Tay Kỷ Trường chồng lên tay Mộc Quy Phàm, lúc này Mộc Quy Phàm mới cảm nhận được chiếc đinh trấn hồn đang rung lên!
Ánh mắt anh khẽ thay đổi. Quả nhiên, có những điều dù anh tra cứu bao nhiêu tài liệu thì vẫn luôn có sự chênh lệch.
Hai chiếc đinh trấn hồn bắt đầu được rút ra.
Trong miếu Thành Hoàng, phía sau bức tượng Thành Hoàng Gia, một người đàn ông với gương mặt lạnh lùng u ám đang cười.
“Long quốc các ngươi luôn nói, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tan sinh vạn vật…”
“Các ngươi đâu ngờ được chỗ này còn sót lại một chiếc đinh trấn hồn nhỉ?”
Đáy mắt gã thoáng hiện sự khinh miệt.
Đám người luôn ra vẻ đạo mạo kia nói gì mà chính với tà? Trên đời này chỉ có người thắng mới có tư cách nói chuyện mà thôi!
Tam sinh vạn vật ư? Gã và đồng bọn không cần vạn vật, chỉ cần một phần ba long khí để chèo chống, chỉ cần lễ tế bái đầu tiên không bị gián đoạn là được rồi!
Muốn rút hai chiếc đinh kia thì cứ rút thôi… Tuy gã không cam lòng nhưng bây giờ chỉ đành chấp nhận.
Gã cắt máu nhỏ lên đinh trấn hồn, đợi khi nào hai chiếc đinh ngoài kia bị rút hết thì gã lập tức tiếp tục nghi lễ là có thể hoàn thành lễ cúng tế rồi!
Ngay khi Túc Bảo và Mộc Quy Phàm sắp sửa rút chiếc đinh ra khỏi mặt đất, Kỷ Trường bỗng nhận thấy điều bất thường, hắn nói: “Chờ chút!”
Không thể thuận lợi như thế được, sao chẳng có một ai ngăn cản họ rút chiếc đinh cơ chứ!
Kỷ Trường ngẩng đầu, trông thấy những âm hồn đang tụ tập trên không trung, mặt hắn lập tức sa sầm: “Còn có một chiếc đinh nữa!”
Nhưng hai chiếc đinh bên ngoài này đã bị rút lên một nửa, không thể dừng lại được.
Lúc này cần có một người vào trong để rút nốt chiếc đinh còn lại!
Kỷ Trường nghiến răng, chuẩn bị xé đôi cơ thể của chính mình!!
Hắn phải liều mạng để đảm bảo công đức cho đồ đệ nhỏ Túc Bảo.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người nhỏ bé bỗng phóng vù vào bên trong, Cố Thịnh Tuyết lạnh lùng quăng lại một câu: “Mọi người đếm tới ba mươi giây nhé!”
Lần này, cô bé nhất định phải thành công!
Cố Thịnh Tuyết cầm la bàn đi thẳng đến phía sau bức tượng Thành Hoàng Gia, cuối cùng cũng trông thấy chiếc đinh trấn hồn thứ ba.
Đồng thời, Cố Thịnh Tuyết cũng nhìn thấy một người đàn ông đang đứng nhìn cô bé như hổ đói rình mồi.
Hai mươi giây!
Cố Thịnh Tuyết không kịp nghĩ nhiều, lập tức xông tới, ôm lấy chiếc đinh trấn hồn!
Gã đàn ông ngẩn người, không ngờ Cố Thịnh Tuyết dám rút chiếc đinh ngay trước mặt gã?!
Gã tức giận, tung một chưởng vào lưng Cố Thịnh Tuyết.
Cố Thịnh Tuyết kêu lên một tiếng.
Mười giây!
Cô bé thầm đếm ngược, đầu lưỡi đã bị cô bé cắn chảy máu, giờ khắc này cô bé đã dồn hết tất cả sức lực của bản thân.
Tám…. Bảy…
Gã đàn ông không ngờ một đứa bé lại khó xử lý đến vậy, sơ suất rồi, gã vội ôm Cố Thịnh Tuyết hòng kéo cô bé qua một bên.
