Ba đứa nhóc Tô Tử Du, Tô Tử Tích và Hân Hân nhìn Túc Bảo, mắt nhóc nào cũng sáng lấp lánh.
Ngưỡng mộ quá!
Chỉ thấy gương mặt kia bị Túc Bảo giẫm dưới chân, dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra, phát ra một tiếng thét chói tai.
Túc Bảo siết ngón tay, hét lên: “Này, ngọn lửa tinh thần!”
Ngọn lửa tinh thần?
Tô Tử Du ngây người trong giây lát, sau đó lập tức trông thấy một quả cầu lửa bay ra giữa kẽ tay Túc Bảo rồi đốt gương mặt dưới đất thành tro!
Tô Tử Tích: “!!!”
Tô Tử Du: “!!!”
Quả nhiên là ngọn lửa tinh thần…..
Hân Hân trợn mắt há hốc mồm.
Cô bé từng thấy cảnh tượng như này rồi!!
Cô bé nhớ buổi tối mẹ bé bị bà nội đuổi ra khỏi nhà, bé đã ngồi khóc một mình trong phòng.
Bỗng, ngoài cửa sổ có một con quỷ bò vào, cô bé sợ hãi trốn vào chăn, nhưng quỷ hồn kia còn toan vén chăn của bé lên.
Ngay lúc ấy, Túc Bảo đã đến. Miệng Túc Bảo không ngừng niệm chú gì đó, sau đó quăng ra một quả cầu lửa đuổi cho quỷ hồn kia chạy mất….
“Quỷ….là quỷ!” Một tia chớp lóe lên trong đầu Hân Hân, cuối cùng bé cũng ý thức được điều gì đang xảy ra lúc này!!
Những gì bé thấy trước kia không phải ác mộng cũng không phải do bé mộng du, là thấy quỷ thật! Lần này bé cũng vừa trông thấy quỷ rồi!
Hay lắm, đúng là cung phản xạ siêu dài, trông thấy quỷ từ chương 37 mà mãi đến chương 259 mới phản ứng ra!!
Hân Hân á lên một tiếng rồi chạy về phía Tô Tử Tích, cưỡi lên cổ cậu.
Tô Tử Tích: “???”
Em gái cậu đã nhảy lên bằng cách nào thế??
“Em buông tay ra!” Tô Tử Tích loạng choạng, cổ cậu bị tay Hân Hân siết chặt đến mức cậu phải thè lưỡi ra.
“Anh…sắp…bị em bóp chết rồi!”
Tô Tử Du vừa ngoảnh đầu đã trông thấy Hân Hân cưỡi trên cổ Tô Tử Tích, còn Tô Tử Tích thì đang le lưỡi. Tô Tử Du chỉ cảm thấy cảnh tượng này càng kinh dị hơn, thế là cậu treo luôn trên người Tô Nhất Trần không chịu tụt xuống nữa.
Hiện trường bắt quỷ vô cùng hỗn loạn.
Túc Bảo vung ra mấy quả cầu lửa, thiêu rụi ba khuôn mặt còn lại thành tro bụi, ba khuôn mặt phát ra một tiếng gầm chói tai, tức giận và không cam lòng rồi hoàn toàn biến mất.
"Xong rồi!" Túc Bảo phủi tay, sau đó thu hồi la bàn bát quái cùng lưới trói buộc linh hồn.
Tô Nhất Trần đỡ Tô Tử Tích đang sắp ngã và xách Hân Hân ra khỏi người cậu bé.
Tô Tử Tích ngồi phịch xuống đất. Hân Hân cũng mềm nhũn hai chân, ngồi luôn xuống đất. Tô Tử Tích thì vẫn treo trên người Tô Nhất Trần.
Ba đứa trẻ chưa kịp hoàn hồn đang sững sờ nhìn Túc Bảo.
Em gái của họ…..mạnh mẽ thật đấy!
“Bọn nó….chết hết chưa em?” Tô Tử Du không yên tâm hỏi.
Túc Bảo đáp: “Bọn nó chết từ lâu rồi!”
“Những gương mặt kia là oan hồn của bọn nó tụ tập lại, nếu bài vị kia được thờ cúng thêm vài năm thì linh hồn của bọn nó sẽ hoàn chỉnh rồi!”
Túc Bảo đặt những tấm bài vị ngay ngắn xuống đất rồi hỏi: “Anh ơi, những chữ này đọc như thế nào?”
