Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76: Anh trai miệng nói không cần nhưng cơ thể lại rất thành thật

Túc Bảo theo cậu cả đi dạo trên phố một vòng, ăn một cây kem, hai hộp dâu tây bơ sữa, một cái bánh su kem, còn có cả cánh gà nướng, chân gà rán, móng giò kho tộ...

Cuối cùng thì đi mua ngân châm.

Bấy giờ bé mới cảm thấy mãn nguyện quay trở về nhà.

Bà cụ Tô cười ha ha: "Túc Bảo về rồi đấy à, đúng lúc ăn cơm."

Túc Bảo lắc đầu: "Bà ngoại, bụng Túc Bảo tròn vo rồi."

Bà cụ Tô “ồ” một tiếng: "Con đã ăn gì thế?"

Túc Bảo nhìn thẳng: "Ăn mười bát cơm ạ."

Bà cụ Tô vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ: "Túc Bảo, nói dối là không tốt!"

Túc Bảo đành phải ngoan ngoãn đáp: "Bà ngoại, vậy bà đừng mắng con nhá! Thật ra con đã ăn một cây kem, hai cái bánh su kem, hai hộp dâu tây..."

Cục bột nhỏ bẻ ngón tay, liệt kê mấy món mà mình đã ăn một lượt.

Bà cụ Tô: "..."

Túc Bảo nhanh chóng liếc nhìn bà cụ Tô một cái: "Bà ngoại, bà đã nói là sẽ không tức giận mà."

Bà cụ Tô an ủi nói: "Yên tâm, bà ngoại không tức giận. Nhưng mà lần sau không được ăn như vậy, trẻ con phải ăn cơm mới có thể lớn được."

Túc Bảo vui sướng hôn bẹp phát lên mặt bà cụ Tô, nói: "Dạ vâng bà ngoại! Cảm ơn bà ngoại!"

Bà ngoại thật tốt.

Bà ngoại tốt như vậy, bé nhất định phải mau mau học trung y, chữa khỏi chân cho bà ngoại!

Cục bột nhỏ vui vẻ đi lên tầng.

Lúc này bé cảm nhận được bên trong hồ lô linh hồn có động tĩnh, vội vàng chạy về phòng xem.

Bà cụ Tô nhìn Túc Bảo trở về phòng bằng ánh mắt nhu hòa, vừa mới quay đầu lại, lập tức mắng Tô Nhất Trần té tát: "Con cũng thật là, sao lại cho con bé ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, trẻ con không hiểu chuyện thì đã đành, con là người lớn mà không cũng không hiểu chuyện là sao?"

Tô Nhất Trần sờ mũi, là Túc Bảo ăn mà, sao lại mắng anh vậy?

Anh nói: "Túc Bảo nói muốn ăn."

Cục bột nhỏ nhìn anh bằng ánh mắt trông mong, cặp mắt to tròn lấp la lấp lánh, ai có thể cưỡng lại được chứ?

Bà cụ Tô tiếp tục phê bình: "Trẻ con nói muốn là con cho luôn à! Con phải học được cách nói lời từ chối chứ."

Không có chút nguyên tắc nào cả, cũng là do bà không ở bên cạnh thôi, nếu bà mà ở bên cạnh thì chắc chắn sẽ không để anh xằng bậy như vậy.

Tô Nhất Trần khụ một tiếng: "Con còn có cuộc họp."

Nói xong anh lập tức chạy biến.

Bà cụ Tô trừng mắt.

Nếu nói rằng, từ lúc đầu Túc Bảo chỉ là nơi bà gửi gắm tình cảm đối với Ngọc Nhi...

Nhưng hiện tại, đã dần dần trở nên khác trước.

Từ lâu Túc Bảo đã không còn là nơi gửi gắm tình cảm và đền bù tiếc nuối nữa rồi, mà là bé cưng được nhà họ Tô nâng niu trong lòng bàn tay hàng thật giá thật.

"Không ăn cơm thì làm sao có dinh dưỡng chứ?"

Bà cụ Tô cứ lầm bầm mãi, vào phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa khuya.

**

Trên tầng, Tô Tử Du bình tĩnh thản nhiên đi ra khỏi phòng, xuống dưới nhà uống một chén nước.

Sau đó lại bình tĩnh thản nhiên đi lên tầng, đi ngang qua phòng của Túc Bảo.

Mới vừa vào phòng của mình chưa được bao lâu, cậu lại mở cửa đi ra, xuống dưới tầng lấy một hộp sữa bò.

Tô Tử Chiến ngồi trên sô pha ở tầng thấy vậy thì nhíu mày: "Có phải em muốn đi tìm Túc Bảo đúng không?"

Muốn đi thì đi đi!

Cứ đi tới đi lui, khiến cậu ấy nhìn đến chóng cả mặt.

Tô Tử Du “xì” một tiếng: "Ai muốn đi tìm nhóc ấy chứ? Em chỉ đang thấy khát nên muốn uống nước thôi, còn lâu em mới muốn tìm nhóc ấy nhá."

Tô Tử Chiến lẳng lặng nhìn cậu cãi chày cãi cối.