Không ngờ, tay của Cố Thịnh Tuyết như bị đóng đinh vào đinh trấn hồn, khi gã đàn ông dùng sức thì chiếc đinh cũng bị rút ra một nửa!
"..."
Gã đàn ông tức muốn chết, đưa tay ấn Cố Thịnh Tuyết xuống, nhưng không biết tại sao, Cố Thịnh Tuyết như bén rễ trên đất, dù gã có ấn thế nào cũng không tài nào ấn xuống được.
Sắc mặt gã đàn ông khó coi vô cùng, gã không buồn nghĩ ngợi thêm, dứt khoát rút dao ra đâm vào lưng Cố Thịnh Tuyết.
Trong đầu Cố Thịnh Tuyết chỉ còn một suy nghĩ:
Năm… bốn …. ba…. giây, cô bé nhất định phải rút đinh ra, bằng không thì….
Cố Thịnh Tuyết chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đang dần tiêu tan.
Nhưng cô bé không thể bỏ cuộc, không thể để người khác chê cô bé kém cỏi nữa, cô bé rất lợi hại nha!
Cô bé không muốn thua kém Túc Bảo….
Hai…. một!
Giây cuối cùng, Cố Thịnh Tuyết bỗng cảm thấy cánh tay cô bé như được truyền sức mạnh, phốc một tiếng, chiếc đinh đã được rút ra!
Cùng lúc đó, hai chiếc đinh ở bên ngoài cũng được rút ra.
Mộc Quy Phàm biết rằng không thể buông tay trong tình huống chỉ mành treo chuông này, thế nên chỉ đành vật lộn hết sức.
Túc Bảo vừa rút đinh vừa đếm thời gian, Tô Tử Du sợ bé đếm nhầm nên cũng đếm cùng bé.
Vì thế, vào giây cuối cùng, Tô Tử Du và Túc Bảo cùng rút chiếc đinh ra.
Nghi lễ đã bị phá hỏng.
Trong miếu, sắc mặt gã đàn ông bất ngờ thay đổi!
Nghi thức này hấp thụ vận may của trời, người và vận may của chính mình, tất cả những vận may này sẽ khiến bọn chúng thành công trong việc hiến tế.
Nhưng một khi nghi thức bị gián đoạn, người chủ trì lễ hiến tế cũng sẽ bị phản phệ.
Chỉ nghe thấy tiếng rẹt trong không khí.
Một tia sét đánh thẳng vào miếu Thành Hoàng.
Tia sét giáng vào người gã đàn ông có gương mặt lạnh lùng u ám!
Tay gã vẫn đang lôi kéo Cố Thịnh Tuyết. Ấy nhưng, Cố Thịnh Tuyết đứng ngay sát gần gã lại chẳng bị tổn hại gì, chỉ có mái tóc dựng đứng lên.
Vào khoảnh khắc tia sét đánh xuống, phân thân của Kỷ Trường đã sớm né xa. Tuy hắn là phán quan dưới địa phủ, nhưng quỷ luôn sợ sấm sét nha!
Hóa ra, vào giây cuối cùng, Kỷ Trường vẫn xé đôi thân thể thành hai nửa, một nửa vào giúp Cố Thịnh Tuyết. Nhờ vậy, cô bé mới rút được chiếc đinh dưới sự tấn công của gã đàn ông.
Kỷ Trường nhìn chằm chằm Cố Thịnh Tuyết, nhìn cô bé đang nằm trong vũng máu, nhìn gương mặt nhỏ nhắn không chịu nhận thua của cô bé… Hắn đã sớm nhận ra đây là ai!
Lúc này, Mộc Quy Phàm và hai đứa bé chạy vào trong miếu, trông thấy Cố Thịnh Tuyết đang đầm đìa máu cùng mái tóc xoăn do nhiễm điện từ tia sét, sau đó nhìn gã đàn ông bị sét đánh cháy đen bên cạnh.
Tô Tử Du chỉ cảm thấy chân tay lạnh buốt.