Tô Tử Du vẫn còn sợ hãi, nhưng em gái đang hỏi cậu.
Cậu chỉ đành bấm bụng bước lên trước, liếc thật nhanh mấy tấm bài vị rồi lại nắm lấy thắt lưng của Tô Nhất Trần.
“Hình như họ là Điền….còn có Cốc, Tùng gì đó….”
Tô Nhất Trần liếc nhìn rồi đọc nhỏ vài cái tên.
Túc Bảo dẩu môi: “Tên của mấy tên ác bá này thật kỳ lạ, giống đá với dã thú ấy, nghe thôi cũng thấy chẳng phải người tốt rồi.”
Túc Bảo đi khắp các phòng khác cũng không tìm thấy gì, điều đó có nghĩa là trong nhà này chẳng có gì khác ngoài bốn tấm bài vị được thờ trong phòng khách.
Cô bé nghi ngờ hỏi: “Sư phụ, tại sao lại thờ bài vị ở đây ạ?”
Kỷ Trường nhắc nhở: “Sao người thường phải thờ bài vị?”
Túc Bảo đáp: "Thờ người đã khuất để siêu độ họ?"
Kỷ Trường gật đầu: “Trong nhà tù đã trấn áp 8 hướng. Có người muốn bốn tên ác nhân này sau khi chết không bao giờ được tái sinh - chúng ta cũng không thấy 4 quỷ hồn này trong ngục."
“Có lẽ linh hồn của bốn con quỷ này đã tiêu tan rồi, hoặc có lẽ chỉ còn sót lại một chút âm khí trên trần gian.”
“Nhưng nếu thờ bài vị ở nơi này thì chính là muốn siêu độ cho 4 quỷ hồn kia, chỉ dẫn cho chúng nó quay trở lại.”
Linh hồn hoàn chỉnh thì lại được đi đầu thai.
Túc Bảo hiểu rồi: “Tức là có người đang lén lút thờ cúng bốn tên ác nhân kia!”
Kỷ Trường khẽ xoa đầu Túc Bảo: “Nói đúng rồi!”
Bốn quỷ hồn này là kẻ thù của tất cả mọi người trong khu chung cư.
Bọn nó làm đủ mọi việc xấu xa, đến người già và trẻ con mà bọn nó cũng thẳng tay giết chết, ấy nhưng lại có người thờ cúng bọn nó!
Người này có ý đồ gì!!
Túc Bảo hỏi: “Là ai thế ạ?”
Kỷ Trường chỉ tay vào bài vị: “Trên này viết tên người thờ 4 bài vị---Bối Thần Vũ thờ cúng.”
Túc Bảo mở to hai mắt: “Là dì đó thờ bài vị ạ?”
Kỷ Trường gật đầu.
Túc Bảo khó hiểu, tại sao lại làm như thế?
Dì kia chẳng phải con cháu của 4 quỷ hồn này, không thân không thích….
Tô Cẩm Ngọc nghĩ tới xấp tiền trong ví Bối Thần Vũ, nói: “Có lẽ cô ta làm thế vì tiền!”
Chuyện này chỉ có Bối Thần Vũ biết.
Túc Bảo giơ tay bẻ gãy 4 tấm bài vị, phá hủy hoàn toàn sự thờ cúng mang ý đồ độc ác và nham hiểm này.
Trong hành lang có rất nhiều ‘người’ già, nữ quỷ và quỷ trẻ con, tất cả đều im lặng. Nhìn thấy Túc Bảo thiêu rụi bốn gương mặt và phá hủy mấy tấm bài vị, có ‘người’ không khỏi rơi nước mắt.
“Chết đi….chết đi!” Đáy mắt các quỷ hồn bùng lên sự căm hận.
Túc Bảo vẫy tay chào họ: "Nào mọi người... lên đường bình an nha!"
Đám ‘người’ lục tục rời đi, có lẽ thù lớn của họ đã được báo, hoặc có lẽ họ đã giải quyết được mối bận tâm và không còn oán hận và chấp niệm nữa.
**
Tiếng hét của mấy đứa nhóc Tô Tử Tích đã thu hút người dân ở 6 tòa nhà tới phòng 602. Một số người đàn ông chiếu đèn pin vào phòng thì trông thấy mấy đứa trẻ.
Mặt họ lập tức sa sầm, họ khiển trách: “Các cháu là con cái nhà ai thế? Làm xằng, khuya rồi còn chạy lung tung tới đây làm gì? Phụ huynh nhà các cháu đâu?”
