Cuối cùng, Hân Hân nước mắt lưng tròng che hai chỗ tiêm của bé, bé chỉ cảm thấy đau muốn chết.
Tại sao tiêm phòng dại lại đau đến vậy?
Đau hơn bất cứ mũi tiêm nào mà bé từng tiêm!
Bà cụ Tô, Túc Bảo và Mộc Quy Phàm vội vàng lên xe về nhà như được ân xá. Ba người một già một thanh niên và một cô nhóc đều thấy không thể tiếp tục mất mặt thêm nữa.
Trên xe, Túc Bảo lẩm bẩm: “Ôi, xấu hổ quá!”
Lẽ ra bé không nên dạy chị Hân Hân đổi tiếng khóc thành ‘cố lên’.
“Đúng rồi ngoại ơi, con muốn mua một chiếc vòng cổ để tặng quà cho con mèo.”
Bà cụ Tô trìu mến nói: “Tất nhiên là được rồi.”
Mộc Quy Phàm đánh tay lái đổi hướng xe về phía trung tâm mua sắm.
Hân Hân đang khóc, hai mũi tiêm quá đau khiến cô bé vẫn chưa hoàn hồn.
Thế là Hân đầu to luôn từ bỏ chuyện mua sắm lại ngoan ngoãn đi cạnh Túc Bảo vào trung tâm thương mại.
Họ tìm đến cửa hàng thú cưng, chọn một chiếc vòng cổ mèo màu đỏ. Mặt trước của chiếc vòng cổ được buộc hình nơ, bên dưới chiếc nơ là một cái chuông trang trí làm bằng vàng ròng.
Phải thanh toán tám vạn tám ngàn tám, chị thu ngân tại quầy sợ Túc Bảo và mấy người đi cùng bé hối hận nên không ngừng giải thích về nguyên liệu, dây đeo của chiếc vòng cổ được làm từ da cừu, chiếc chuông làm từ vàng ròng, chiếc vòng được thiết kế và sản xuất thủ công từ một nhà thiết kế lớn…
Không ngờ Bà cụ Tô lại quẹt thẻ không chún đắn đo do dự.
Chị thu ngân tại quầy tròn mắt ngỡ ngàng, 'bảo vật cửa hàng' này đã ế hai năm, bảo vật được khách hàng chọn rất nhiều lần nhưng sau đó đều từ bỏ vì giá quá mắc, không ngờ hôm nay cô ấy lại thành công tiễn bảo vật đi….
Túc Bảo vừa trở về nhà họ Tô, mèo hoa đã đứng sẵn ở bãi cỏ sau bụi cây, nó thò nửa đầu ra ngoài, lén lút quan sát.
Túc Bảo vẫy tay: “Mèo con lại đây! Nhìn xem, quà chị chuẩn bị cho em nè!”
Mèo con lập tức chạy tới.
Túc Bảo đặt chiếc vòng cổ lên cổ mèo hoa nhưng không biết thắt dây.
“Ba ơi!” Túc Bảo ngẩng đầu cầu cứu ba bé.
Mộc Quy Phàm ngồi xổm xuống, đặt gáy mèo con lên đầu gối mình.
Mèo hoa: “??”
Nó là con thú hung dữ nhất trong lịch sử đó nha, sao giờ lại bị người đàn ông này áp chế? ?
Mộc Quy Phàm đeo vòng cổ cho mèo hoa xong, sau đó đặt nó đến trước mặt Túc Bảo rồi nói: “Được rồi con!”
Con mèo lè lưỡi, trợn mắt rồi ngã xuống đất.
Túc Bảo sửng sốt: “Ba, ba thắt dây quá chặt phải không?”
Mộc Quy Phàm lại bế con mèo lên, quả đúng như Túc Bảo nói.
Hóa ra con mèo bị siết cổ quá chặt, nhưng quả thực con mèo này rất giỏi đóng kịch!!
