Quỷ keo kiệt kêu lên: “Ta cũng không biết…”
Bang, Kỷ Trường dùng tay chặt đứt nửa đầu của ác quỷ.
Quỷ keo kiệt: “……”
"Thật sự không biết, bọn ta bị một nữ quỷ đeo khăn trùm đầu màu đỏ thả ra. Cô ta là quỷ tướng..."
Kỷ Trường cười khẩy và cắt đứt nửa đầu còn lại của quỷ keo kiệt.
Đầu của quỷ keo kiệt bỗng giống như một cây bút chì được mài nhọn…
Quỷ keo kiệt khóc không ra nước mắt, nó nghi ngờ Kỷ Trường mượn danh nghĩa ép cung để trả thù cho Túc Bảo.
Nó chẳng qua chỉ cắn Túc Bảo một miếng thôi mà!
Con nhóc này hoạt bát lắm mà, cắn một miếng cũng có sứt sẹo miếng thịt nào đâu!!
Quỷ keo kiệt cố gắng hết sức để nghĩ lại nhưng chỉ nghĩ ra một thông tin quan trọng: "Nơi bọn ta đi ra có lá bạch quả! Còn có cả tiếng chuông!"
Mộc Quy Phàm nheo mắt, lá bạch quả, chuông.
Hai thông tin này đủ để khoanh vùng một số vị trí.
Kẻ phản bội Bình Đẳng Vương, anh nhất định sẽ tìm ra gã!
Quỷ keo kiệt trưng ra vẻ mặt nịnh nọt: "Nhìn xem, ta đã nói với ngươi rồi, ngươi có thể..."
Kỷ Trường bày ra vẻ mặt vô cảm: "Còn có gì muốn nói không?"
Quỷ keo kiệt vắt óc: "A... không còn nữa, thật sự không còn nữa."
Kỷ Trường gật đầu: "Vậy ngươi lên đường nhé."
Nói xong, hắn vung tay lên, quỷ keo kiệt biến thành tro bụi và bị hồ lô hấp thụ.
Đã là quỷ hồn dưới trướng Bình Đằng Vương thì Kỷ Trường không thể giữ lại.
Trên đời nào tránh được chữ ngờ! Hắn chỉ có một đệ tử, không thể cược ván bài này.
(Quỷ keo kiệt: "……?")
Lúc này Túc Bảo đang nằm trên vai Mộc Quy Phàm, bé buồn ngủ đến không mở mắt được.
Bé thực sự mệt mỏi.
Lúc nãy chiến đấu hăng quá nên không cảm thấy gì, bây giờ khi mọi việc xong xuôi, bé chỉ thấy toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều rã rời.
"Cắt sầu riêng... cắt bí đao..." Cô bé con vừa ngủ say vừa lẩm bẩm.
Bà cụ Tô đợi suốt đêm, đến 0 giờ sáng, Tô Nhất Trần đưa bà về phòng nghỉ ngơi.
Trước khi bình minh, bà cụ Tô lại quay lại để chờ đợi.
Cuối cùng, cửa nhà hàng trên tầng năm mở ra, Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo đang ngủ say bước ra.
"Không sao chứ?" Bà cụ Tô đau lòng hỏi: "Con bé đã làm gì suốt đêm vậy? Thật là, muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ cũng không được..."
Mộc Quy Phàm cười nói: “Đừng lo lắng ạ…”
Dừng một chút, anh nhìn về phía Tô Nhất Trần: "Dù sao cậu cả cũng rất giàu có, tối nay chúng ta tổ chức tiệc sinh nhật bù nhé."
Tô Nhất Trần: "..."
Bà cụ Tô đang định nói gì đó thì chợt nheo mắt lại vì nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn sưng đỏ của Túc Bảo.
Không chỉ đỏ mà còn sưng tấy như món thịt lợn kho mà bà làm!
"Mộc Quy Phàm...!" Trong mắt bà cụ hiện lên sát khí.
Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo, đôi chân dài bước ra xa hai mét rồi biến mất ở lối vào thang máy trong nháy mắt.
"Con đưa Túc Bảo về phòng!"
"Con bé đang buồn ngủ lắm! Cả đêm con bé không ngủ nên không thể làm ồn được..." Nói xong Mộc Quy Phàm cùng Túc Bảo đã biến mất.