Tô Nhất Trần bước ra từ căn phòng, thản nhiên gánh tội giúp: “Tôi ở đây.”
Thấy người lớn bước ra, mọi người giật thót, sau đó thì nghẹn họng.
“Anh không phải người của khu chung cư này đúng không? Anh không biết căn phòng này là nơi như thế nào hả?”
Tô Nhất Trần ngắt lời người đang hỏi, nói: “Tôi biết đây là nơi như thế nào. Tôi đến để tìm một thứ.”
Anh đưa một tấm bài vị vỡ ra: “Có người lén lút thờ cúng mấy tên ác nhân kia ở đây.”
Tô Nhất Trần kêu đám đàn ông mới tới tự xem tấm bài vị.
Bọn họ nửa tin nửa ngờ vào phòng xem thử, lửa giận lập tức dâng lên trong mắt họ.
Mấy quả táo trên bàn thờ vẫn còn tươi, có thể thấy táo mới được đặt ở đó hai ngày trước.
Người kia hẳn là rất chu đáo trong việc thay đồ thờ.
“Là đứa đáng chết nào thế?” Một ông chú tức giận đến mức đá văng chiếc ghế trước mặt.
Một người khác giẫm lên tấm bài vị, chửi bới "Đứa nào mà ăn cây táo, rào cây sung thế nhỉ? Chẳng ngờ còn dám lén lút đặt bàn thờ ở đây!!"
Nếu trên đời này thực sự có thiên đường và địa ngục.
Chẳng phải những kẻ xấu kia đã được thờ cúng để lên thiên đường rồi ư??
Sự tức giận của mọi người bùng lên, có người đã chụp ảnh những tấm bài vị bị hỏng và đăng lên group chung cư.
Tất cả mọi người đều đang tìm người có tên Bối Thần Vũ!
Bỗng nhiên, một người trong nhóm nói: [Đợi chút, tôi biết cái tên này…..Đây là khách thuê trọ của tôi….]
Trời đã về khuya nhưng người dân khu chung cư vẫn hùng hổ lao về phía tòa nhà số 3.
Bối Thần Vũ kia! Cô chết chắc rồi!
Chương 260: Anh Nhất Trần, giúp em với…
Bối Thần Vũ đang nằm trên giường, xương chân bị gãy khiến cô ta đau muốn chết.
Mẹ cô ta đã gọi xe cấp cứu nhưng không hiểu sao xe cấp cứu vẫn chưa đến!
“Mẹ ơi, chân con đau quá…” Bối Thần Vũ khóc: “Đầu con cũng đau quá.”
Mẹ Bối Thần Vũ sờ tay lên trán cô ta thì phát hiện cô ta đã bị sốt.
Bà ta nhanh chóng đi lấy chiếc khăn ướt và đắp lên trán Bối Thần Vũ.
“Con chịu đau thêm chút nữa, ba con đã gọi điện giục xe cấp cứu rồi.”
Ba của Bối Thần Vũ đang cáu kỉnh ngoài cửa, nói: “Gì mà không điều xe tới được? Tất cả xe cấp cứu đều đi đón bà bầu rồi ư?”
“Gì mà tự đến viện? Gãy xương chân cũng nguy hiểm mà, sao các người có thể nói là không cấp bách….”
Không rõ đầu dây bên kia điện thoại nói những gì.
Ba của Bối Thần Vũ tức giận cúp điện thoại, chửi: “Chắc tại nhà mình nghèo, không có tiền đưa bao lì xì cho họ nên họ mới lề mề không tới đón! Còn nói phải đi đón phụ nữ mang thai, chẳng lẽ đêm nay tất cả bà bầu đều tập trung sinh nở sao?!”
Bối Thần Vũ bật khóc khi nghe những lời này.
Sao cô ta đen đủi thế này?
Gọi cái xe cứu thương cũng gặp phải tình huống không thể điều xe tới??
"Mẹ... Con muốn ăn dưa hấu." Bối Thần Vũ vừa khóc vừa nói.
Mẹ cô ta vội đáp: “Được, mẹ đi bổ dưa ngay đây!”
Ba Bối Thần Vũ thở than: “Đừng lo lắng, ba sẽ ra ngoài gọi taxi ngay, chúng ta sẽ tự đi.”
Sớm biết vậy thì ông ta đã chẳng đợi xe cứu thương mà bắt taxi đến thẳng bệnh viện còn hơn…
Ngay lúc này, cửa phòng bị đá ra.
