mình lại đi đến phòng tiểu thư…. có lẽ tôi bị mộng du…”
Tố Phân vừa nói vừa vùng vẫy: “Tiểu thư Túc Bảo, có thể buông tôi ra trước không…”
“Không thể!” Túc Bảo đáp.
‘Rẹt’ một tiếng, Mộc Quy Phàm rút con dao ra khỏi vỏ, nói: “Túc Bảo, qua bên kia nghỉ ngơi đi con.”
Túc Bảo hoàn toàn tin tưởng ba mình, lập tức thu chân lại, Tố Phân vội bò dậy. Chẳng ngờ Mộc Quy Phàm lại đạp chân lên người cô ả.
Mộc Quy Phàm nở một nụ cười rét lạnh: “Tôi không có nhiều kiên nhẫn, nếu cô không thành thật giải thích…”
Anh cầm con dao kề cổ cô ả, nói giọng trầm trầm.
Đáy mắt Tố Phân nhuốm vẻ kinh hãi.
Mộc Quy Phàm quay con dao, nói: “Nói về việc lấy đầu người khác, tôi có kinh nghiệm lắm đấy!”
Anh cười nói tiếp: “Cô muốn thử không?”
Nữ quỷ không đầu sợ đến độ hồn lìa khỏi thân thể Tố Phân!!
Tố Phân thật sự ngất lịm đi.
Túc Bảo mở tròn đôi mắt, hóa ra ‘sợ đến bay hồn’ là có thật nha!
Đúng là bài học sinh động mà!
Nữ quỷ không đầu thoát khỏi thân thể Tố Phân, lập tức ôm cái đầu quỷ bay ra ngoài.
“Không được chạy!” Túc Bảo tức thì đuổi theo.
Mộc Quy Phàm: “…”
Nói về Tô Tử Du.
Sau khi thấy bóng tối bất thường ở cửa, Tô Nhất Trần lập tức dẫn Tô Tử Du lặng lẽ bám theo.
Tô Tử Du không dám thở mạnh, tay siết chặt lá bùa màu vàng hình tam giác mà Túc Bảo cho cậu.
Khúc ngoặt hành lang vẫn có một cái bóng, Tô Tử Du căng thẳng nắm chặt góc áo của Tô Nhất Trần.
Tô Nhất Trần không ngoảnh đầu lại, chỉ đưa tay nắm bàn tay nhỏ của Tô Tử Du.
Đi tới khúc ngoặt hành lang, Tô Tử Du mới nhìn rõ---- hóa ra bóng đen đó chẳng phải thứ gì đáng sợ, mà là một bó hoa đặt ở đấy.
Tô Tử Du thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới yên tâm theo Tô Nhất Trần đến cửa phòng Túc Bảo.
Cánh cửa đang mở một nửa, Tô Tử Du vừa bước tới đã nghe thấy giọng nói mềm mại của Túc Bảo: “Không được chạy!”
Tô Tử Du còn chưa kịp phản ứng đã trông thấy nữ quỷ ôm đầu đang lao về phía cậu!
Tô Tử Du!!!
“Trời ơi!”
“Ba ba… ba ơi…..a a ”
Tô Tử Du đáng thương kêu lên, Tô Nhất Trần không nhìn thấy quỷ nên chẳng hiểu chuyện gì.
Thấy người đến là Tô Tử Du, nữ quỷ ôm đầu đang bỏ chạy lập tức nhào về phía cậu.
Nhưng còn chưa đến gần, nó đã bị một luồng ánh sáng màu vàng đánh bay ra.
“A!” nữ quỷ ôm đầu thét lên thảm thiết.
Ánh mắt Tô Nhất Trần hơi ngưng trệ, hình như ban nãy anh ấy trông thấy một luồng sáng màu vàng lóe lên từ lồng ngực Tô Tử Du, nhưng nhanh đến mức anh ấy chỉ tưởng là ảo giác.
Có điều, một giây sau, bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Tô Nhất Trần kéo Tô Tử Du đang mặt mày tái mét vào lòng, nhỏ giọng hỏi: “Con thấy gì thế?”
Mặt Tô Tử Du như đưa đám, môi run rẩy: “Nữ quỷ, một nữ quỷ bị chặt đầu đang lao về phía con huhu huhu…”
Lúc này nữ quỷ ôm đầu đã bị ngã về phòng Túc Bảo, vừa vặn nện về phía cô bé.
Túc Bảo vội giơ tay rồi đưa hồ lô ra: “Vào!”
Nữ quỷ ôm đầu bị hút vào hồ lô.
Nhưng ác quỷ nào bị thu phục dễ dàng thế?
Mấy lần trước bắt quỷ, Túc Bảo luôn có Kỷ Trường đi cùng hướng dẫn, đây là lần đầu tiên cô bé tự thu quỷ.
Nữ quỷ ôm đầu vừa vào hồ lô đã lập tức phản kháng kịch liệt.
Hồ lô rung lên, Túc Bảo không sao khống chế được, chỉ cảm thấy lồng ngực như bị đè nén.
Phụt một tiếng, Túc Bảo nhổ ra một cục máu.
Cả người cô bé mềm nhũn, ngã xuống.