Cuối cùng khi Tô Tử Du đang đi qua đi lại, đi đến khi sắc trời bắt đầu trở nên tối dần, cậu mới đến gõ cửa phòng Túc Bảo.

"Vào đi…" Giọng nói nũng nịu của Túc Bảo truyền đến.

Tô Tử Du như đang chuẩn bị đối đầu với xã hội đen, lo lắng nhìn trái nhìn phải, lúc này mới nhanh chóng đẩy cửa bước vào.

Phòng đối diện.

Tô Tử Chiến với gương mặt vô cảm, giơ điện thoại lên...

Ha ha, này thì cứng mồm cứng miệng.

Tô Tử Chiến không thể hiểu, sao Tô Tử Du mới ở cùng Túc Bảo nửa ngày mà lúc về đến nhà đã thay đổi rồi.

Em gái phiền phức như vậy, nếu là cậu ấy thì chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy đâu.

Tô Tử Chiến bĩu môi, đóng cửa phòng lại bắt đầu đọc sách.

Lúc Tô Tử Du bước vào phòng, nhìn thấy Túc Bảo đang nằm ở trên giường.

Bé giơ cao chân lên, nhìn ngón chân mình rồi bắt đầu rung lắc.

Tô Tử Du: "Em đang làm gì vậy?"

Túc Bảo lắc lắc cặp chân ngắn của mình: "Em đang giảm béo."

Tô Tử Du: "..."

Tô Tử Du nói không ra lời: "Em mới mấy tuổi chứ, trẻ con sao lại muốn giảm béo?"

Giảm béo là sẽ mất khuôn mặt tròn vo, sẽ không còn đáng yêu nữa.

Như hiện giờ là tốt nhất, giống một quả cà chua.

Túc Bảo thả chân xuống, dạng chân nằm hình chữ X ở trên giường: "Thôi được rồi... Nếu không giảm cân nữa, thế thì lát nữa em sẽ chỉ ăn thêm một bát cơm thôi vậy."

Nếu không ăn chút nào, bà ngoại sẽ lo lắng.

Tô Tử Du khiếp sợ: "Em còn muốn ăn thêm một bát cơm nữa á?"

Bé con giỏi lắm, người khác giảm béo là để có được thân hình thon thả, bé giảm béo lại là để có thể ăn nhiều hơn.

Rõ ràng hồi chiều đi dạo phố, bé cũng đã ăn hết cả một con phố rồi!

Túc Bảo chọc chọc cái bụng nhỏ tròn vo, có chút buồn rầu.

"Ôi trời, sao cái bụng lại bé vậy chứ? Tại sao từ cổ trở xuống lại không thể là bụng hết vậy?"

Tô Tử Du: "..."

"..."

Túc Bảo bỗng nhiên ngẩng đầu: "Đúng rồi dì mập mạp, dì chết như thế nào vậy?"

Phình to như vậy, chắc là do ăn no căng đến chết hả?

Túc Bảo nhìn ra sau lưng Tô Tử Du.

Sống lưng Tô Tử Du cứng đờ: "Dì, dì mập mạp ở nơi nào?"

Không phải là... ở sau lưng của cậu đó chứ...

Túc Bảo chỉ vào sau lưng cậu: "Ngay sau lưng anh, ở trên đỉnh đầu ấy."

Dùng vẻ mặt đáng yêu dễ thương nhất, nói ra mấy câu khiến người ta rợn tóc gáy nhất.

Tô Tử Du gần như lao thẳng đến bên cạnh Túc Bảo, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh ở bên cạnh bé.

Túc Bảo hoảng sợ: "Anh trai, anh sợ lắm hả?"

Tô Tử Du mím môi: "Làm gì có chuyện đó, chỉ là anh đứng lâu nên thấy mỏi chân quá, muốn ngồi nghỉ một chút."

Túc Bảo nhìn Tô Tử Du, lại nhìn cái ghế sofa ở bên cạnh.

Nếu thấy mỏi chân thì có thể ngồi ghế mà nhưng cậu lại ngồi ở bên cạnh bé.

Túc Bảo nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, chỉ nhìn thẳng về phía trước.

"Ừm ừm ừm! Lần sau anh mà thấy mệt nữa thì nói thẳng ra nè."

Tô Tử Du: "..."

Lần sau... Không có lần sau!

o( ̄ヘ ̄o#)

Tô Tử Du vì để che giấu sự xấu hổ, lặng lẽ ngồi xuống cái ghế sofa ở bên cạnh.

"Vậy hỏi được chưa? Dì mập mạp chết như thế nào?"

Rốt cuộc thì Tô Tử Du vẫn không thể kìm nén sự tò mò trong lòng.

Nữ quỷ phình to lên như một võ sĩ sumo, rốt cuộc đã chết như thế nào?

Lần đầu tiên Tô Tử Du tiếp xúc với ma quỷ, từ buổi tối hôm đó nhìn thấy nữ quỷ xấu xí, cậu đã cảm thấy thế giới quan của mình bị đảo lộn hết cả.

Như thể đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới...

