Sau khi nghe hết câu chuyện của quỷ hồ đồ, đám quỷ cũng đã ăn xong viên kẹo trong miệng.
Quỷ đào hoa lắc đầu nói: "Không uổng cái tên quỷ hồ đồ, đúng là quá hồ đồ."
Rất nhiều người đàn ông đều như vậy, họ cảm thấy mình đã gánh vác đủ trách nhiệm bằng cách làm việc chăm chỉ bên ngoài và trở thành trụ cột của gia đình.
Họ cho rằng mấy chuyện của phụ nữ trong nhà đều là chuyện vặt, phớt lờ được thì cứ xem như không nghe không thấy, không ngó lơ được thì trốn tránh thật xa. Nhiều người đàn ông luôn nghĩ không đối mặt thì sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng họ đâu biết rằng, khi những việc vặt vãnh tích tụ quá nhiều thì chúng có thể biến thành những vấn đề lớn không thể cứu vãn được.
Quỷ nhu nhược bình luận: “Cuối cùng thì bi kịch của ngươi do chính ngươi gây nên. Nói trắng ra, gia đình ngươi thành ra như vậy, vợ và mẹ ngươi thành ra như vậy, đều nhờ công lớn của ngươi”.
Kết hôn không nhất thiết phải tách khỏi ba mẹ chồng, có người đàn ông không đủ khả năng mua nhà nên không còn cách nào khác là cùng vợ sống với ba mẹ anh ta.
Cũng có người nhu nhược như quỷ nhu nhược, lười giải quyết vấn đề, chọn cách lảng tránh, mẹ với vợ cãi nhau thì đã làm sao? Họ không muốn giải quyết mấy chuyện bất đồng đó, hoặc lấy cớ không thể xử lý được mà để mặc cãi vã ngày một lớn.
Nhưng nếu chúng ta thực sự muốn giải quyết thì làm sao có thể không xử lý được?
Quỷ nhu nhược tóm gọn lại bằng câu nói: “Đáng đời nhà ngươi”.
Quỷ đào hoa: “Đáng đời nhà ngươi”.
Quỷ xui xẻo đua đòi theo phong trào: “Đáng đời nhà ngươi”.
Quỷ hồ đồ: "..."
Nó đã bảo không muốn kể, bọn quỷ này cứ nằng nặc kêu nó kể, kết quả bây giờ quỷ nào cũng phun ra câu đáng đời đáng kiếp.
Quỷ hồ đồ trừng mắt nhìn: “Thế cái chết của các ngươi thì không đáng đời hả?”
Quỷ đào hoa cười khúc khích và nói: "Đúng, trước đây ta đáng bị như vậy."
Quỷ nhu nhược: "Suỵt..."
Không biết từ lúc nào, Túc Bảo đã ngủ quên.
Bé duỗi tay chân thành hình chữ đại, cổ họng phát ra tiếng ngáy như một chú heo con, ngủ rất ngon lành.
Quỷ nhu nhược bay về phía trước, nhoài người cạnh giường và nhìn Túc Bảo với ánh mắt trìu mến.
Nó muốn giơ tay đắp chăn cho Túc Bảo, nhưng lại phát hiện mình không thể chạm vào chăn.
Quỷ đào hoa thở dài: "Ngáy như vậy à, chắc là mệt quá."
Cô bé con không ngủ suốt đêm qua.
Bảo bối của đám quỷ mệt quá đây mà!
Lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, bà cụ Tô lặng lẽ bước vào nhìn, đắp chăn cho Túc Bảo rồi thém góc chăn để đảm bảo không có gió lạnh luồn vào.
Sau đó bà ngồi nhìn Túc Bảo một lúc rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Quỷ đào hoa nói: “Bà cụ này cứng miệng nhưng dễ mềm lòng”.
Quỷ xui xẻo gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, đừng làm phiền Túc Bảo.”
Mấy ác quỷ cẩn thận chui vào trong hồ lô rồi biến mất.
Trong hồ lô, nữ quỷ tân nương háo hức nhìn đám quỷ quay trở lại: “Nô gia có kẹo không?”
Quỷ đào hoa lè lưỡi: "Không có, bọn ta ăn hết rồi, có muốn ta phun ra chút âm khí cho ngươi không?"
Nữ quỷ tân nương chán ghét nói: "Xì!"