Bà cụ Tô muốn đuổi theo nhưng lại sợ quấy rầy Túc Bảo ngủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bé bị Mộc Quy Phàm bế đi.
Bà lập tức trừng mắt với Tô Nhất Trần: "Con đang nhìn cái gì vậy? Sao không nhanh chóng lo liệu tổ chức bữa tiệc khác đi? Tiệc sinh nhật hôm qua không tính!"
Tô Nhất Trần sờ mũi.
Bà cụ Tô mắng cậu cả xong vẫn không vui, nghiêng đầu nhìn Tô Nhạc Phi: "Chuyện gì vậy? Các con đứng vây quanh phòng này làm cột điện thoại à?"
Tô Nhạc Phi: "..."
Quả nhiên, tất cả các bà mẹ khi tức giận đều giống nhau…
Mọi người nhanh chóng bỏ chạy.
Ngay cả Diêu Linh Nguyệt cũng quay người bỏ chạy cùng Tô Nhất Trần.
Bà cụ Tô cuối cùng cũng thở dài nhìn nhà hàng tầng năm, bát đĩa ngổn ngang.
Không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, mấy cái bàn cũng đổ xuống.
Hình như còn ăn rất nhiều?
Bà cụ Tô rất nhạy cảm với thức ăn, rõ ràng bà nhận thấy thiếu một miếng bánh lớn. Trước khi bà rời có một con tôm hùm tỏi, nhưng hiện tại chỉ còn nước trái cây. .
“Tối qua chắc hẳn Túc Bảo đã vất vả rồi.” Bà cụ Tô tự nhủ: “Chỉ ăn bánh thôi thì sao có thể đảm bảo dinh dưỡng…”
Chắc hẳn đêm qua đồ ăn đã nguội nên thứ cô bé con của bà ăn nhiều nhất là những chiếc bánh nhỏ, bà cụ Tô chợt cảm thấy đau lòng không thôi.
Nếu đã đến đảo Nghê Quang thì bữa ăn phải có đủ hải sản như sứa giòn, sò Bắc Cực, tôm hùm, cua huỳnh đế, nhím biển, hải sâm…
Phải chuẩn bị các món ăn mới!
Tô Tử Du Tô Tử Tích đã cố thức suốt đêm, bây giờ cũng đi ngủ rồi.
Tô Tử Tích không chịu chơi cùng nên Hân Hân chỉ có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề dắt mèo, chó, vẹt và rùa đi dạo.
Túc Bảo ngủ đến sáu giờ tối, mới dậy, bé vừa mở mắt đã thấy ánh hoàng hôn bên ngoài.
Mặt trời như lòng đỏ trứng ép lên mực nước biển, nắng vàng tràn ngập bãi biển. Bầu trời như được rải mực, phác họa nên một khung cảnh biển thơ mộng với ánh hoàng hôn đầy màu sắc.
Có gió nhẹ, sóng dịu, trẻ em vui vẻ chạy nhảy trên bãi biển, phía sau tụi trẻ là bố mẹ vui vẻ chụp ảnh bằng điện thoại di động.
“Đẹp quá!” Túc Bảo nhoài người trên tấm kính lớn từ trần đến sàn, không đành lòng rời mắt.
Hân Hân đá tung cửa, hưng phấn đi vào: "Túc Bảo, em tỉnh rồi à? Chúng ta đi bơi đi!"
Túc Bảo nhanh chóng thay đồ bơi như một nàng tiên cá nhỏ, sau đó xách một chiếc xô nhỏ lao ra ngoài với Hân Hân.
Mộc Quy Phàm đi theo phía sau, nhàn nhã đút tay vào túi, nhìn Hân Hân và Túc Bảo chạy ra bãi biển, viết và vẽ trên bãi biển, rồi bị sóng cuốn đi.
Sau đó hai cô nhóc nhảy xuống biển bơi.
Thời tiết vẫn hơi lạnh, trên đảo Nghê Quang khoảng 15 độ.
Túc Bảo còn chịu được vì bé chăm tập thể dục, nhưng Hân Hân thì chịu hết nổi, cô bé nhảy xuống biển một chốc đã run rẩy chạy lên bờ vì lạnh.
"Chị đông cứng thành chó rồi!" Cô bé khụt khịt.
