Tiểu Ngũ vỗ cánh và hét lên: “Đại ca, ta sai rồi!”
Đáy mắt Cái Chuông lộ vẻ khinh thường, sau đó nó buông Tiểu Ngũ ra như đang đùa giỡn, hóa ra nó cố ý hù dọa Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ thoát khỏi móng vuốt của Cái Chuông, lập tức dang cánh toan bay đi.
Không ngờ vừa bắt đầu vùng vẫy thì lại bị chân Cái Chuông ghìm chặt.
Ánh mắt Cái Chuông như muốn nói rằng: Ngươi chẳng biết gì về tốc độ thực sự cả!
Tiểu Ngũ: “Đại Vương! Hãy tha mạng!”
Cái Chuông hứng thú nhìn Tiểu Ngũ: Tiếp tục nói đi.
Tiểu Ngũ: “Ba ơi!”
Cái Chuông buông Tiểu Ngũ ra.
Lần này Tiểu Ngũ không dám bay, ngồi xổm bất động, thở hổn hển, giả chết.
Nó đợi thời cơ con mèo không chú ý để bay vút lên trời!
Cái Chuông chỉ lặng im nhìn chằm chằm con vẹt, chờ khoảnh khắc con vẹt bay lên, nó sẽ lao tới đè con vẹt trở lại đất, để vẹt ta biết được thế nào gọi là tốc độ.
Con mèo và con vẹt đang ngồi xổm trên bậu cửa sổ, ẩn nhẫn chờ xem ai động đậy trước.
Mười phút trôi qua.
Nửa giờ trôi qua.
Một giờ trôi qua.
Cách đó không xa, cụ rùa chậm rãi đi ngang qua, vô cùng vui vẻ và tận hưởng cuộc sống nhỏ bé của mình.
Tiểu Ngũ bỗng nhiên hét lớn: “Nhìn kìa, là Túc Bảo!”
Cái Chuông không hề chớp mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ: “Đại ca, chân ta tê quá!”
Cái Chuông——
Tiểu Ngũ: “....”
Cụ rùa chậm rãi ngậm một miếng thịt tôm mà Túc Bảo cho vào miệng, thong thả nuốt…
**
Ở một nơi khác, Tô Dĩnh Nhạc dẫn Túc Bảo, Hân Hân, Tô Tử Du và Tô Tử Chiến đến khu vui chơi.
Vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng la hét của đám trẻ con bên trong!
Túc Bảo, Hân Hân và Tô Tử Du đều rất phấn khích, nhưng Tô Tử Chiến chỉ trưng ra bản mặt lạnh lùng, hai đầu chân mày cau lại.
Tô Tử Du hỏi: “Anh, nếu anh không thích thì đừng đến. Hà tất gì phải làm vậy?”
Túc Bảo: “Hà tất gì?”
Hân Hân: “Chỉ cần bác cả sinh thêm một anh trai, đặt tên là Tô Hà Tất thì chúng ta sẽ có Hà Tất thôi!”
Tô Tử Chiến: “...”
Tô Dĩnh Nhạc kiểm tra vé rồi nói với Tô Tử Chiến: “Nếu con không muốn chơi thì chờ chúng ta ở khu nghỉ ngơi nhé.”
Tô Tử Chiến lạnh lùng đáp: “Ai nói con không muốn chơi?”
Bỗng nhiên Tô Tử Du sực nhớ ra điều gì đó, cậu lấy điện thoại di động ra xem, tìm được một đoạn video của hai năm trước.
Các cậu cũng từng đến công viên giải trí nhưng chỉ có ba cậu đưa đi.
Năm đó, Tô Tử Chiến nói: “Sao lại tới nơi này? Con không muốn chơi!”
“Trẻ trâu quá!”
“Chỉ có đứa trẻ ba tuổi mới thích chơi những thứ như thế này!”
Túc Bảo xem video, thốt lên: “Đây là lúc anh cả còn nhỏ sao?”
Tô Tử Du: “Đúng vậy, lúc anh ấy bảy tuổi.”
Túc Bảo làm một phép tính, phân tích kỹ càng: “Bây giờ anh cả đã 9 tuổi rồi chứ đâu phải con nít ba tuổi. Tại sao giờ lại muốn chơi?”
Tô Tử Chiến: “....”
Chỉ đành muối mặt trước em gái.
Cậu hơi giận, sau đó lấy điện thoại ra.
Trong video, Tô Tử Du cầm cốc và giả vờ uống nước, Tô Tử Chiến nói: “Muốn đi tìm em ấy thì cứ đi đi.”
Tô Tử Du lập tức nói: “Ai nói em muốn tìm em ấy? Em chỉ đi ngang qua thôi, không thể sao?”
Tô Tử Du: “....”
Hân Hân cười phá lên: “Cười chết mất thôi, anh ơi anh làm bộ làm tịch gì thế?”
Hai anh em làm tổn thương nhau, còn hai cô em gái Túc Bảo và Hân Hân tay trong tay chạy ở phía trước.