Quỷ nhu nhược nhìn lệ quỷ nhỏ đang chạy tới, nó duỗi tay xoa đầu lệ quỷ nhỏ rồi nói: "Lần này anh không có kẹo cho em, nhưng lần trước anh để lại cho em một cái."
Quỷ nhu nhược lấy ra một cây kẹo mút rồi đưa cho lệ quỷ nhỏ, lệ quỷ nhỏ vui vẻ cầm kẹo chạy đi.
Nữ quỷ tân nương thèm thuồng nói: “Thế phần của nô gia đâu?”
Quỷ nhu nhược mỉm cười: “Ta không còn nữa, nhưng quỷ xui xẻo có đấy.”
Nữ quỷ tân nương lập tức chạy tới nói: "Anh cả xui xẻo, anh có kẹo cho nô gia em không?"
Quỷ xui xẻo nói: "Không có, không có!"
Nói xong, nó nhìn quỷ nhu nhược đầy cảnh giác.
Người gì không biết…. à nhầm, quỷ gì không biết.
Lấy kẹo của quỷ khác để mượn hoa cúng phật hả, thật là vô liêm sỉ!
Quỷ nhu nhược hỏi: "Đúng rồi, quỷ ngụy thiện bị nhốt bên trong thế nào rồi?"
Nữ quỷ tân nương lắc đầu, "Nó nói với nô gia, nó biết mình sai, nhưng nô gia nhìn ra nó gạt quỷ, rõ ràng nó không cảm thấy bản thân có lỗi."
Quỷ đào hoa nhếch môi: "Ta đi xem thử đám cà độc dược ta trồng trong hồ lô thế nào rồi, nếu không đủ dinh dưỡng thì phải tìm thứ gì đó để tưới..."
Quỷ ngụy thiện lắm sát khí như vậy, cạo chút sát khí của nó tưới cho cà độc dược chắc chẳng sao đâu nhỉ?
Quỷ xui xẻo gật đầu, “Ta cũng đi xem xương cốt chôn ở phía sau, khó khăn lắm mới ấp ủ ra đống xương đó, nhất định phải đổ đầy tà khí vào xương, nếu không lần sau chơi mạt chược sẽ không có xương để dùng đâu.”
Đám ác quỷ bước về phía căn phòng nhỏ tối tăm.
Túc Bảo quá lương thiện, chỉ cần ác quỷ thu nạp về không chạm tới giới hạn của bé thì bé sẽ không tiêu diệt.
Nhưng đám quỷ đào hoa đều cảm thấy không thể để quỷ ngụy thiện tiếp tục tồn tại.
Không sợ tiểu nhân chân chính, chỉ sợ ngụy quân tử, câu nói này không phải nói chơi!
Túc Bảo và hai anh em Tô Tử Du ngủ suốt buổi chiều, mãi đến bữa tối mới thấy đói.
Ăn xong, ba đứa trẻ lại nhanh chóng đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Bà cụ Tô dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, tuy trong nhà có người giúp việc nhưng bà vẫn thích tự mình dậy và bận rộn chăm sóc gia đình.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, sau khi ra khỏi phòng, bà cụ thấy gió thổi mạnh nên quay lại mặc áo khoác.
Sau đó ông cụ Tô cởi chiếc áo khoác len kiểu cán bộ cũ của mình khoác lên người vợ.
Hơi ấm truyền tới, bà cụ Tô chỉnh áo rồi cười nói: “Ông không thấy lạnh sao?”
Ông cụ Tô khoanh tay, không buồn suy nghĩ mà nói: “Chính vì thấy quá lạnh… nên tôi chuẩn bị thay áo khoác lông vũ.”
Nói xong ông cụ đi vào lấy chiếc áo khoác mới rồi kéo khóa áo lên tận cổ.
Xong xuôi, ông cụ Tô hài lòng gật đầu: "Phải thế này chứ, không còn lạnh nữa rồi!"
Nụ cười đông cứng trên khuôn mặt bà cụ Tô.
Ông chồng tốt của bà!
Chính vì muốn thay áo khoác ấm hơn nên ông mới đưa cho bà chiếc áo khoác này! ?
"A, đánh ~" Bà cụ Tô dùng tay không đánh vào đầu chồng, sau đó tức giận bỏ đi.
Ông cụ Tô thảng thốt sờ đầu.
Chuyện gì đã xảy ra thế? ?