Đồng tử Mộc Quy Phàm bỗng co rút: “Túc Bảo!”
Anh lập tức đỡ Túc Bảo vào lòng, nhưng sắc mặt cô bé rất mệt mỏi, môi run rẩy: “Không được… chạy…”
Nữ quỷ ôm đầu lại chui ra khỏi hồ lô, sát khí trên hồn thể nó tăng vọt, cổ họng phát ra tiếng hờ… hờ hờ…
Quỷ nhu nhược và quỷ xấu xí cũng bị ép ra ngoài, vừa liếc mắt đã trông thấy Túc Bảo đang thổ huyết.
Quỷ nhu nhược là cậu bé 14 tuổi, khi còn sống đến khi làm ác quỷ, chỉ có mình Túc Bảo bóc cho nó viên kẹo, cũng chỉ mình Túc Bảo hiểu được nỗi hối hận và không cam tâm của nó.
Lúc này thấy Túc Bảo bị thương, quỷ nhu nhược không nghĩ gì đã lập tức lao về phía nữ quỷ ôm đầu!
Hai ác quỷ đánh nhau, nhưng quỷ nhu nhược yếu hơn chút nên bị nữ quỷ ôm đầu xé một cánh tay rồi nuốt luôn.
Quỷ xấu xí: “Aya ya ya…”
Nó cũng xông lên.
Cái đầu quỷ của nữ quỷ ôm đầu quay cót két một vòng, dì xấu xí sợ đến độ lùi chân lại, nói với Túc Bảo: “Bảo bối đừng trách ta, ta đánh không lại nó!”
Rèm cửa sổ bay phấp phới, nhiệt độ trong phòng bỗng giảm đi mấy độ.
Hân Hân ngủ như heo chết bỗng thấy lạnh, tay vớ tấm chăn quấn quanh người rồi ngủ tiếp…
Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm kinh ngạc không thôi, dù họ không thấy quỷ.
Nhưng hai người đàn ông thấy Túc Bảo bỗng nhiên hộc máu một cách khó hiểu, thấy rèm cửa bay phấp phới và cảm nhận được căn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo.
Ngoài Túc Bảo ra, Tô Tử Du là người duy nhất nhìn thấy quỷ, lúc này thấy hai ác quỷ đánh nhau, cậu kinh hãi siết chặt tay Túc Bảo.
Hóa ra, em gái cậu không phải vạn năng.
Hóa ra, em gái cậu sẽ bị ép đưa đi thật….
Tròng mắt Tô Tử Du đỏ hoe, cậu phát hiện mình chẳng làm được gì, thất vọng quá đỗi.
Chương 119: Sư phụ về rồi
Sợi dây đỏ trên tay Túc Bảo tiếp tục tỏa sáng rực rỡ, lúc này lồng ngực Túc Bảo không còn bí bách khó chịu như ban nãy nữa.
Nhưng Túc Bảo cảm thấy cả người không còn sức lực.
Mộc Quy Phàm ẵm Túc Bảo lên, nói: “Đi bệnh viện… chúng ta đi bệnh viện!”
Lòng anh quá đỗi hoang mang, nỗi hoang mang này là do cảm giác bất lực khi sự tình đang thoát khỏi tầm kiểm soát của anh.
Đến lúc này, Mộc Quy Phàm mơ hồ hiểu ra, bảo bối nhỏ mềm mại của anh không giống những đứa trẻ khác….
Tô Nhất Trần nhanh chóng lấy di động ra, trước tiên gọi cho Tô Ý Thâm.
Thấy Túc Bảo bị thương và mất tinh thần, nữ quỷ ôm đầu mừng rỡ khôn xiết.
Nó nhào mạnh về phía Túc Bảo!
Làm người tốt biết bao, nó muốn được làm người.
Hơn nữa thân phận của Túc Bảo quá tuyệt, chẳng những là công chúa nhỏ được cả nhà họ Tô cưng chiều, còn là con gái của gia chủ sơn trang nhà họ Mộc!
Bao người yêu chiều Túc Bảo như vậy, nếu nó trở thành Túc Bảo thì há chẳng phải muốn gì được nấy hay sao?
Đến lúc đó, nó sẽ đi đến đất nước xinh đẹp, lấy thẻ xanh của đất nước xinh đẹp rồi trở thành người dân nước M.
Đi tới đâu cũng cao hơn người khác một bậc.
“ Túc Bảo cẩn thận” quỷ nhu nhược lo lắng nhào tới.
Tô Tử Du không có cách nào khác, chỉ đành chắn trước mặt Túc Bảo, nghiến răng nói: “Dì…. dì đừng qua đây!”
Cậu quăng mạnh lá bùa màu vàng Túc Bảo cho khi trước về phía nữ quỷ ôm đầu.
Tiếc thay lá bùa này chỉ dùng được một lần, hỏng rồi thì chẳng còn tác dụng gì nữa.
Lúc này, một đạo tia chớp màu đen đánh tới, cạch một tiếng, nữ quỷ ôm đầu với đôi mắt dữ tợn bay ra ngoài.
Người đàn ông mặc áo choàng trắng có khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị, sắc mặt nhợt nhạt và đôi môi đỏ mọng - chính là Kỷ Trường.