Cậu run rẩy cầm chiếc chậu sắt trên tay, chợt nhận ra những phát minh của mình hoàn toàn chẳng có tác dụng gì trong những thời điểm quan trọng….
Khi về cậu nhất định phải tiếp tục nghiên cứu, kiên trì nỗ lực.
Túc Bảo ngồi xổm trước mặt Cố Thịnh Tuyết, lục lọi tìm trong túi rồi lấy ra một lá bùa, dán lên trán Cố Thịnh Tuyết.
Cố Thịnh Tuyết nói: “Giật ra…”
Túc Bảo dứt khoát bưng miệng Cố Thịnh Tuyết: “Được rồi, Chân Cơ, đừng nói gì cả! Tiết kiệm máu đi!”
Cố Thịnh Tuyết: “…”
Cô bé nghiến răng nói: “Lần này… chị không… thua!”
Túc Bảo còn dám chê cô bé kém cỏi nữa thì cô bé nhất định sẽ nhổ luôn răng cửa của Túc Bảo!
Túc Bảo: “Dạ dạ dạ, không thua không thua, chỉ bị người ta đâm cho một nhát dao thôi mà…”
Thật đáng thương.
Nhưng cũng vô cùng dũng cảm.
Từ tận đáy lòng, Túc Bảo thực sự bội phục Cố Thịnh Tuyết, bé nghĩ, nỗi kích động muốn đánh Cố Tiểu Bát một trận cũng có thể lùi xa chút rồi…..
Cố Thịnh Tuyết tức giận nhắm nghiền hai mắt, lần sau đừng để cô bé nhìn thấy Túc Bảo nữa. Không rõ tại sao, cô bé luôn thấy Túc Bảo rất đáng ghét, hễ trông thấy Túc Bảo cười thì cô bé lại muốn nhổ sạch răng của Túc Bảo.
Kỷ Trường khoanh tay, nói: “Dù thế nào thì lần nãy cũng phải cảm ơn ngươi!”
Túc Bảo chân thành nói: “Cảm ơn chị!”
Cố Thịnh Tuyết hừ một tiếng, không muốn nói thêm lời nào.
Cố Thịnh Tuyết được xe cấp cứu đưa đi, Kỷ Trường dẫn Túc Bảo đi phá hỏng phần còn lại của buổi lễ.
Hôm nay, bầu trời bên ngoài miếu Thành Hoàng giăng đầy mây đen, một tia sét bỗng đánh xuống trong cơn mưa phùn.
Nhưng bầu trời trong phạm vi cách miếu Thành Hoàng năm km lại là cảnh mặt trời lặn.
Sau cơn mưa, cầu vồng bao trùm miếu Thành Hoàng.
Dám người đang ngồi ở quảng trường vô cùng ngỡ ngàng trước cảnh tia chớp, cầu vồng và hoàng hôn đồng thời xuất hiện cùng một lúc!
Cô gái mặc trang phục của kẻ thù cãi nhau với Túc Bảo ban nãy lấy điện thoại di động ra, toan quay lại cảnh tượng.
Nhưng không rõ tại sao, xung quanh cô ta bỗng tối sầm, mấy người bạn đi cùng cũng biến mất.
Cô gái giật mình vội vàng đi tìm bạn đồng hành, lúc này cô ta nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục cũ nát bước ra từ trong bóng tối, tay người đàn ông cầm súng, sắc mặt tái nhợt, mắt ông ta đang nhìn thẳng vào cô gái.
Cô gái vô thức nhìn xuống chân người đàn ông, chỉ thấy ông ta không có chân!!
Trong tích tắc, người đàn ông đã bay vù tới trước mặt cô gái!
Cô gái hét lên sợ hãi vì nhận ra mình đã trông thấy quỷ!!
Giây tiếp theo, người đàn ông đập báng súng vào đầu cô ta, giận dữ chửi bới: “Đồ con cháu bất hiếu! Tổ tông ngươi thì vất vả chiến đấu bảo vệ tổ quốc, thế mà ngươi lại mặc tang phục của kẻ thù nhảy múa trên đầu ta thế hả?”