Ông cụ có lòng tốt đưa áo khoác của mình cho vợ, thế đã đủ ân cần chưa?
Vậy mà vẫn bị đánh ư?
Ông cụ Tô xoa đầu lẩm bẩm, vung tay sảng khoái rồi đi ra ngoài.
Khi Tô Nhất Trần ngủ dậy thì nhìn thấy bà cụ Tô đang giận dữ làm bữa sáng, anh đưa mắt nhìn ông cụ Tô đang xem tin tức mà hoàn toàn không biết mình đã phạm lỗi gì.
“Ba lại chọc giận mẹ con nữa à?” Anh hỏi theo thói quen.
Gọng kính của ông cụ Tô treo trên sống mũi, ông liếc nhìn nhà ăn từ dưới ống kính.
“Thời kỳ mãn kinh của mẹ con kéo dài, thỉnh thoảng bà ấy lại đánh người, không có gì, cứ để bà ấy đánh đi, tâm tình không tốt thì phải trút giận mà.”
Tô Nhất Trần nhẹ nhàng nói: “Dạ.”
Ông cụ Tô xem tin tức rồi đột nhiên ngẩng đầu cau mày nói: "Không, ba chỉ muốn hỏi, ba có làm gì sai không? Tại sao mẹ con luôn giận ba không rõ lý do vậy?"
Tô Nhất Trần thầm nghĩ, vừa nãy anh không nói gì sai đâu nhỉ?
Anh bình tĩnh nói: "Ba nghĩ con biết câu trả lời của mấy vấn đề như này ư?"
Ông cụ Tô: “…Đúng vậy, con làm chó độc thân bốn mươi năm rồi, không trách con được.”
Tô Nhất Trần: "..."
Chương 487: Trời lạnh, có gì đến ổ chăn của tui rồi nói
Tô Nhất Trần sờ mũi, độc thân thì sao, độc thân nhưng anh có những hai đứa con trai…
Nghĩ vậy hình như cũng ổn.
Anh thấy Tô Tử Chiến, Tô Tử Du và Túc Bảo đều rất tốt, Hân Hân và Tử Tích mặc dù có hơi gập ghềnh nhưng cũng xem như không có gì ảnh hưởng, vẫn đang đi đúng hướng.
Người nhà bình an vui vẻ, kinh tế thoải mái, mặc dù mọi người có hơi bận nhưng thời gian tự do.
Hình như không thiếu gì cả.
Ông cụ Tô cúi đầu xem tin tức, làm như vô tình hỏi: "Đúng rồi, chuyện của "con dâu" con định tính thế nào? Bổ sung giấy kết hôn sao? Còn nữa, có muốn bổ sung hôn lễ không?"
Dù sao Tô Nhất Trần cũng chưa kết hôn, ông cụ Tô cảm thấy kết hôn là việc lớn của đời người, nếu như anh cần thì ông và bà nhà sẽ tổ chức hôn lễ cho anh.
Tô Nhất Trần từ tốn nói: "Không cần."
Anh dừng một chút rồi nói: "Con sẽ đi lĩnh chứng với cô ấy."
Sau khi trở về cô ấy đều đi theo Tô Tử Chiến và Tô Tử Du, ít nhất phần lớn thời gian cô ấy đều sẽ ở nhà họ Tô.
Bây giờ cô ấy không có suy nghĩ của bản thân, một thân phận mới có thể giúp cô ấy tránh rất nhiều phiền phức.
Nếu như tương lai cô ấy tỉnh táo lại, không muốn ở lại nhà họ Tô thì lúc nào anh cũng có thể ly hôn với cô ấy.
Trước mắt anh cũng chỉ có thể làm những việc này.
Ông cụ Tô gật đầu: "Cũng được."
Tô Nhất Trần nghĩ đến chuyện gì đó, anh ngẩng đầu nói: "Năm sau chính là sinh nhật năm tuổi của Túc Bảo, đến lúc đó con sẽ đưa con bé đến Nghê Quang."
Ông cụ Tô lập tức nói: "Cái gì mà con đưa con bé đi, chúng ta không cần đi à?"
Tô Nhất Trần im lặng rồi nói: "…Ý con không phải vậy, chúng ta cùng nhau đi."
Lúc này ông cụ Tô mới yên tâm tiếp tục xem tin tức.
Tô Nhất Trần nhìn kế hoạch thử nghiệm công viên trò chơi trên màn hình.