Anh lại chỉnh lại vòng cổ rồi nói: “Được rồi con.”
Lần này con mèo lập tức chạy trốn đến bên cây mộc lan nơi Tiểu Ngũ thường ở, nó rất sợ Mộc Quy Phàm.
Tiểu Ngũ trốn vào trong túi thú cưng, nói: “Tranh sủng bắt đầu rồi!”
Con mèo này đã cướp địa bàn của nó!
Thân là vẹt đâu thể nhẫn nhịn!!
Tuy mèo sinh ra đã có huyết mạch áp chế được loài chim, nhưng Tiểu Ngũ không tin nó không đánh bại được con mèo này!
Hiệp đấu đầu tiên.
Sau khi ăn xong, mọi người đặt tên cho con mèo.
Bà cụ Tô nói: “Người lớn chúng ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này, mấy cháu nhỏ có thể nghĩ tên rồi đặt nhé.”
Nói xong, bà nhìn Tô Tử Chiến lạnh lùng và Tô Tử Tích trầm mặc, nói tiếp: “Hai đứa cũng đóng góp ý kiến đi.”
Tô Tử Chiến: “Xì!”
Ai muốn đặt tên cho một con mèo chứ.
Hân Hân dựa vào trên ghế, đôi tay như không có lực, ánh mắt mơ màng, yếu ớt nói: “Cào người giỏi vậy thì kêu nó là Độc Hành Giả đi!”
Tô Tử Chiến cười nói: “Thế thà gọi là Đả Châm!” [1].
[1]: Đả Châm nghĩa là tiêm.
Hân Hân trừng mắt.
Tiểu Ngũ ngó đầu ra, cao giọng hét lớn: “Gọi Lão Lục, gọi Lão Lục!”
Nó là Tiểu Ngũ, đặt tên cho kẻ cướp địa bàn này là Lão Lục, thế là nó được xếp hạng phía trên con mèo rồi!
Mèo hoa gầm gừ trong cổ họng, mắt nhìn chằm chằm vào con vẹt xanh.
Mọi người không khỏi bật cười, nhưng cái tên này rõ là đặt bừa, hình như mèo hoa cũng không thích.
Túc Bảo nghiêng đầu nói: “Kêu là Mễ Mễ nha!”
Hân Hân lắc đầu: “Không được.”
Tô Tử Du nói: “Gọi là Wolverine đi!”
Hân Hân hiếm khi đồng tình: “Được nha!”
Khi móng vuốt của mèo hoa vung ra, trông không khác Wolverine chút nào.
Tô Tử Chiến chế nhạo: “Tầm thường và hời hợt.”
Tô Tử Du trợn mắt: “Thế anh nói xem nên đặt tên nó là gì.”
Tô Tử Chiến bưng ly nước lên, nhẹ nhàng nói: “Huyền Linh.” [2]
[2]: Huyền Linh tức là cái chuông.
Huyền Linh chính là chiếc chuông trên cổ mèo con, hơn nữa tên này còn rất nho nhã, điệu đà.
Đồng thời, Huyền Linh cũng là tên một loại hoa, ngụ ý chỉ tài hoa hơn người.
Cái tên này mang vẻ đẹp nên thơ, gọi tên cũng cảm nhận được sự cổ xưa và độc đáo.
Tô Tử Chiến rất hài lòng với cái tên này, dù sao cậu cũng đọc qua mười cuốn sách mới quyết định được...
Đáng tiếc, Hân Hân, Túc Bảo và Tô Tử Du không hiểu ý nghĩa của hai chữ Huyền Linh.
Hân Hân: “Anh, anh đặt tên hời hợt quá nha, đeo một cái chuông bèn đặt tên là Cái Chuông ư?”
Tô Tử Chiến lạnh lùng đáp: “Là Huyền Linh, không phải Cái Chuông.”
Hân Hân: “Đều thế mà.”
Tô Tử Chiến tức muốn chết.