Tô Tử Du xém chút nữa bật khóc: “Sư phụ!”
Đây là lần đầu tiên cậu thấy quỷ mà kích động như này!
Sắc mặt Kỷ Trường vô cùng khó coi, sao trong nhà lại có thêm một con ác quỷ thế này?
Kỷ Trường nhanh chóng đến trước mặt Túc Bảo, nắm tay cô bé, dịu giọng nói: “Không sao chứ?”
Túc Bảo uể oải, nói giọng non nớt: “Ưm hừ..”
Đến lúc này rồi mà cô bé vẫn học theo vài phần ngữ khí của ba mình.
Túc Bảo chỉ cảm thấy cổ tay đang được sư phụ nắm truyền đến dòng nước ấm, cả người lâng lâng… thoải mái như ngâm mình trong suối nước nóng vậy.
Nữ quỷ ôm đầu phát hiện ra điều bất thường, nhân lúc không ai để ý toan chạy thoát thân.
Kỷ Trường chẳng buồn ngoảnh đầu lại, chỉ giơ ngón tay lên, một tấm lưới đỏ như thiên la địa võng tức thì bủa vây nữ quỷ.
Hắn lạnh lùng nói : “Làm đồ đệ của ta bị thương còn muốn chạy ư?”
Nữ quỷ ôm đầu lập tức điên cuồng giãy giụa, nhưng chỉ tốn công vô ích.
Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc dì ôm đầu là loại quỷ gì?”
Quỷ gì mà rõ kỳ lạ, thích nửa đêm lẻn vào phòng người khác, còn thích ‘chui’ vào thân thể người khác nữa chứ….
Kỷ Trường liếc một cái, nói: “Quỷ nước ngoài giả.”
Túc Bảo: “?”
Còn có loại quỷ này ư?
Kỷ Trường giải thích: “Loại quỷ này sính ngoại, ngưỡng mộ cái mạnh. Ngưỡng mộ cái mạnh cũng chẳng sao, con người mà, cần tâm lý tôn sùng cái mạnh, có như vậy chúng ta mới nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn. Đáng sợ nhất là loại rác rưởi ngưỡng mộ cái mạnh nhưng không muốn tự mình đứng lên và chỉ muốn đạt được mục đích của mình bằng cách liếm giày, cướp đi mạng sống của người khác, cậy mạnh hiếp yếu và các thủ đoạn ghê tởm khác. "
Loại người và quỷ này đáng hận ở chỗ, hút máu người dân trong nước, nhưng lại nịnh hót thế giới bên ngoài, chúng chỉ hận không thể moi tim đem đến dâng cho người nước ngoài.
Còn những thói xấu khác, có thể liên quan đến tính cách lập dị của nó, tỷ như thích tọc mạch cuộc sống của người khác…
Nói tới đây, Kỷ Trường lại quay về chủ đề chính.
Giờ hắn không quan tâm tới con quỷ nước ngoài giả kia, chỉ chau mày nhấc cổ tay Túc Bảo lên, khẽ lắc, hỏi: “Có phải con cưỡng chế thu con quỷ kia vào hồ lô không?”
Túc Bảo ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Kỷ Trường duỗi một ngón tay gõ nhẹ lên trán Túc Bảo: “Con còn dạ hả?”
“Khi con còn chưa có đủ bản lĩnh, ngàn vạn lần đừng nghĩ tới việc cưỡng chế thu ác quỷ!”
“Nếu hồi nãy con không dùng tới hồ lô thì nữ quỷ ôm đầu chẳng làm gì được con hết, chỉ cần nó dám tấn công con, lập tức sẽ bị sợi dây đỏ chặn lại.”
Túc Bảo hồ nghi nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay: “Dây đỏ lợi hại lắm ạ?”
Kỷ Trường gật đầu: “Rất lợi hại, cực kỳ lợi hại, có điều bây giờ con chưa thể dùng nó để chủ động tấn công, tạm thời nó chỉ có thể bảo vệ con một cách bị động.”
Nhưng khi có người hoặc quỷ muốn làm tổn thương Túc Bảo, sợi dây đỏ sẽ được kích phát và tiến hành tấn công.
Túc Bảo hiểu rồi: “Hóa ra là vậy à…”
“Sư phụ ơi, bây giờ chúng ta có thể thu dì ôm đầu không ạ?”
Cô bé con lại có sức lực rồi, nóng lòng muốn thử bắt loại quỷ mới này.
Đáy mắt Kỷ Trường thoáng hiện sự bất đắc dĩ và yêu chiều.
Giải thích nhiều như vậy, rốt cuộc cô bé có nghe lọt tai câu nào không?
Nhưng biết làm sao, Kỷ Trường chỉ đành cưng chiều cô bé thôi.
Hai thầy trò đi lên vây lấy nữ quỷ ôm đầu.
Nữ quỷ ôm đầu khiếp sợ: “Các… các người đừng tới đây!”
Nhớ tới kiểu đùa dai của Hân Hân, Túc Bảo cười nham hiểm: “Nè nè, dì kêu đi, có kêu nát cổ họng cũng chẳng có ai tới cứu dì đâu nha!”