Công viên trò chơi đã được xây xong, một thời gian ngắn nữa là có thể thử kinh doanh, một khi công viên trò chơi trên đảo trở nên phổ biến hơn thì đó mới là công viên trò chơi.
Tô Nhất Trần không quá để ý đến việc Túc Bảo nhất định phải là người đầu tiên đến chơi, mấy đứa nhỏ đều thích sự náo nhiệt, dù sao công viên trò chơi ồn ào vẫn tốt hơn công viên trò chơi vắng vẻ.
Đợi đến khi công viên trò chơi có tiếng tăm rồi sẽ bắt đầu bán vé… Như vậy lúc Túc Bảo đến muốn chơi gì cũng được, không xếp hàng cũng không quá vắng vẻ.
Còn có thể lãi được ít tiền trong khoảng thời gian này…
Công viên trò chơi là tài sản đứng tên Túc Bảo, về sau tiền công viên trò chơi kiếm được đều sẽ nằm trong sự quản lý của Túc Bảo.
Một năm một trăm triệu, đến khi cô bé mười tám tuổi thì cũng mười mấy hai mươi tỷ, con gái mà, ít nhiều gì phải có tiền thì mới có tiếng nói!
Thời gian trôi qua thật nhanh, cảm giác như đứa nhỏ mới về nhà họ Tô chưa được bao lâu mà giờ cũng đã sắp năm tuổi rồi.
Lúc vừa đón bé về cũng chỉ mới ba tuổi…
Tô Nhất Trần đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, anh và ông cụ Tô ngẩng đầu lên nhìn, trái tim nhảy lên một cái.
Trên bậc thang có một người phụ nữ mặc váy trắng, mái tóc đen dài thẳng, cứ như vậy đứng đó nhìn họ chằm chằm.
Chỉ cần vừa nhìn ai cũng sẽ giật mình!
Ông cụ Tô bình tĩnh lại, trong lòng vẫn cảm thấy vi diệu.
Khó trách bà nhà sẽ bị dọa, "con dâu" thế này…
Ông cụ Tô lắc đầu, đúng lúc này bà cụ Tô vừa ra khỏi phòng bếp, bà thấy Diêu Linh Nguyệt đứng trên bậc thang thì bị dọa cho run tay, lúc sau mới xoa tim.
"Dậy rồi sao…" Bà cụ Tô nói: "Con xuống ăn gì đi."
Diêu Linh Nguyệt bình thường không nhúc nhích đột nhiên đưa tay quơ quơ rồi nói:
"Ha… Ha ha này! Xiên… Ra ngoài!"
Tô Nhất Trần: "…"
Ông cụ Tô: "…"
Bà cụ Tô: "…"
Ai dạy?
Lăn ra đây cho bà!
Bà cụ Tô kinh ngạc hoàn hồn, bà lập tức nghĩ đến Tiểu Ngũ, cmn còn có thể là nghe Tô Tử Du nói rồi cô ấy nhớ.
Còn ha ha này chỉ có thể là Tiểu Ngũ dạy!
Bà cụ Tô cười dịu dàng: “Tiểu Ngũ dậy rồi sao?"
Chim dậy rất sớm, trời vừa tối đã ngủ, vừa bình minh đã dậy.
Tiểu Ngũ chắc chắn đã dậy, lúc này nó đang chơi ở ban công tầng hai.
Chỉ có một mình con chim là nó nên nó cảm thấy rất nhàm chán, miệng nó ngậm một quả bóng nhỏ rồi ném rổ… Quả bóng rơi đúng vào cái rổ chỉ cao bằng nó.
Ném bóng xong nó lại chạy qua một bên, giẫm lên ván trượt chỉ bằng nửa người nó, loạng choạng đến "bãi đỗ xe" rồi mới dừng ván trượt lại.
Sau đó nó lại ngậm một đồng xu đặt vào hộp tiền cạnh viên đá mài, phía đá mài có một bộ xương khô nhỏ, sau khi bỏ tiền xu vào đó nó bắt đầu mài.
Tiểu Ngũ ngẩng đầu lên nhìn bộ xương khô.
"Ha… Có tiền có thể sai khiến ma quỷ!"