Khi nhìn rõ gương mặt người đàn ông, cô gái chỉ cảm thấy cực kỳ quen thuộc, đây chẳng phải ông cố đã mất từ lâu của cô ta ư?
Hai chân cô ta mềm nhũn rồi khuỵu xuống.
Không thể nào……
Chương 318: Học điều xấu từ Hân Hân
Trên quảng trường miếu Thành Hoàng, mây đen dày đặc, bầu trời dần chuyển tối.
Vài người mặc kimono bỗng hét lên ầm ĩ như trông thấy thứ gì đáng sợ lắm, mặt họ nhuốm vẻ sợ hãi, có người còn quỳ xuống ôm đầu.
Người khác không hay biết rằng, những người này đều đang trông thấy tổ tiên của mình. Các tổ tiên phẫn nộ túm mấy người mặc đồ kimono rồi đánh đập.
“Giang sơn mà các ông đây vất vả lắm mới bảo vệ được lại bị đám con cháu các ngươi lãng quên như vậy hả?”
“Kẻ thù giết chết ông nội của ngươi, bây giờ ngươi lại cung phụng chúng như tổ tông hả?”
“Hôm nay không đánh cho các ngươi tả tơi tan tác thì các ngươi sẽ chẳng hiểu được hòa bình an yên từ đâu mà có!”
Những người mặc kimono và đi guốc gỗ bị đánh đến độ guốc gỗ bay lên không trung, họ sợ hãi la hét và cầu xin tha thứ.
Phần đông những người còn lại không trông thấy quỷ: “??”
Họ chẳng hiểu chuyện gì, ban nãy vừa trông thấy cảnh tượng tia chớp, cầu vồng cùng hoàng hôn đồng thời xuất hiện một cách kỳ lạ. Giờ lại nhìn thấy mấy người mặt mày nhuốm vẻ hoảng sợ đang quỳ rạp dưới đất xin tha thứ.
Đám người không trông thấy quỷ càng kinh hãi trong lòng.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy…”
“Cái cột sắt đỏ họ kéo ra là gì vậy…”
"Thật kỳ lạ. Vừa kéo cây cột sắt ra thì sấm sét đã giáng xuống."
“Lẽ nào những lời cô bé ban nãy nói đều là sự thật ư? Hôm nay không phải triễn lãm búp bê và các nhân vật anime, mà là lễ cúng tế?”
Một số người đã bắt đầu hoài nghi.
Nhưng cũng có người đang rỉ máu trong lòng, khóc lóc nói: “Dẫu thế thì chúng ta cứ mặc kệ mấy con búp bê bị hỏng hả?”
Những cô gái có búp bê tro cốt đau lòng muốn chết, chưa kể những con búp bê này là món đồ yêu thích của họ, họ còn phải chi rất nhiều tiền để mua được đám búp bê này đó nha!
Dù không có giá năm triệu tệ như Yêu Yêu của Cố Thất Thất thì búp bê của họ cũng khoảng trăm tệ.
Chỉ dựa vào cái cớ phá lễ cúng tế mà có thể rũ bỏ trách nhiệm với búp bê của họ ư?
Lúc này, đám người Mộc Quy Phàm bước ra ngoài.
Mộc Quy Phàm đang bế Túc Bảo, đi bên cạnh anh là Tô Tử Du khát cầu tri thức đang lạnh mặt nghĩ ngợi gì đó.
Tô Nhất Trần đang nghe điện thoại, bên kia điện thoại ai đó đang nói tới chuyện bồi thường.
Khi bước tới trước đền thờ của nghi lễ cúng tế, Tô Nhất Trần còn đá văng điện thờ sang một bên.
Tô Nhất Trần giẫm lên vài mảnh vỡ của búp bê làm từ tro cốt, chủ nhân của đám búp bê lập tức khóc to hơn, hệt như mẹ mất con.
Túc Bảo bịt tai lại, hét lên: “Đừng khóc nữa! Em đền tiền!”