Bà cụ Tô cầm một chiếc khăn tắm dày đi tới, nhanh chóng quấn quanh người Hân Hân rồi mắng: "Không có con chó nào giống con! Trời lạnh thế này mà còn lao xuống biển, con tưởng mình là Túc Bảo à..."
Ở phía xa, Túc Bảo vẫn đang loanh quanh trên bãi biển, Tướng Quân và Thủ Vọng đang canh giữ bé, chúng luôn kéo bé lại khi bé bơi ra xa.
Hân Hân không hài lòng: “Em gái con làm được thì con cũng có thể.”
Bà cụ Tô liếc nhìn cô bé: “Con thật sự không giỏi việc đó đâu.”
Hân Hân lập tức hắt hơi!
"Quên đi... Con sẽ chơi tàu lượn siêu tốc và máy nhảy..."
Bà cụ Tô từ chối mà không cần suy nghĩ: “Không được!”
Hân Hân: "Tại sao ạ?"
Bà cụ Tô thở dài: “Bà sợ óc con sẽ văng ra ngoài!”
Hân Hân: "..."
Những thứ rác rưởi khó chịu đã được dọn đi, và bữa tiệc sinh nhật hoành tráng của Túc Bảo được tổ chức ở bãi biển.
Ba, ông bà ngoại, các cậu, các anh chị và các thú cưng vui vẻ đón sinh nhật cùng bé.
Còn có rất nhiều bạn nhỏ tới du lịch đều vui vẻ chúc mừng sinh nhật Túc Bảo và ngưỡng mộ vì bé có thể tổ chức sinh nhật hai lần!
Trên bãi biển có người ca hát nhảy múa, có người chơi đàn ghi-ta.
Gió biển hơi lạnh nhưng sự nhiệt tình của mọi người không hề suy giảm.
Túc Bảo vui lắm, chơi đến khuya mới chịu lên giường ngủ.
Bé chìm vào giấc ngủ với nụ cười ngọt ngào trên môi.
Mộc Quy Phàm sờ lên mái tóc mềm mại của bé, nhỏ giọng nói: “Túc Bảo, năm tuổi vui vẻ.”
Anh đặt một món quà nhỏ lên đầu giường bé.
Nhìn quanh, căn phòng của bé chất đầy quà.
Những hộp quà lớn đều do ông bà, các cậu, các anh chị em tặng, ngoài ra còn có hoa, vài chiếc vỏ sò rực rỡ sắc màu hay một chiếc kẹp tóc xinh xắn do các bạn nhỏ khác tặng.
Tô Nhất Trần đứng ở cửa, im lặng nhìn Túc Bảo đang ngủ say.
Mọi người đều nói cô bé con rất hạnh phúc.
Đúng là bé rất hạnh phúc…
Nhưng những người khác lại không thấy được trách nhiệm và áp lực đằng sau bé..
Mộc Quy Phàm đóng cửa lại.
Họ đặt một dãy phòng, mỗi phòng sẽ có ba phòng ngủ và hai phòng khách.
Túc Bảo ở một phòng, Mộc Quy Phàm ở phòng bên cạnh, các phòng còn lại bị Hân Hân chiếm giữ.
Sau hai ngày ở đây, họ chỉ tổ chức tiệc sinh nhật trên bãi biển và chưa thực sự đến Công viên giải trí Đảo Neon.
Khu vui chơi về đêm vắng lặng.
Đột nhiên một chiếc bập bênh bắt đầu tự chuyển động, kêu cọt kẹt... cọt kẹt…
Trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh này vô cùng kỳ lạ.
"Hee hee hee……"
Trong sự im lặng chết chóc, có tiếng cười và tiếng hát yếu ớt:
"Những ngôi sao trên bầu trời nhấp nháy và nhấp nháy...
Một con búp bê vải đứng bên đường,
Búp bê vải ơi búp bê vải ơi, sao không về nhà đi?
Ngươi không có nhà à?
Đừng buồn, đừng sợ, ta cho ngươi mượn một nửa mẹ ta nhé…”
Dưới ánh đèn đường, một con búp bê vải đột nhiên xuất hiện.
Nó chỉ dựa vào ngọn đèn đường, nghiêng đầu, đôi mắt tựa như mắt người, nhìn thẳng về phía trước…