Tô Dĩnh Nhạc sải bước theo sau với cặp chân dài và một hộp bỏng ngô lớn trên tay.
Đã lâu rồi anh không được nhàn nhã và thư thái như vậy.
Hân Hân phấn khích nói: “Chú ba, chú ba, con muốn đi tàu lượn siêu tốc!”
Vừa hay trò chơi ngay trước mắt Hân Hân là tàu lượn siêu tốc, chiếc tàu lao qua với tiếng la hét vang trời.
Người bay phía trước, linh hồn đuổi theo phía sau.
Thật kích thích mà!
Tô Dĩnh Nhạc dịu dàng đáp: “Không được, người dưới 14 tuổi và trên 60 tuổi không được chơi.”
Những người cao dưới 1,4 mét hoặc mắc bệnh cao huyết áp, bệnh tim mạch… cũng không được tham gia trò chơi này.
Hân Hân nhìn người trên tàu lượn siêu tốc với ánh mắt ngưỡng mộ, sao trẻ con không được chơi... Rõ là coi thường trẻ con!
Nếu cho cô bé lên tàu, cô bé còn có thể đứng ở ghế lái và bấm vô lăng của tàu lượn siêu tốc!
Chẳng còn cách nào khác, đám trẻ con phải đi tiếp về phía trước.
Hân Hân giống một con chó husky, liên tục chạy như điên, hơn nữa còn kéo theo Túc Bảo.
Tô Dĩnh Nhạc chân dài còn suýt chút nữa không đuổi kịp.
Hân Hân phấn khích không thôi: “Chú Ba, con muốn chơi máy nhảy!”
“Chú ba! Con đập cái búa lớn kia được không?”
“Chú Ba! Trò đu dây đâu? Con muốn bay!”
Tô Nhạc Phi đau đầu.
Con gái con đứa mà toàn muốn chơi cái gì không biết.
Đang nghĩ vậy thì trông thấy hai mắt Túc Bảo đột nhiên sáng lên, bé ồ một tiếng.
Tô Dĩnh Nhạc nhìn theo tầm mắt của bé chỉ thấy trước mặt có một vòng quay ngựa gỗ đầy màu sắc đang phát ra một bản nhạc mộng mơ.
Anh mỉm cười nhẹ nhõm, đây mới là thứ con gái nên chơi.
Túc Bảo “Cậu ba, con muốn chơi trò đó.”
Túc Bảo chỉ vào vòng quay ngựa gỗ...và ngôi nhà ma cách đó không xa.
Tô Dĩnh Nhạc cứ ngỡ Túc Bảo nói đến vòng quay ngựa gỗ, dịu dàng đáp: “Được nha!”
Hai mắt Túc Bảo lấp lánh: “Anh, anh chơi không?”
Tô Tử Du gật đầu mà chẳng buồn nghĩ.
Tô Tử Chiến nhìn vòng quay ngựa gỗ màu hồng đang nhấp nháy ánh đèn nhiều màu sắc và phát những bài hát mà chỉ có con gái mới thích.
Cậu là con trai, không chơi mấy trò như này!
“Anh không chơi đâu.” Tô Tử Chiến bày ra bộ dạng lạnh lùng, hai tay đút túi quần: “Anh chờ mọi người ở đằng kia.”
Túc Bảo trưng ra bản mặt thất vọng, “Được ạ…. Em còn muốn chúng ta cùng chơi….”
Tô Tử Chiến vẫn lạnh lùng đút hai tay vào túi quần, vô cùng tuân thủ nguyên tắc của mình.
Lần này, tuyệt đối không thể.
Túc Bảo nhìn Tô Dĩnh Nhạc: “Vậy cậu ba chơi cùng được không ạ?”
Cậu ba không biết mình sắp được vào nhà ma đáp: “Được, không sao, cậu ba sẽ đi cùng con.”
Túc Bảo reo hò, kéo Tô Dĩnh Nhạc chạy như bay về phía trước.
“Cậu ba, lát nữa đừng sợ nha.”
Tô Dĩnh Nhạc cười nói: “Không đâu.”
Túc Bảo lo lắng: “Cậu ba sẽ không ngất xỉu chứ?”
Tô Dĩnh Nhạc nhẹ nhàng sờ đầu Túc Bảo: “Không đâu con.
Anh ấy là cơ trưởng, trước khi bay chính thức không biết đã được đào tạo bao lần rồi.
Chỉ là một vòng quay ngựa gỗ thôi, dù tốc độ có tăng lên tối đa, anh cũng sẽ không bị choáng váng.
Nhưng anh lại nhìn thấy Túc Bảo kéo mình lướt qua trò chơi vòng quay ngựa gỗ… không hề có ý định dừng lại.
Sau đó……
Tô Dĩnh Nhạc ù ù cạc cạc đi thêm một đoạn, khi ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy ba chữ lớn——
Ngôi nhà ma.
Tô Dĩnh Nhạc: “...”