Mẹ của Bối Thần Vũ sợ đến mức đứng hình tại chỗ, tay vẫn cầm quả dưa hấu.
“Các người là ai?” Ba của Bối Thần Vũ bước lên trước chặn đường.
Một người đàn ông cười khẩy nói: “Woa, còn đang sắp bổ dưa hấu cơ đấy? Ăn cái gì mà ăn, đi mà ăn cứt đi!”
Anh ta tức giận đến mức đá văng một chiếc ghế đi.
Bối Thần Vũ như dự cảm được điều gì, sợ hãi ôm chặt tấm chăn.
Quả nhiên, mọi người nhìn chung quanh rồi ánh mắt đều dừng trên người cô ta, hung dữ nói: "Cô chính là Bối Thần Vũ?!"
Bối Thần Vũ yếu ớt gật đầu.
Một người đàn ông cưởi mỉa mai rồi lấy bài vị ra và ném vào mặt cô ta!
“Mấy tấm bài vị này do cô thờ cúng đúng không??”
Tim Bối Thần Vũ đập thình thịch, cô ta vội vàng lắc đầu, "Không... anh đang nói cái gì thế? Tôi không hiểu anh đang nói gì hết!"
Một bà cụ tức giận đập cây gậy xuống đất, nói: “Cháu còn làm bộ làm tịch cái gì, chính cháu là người đã lén lút thờ cúng mấy tên ác nhân đã giết ‘đồng bào’ của chúng ta đúng không? Có phải cháu không?”
Mọi người trúng mắt nhìn Bối Thần Vũ, miệng chửi rầm trời.
Ba mẹ Bối Thần Vũ phải mất một lúc mới phản ứng lại, họ nhanh chóng nói: "Chắc chắn có hiểu lầm gì rồi... Chúng tôi mới chuyển đến đây vài tháng trước! Chúng tôi thậm chí còn không biết những người mà mọi người đang nói đến là ai!"
"Thần Vũ của chúng tôi rất nhát gan, nhìn thấy gián cũng sợ hãi, không thể nào lén lút lập bài vị thờ cúng được đâu!"
Không một ai nghe lời giải thích của ba mẹ Bối Thần Vũ.
Một ông chú đi lên nắm lấy cánh tay của Bối Thần Vũ rồi kéo cô ta ra khỏi phòng!
“Trên tấm bài vị viết tên người thờ cúng là Bối Thần Vũ cô rồi, còn già mồm cái gì hả?”
Mẹ của Bối Thần Vũ lập tức khóc lóc kêu la, những người này thật xấu xa, thấy bọn họ nghèo khó và không có chỗ dựa nên bắt nạt sao?
Vừa mở miệng ra đã vu oan cho con gái bà ta!!
Mẹ Bối Thần Vũ nói: “Các người làm như này có khác gì bọn cướp không? Có còn vương pháp không thế?”
“Gì mà bài vị viết tên Bối Thần Vũ lên trên! Sao các người có thể chắc chắn cứ viết tên này thì nhất định là con gái tôi chứ? Trên đời này có bao nhiêu người đặt tên Bối Thần Vũ!!”
Không một ai nghe tiếng khóc của mẹ Bối Thần Vũ.
Dù sao thì chuyện này cũng khiến người dân nơi này quá phẫn nộ, nhiều người đã mất đi lý trí.
Có người còn lục tung đồ đạc trong căn hộ của gia đình Bối Thần Vũ để tìm bằng chứng cho thấy cô ta thờ cúng mấy tên ác nhân.
Người khác thì lôi lôi kéo kéo với ba của Bối Thần Vũ.
Căn phòng rất hỗn loạn, có người còn nhân cơ hội giật tóc Bối Thần Vũ.
Bối Thần Vũ bị đánh đến lơ mơ, vừa khóc vừa nói: “Không phải tôi….không phải tôi…”
Cô ta run rẩy giơ hai tay lên, che mặt khóc lớn: "Tôi chỉ là một bệnh nhân ung thư máu! Tôi còn không quen biết họ, sao tôi lại phải làm chuyện đó?"
Mẹ của Bối Thần Vũ tức giận, môi run rẩy nói: “Các người làm như này là tự ý xông vào nhà riêng, tôi sẽ kiện các người…”
Người đang lục lọi ban nãy bỗng nhiên tìm được một tờ chứng chỉ, nói: “Chờ chút!”