Kỷ Trường: “..”
Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần: “…?”
Vừa hồ nghi vừa chỉ biết câm nín, cô bé học đâu ra mấy câu này vậy?
Trên giường, Hân Hân khó chịu vì tiếng ồn, đạp phăng tấm chăn đi rồi lật người… tiếp tục say giấc.
Mộc Quy Phàm kìm lòng không đặng hỏi Tô Tử Du: “Túc Bảo đang nói chuyện với ai thế?”
Tô Nhất Trần cũng nhìn Tô Tử Du.
Tô Tử Du tường thuật lại: “Túc Bảo đang nói chuyện với sư phụ của em ấy, sư phụ nói Túc Bảo không thể cưỡng chế bắt quỷ, không phải lo, quỷ không thể làm hại em ấy… bởi vì sợi dây đỏ rất lợi hại.”
Tô Tử Du chợt nhớ tới máy quay phim của mình.
“Đợi chút, con đi lấy máy quay phim!”
Bây giờ nữ quỷ ôm đầu đang bị mắc kẹt trong lưới rồi nên Tô Tử Du không sợ nữa, cậu chạy như bay về phòng lấy máy quay rồi quay lại phòng Túc Bảo.
Mở máy.
Tô Nhất Trần chau mày: “Con làm gì vậy?”
Tô Tử Du: “Cái máy quay này do con phát minh đó, lợi hại lắm, có thể quay được hình ảnh của quỷ.”
Mộc Quy Phàm: “..”
Máy quay phim trong tay cậu bé giống như một chiếc máy ảnh bình thường, chỉ khác ở chỗ có một ít nam châm được gắn ở phía dưới và hai ăng-ten lộ ra trên đỉnh máy ảnh.
Thế này mà đòi quay được hình ảnh của quỷ cơ à?
Đùa cái kiểu gì vậy?
Đèn báo của máy quay phim nhấp nháy, Mộc Quy Phàm vốn đang khoanh tay nhìn cô bé con của anh, vừa liếc mắt -----
Chỉ thấy trong hình ảnh đang phát của máy quay phim, có thêm 4 ‘người’!
Một người đàn ông mặc áo choàng trắng bên cạnh Túc Bảo.
Một cậu bé mặc đồng phục cấp hai đứng sau Túc Bảo.
Còn có một nữ quỷ xấu xí quay đầu nhìn lại, cười e lệ nói: “ Tô tổng….có thể nhìn thấy người ta không nè?”
Tô Nhất Trần: “…”
Mộc Quy Phàm: “..”
Trước mặt họ là một tấm lưới đang vây khốn một cô gái ôm cái đầu.
Cô gái không đầu kia đang phát ra tiếng như cái cưa kéo cưa, ấm ức nói: “Tên ta là Jastremski.” [1]
Lòng Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần nặng trĩu.
Những thứ đang hiện ra trước mắt đã vượt quá nhận thức của họ, đảo lộn thế giới quan của họ!
Nếu thế giới này nằm ngoài tầm kiểm soát của họ…. thì sau này ai sẽ bảo vệ Túc Bảo đây?
Mộc Quy Phàm mím chặt môi, lòng nặng trĩu.
Chợt nghe Túc Bảo hồ nghi hỏi:
“Tài xế lốp xe giả gì?” [2]
[1]: Có bính âm là jiǎ sī tè lún sījī.
[2]: Có bính âm là jiǎ chēlún sī jī.
Tài xế trong tiếng trung có bính âm là sījī nên Túc Bảo nhầm.
Nữ quỷ: “…”
Giọng nói non nớt của Túc Bảo như thể trời sinh đã mang theo một vầng hào quang, thoáng chốc đã xua tan mây mù trong lòng Mộc Quy Phàm.
Ừm… không vấn đề gì.
Cùng lắm, sau này Mộc Quy Phàm anh đổi sang làm đạo sĩ.
Chương 120: Sính ngoại
Nghe Túc Bảo gọi nhầm tên mình thành tài xế lốp xe giả, nữ quỷ ôm đầu trợn đến rớt con ngươi, cổ họng phát tiếng hờ hờ hờ hồi lâu mới nói:
“Là Jastremski, Jas- trem- ski!”
“ Jastremski là một cái tên rất hay, sành điệu và thời thượng! Các người hiểu không? Một đám… quê mùa.”
Nữ quỷ ôm đầu rất tức giận khi bị người khác 'bôi nhọ' thánh danh của mình, giải thích một đoạn dài bằng giọng như hụt hơi, đứt quãng.
Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm nữ quỷ xuất hiện trong máy quay phim, chỉ cảm thấy nữ quỷ này rất quen, nhưng không sao diễn tả được.
Tô Tử Du chau mày, khinh thường lẩm bẩm: “ Jastremski… tên này có nghĩa là có cốt khí, kiên cường không chịu khuất phục, ôi thật trào phúng.”
Nghe thấy lời của Tô Tử Du, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Mộc Quy Phàm, cuối cùng anh cũng biết vì sao lại có cảm giác quen thuộc với nữ quỷ kia rồi!!