Sợ hãi nhưng lại không nhịn được mà muốn biết...

Giờ này khắc này, con quỷ hư vinh đang bị Kỷ Trường trấn áp.

Miệng nó ngoác rộng, vẻ mặt dữ tợn.

Kỷ Trường vươn tay kéo, kéo nữ quỷ Lý Mai từ miệng nó ra ngoài.

Miệng Túc Bảo há thành hình chữ O: "Oa, quả thật có thể lôi ra được kìa!"

Tô Tử Du khó hiểu nói: "Lôi cái gì ra cơ?"

Túc Bảo nói: "Ban nãy dì mập mạp ăn mất dì xấu xí, sư phụ đang kéo hai bọn họ ra."

Bé thấy vậy thì rất gấp gáp.

Thêm một con quỷ là có thể lấp đầy hồ lô linh hồn nhanh hơn một chút, đương nhiên không thể ăn rồi.

Ăn thì sẽ từ hai biến thành một, thế là bé lại phải bắt thêm một con quỷ nữa.

Sau đó sư phụ đã bảo bé không cần phải lo lắng, bấy giờ bé mới vừa giảm béo vừa chờ sư phụ kéo dì xấu xí từ trong bụng dì mập mạp ra.

Nhưng Tô Tử Du hiểu lầm.

Hiện tại cậu không nhìn thấy ma quỷ, tự động tưởng tượng ra cảnh nữ quỷ xấu xí bị con quỷ hư vinh lôi ra ngoài, tự dưng nghĩ đến cảnh ngày đó mình đi vệ sinh đã chun đít làm rớt phân...

Khóe miệng Tô Tử Du giật giật, trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ.
Chương 77: Quỷ hư vinh Lí Nhược Bình

Sau khi bị nhổ ra, Lí Mai òa một tiếng bật khóc, tố cáo: “Nó ăn ta, không ngờ nó lại ăn ta.”

“Ai cũng là quỷ bị bắt, nó làm thế là giở trò ức hiếp .”

Quỷ hư vinh bị ghì xuống ở bên khác, hoàn toàn bất động, cười lạnh: “Muốn chém muốn giết cũng dứt khoát cho ta được giải thoát! Bằng không ta sẽ khiến các người cả đời không được yên ổn!”

Hai mắt nó đỏ ngầu, hằn học nhìn Túc Bảo….

Kỷ Trường bỗng giơ tay lên chém một phát như đập hạt dẻ.

“Đồ đệ của bổn đại nhân mà ngươi cũng dám uy hiếp ư?”

Đầu quỷ hư vinh bị chém đứt rồi bay ra xa, lăn lông lốc tới chân Tô Tử Du.

Túc Bảo há hốc miệng, mắt dõi theo cái đầu của dì mập…. cuối cùng ánh mắt cô bé dừng lại trước người Tô Tử Du.

Tô Tử Du nuốt nước miếng: “Em….đang nhìn gì thế?”

Túc Bảo chỉ tay vào đầu quỷ hư vinh: “Đầu của dì mập lăn tới chân anh rồi kìa!”

Tô Tử Du: “..”

Cậu lập tức đứng dậy rồi ngồi sát cạnh Túc Bảo.

“Haiz, ngồi ghế hơi khó chịu, anh vẫn thích ngồi đây hơn..”

Túc Bảo gật đầu: “Em hiểu mà!”

Tô Tử Du đã không còn muốn giải thích gì nữa rồi.

Kỷ Trường giơ tay lên, đầu của quỷ hư vinh lại bay về.

Hắn ngồi xếp bằng, chống cằm, nói: "Vì sao ngươi chết?"

Quỷ hư vinh cười lạnh: “Không cần hỏi nữa, ta sẽ không nói đâu!”

Kỷ Trường giơ tay vỗ một cái vào đầu quỷ hư vinh, sau đó kéo nó lại như chơi yo-yo.

“Tại sao lại chết?”

Nữ quỷ chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.

Tuy quỷ có thể kéo đầu xuống. Nhưng không có nghĩa là đầu quỷ bị Kỷ Trường hết vỗ lại kéo như này sẽ không vấn đề gì--- Kỷ Trường không phải quỷ bình thường.

“Ngươi….” quỷ hư vinh tức giận.

Kỷ Trường lại vỗ đầu nó ra ngoài.

“Ồ, không nói hả?”

Quỷ hư vinh: “…”

Chơi đùa ư?

Túc Bảo đứng bên cạnh mở tròn hai mắt.

Còn… còn có thể làm vậy ư….

Kiến thức ngày thường sư phụ dạy vô ích thật.

Kỷ Trường nói: “Cặp sách nhỏ, đến lượt con!”

Quỷ hư vinh lập tức nhớ tới cảnh tượng bị Túc Bảo quăng quật dưới đất, nói: “Nói thì nói! Làm gì phải động tay động chân?”

Cô nhóc quỷ dị này còn đáng sợ hơn cả Kỷ Trường….

Khi đọ sức với Túc Bảo, quỷ hư vinh hoàn toàn không có khả năng chống trả.