Tuy những con búp bê kia bị bé đập hỏng vì liên quan tới lễ cúng tế. Nhưng, cậu cả của bé đã dạy bé phải tự chịu trách nhiệm với những việc mình làm.
Túc Bảo đau lòng lấy bao lì xì từ trong túi ra. Tiền nhiều như này chắc đủ bồi thường rồi nhỉ?
Tiền bé kiếm được chưa kịp ấm túi đã phải lấy ra đền cho người ta, Túc Bảo chỉ cảm thấy tim đau nhói.
Nhìn dáng vẻ như bị nội thương nghiêm trọng của Túc Bảo, Tô Nhất Trần chỉ thấy buồn cười, Mộc Quy Phàm lại thấy bảo bối nhỏ của anh quá đáng yêu, anh không khỏi véo má bé.
“Cột túi tiền cho thật chặt vào, cậu cả của con sẽ bồi thường cho con!”
Tô Nhất Trần đứng bên cạnh: “…?”
Tôi xem anh như em rể, vậy mà anh coi tôi là tên thiếu gia tiêu tiền như rác hả?
Mộc Quy Phàm mắt điếc tai ngơ, điềm nhiên nói với Túc Bảo: “Cậu cả của con đẹp trai lại lắm tiền, khi tiêu tiền càng đẹp trai hơn!”
Tô Nhất Trần lắm tiền đẹp trai: “…”
Chẳng còn gì để nói, chi tiền thôi!
Tô Nhất Trần liếc nhìn mấy cô gái đang khóc đỏ cả mắt, không biết có phải do ban tổ chức dặn dò không mà tất cả đều mặc đồng phục có nhiều màu khác nhau.
Anh lạnh lùng nói: “Những món đồ mà trẻ con nhà chúng tôi làm vỡ, chúng tôi đương nhiên sẽ bồi thường. Lát nữa trợ lý của tôi sẽ xác nhận tiền bồi thường với từng người một!”
Cậu cả không muốn Túc Bảo phải dính bất cứ vết nhơ nào.
Chỉ là chi tiền để giải hòa thôi mà, chi thì chi thôi.
Sau khi biết Túc Bảo có thể nhìn thấy quỷ và bắt quỷ, Tô Nhất Trần tin rằng mấy cô gái này sẽ gặp báo ứng vì những hành vi của họ.
Mấy cô gái có búp bê vỡ sứng sốt, sau đó vài người lập tức vui mừng khôn xiết.
Họ chằng quan tâm tới lễ cúng tế hay đánh cắp vận mệnh quốc gia gì hết, họ chi tiền để đặt làm búp bê, búp bê vỡ thì nhất định phải được bồi thường.
Hồi nãy họ định bụng nếu phụ huynh nhà con nhóc quỷ tên Túc Bảo này không chịu đền tiền thì họ sẽ làm ầm lên rồi kiện ra tòa, dù sao họ cũng chẳng còn gì để mất.
Một lát sau, Khúc Hưởng tới đền tiền, Cố Thất Thất không chịu nhận tiền, chỉ nhìn Túc Bảo.
Cô ấy vừa nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.
Họ nói sẽ thu hồi tất cả búp bê của cô ấy vì toàn bộ búp bê của cửa tiệm ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân đều liên quan tới việc trộm tro cốt người để làm.
Cố Thất Thất không dám tin cô ấy đã ngủ trong một căn phòng chứa đầy búp bê tro cốt suốt nhiều năm như vậy...
Cô ấy thích búp bê thật, nhưng lúc này cũng thấy thật sự sợ búp bê, nhất thời tâm trạng cô ấy trở nên phức tạp, không biết nói gì.
Cố Thất Thất bước tới, trịnh trọng cảm ơn Túc Bảo rồi vội vàng quay lại trường quay.
Những cô gái nhận được tiền vui vẻ rời đi, triển lãm búp bê treo đầu dê bán thịt chó kết thúc.
Mộc Quy Phàm nói với Túc Bảo, người tổ chức sự kiện này đã được mời uống trà, không biết uống trà trong bao lâu và liệu người đó có thể ra ngoài hay không?