Anh ta giơ giấy chứng nhận lên, trong đó ghi rõ Bối Thần Vũ đã được hiến tủy, cô ta là một bệnh nhân mắc bệnh bạch cầu...
Mọi người lập tức ngừng lôi kéo và lục lọi, hồ nghi không thôi.
Bối Thần Vũ là một bệnh nhân bị máu trắng thật ư?
Nếu đó là sự thật thì hình như cô ta không có lý do để lập mấy bài vị kia….
Lẽ nào họ hiểu nhầm thật sao?
Nhìn thấy sự do dự của mọi người, Bối Thần Vũ thở dốc: "Tôi, tôi không, thật sự không phải tôi... Mỗi tháng tôi đều đi điều trị. Nhà chúng tôi nghèo đến mức cơm thừa canh cặn cũng ăn tới ba ngày mà không nỡ vứt đi…Ba mẹ dành dụm tiền mua cho tôi một miếng sườn cũng chia làm hai bữa, tôi cũng không nỡ ăn..."
"Những người như chúng tôi nào thừa tiền mà đi thờ cúng người không liên quan!"
Bối Thần Vũ tuyệt vọng đến cùng cực, nước mắt lăn dài xuống gò má, mọi người không khỏi thông cảm khi trông thấy dáng vẻ khóc như hoa lê đẫm mưa của cô ta.
Mẹ của Bối Thần Vũ ôm con gái, nghẹn ngào nói: "Con gái tội nghiệp của tôi... kiếp trước chúng ta đã phạm phải tội ác gì vậy! Sao cuộc đời của con gái tôi lại khốn khổ đến thế!"
Ba của Bối Thần Vũ ngồi xổm sang một bên, vò đầu bứt tóc, không nói nửa lời.
Gặp mạnh tất mạnh, gặp yếu tất yếu! Nếu đối phương là kẻ yếu, ông ta sẽ mạnh mẽ tấn công, nhưng nếu đối phương hùng hổ dọa người thì ông ta chỉ ngồi im lìm một góc tỏ vẻ đáng thương!!
Ngay lúc mọi người đang do dự thì một giọng nói non nớt vang lên: “Các chú các dì ơi, ở đây có camera ạ!”
Túc Bảo cầm ổ USB giơ lên cao.
Tô Tử Du cầm laptop của Tô Nhất Trần trên tay, cắm USB vào máy rồi phát video.
Đoạn video cho thấy Bối Thần Vũ đã lẻn vào tòa nhà số 7 và mang theo trái cây, tiền giấy, nhang đốt.
Cứ dăm ba hôm cô ta lại đi một chuyến, đã được vài tháng kể từ khi cô ta bắt đầu tới thờ cúng lần đầu tiên.
Ngày tháng trên màn hình camera hiển thị rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa, người bị chụp ảnh là Bối Thần Vũ , giờ giấc cô ta đi vào và đi ra căn phòng thờ cúng kia đều được ghi lại.
Ba mẹ Bối Thần Vũ như chết lặng.
Hồi nãy cãi nhau, ba mẹ cô ta nói không biết mấy ác nhân kia là ai, nhưng đã chuyển tới chung cư này sinh sống thì sao có thể không hay biết gì??
Mà con gái của họ….chẳng ngờ con bé lại lén lút thờ cúng bọn ác nhân khiến cả con người và thần linh phải phẫn nộ kia??
“Không thể nào…” Mẹ của Bối Thần Vũ lẩm bẩm: “Con gái tôi yếu đuối lắm, đi xuống lầu cũng khó khăn…”
Ba của Bối Thần Vũ cũng ngơ ngác nói: “Con gái tôi là người tốt, sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy đâu…”
Hai người đều nhìn về phía Bối Thần Vũ.
Bối Thần Vũ sững sờ, cô ta cứ tưởng tòa nhà số 7 không còn người ở thì chẳng có camera, nào ngờ…..
"Tôi... tôi..." Cô ta lắp bắp không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu như trống bỏi, hai hàng lệ tuôn rơi, cô ta bày ra bộ dạng xinh đẹp đượm buồn.
Bỗng nhiên, Bối Thần Vũ liếc thấy Tô Nhất Trần đứng ở ngoài đám người.
Như nhìn thấy hi vọng, cô ta loạng choạng đứng dậy, khóc nói: “Anh Nhất Trần, không phải em, em cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giúp em với anh Nhất Trần….”