Tiểu Ngũ vỗ cánh, ngậm một cái xe đạp nhỏ, xe đạp này cũng là đồ chơi chuyên dụng của vẹt, lớn chưa đến nửa bàn tay, Tiểu Ngũ cưỡi hai vòng rồi vỗ cánh, xe đạp tự mình bay ra ngoài.
Sáng sớm một mình nó đã chạy tới chạy lui chạy lên chạy xuống, cắn cái này ngậm cái kia, còn bận hơn cả bà cụ Tô chuẩn bị bữa sáng ở bên dưới.
Lúc này Tiểu Ngũ nghe được hình như có ai đó đang gọi nó.
Giống như giọng của bà cụ…
Tiểu Ngũ ha một tiếng rồi xông vào căn phòng nhiệt đối của mình, ngậm cửa lồng sắt đóng lại.
Nó vẫn chưa yên tâm, lại chặn thêm một thanh gỗ nữa vào trước cửa.
Sau đó nó hoảng sợ dán lên trên cửa lồng, đôi mắt xanh nhỏ như hạt đậu nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
"Lão Lục! Lão Lục!" Tiểu Ngũ gọi: "Mày dậy chưa lão Lục!"
Huyền Linh nằm trên thảm cạnh giường Túc Bảo, mí mắt cũng không thèm nâng lên.
Túc Bảo bị tiếng ồn đánh thức, tối hôm qua cô bé ngủ sớm, cũng đã ngủ đủ, cô bé nghiêng người ngồi dậy.
Cô bé mơ màng nhìn xung quanh, cảm thấy có hơi lành lạnh, bé nhanh chóng ôm lấy chăn nhỏ, co quắp lại như một con sâu róm nằm trên giường.
"Lạnh quá nha!" Túc Bảo nhìn ngoài cửa sổ: "Hôm nay không có mặt trời sao?"
Ngồi một lúc lâu, cô bé thò chân nhỏ ra ngoài thăm dò.
Bên ngoài chăn đúng là có hơi lạnh…
Nhưng bàn chân nhỏ của cô bé đúng lúc đụng phải Huyền Linh, lông mèo mềm mại ấm áp, Túc Bảo hơi động đậy bàn chân.
Huyền Linh nghiêng người để lộ bụng, nó nũng nịu meo meo mấy tiếng.
Sau đó dùng bụng mình làm ấm chân cho Túc Bảo.
Máy sưởi ấm chân thương hiệu con mèo~
Túc Bảo chỉ cảm thấy lòng bàn chân hơi ngứa ngáy, bé không nhịn được mà bật cười, hai chân không ngừng cử động.
"Được rồi, mình phải dậy thôi!"
Túc Bảo vén chăn lên chạy nhanh đến tủ quần áo thay đồ rồi lại chạy đi đánh răng rửa mặt.
Ngủ quá lâu, bụng bé đã đói lắm rồi!
"Ô, Tiểu Ngũ đâu?" Trước khi ra khỏi phòng Túc Bảo đột nhiên phát hiện hôm nay có gì đó sai sai.
Trước kia cô bé vừa dậy là Tiểu Ngũ đã chạy lại "thổ lộ tâm tình" với cô bé, sao hôm nay không thấy bóng chim nào nha?
Tiểu Ngũ ở phía xa nói: "Trời rất lạnh, có gì đến ổ chăn của tui nói!"
Túc Bảo: "…"
Cô bé đi ra ngoài ban công, ngồi xổm trước "cửa phòng" Tiểu Ngũ hỏi: "Tiểu Ngũ, cậu làm sao vậy?"
Thời tiết quá lạnh sao?
Anh trai nói vẹt là loài chim nhiệt đới, rất sợ lạnh.
Mùa đông chỉ cần dưới 15 độ là vẹt sẽ rất lạnh, thậm chí còn sẽ chết cóng.
Hiện tại thành phố Kinh đã dưới 15 độ một chút, nhưng gần đây Tiểu Ngũ đều ở trong phòng, cô bé cũng không mang nó ra ngoài mà.
Trong phòng có máy sưởi, ban công cũng được che kín bằng kính lớn nên ngay cả ban công cũng ấm, chắc sẽ không lạnh nha!
Túc Bảo chạm vào mũi Tiểu Ngũ: "Cậu không sao chứ?"
Tiểu Ngũ vô cùng đáng thương: "Trống rỗng, cô đơn, lạnh!"
Túc Bảo: "…"
Huyền Linh ở bên cạnh liếc mắt.