Còn những cô gái nhận tiền bồi thường búp bê ban nãy…..
Có người về đến nhà bỗng sốt cao không giảm, ốm nặng một trận.
Có người gặp tai nạn ô tô trên đường về nhà, tuy không chết nhưng vẫn rất đau khổ.
Một số khác sau khi về nhà chỉ cảm thấy có gì đó hơi bất thường, cửa luôn mở một cách khó hiểu khi họ đi ngủ vào ban đêm, vòi sen trong phòng tắm sẽ tự mở vào giữa đêm.
Nhiều khi tỉnh dậy nửa đêm, không hiểu sao búp bê được đặt trong hộp bỗng nhiên nằm trên đầu giường của họ….
Khi ấy, họ mới nhớ tới những gì Túc Bảo nói về lễ cúng tế, họ khóc lóc nhờ vả các mối quan hệ để tìm Túc Bảo nhờ giải quyết vấn đề.
Nhưng quá muộn rồi, Túc Bảo đâu phải người ai thích tìm cũng tìm được. Mấy cô gái nuôi búp bê hối hận không thôi, chạy vạy khắp nơi tìm Túc Bảo như ruồi không đầu, sau đó họ bị lừa không ít tiền, số tiền bồi thường nhận được chẳng mấy chốc đã hết sạch….
Điểm dừng chân đầu tiên của triển lãm lưu động về câu chuyện búp bê mùa hè lên hotsearch vì đã xúc phạm đến tổ tiên.
Câu chuyện về một đạo sĩ và mấy đứa trẻ phá hỏng nghi thức tà ác trộm vận mệnh quốc gia cùng dị tượng trên bầu trời cũng trở thành chủ đề nóng trên mạng.
Nhiều người trên mạng không tin trẻ con làm được điều này, họ cho rằng đạo sĩ ở ẩn kia dẫn dắt các đồ đệ nhỏ của anh tới phá hỏng nghi thức tế lễ.
Cuối cùng thì Mộc Quy Phàm cũng hiện thực được ước mơ trở thành đạo sĩ của mình, hơn nữa còn là vị đạo sĩ lợi hại nhất.
Trên mạng rộ lên một trò đùa: [Bây giờ tu tiên còn kịp không nhỉ?]
[Tôi đi hỏi sư phụ xem dị tượng trên trời kia có ý nghĩa gì rồi hỏi sư phụ có đồng ý dạy tôi không, tôi có thể chịu khổ! Nhưng, sư phụ nói tôi phải tin vào khoa học!]
[Miệng thì nói phải tin vào khoa học, sư phụ vẫn ngự kiếm bay đi…]
Nghe Tô Tử Du đọc bình luận trên mạng, hai mắt Túc Bảo lấp lánh, bé vui vẻ nói: “Ba em siêu lợi hại!”
Khi trước ba bé đánh nhau và trèo tường giỏi.
Bây giờ ba bé càng lợi hại hơn, còn có thể nhổ đinh trấn hồn cùng bé.
Ba của người khác có làm được như vậy không? Không nha!!
Ba bé lợi hại vậy đó, tuy bé biết ba bé chưa phải đạo sĩ, nhưng như vậy đã lợi hại lắm rồi!
Thấy mặt Túc Bảo tràn đầy vẻ tự hào, trái tim Mộc Quy Phàm mềm nhũn.
Tuy đôi lúc áo bông nhỏ hay để lộ chuyện ( Tỷ như lỡ miệng nói cho bà cụ Tô biết anh dạy bé mắng người kém cỏi là Chân Cơ hái rau, sau đó anh bị bà cụ Tô đánh cho một trận), nhưng không ai có thể ấm áp bằng áo bông nhỏ của anh.
Túc Bảo bỗng sực nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi: “Đúng rồi, sư phụ, hôm qua người nói chị Tiểu Bát không phải là con người à?”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật: “Ý của ta là, cô bé đó không phải người thường….”
Túc Bảo học theo Hân Hân, xua tay nói: “Không sao, đều cùng một ý mà!”
Kỷ Trường: “…”