Mười năm trước, anh 16 tuổi, trà trộn vào tập đoàn làm ăn phi pháp kia, vừa hay được theo một đơn đặt hàng lớn ----
Không rõ tập đoàn này bắt được từ đâu một nhóm phụ nữ, đưa ra nước ngoài để ‘làm việc.’
Trong đó có một cô gái bị trói còn không nhận thức rõ tình hình của mình, luôn mồm nói [Tôi không phải người của Long quốc, đám rác rưởi các người, đất nước xinh đẹp sẽ trừng phạt các người…]
Tên cô gái đó là ski---- gì gì đó, cái tên rất có cốt khí…
Lúc này, nghe xong lời của nữ quỷ, Túc Bảo gật đầu: “ Dạ dạ, dì tài xế trộm lốp xe giả, sao dì lại chết?”
Khóe môi Mộc Quy Phàm khẽ giật, dòng hồi ức về cô gái kia lập tức hóa thành mảnh vụn…
Anh không khỏi phì cười.
Cô bé con nghiêm túc đặt câu hỏi, hai mắt còn khẽ chớp, nữ quỷ nghe Túc Bảo bôi nhọ tên mà tức muốn chết.
“Ngươi câm miệng cho ta! Jastremski! Ta là Jastremski!”
Kỷ Trường chém một chưởng, nữ quỷ ôm đầu mất luôn một cánh tay.
Jastremski lập tức thét lên thảm thiết, cánh tay bị chặt đứt biến thành sát khí rồi tan thành mây khói!
Kỷ Trường cười lạnh: “Nói năng với đồ đệ của ta kiểu gì đấy?”
Nữ quỷ ôm đầu tức thì chuyển thái độ sang bảo sao nghe vậy, tay ôm chặt cái đầu quỷ của mình.
Kỷ Trường: “Cặp sách nhỏ, tiếp tục.”
Túc Bảo: “Dạ! Dì tài xế dùng lốp xe giả ơi, dì là người ở đâu, ngày sinh và bát tự là gì, chết như thế nào?”
Túc Bảo không hiểu thánh danh của dì ôm đầu, chỉ cảm thấy kỳ quái, chẳng hiểu sao lần nào đọc lên cũng bị khác lần trước….
Nữ quỷ ôm đầu: “..”
Mệt mỏi rồi.
Thấy bất bình cho thánh danh của mình nhưng nó chỉ đành ấm ức nhấn mạnh lại: “Ta là Jastremski….” sau đó mới tiếp tục nói: “ Là người bị đất nước xinh đẹp bỏ rơi..”
Kỷ Trường cầm bút, không thèm ngước mắt: “Kêu ngươi nói nơi sinh của ngươi cơ mà!”
Hình như Jastremski cảm thấy nhắc tới quê hương của mình là một chuyện rất mất mặt, nói vừa nhỏ vừa nhanh: “&*#……”
Túc Bảo dựng lỗ tai lên nghe: “Gì cơ?”
Jastremski: “Thôn Lĩnh Bội, huyện Nê Ngưu.” [1]
[1]: Dịch ra là thôn chó xoáy, huyện trâu bùn.
Túc Bảo ngẫm nghĩ, hỏi: “Ồ, thế tên dì là gì?”
Cô bé cứ tưởng Jastremski chỉ là tên gọi yêu, giống mọi người vẫn luôn gọi bé là Túc Bảo, vậy chắc Jastremski còn có tên thật.
Jastremski câm nín hồi lâu, tên thật của nó quá quê mùa, nó chẳng muốn nói ra chút nào.
Nhưng liếc thấy ánh mắt sắc lẹm đang phóng tới của Kỷ Trường, còn có con dao mà Mộc Quy Phàm vừa lơ đễnh ‘làm rớt’ xuống sàn….
Jastremski sợ hãi lập tức khai ra: “Tên ta là Vương Đại Ni, gia cảnh nhà ta rất khó khăn…”
“Nhưng đến đất nước xinh đẹp sinh sống luôn là mơ ước của ta, từ bé ta đã cảm thấy mình khác với những người khác, ta sinh ra đã có huyết thống cao quý, khổ nỗi sinh nhầm nơi…”
Mọi người khẽ giật khóe môi: “…”
Túc Bảo tò mò hỏi: “Vậy dì đến đất nước xinh đẹp để hiện thực ước mơ của dì chưa?”
Nữ quỷ ôm đầu ấm ức nói: “Chưa…”
Nó vốn chỉ là một cô gái xuất thân từ vùng nông thôn, nhà không có tiền và chống lưng.
Thành tích học hành từ bé đến lớn không tốt đẹp gì cho cam, thi trượt đại học, nó đối mặt với hai sự lựa chọn:
Hoặc là về quê, sau này lấy chồng sinh con rồi sống vậy đến hết đời.
Hoặc là đến làm ở nhà máy vặn vít, rồi cũng lấy chồng sinh con và sống vậy đến hết đời.
Lựa chọn nào cũng không phải thứ nó muốn.
Nữ quỷ ôm đầu kích động, cổ họng lại phát ra tiếng hờ… hờ: “Lẽ nào cả đời ta.. hờ… chỉ vậy thôi ư? Hờ… ta không cam tâm…”
Tô Tử Du lạnh mặt: “Có thể trách ai chứ? Thi đại học còn rớt thì vấn đề nằm ở dì thôi!”