Quỷ hư vinh chỉ cảm thấy ấm ức không thôi, bất đắc dĩ nói: “Ta là Lí Nhược Bình, trước đây là một tiểu thư nhà giàu….”

Túc Bảo lập tức hỏi: “Thật sao?”

Quỷ hư vinh lại nói: “Ta đã làm việc chăm chỉ để trở thành một người giàu có…”

Túc Bảo và Kỷ Trường nhìn cô ta đầy hồ nghi.

Trực giác của nhóc Túc Bảo nói cho cô bé biết, Quỷ hư vinh đang nói dối.

Kỷ Trường chỉ biết câm nín, không hổ là quỷ hư vinh, đến bước này rồi còn chuộng hư vinh như vậy.

Cuối cùng, quỷ hư vinh chỉ đành nói: “Khi còn sống, ta làm việc ở một xưởng in.”

Hóa ra, Lí Nhược Bình là một nữ công nhân trong một xưởng in, ngày ngày làm trong xưởng.

Nhưng nó khá may mắn, một lần tăng ca muộn, tình cờ gặp được con gái của giám đốc nhà máy, cô gái kia tốt bụng cho nó đi nhờ xe, sau đó hai người trở thành bạn bè.

"Mối quan hệ của ta và cô ấy ngày càng tốt đẹp... Người bạn thân nhất của ta thường đưa ta về nhà ăn tối."

Quỷ hư vinh liếm môi: “Lúc đó ta mới ý thức được, hóa ra thịt bò có mùi vị khác, thịt tôm cũng đầy đặn rắn chắc…”

"Từ trước đến giờ, ta luôn nghĩ rằng con tôm rỗng một nửa bên trong..."

Kỷ Trường hiểu quỷ hư vinh đang nhắc đến tôm chết.

Tôm chứa nhiều histidin, đây là nguyên nhân khiến tôm có mùi vị thơm ngon nhưng khi chết sẽ nhanh chóng bị vi khuẩn phân hủy, ôi thiu, lúc này thịt tôm nhũn ra và có mùi hăng.

Loại tôm này thường được các quán ăn nhỏ hoặc quán ven đường mua về, tẩm ướp rất nhiều gia vị để át mùi ôi thiu, khi ăn gần như chỉ có cái vỏ rỗng.

Túc Bảo hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tô Tử Du đứng bên cạnh thầm sốt ruột.

Thật là, khi không muốn thấy quỷ thì quỷ lù lù hiện ra dọa chết người, giờ muốn nghe lý do quỷ hư vinh chết thì lại không nghe được, chỉ đành chờ Túc Bảo hỏi xong.

Quỷ hư vinh nói: "Bạn thân của ta đưa cho ta quần áo cô ấy không mặc cùng một số túi xách và đồ trang sức..."

Lúc đầu nó thật sự rất vui, dù đó là quần áo bạn thân không muốn thì cả đời nó cũng không mua được.

Quên chưa nói, ba của cô bạn thân này không chỉ là giám đốc xưởng in , mà còn là chủ tịch của một tập đoàn lớn.

Xưởng in đó chỉ là một trong nhiều xưởng nhỏ của gia đình họ.

"Nhờ có người bạn thân này, ta được tận hưởng cuộc sống mà ta chưa bao giờ dám mơ tới..."

Ban ngày quỷ hư vinh làm ở xưởng in, tan sở đi mua sắm với bạn thân. Nó nhìn bạn thân mua sắm thỏa thích không chớp mắt.

Quỷ hư vinh đi theo bên cạnh, tận hưởng ánh mắt ghen tị của người khác, như thể nó cũng là một phụ nữ giàu có và xinh đẹp.

"Một lần ta đến nhà bạn thân chơi... đích thân quản lý của thương hiệu GUOLHJ đã giao tất cả các sản phẩm mới của họ trong mùa cho bạn ta lựa chọn."

“Hôm đó, bạn ta chọn một lúc 2 triệu tệ tiền quần áo, sau đó người quản lý cửa hàng mỉm cười rồi mang phần quần áo mà bạn ta không thích rời đi”.

Lí Nhược Bình mê mẩn nói: "Lúc đó ta mới nhận ra đấy là cách người giàu mua quần áo. Những món đồ xa xỉ được bán trong cửa hàng đều là thứ còn lại sau khi người giàu đã chọn lựa."

Ban đầu, quỷ hư vinh nghĩ rằng có thể đi mua sắm với bạn thân của mình đã là một chuyện rất nở mày nở mặt rồi.

Ngờ đâu, đích thân quản lý cửa hàng giao hàng đến tận cửa mới thật sự là ‘có mặt mũi.’

Vẻ mặt tươi cười nịnh nọt của quản lý cửa hàng cùng với tờ hóa đơn 2 triệu đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng quỷ hư vinh.

Vì lô quần áo mới mua đó, quỷ hư vinh lại được tiếp nhận những chiếc váy hàng hiệu cao cấp mà bạn thân mua cách đó không lâu.

Quỷ hư vinh mặc một chiếc váy hiệu GUOLHJ, đeo túi YSHGD và đi giày DHEJ đi dạo trên phố.