Tô Tử Du nói: “Chẳng bá đạo chút nào, cái tên dịu dàng quá! Anh thấy tên đó có phù hợp với tính cách của nó không?”
Tô Tử Chiến không muốn nhìn đứa em trai hời hợt và tầm thường của mình.
Tô Bảo: “Em thấy rất được mà!”
Cái chuông này tám vạn tám ngàn tám đó nha!
Đắt đỏ thế thì phải đặt tên cho mèo là Cái Chuông rồi!!
Túc Bảo càng nghĩ càng thấy cái tên hợp với mèo con, thế là bé dứt khoát kết luận: “Cứ gọi là Cái Chuông đi!”
Đáy mắt Tô Tử Chiến lóe lên một tia sáng nhạt.
Quả nhiên, em gái cậu luôn hiểu cậu.
Tô Tử Chiến cảm thấy thoải mái trong lòng, nỗi canh cánh vì không ăn được kẹo cuối cùng cũng biến mất.
Con mèo ngồi xổm bên cạnh, không hề phản đối cái tên mới, miễn không bị con vẹt kia đặt tên là được rồi.
Kết luận: Hiệp tranh sủng 1, Tiểu Ngũ không được như ý nguyện.
Hiệp hai.
Ngày hôm sau, Cái Chuông được Mộc Quy Phàm đích thân đưa đi tắm rồi mang về, nó được tắm rửa sạch sẽ và tẩy giun, cực kỳ thơm tho.
Túc Bảo vui vẻ ôm nó chơi, Cái Chuông nằm trong lòng Túc Bảo ngáy khò khò.
Tiểu Ngũ đứng trên vai Túc Bảo vô cùng tức giận.
Có đứa tới tranh sủng với nó, nó không còn màng tới chuyện giẫm lên đầu cụ rùa nữa rồi.
Tô Ý Thâm nhận được điện thoại khẩn cấp, kinh ngạc nói một câu: “Cái gì?”, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
Khi anh bước ra ngoài, bà cụ Tô cũng đang nhận điện thoại từ bệnh viện, họ nói đã có giường, dặn bà nhanh chóng chuẩn bị quần áo cho Tô Tử Tích rồi đưa cậu tới nhập viện.
Trường học sắp khai giảng nên đám nhóc Túc Bảo cực kỳ trân trọng những ngày nghỉ hè cuối cùng, tất cả đều theo bà cụ Tô ra ngoài.
Vì không được mang theo thú cưng nên Túc Bảo chỉ đành nhốt Tiểu Ngũ trong căn phòng ‘rừng nhiệt đới’ rộng rãi của bé.
Tiểu Ngũ nằm ở cửa sổ, nhìn đám Túc Bảo rời đi...
“Quạc quạc... Lão Lục, ngươi chết chắc rồi!”
Tiểu Ngũ khéo léo cắn mở chốt cửa sổ, bay ra ngoài!
Cái Chuông đang ngủ say dưới bóng cây.
Lúc này, một cơn gió lạnh chợt thổi vào trán nó.
Con vẹt vô liêm sỉ bay tới, giẫm chân lên đầu nó!
“Quạc….”
Cái Chuông: “…”
Nó quay lại, nhìn chằm chằm vào con vẹt cách đó không xa.
Dưới ánh nắng, bộ lông xanh của con vẹt càng óng ả hơn.
Tiểu Ngũ vươn cổ ngạo nghễ lắc đầu: “Đến mà đánh ta này!”
“Nhào tới đi!”
Cái Chuông phốc một cái phóng tới như một thanh kiếm sắc bén, nhanh đến mức mơ hồ!
Tiểu Ngũ cũng vút một tiếng bay lên, vỗ cánh bay lượn giữa không trung, phát ra một tiếng cười rất ngạo mạn.
“Ha ha ha ha, không ngờ phải không? Ông đây có thể bay nha!”
Cái Chuông: “…”