Túc Bảo: “Đúng nha”
Jastremski bất bình nói: “Ta trượt đại học hoàn toàn do thể chế của Long quốc, nền giáo dục cứng nhắc đã hạn chế tài năng và sự tự do của ta..”
Túc Bảo bỗng chen lời: “Dì Đại Ni, dì thi được bao nhiêu điểm?”
Jastremski nói: “260 điểm..”
Túc Bảo: “Wow, dì rất có tài nha!”
Cậu cả và ông ba chiến thần: “…”
Tô Tử Du phổ cập kiến thức: “Tổng thành tích khi thi đại học là 760 điểm!”
Thi được mỗi 260 điểm, cậu nhắm mắt rồi dùng mặt lăn cũng thi tốt hơn thế!
Túc Bảo hiểu ra: “Thế dì là học tra à? Giống chị Hân Hân nha.”
Hân Hân: không rõ lúc nào lại hắt xì một cái.
Jastremski lấp liếm: “Ta đã rất cố gắng rồi, do chế độ cả thôi! Hơn nữa ngày bé nhà ta nghèo nên ta không được học lớp phụ đạo..”
Túc Bảo: “Thế dì có sở trường gì? Nói tiếng nước ngoài lợi hại không?”
Jastremski mấp máy môi.
Nó nào có sở trường gì, mặt cũng không được coi là xinh đẹp, tiếng anh cũng không tốt.
Cho nên nó không thể đến đất nước xinh đẹp, chỉ đành làm nhân viên thu ngân ở siêu thị bé.
Lòng ôm hoài bão xuất ngoại mà không thể thực hiện, nhìn đâu cũng thấy người xung quanh thấp hơn mình một bậc nhưng không thể không hòa nhập cùng họ, điều này khiến nó ngày càng đau khổ.
Cuối cùng có một ngày, cơ hội mà nó chờ cũng đến, một người ngoại quốc xuất hiện ở siêu thị.
“Khoảnh khắc đó, ta như nhìn thấy ánh hào quang từ thượng đế, giống như phần thưởng cho sự kiên trì bền bỉ và không bỏ cuộc của ta.”
“Ta ân cần hỏi han người đàn ông ngoại quốc kia, làm hướng dẫn viên cho anh ấy, còn vào khách sạn ngủ với anh ấy.”
Để có thể giao tiếp với người đàn ông ngoại quốc mà không gặp rào cản, Jastremski còn thức đêm học tiếng Anh.
Thậm chí bỏ tiền túi ra chi ăn, chi chơi, chi phòng khách sạn, bởi nó nghe người khác nói, chỉ cần sinh con với người nước ngoài thì sẽ được cấp thẻ xanh miễn phí từ đất nước xinh đẹp...
Jastremski đã thành công, người đàn ông kia xin visa giúp nó và đưa nó đến đất nước xinh đẹp.
Túc Bảo hồ nghi hỏi: “Dì kiếm đâu ra tiền?”
Đến một nơi xa như vậy, nhất định cần rất nhiều tiền đúng không?
Jastremski chẳng chút bận tâm đáp: “Tiền ba của ta…. ta nói muốn lấy tiền ra nước ngoài thì ba không chịu cho, nhưng lúc bị bệnh ba ta vẫn có tiền vào viện làm phẫu thuật…”
Hờ… hờ … hờ .. sao nó có thể chấp nhận chứ?
Jastremski làm ầm ĩ ở viện, ba nó quả nhiên đưa tiền phẫu thuật cho nó, cuối cùng nó được đặt chân lên đất nước xinh đẹp như mong ước.
“Khoảnh khắc xuống khỏi máy bay, ta cảm thấy mọi thứ vô cùng tốt đẹp, đất nước xinh đẹp không hổ là đất nước thiên đường, đến không khí cũng có mùi vị thơm ngọt… không như đất nước này, chỉ có khói xe và mùi hôi thối của môi trường ô nhiễm…”
Túc Bảo: “..”
Nghe mà thấy tức nha!
Chương 121: Cuộc đời của một con quỷ nước ngoài giả mạo
Túc Bảo mím môi, nhóc con còn chưa hiểu đạo lý là gì, chỉ cảm thấy dì tài xế trộm lốp xe giả làm không đúng.
“Sao dì lại cầm tiền khám bệnh của bác ấy đi ạ, vậy bác ấy phải làm sao giờ?”
Jastremski im lặng một lát rồi hỏi: “Tiền của ba ta cũng là tiền của ta, dựa vào đâu chưa có sự đồng ý của ta mà đã lấy ra tiêu sài?”
"Hơn nữa, ngươi cho rằng ông ta chỉ có chút tiền kia thôi à? Chắc chắn ông ta còn giấu quỹ đen, chẳng qua không chịu đưa cho ta mà thôi!”
Tất cả mọi người đều cạn lời.
Đối với người nước ngoài thì khom lưng quỳ gối nịnh nọt đủ kiểu, với người thân máu mủ ruột thịt của mình thì lạnh lùng khắc nghiệt, oán trời oán đất, còn trộm cả tiền chữa bệnh của ba mình.