Tay cầm ly stabuck bằng tiền lương một ngày của nó.

"Ta khi ấy sao còn có thể ở trong ký túc xá mười người của nhà máy? Nơi đó hoàn toàn không xứng với thân phận của ta!"

Kỷ Trường câm nín.

Đúng là mặc đồ hiệu lâu ngày nên quên mất thân phận thực sự của mình!

“Sau đó thì sao?” Túc Bảo chống cằm như đang nghe kể chuyện.

Lí Nhược Bình đáp: "Vì thế ta muốn thuê nhà bên ngoài. Khi ta thuê nhà, người môi giới thấy ta mặc đồ hiệu nổi tiếng nên rất niềm nở giới thiệu cho ta những căn hộ cao cấp..."

Ánh mắt thèm thuồng và ghen tị của người môi giới nhà đất cùng với những lời khen có cánh dành cho quỷ hư vinh hết lần này đến lần khác, nào là trắng trẻo, nào là xinh đẹp đã khiến quỷ hư vinh thỏa mãn lòng hư vinh của nó.

Quỷ hư vinh trắng trẻo là chuyện hiển nhiên, làm việc ở nhà máy in mỗi ngày, sáng 7:30 đến nhà máy, nếu tăng ca thì 11:00 tối mới trở lại ký túc xá.

Hỏi sao không trắng cho được?

Nhưng nghe những người môi giới tấm tắc khen ngợi, quỷ hư vinh thực sự nghĩ rằng mình là bạch phú mỹ.

"Vì vậy, ta đã trả 5,000 tệ một tháng để thuê một căn hộ nhỏ ..."

Quỷ hư vinh tiếc hùi hụi ký hợp đồng nhưng hết cách, người môi giới tha thiết mong nó ký hợp đồng.

Phải biết rằng, mức lương trong nhà máy hơn mười năm trước, làm thêm giờ chỉ hơn 3,000 một tháng ...

Túc Bảo đếm ngón tay: "Lương ba ngàn, tiền thuê năm ngàn, còn thiếu..."

Tô Tử Du ở bên cạnh đáp: "Gần hai nghìn."

Túc Bảo kinh ngạc: “Thiếu nhiều như vậy, dì mập đi đâu kiếm tiền được? ”

Lí Nhược Bình cười khổ: "Đúng vậy, đi đâu tìm đây…."

Căn hộ đó cọc một và trả trước 3 tháng, phải chi ra 20.000 nhân dân tệ cùng một lúc.

Quỷ hư vinh làm việc trong nhà máy lâu vậy mà chỉ tiết kiệm được một nghìn nhân dân tệ…
Chương 78: Hư vinh hại chết người

Lí Nhược Bình nói: “Ta vẫn nhớ khi người môi giới giải thích hợp đồng, lòng bàn tay ta rịn mồ hôi.”

Cuối cùng người môi giới nói xong về hợp đồng, quỷ hư vinh không còn lý do gì để trì hoãn thêm

Lí Nhược Bình lấy cớ bận nghe điện thoại, sau đó đứng sang một bên thao tác trên di động để vay 20.000 nhân dân tệ từ bọn cho vay nặng lãi.

“Thời đó rất dễ vay nặng lãi, nhưng nếu không trả tiền đúng hạn thì chúng sẵn sàng tới chém giết…”

“Nhưng ta không màng tới hậu quả, đến giờ phút cuối cùng đã chuyển tiền đi. ”

Khoảnh khắc đó, sự tôn trọng và thái độ cúi đầu khom lưng của người môi giới đối với quỷ hư vinh hệt như thái độ của người quản lý cửa hàng GUOLHJ đối với người bạn thân của nó!

Nỗi bất an và sợ hãi khi vay nặng lãi lập tức được thay thế bằng cảm giác thỏa mãn vì được tôn trọng.

"Vào thời điểm đó, có thể sống trong một căn hộ 5.000 tệ là điều mà mọi người đều ngưỡng mộ ..."

Dù ngay trong đêm đó, quỷ hư vinh lén ăn mì gói trong căn hộ cao cấp.

Túc Bảo tò mò hỏi: “Bạn thân của dì giàu vậy, sao không vay người ta?”

Lí Nhược Bình lập tức đáp: “Không được! Người bạn thân kia làm bạn với ta vì nghĩ ta là kiểu người đơn thuần và thật thà chất phác…”

Quỷ hư vinh từng nói gạt cô bạn thân rằng nhà nó có ba mẹ bị bệnh nặng nên chăm chỉ tăng ca và làm việc, còn nói ‘chỉ cần ba mẹ tớ khỏe mạnh, dẫu vất vả và mệt mỏi hơn nữa cũng chẳng vấn đề gì!’

Vì vậy, nó không thể vay tiền từ cô bạn thân kia.

Một khi biết rằng nó đã vay tiền để sống trong một căn hộ 5.000 tệ/tháng, người bạn thân chắc chắn sẽ vô cùng thất vọng và không muốn làm bạn với nó nữa.

Vậy quỷ hư vinh đi đâu để có quần áo và túi xách hàng hiệu?