Đến cả kỳ thi đại học còn không vượt qua được, còn muốn chinh phục thế giới.
Đúng là bản thân không có bản lĩnh lại trách ông trời bất công!
"Sau đó thì sao?" Túc Bảo tức giận hỏi: "Không phải ngươi đến thiên đường rồi a, sao lại quay về?”
Jastremski lập tức im lặng, đầu óc xoay chuyển, hồi lâu sau mới nói: "Ngay từ đầu đúng là rất vui vẻ! Đàn ông nước ngoài tốt hơn đàn ông trong nước nhiều lắm, vừa chung tình vừa lãng mạn, dịu dàng săn sóc, lại còn rất galang…”
Chẳng qua chưa vui vẻ được bao lâu, nó phát hiện visa của mình chuẩn bị hết hạn rồi.
Hóa ra người đàn ông nước ngoài kia chỉ làm cho nó visa du lịch chứ không phải thẻ tích xanh!
Đến hạn, FBI đến đuổi nó về nước, thế nhưng hai người kia đã tiêu sạch tiền Jastremski mang theo rồi, gã kia còn cao chạy xa bay…
Trên người không một xu dính túi, không người quen, ngôn ngữ cũng không thông… Về thế nào? Hơn nữa, nó cũng không muốn rời khỏi đất nước xinh đẹp!
Kỷ Trường cười lạnh: "Quả nhiên là 'vừa chung tình vừa lãng mạn', săn sóc đến từng chân tơ kẽ tóc luôn ấy nhỉ.”
Nữ quỷ nhịn không được nói đỡ cho người nọ: "Nhất định là anh ấy có nỗi niềm khó nói gì đó thôi…”
Đàn ông ở đất nước xinh đẹp đều trải qua nền giáo dục tiên tiến, người đã tốt nghiệp đại học sẽ không bao giờ làm ra chuyện vô trách nhiệm như vậy, chắc chắn là người ta có nỗi khổ riêng.
Kỷ Trường cạn lời: "Chỗ nào cũng có cặn bã, sao ngươi biết người ta tốt hay xấu được.”
Nữ quỷ lập tức phản bác: "Người ta sinh sống ở đất nước văn minh, đi vệ sinh đều ngồi bồn cầu, lịch sự, tao nhã! Không giống trong nước ngồi hố xí vừa hôi vừa xấu, chẳng khác gì mấy con khỉ… Từ những chi tiết này có thể thấy rằng chắc chắn người ta ở một đẳng cấp cao hơn chúng ta.”
Người như vậy, sao có thể là cặn bã được?
Hơn nữa, nó còn thường xuyên nhìn trộm cuộc sống của người khác, có quyền lên tiếng hơn bất cứ ai nhé!
Mọi người: "..."
Đúng là tư duy kỳ quặc...
Nữ quỷ nghiêng đầu, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị: "Ta cũng muốn trải qua cuộc sống như vậy.”
Vì vậy cho dù phải ngủ trên vỉa hè, rửa chén, lượm rác… Nó cũng không muốn quay về.
Về nước chỉ tổ sống không bằng chết...
Túc Bảo gật đầu: "Hiểu rồi, vậy nên dì đi ngủ vỉa hè, rửa chén, nhặt rác rồi?”
Jastremski biện minh: "Ta chỉ đang theo đuổi ước mơ của mình mà thôi!”
Tô Tử Du trợn mắt, vâng vâng vâng, chỉ cần được ở lại đất nước xinh đẹp thì làm gì cũng được, dù có bị người khác giẫm đạp lên tôn nghiêm cũng cảm thấy bản thân thượng đẳng hơn đồng bào mình!
"Sau đó... Ta không chờ được nữa, không có visa làm gì cũng khó khăn, có người nói có thể làm thẻ giúp ta, nhưng cần mười vạn!”
Nó thật sự không có tiền!
Vì thế, nó nghĩ cách liên lạc với ba mẹ trong nước, bảo bọn họ lập tức gửi tiền qua đây.
Kết quả bị FBI phát hiện, thi hành lệnh cưỡng chế ép nó về nước!
Những người bị cưỡng chế quay về đều được nhà nước chi trả hết chi phí, thế nhưng Jastremski không những không cảm thấy bản thân đã liên lụy đến đất nước mà ngược lại, nó còn trách móc nơi chôn nhau cắt rốn đã kéo chân mình.
Thế là nó quậy tung trời ở sân bay.
Mộc Quy Phàm lạnh lùng liếc mắt, dửng dưng nói: "Ta nhớ ra rồi, người phụ nữ gào lớn 'Ta là người nước M, là người thượng đẳng' là ngươi nhỉ!”
Đối phương mặc quần áo cũ mòn sờn rách nhưng dáng vẻ lại cao cao tại thượng, chửi đổng vào mặt nhân viên an ninh, còn tay đấm chân đá, mắng họ là người hạ đẳng.
Sau đó anh cũng không biết Jastremski bị tổ chức ngầm bắt trói lại như thế nào, chỉ nhớ rõ lúc gặp lại, nó vẫn liên tục hô hào “Ta là người nước M, dám động vào tôi, nước M sẽ xử phạt các ngươi!”