Kỷ Trường nghĩ tới Tuyết Nhi, cuối cùng cũng hiểu tại sao quỷ hư vinh một mực bám lấy Tuyết Nhi.

“Chẳng những đố kỵ và hư vinh, còn có ghen ghét và giả dối.”

"Sống trong một căn hộ 5.000 nhân dân tệ, ta không thể tiếp tục đi làm trong một nhà máy in. Nơi đó đã không còn phù hợp với thân phận hiện tại của ta.”

Nhất định phải làm công việc tử tế như tầng lớp cổ cồn trắng mới xứng với quỷ hư vinh.

Nhưng nó không có trình độ học vấn, kỹ năng và kinh nghiệm, căn bản không thể xin được một công việc văn phòng tử tế.

"Ngay lúc ấy, ta thấy một cơ quan hành chính đang tuyển nhân viên thời vụ... Họ thấy ta lương thiện, đáng thương và chân thành nên đã tuyển dụng ta."

Kỷ Trường chế nhạo, lương thiện, đáng thương và chân thành?

Làm bộ làm tịch thì có?

“Công việc này ổn gần hết mọi mặt, có thể diện, không cần phơi nắng phơi gió, một khi nói ra, người khác đều rất ngưỡng mộ."

Điều duy nhất không ổn là tiền lương hàng tháng chỉ có 1.000 nhân dân tệ.

Đúng vậy, sở dĩ Lí Nhược Bình được tuyển dụng vì mức lương của công việc thời vụ này rất thấp.

Làm một công việc có thể diện, sống trong một căn hộ đắt đỏ, mỗi ngày vận quần áo và túi xách hàng hiệu.

Dù gánh nặng đi vay nặng lãi ngày càng tăng lên, dù một gói mì ăn liền phải chia làm hai bữa.

Nhưng quỷ hư vinh đã trở thành kiểu người mà bao người phải ngưỡng mộ!

Chẳng mấy chốc điều này không thể thỏa mãn lòng hư vinh của nó, cho đến một ngày, nó vờ vô tình tiết lộ mình là con gái của tổng giám đốc tập đoàn XX, đến làm việc chỉ để trải nghiệm cuộc sống.

Quỷ hư vinh còn làm bộ vô ý để mọi người trông thấy bức ảnh chụp chung của nó và ba của người bạn thân kia….

Quỷ hư vinh đã giả mạo thân phận của cô bạn thân….

“Có tiền tốt vậy đấy, ta lấy giả thân phận con gái tổng giám đốc tập đoàn XX mà chẳng ai đi kiểm tra.”

“Giả danh thân phận của người bạn thân, ta mới biết làm người giàu có tuyệt tới dường nào.”

Ai cũng đến nịnh nọt nó.

Quỷ hư vinh hào phóng mời người khác ăn tối.

Cho người khác quần áo hàng hiệu mà nó “không muốn”, đưa người khác đi dạo phố…

Sống một cuộc sống như bạch phú mỹ chân chính.

Nghe tới đây, Túc Bảo chân thành hỏi: “Vậy là, dì chém gió thổi phồng lợi hại quá nên bành trướng mà chết phải không?”

Lí Nhược Bình: “…”

Sao có thể chứ?

Quỷ hư vinh nói tiếp: “Ta luôn cho rằng bạn thân tặng quần áo cho ta vì đối xử tốt với ta…”

“Nhưng khi ta cũng học theo cô bạn thân kia, tặng quần áo cho người khác, ta mới biết làm như vậy sẽ thấy mình hơn hẳn người khác. ”

Lí Nhược Bình cười lạnh: “Nên cô ta đối xử tốt với ta như vậy, chắc chắn có mục đích khác, chính là lợi dụng ta làm nền cho cô ta thêm nổi.”

Túc Bảo chau mày: “Sao dì lại biết mục đích của dì bạn thân kia là như vậy?”

Trong mắt Lí Nhược Bình lộ ra vẻ khinh thường: “Lúc tặng quần áo hàng hiệu không dùng đến cho kẻ khác, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn cảm kích của họ, trong lòng ta chỉ cảm thấy khinh bỉ — ôi, bọn nhà quê này chỉ đáng nhặt đồ thừa của ta thôi."

“Cô bạn thân kia chắc chắn cũng nghĩ như vậy khi tặng đồ cũ cho ta, nếu không, tại sao cô ta không tặng luôn đồ mới?”

Túc Bảo: “….”

Kỷ Trường: “….”

Cả sư phụ và đồ đệ đều không nói nên lời.

Túc Bảo còn nhỏ tuổi như vậy mà đã cảm thấy suy nghĩ của quỷ hư vinh không ổn, ngược lại Lí Nhược Bình vẫn u mê không tỉnh ngộ.

Kỷ Trường hỏi: “Thế nên ngươi đã giết cô ta?”

Trong số mười tám bộ xương được chôn dưới sân chơi, có một bộ xương có năm tuổi khác với những bộ xương khác.

Ánh mắt Lí Nhược Bình trở nên điên cuồng: “Giết cô ta, ta có thể trở thành cô ta, giết cô ta, ta có thể thay thế cô ta.”