Vậy nên khi lão đại tổ chức kêu anh giết một người để bày tỏ lòng trung thành, anh đã lựa Jastremski.
Ánh mắt Mộc Quy Phàm tối sầm, giống như đang nhớ lại ký ức không tốt.
Nữ quỷ oán giận: "Long Quốc đúng là kém cỏi, hủ lậu! Vừa bẩn thỉu vừa hôi thối!”
Jastremski bị mắc kẹt trong nước không thể rời đi, điều này khiến nó vô cùng đau đớn, chỉ có thể đến quán bar để tìm kiếm một chút không khí tự do của đất nước xinh đẹp.
Kết quả lại bị người ta chuốc thuốc mê vác đi!
Đến khi tỉnh lại, phát hiện mình đã bị bắt cóc, thế nhưng nghe nói đích đến là đất nước xinh đẹp, nó lại trở nên hào hứng, muốn thông qua con đường này trở về đất nước xinh đẹp. Ai ngờ du thuyền lại hỗn loạn hơn nó tưởng, chẳng ai sống được trong hoàn cảnh đó hết.
“Vậy nên ta kháng nghị dữ dội…”
Mọi người: "..."
Bị trói còn kháng nghị hoàn cảnh không tốt, quả nhiên là loại không có đầu óc.
"Đúng lúc đó, mấy gã đàn ông xăm kín tay đi tới..."
Chả biết vì sao mà bọn họ bắt đầu giằng co, một gã trong đám yêu cầu tên ẻo lả giết người để chứng minh tên đó thật lòng muốn nhập bọn chứ không phải vì ý đồ riêng.
“Kết quả tên ẻo lả kia lại chọn ta!” Nữ quỷ không đầu tức giận đến run rẩy: "Con dao đó... Con dao chặt dưa hấu... Dài như vậy..."
Đối phương kéo lê con dao, phần lưỡi ma sát với sàn boong tàu phát ra tiếng xoèn xoẹt, dọa nó sợ run như cầy sấy.
Đây cũng là lần đầu tiên nó hạ thấp tư thái, đi cầu xin loại người hạ đẳng trong suy nghĩ của nó.
Thế nhưng đối phương không buông tha.
"Đến khi tỉnh lại, ta thấy đầu và cơ thể đã chia làm hai…” Nữ quỷ u oán nói: "Ta không cam lòng, ta không tin thế mà mình lại chết như vậy!”
Nó không chịu rời đi, nghĩ hết cách này đến cách khác gắn đầu mình lại, cứ thế lặp lại quá trình tử vong trên chiếc du thuyền ngày qua ngày, chỉ muốn được trở về đất nước xinh đẹp…
Túc Bảo thở dài, trong lòng cứ thấy nao nao, bé cũng không rõ cảm xúc đó là gì nữa, chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa đau lòng, lại trộn lẫn với một chút buồn bực...
Kỷ Trường nhìn cục bột nhỏ, đặt tay lên lưng bé, thầm động viên.
Đối diện với cuộc sống muôn màu muôn vẻ, ngay cả người lớn cũng khó thể giữ được bình thản chứ nói chi Túc Bảo chỉ là một cô bé nhỏ xíu…
Trải qua bãi bể nương dâu, nhìn hết thế gian muôn màu, đến cuối cùng có giữ được tấm lòng ban sơ hay không… Ngay cả Kỷ Trường cũng không chắc chắn bản thân có thể làm được.
“Thôi!” Hắn dịu dàng nói: "Lần này sư phụ giúp con một phen…”
Túc Bảo gật đầu: "Dạ.”
Tô Tử Du bỗng hỏi: "Chờ đã, con còn có một chuyện chưa rõ... Dì, dì đến phòng con giữa đêm hôm làm cái gì? Rồi còn sang phòng Túc Bảo nữa?”
Nữ quỷ nhìn Tô Tử Du, tấm tắc: “Vốn dĩ ta đang mang thai, thế nhưng vì quá mệt mỏi nên sảy mất rồi. Nếu đứa trẻ vẫn còn sống, chắc chắn nó sẽ là một cậu bé đẹp trai ngời ngời. Da trắng tóc vàng mắt xanh... Ngoài ra thằng bé cũng sẽ có một cái đầu thông minh sáng sủa, giống y như ngươi vậy đó, ha ha!”
Tô Tử Du: “...”
Cậu cảm thấy đây là lần mình bị xúc phạm nặng nề nhất!
"Vậy nên đừng nói dì đến phòng con giữa khuya là vì muốn đầu con nhé?” Tô Tử Du hỏi.
Nữ quỷ gật đầu như đúng rồi: “Bingo~ Hì hì... Một cái đầu thông minh như vậy, ta muốn có lắm.”
Ngay khi Tô Tử Du cho rằng Jastremski muốn lấy đầu cậu vì con nó thì không ngờ nữ quỷ lại nói: “Một cái đầu thông minh như vậy, nếu ta gắn lên cổ, chắc chắn ta cũng sẽ trở nên khôn ngoan sắc sảo.”
Như vậy, đến khi nó tới đất nước xinh đẹp có thể dựa vào trí óc và vẻ ngoài tìm một người đàn ông tốt hơn…