" Sao thế giới này lại bất công như vậy? Tại sao cô ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, còn ta từ nhỏ đã phải nhặt lại đồ của người khác!"

“Lẽ ra bạch phú mỹ nên là ta, ta chịu hết nổi cảnh bọn cho vay nặng lãi truy đuổi tới tận cửa nhà….. ta chịu hết nổi những ngày tháng liên tục tìm những lời nói dối khác để che đậy một lời nói dối ban đầu….”

Sự điên cuồng của bọn cho vay nặng lãi nằm ngoài sức tưởng tượng của quỷ hư vinh, chúng thực sự dám đến trước cửa nhà quỷ hư vinh kề dao rựa vào cổ nó!

Nó có thể làm gì được?

Nó cũng bị ép thôi mà!

Lúc đầu nó chỉ vay 20,000 tệ, cuối cùng chẳng rõ sao lại nợ thêm thành một triệu …

Chỉ khi giết cô bạn thân, nhân lúc cô ta chết đi đến dỗ ngọt ba mẹ cô ta mới có thể hoàn toàn thay thế thân phận đó….

Quỷ hư vinh mới có thể trả hết một triệu tệ tiền vay nặng lãi, mới có thể sống vô lo vô nghĩ!

Túc Bảo lắc đầu, than vắn thở dài: “Hết thuốc chữa!”

Kỷ Trường lạnh lùng nói: “Sau đó thì sao?”

Hai mắt Lí Nhược Bình đờ đẫn, nó lẩm bẩm: “Sau khi giết cô bạn thân, ta coi ba mẹ cô ta như ba mẹ mình, mỗi ngày đều dỗ ngọt họ, muốn họ thoát khỏi nỗi buồn mất con gái…”

“Nhưng bọn họ chẳng hề cảm kích. Ta cố gắng lấy lòng nhưng bọn họ không hề xem ta là con gái ruột.”

“Họ còn đích thân đưa ta đến cho bọn vay nặng lãi----- Chẳng qua chỉ vì phát hiện ra ta là người giết con họ! Sao họ có thể tàn nhẫn tới vậy?”

Họ có thể báo cảnh sát bắt nó mà.

Sao lại đưa nó cho bọn cho vay nặng lãi.

Rõ ràng họ biết bọn cho vay nặng lãi giết người không chớp mắt!

Túc Bảo bừng tỉnh ngộ: “Vậy vì thế mà dì chết sao? Nhưng sao lại phình to như vậy?”

Cục bột nhỏ nhìn dì mập đầy hồ nghi.

Dì mập quả thật rất mập, da dẻ căng mọng như trái bóng.

Cả người béo trắng.

Lí Nhược Bình bỗng nóng nảy, đỏ mắt gầm lên: “Bọn chúng kéo ta vào xưởng in, nhét ta vào máy và hành hạ ta hết lần này đến lần khác... đưa máy vào miệng ta.”

Chúng cười nói, chẳng phải cô em thích chém gió thổi phồng ư?

Thế là chúng thổi ta lên như trái bóng, không màng lời cầu xin của ta, cũng phớt lờ sự tuyệt vọng của ta.

"Thổi, thổi... thổi đến nổ tung mạch máu và huyết tương của ta."

"Thổi, thổi và thổi... cho đến khi máu của ta chảy cạn khỏi thân thể, trở thành mực đỏ của một cuốn sách in."

Sau khi tắt thở, quỷ hư vinh vẫn bị coi như một quả bóng, nó phồng lên gấp mười lần kích thước ban đầu, cuối cùng cả người nổ tung như một quả bóng bay.

Lí Nhược Bình điên cuồng khóc trong tuyệt vọng: “Sao họ có thể làm vậy? Ta cũng đáng thương lắm mà!”

“Dù ta làm sai thì cũng do cô bạn thân kia lấy túi xách và quần áo hàng hiệu cũ ra sỉ nhục ta trước!”

“Ta cũng hối hận vì đã giết bạn thân mà. Đã chết thì không thể quay lại được nữa, vậy tại sao không thể coi ta là cô ta….”

"Mười năm này, bọn họ có biết ta sống như thế nào không? Ta bị đày đọa lặp đi lặp lại quá trình chết chóc, ngày đêm gào thét, máu tươi bắn tung tóe... Nhưng không ai nghe thấy!"
Chương 79: Xém chút nữa hồn bay phách lạc

Sở dĩ quỷ trở thành ác quỷ, vì đạt điều kiện bị giữ chân ít nhất mười năm tại địa điểm tử vong, không ngừng lặp đi lặp lại quá trình chết chóc.

Nữ quỷ bị nổ tung hết lần này tới lần khác nên nỗi oán hận đã ngút trời.

“Ta chết thảm quá….”

“Chết thảm quá….”

Nữ quỷ mỗi lúc một điên cuồng, sát khí trên người nó cũng ngày càng phun ra ồ ạt, cả căn phòng bị sát khí bao trùm.

“Đều tại ngươi! Đang yên đang lành sao ngươi lại muốn can thiệp vào việc của ta!”

Quỷ hư vinh hét chói tai rồi lao về phía Túc Bảo.

Con nhóc này cũng là con nhà có tiền.

Đám tiểu thư được sống trong nhung lụa đều chẳng phải thứ gì tốt đẹp!

Bọn chúng mới là kẻ giả dối nhất!

Mặt quỷ hư vinh lộ vẻ căm ghét và ghê tởm, linh hồn được bao bọc bởi sát khí lao vút về phía Túc Bảo.

Kỷ Trường vừa toan ra tay thì chợt thấy một luồng sáng xanh yếu ớt lóe lên, dường như có gì đó bên cạnh Túc Bảo đang chặn luồng sát khí.

Cùng lúc đó, Tô Tử Du hét lên một tiếng rồi liên tiếp lùi lại.

Anh trai đáng thương, cứ ngỡ ngồi cạnh Túc Bảo thì yên ổn rồi.

Nào ngờ vừa ngẩng đầu đã trông thấy một nữ quỷ mặt mày dữ tợn, tai mắt mồm miệng đều chảy máu đang xông tới người cậu.

Tô Tử Du sợ tới độ xém bay lên tại chỗ.

(??????)

Tô Tử Du kinh hãi hét lên, toan bỏ chạy, nhưng hai chân cậu mềm nhũn.

Lúc này chỉ nghe thấy một tiếng quát nhỏ, Túc Bảo chặn trước người cậu, nắm tay nhỏ màu hồng! tung ra một quyền!

Bàn tay nhỏ mập mạp như củ sen phốc một cái nện cho quỷ nữ bay ra ngoài.

Bàn tay nhỏ mũm mĩm so với nữ quỷ khổng lồ, Tô Tử Du nhìn cảnh tượng chấn động trước mắt đến ngẩn người.

Hai má Túc Bảo phồng lên, không rõ tại sao cô bé thấy rất tức giận.

Dì mập xấu xa quá!

Bạn thân đối xử tốt với mình thì lại trách người ta, còn giết người ta để thế thân.

Đấm đấm đấm đấm!!

Thế là Tô Tử Du trông thấy cô em gái mềm mại đáng yêu của cậu cưỡi lên dì mập rồi liên tục thụi vào hồn thể của dì mập.

Mỗi cú nện lại khiến sát khí trên người dì mập bắn ra một chút, hồ lô linh hồn trên cổ tay Túc Bảo nhanh chóng nuốt trọn sát khí.

Khoảnh khắc này, trong mắt Tô Tử Du, Túc Bảo chẳng còn là em gái phiền phức nữa….. mà là Ultraman… à không, em gái cậu là con gái, nên cô bé phải là mẹ của Ultraman mới đúng.

“Cố lên Túc Bảo!” Túc Bảo hét lên cổ vũ.

Quỷ hư vinh liên tục kêu gào: “Buông ta ra!”

Túc Bảo: "Không buông!"

Quỷ hư vinh hung ác nguyền rủa: Ta nguyền rủa ngươi chết thảm! Cả nhà ngươi đều chết thảm!"

Túc Bảo: “Đổi chiều!”

Quỷ hư vinh vừa tức vừa cuống, phun ra một câu: “Đổi chiều vô hiệu!”

Túc Bảo: “Đổi chiều, tiếp tục đổi chiều!!”

Nữ quỷ: “…”

Kỷ Trường: “..”

Tô Tử Du: “..”

Quỷ hư vinh hộc máu.

Sát khí ngút trời bị hút hết vào hồ lô, càng bị Túc Bảo nện, quỷ hư vinh càng yếu đi, dần dần khôi phục lại dáng vẻ như người thường.

Chỉ thấy nó ốm tong teo như cành tre khô, hai mắt trũng sâu, vẻ mặt sống không bằng chết…..

“Bất công…. bất công quá..”

Rốt cuộc nó đã làm sai cái gì? Đám người kia và xã hội này mới sai.

Khi mới lên tỉnh lỵ làm việc, nó cũng rất chân thành và xiết bao hi vọng.

Nhưng dần dà, những người xung quanh luôn chê bôi nó là dân nhà quê, nói nó bốc mùi hôi của bọn nhà quê.

Vì vậy nó mới trở nên như thế….

Cho nên, không thể trách nó, thực sự không thể trách nó….

Muốn trách thì trách thế giới bất công này, trách trên đời này có bao nhiêu người giàu có, nhưng nó lại nghèo.

Trách cô bạn thân đã cho nó nhìn thấy thế giới của những người giàu có, nhưng nó lại chẳng bao giờ sống được cuộc sống như vậy.

Hết tất thảy mọi thứ đều do họ gây ra ...

Cuối cùng rắc một tiếng, quỷ hư vinh hoàn toàn hóa thành một luồng sát khí đen ngòm rồi bị hút vào hồ lô.

Kỷ Trường lắc đầu: “Hư vinh làm mờ mắt!”

Chuộng hư vinh quá đà chỉ càng làm nổi bật sự tự ti đến cùng cực trong nội tâm mà thôi.

Túc Bảo lắc hồ lô, nói: “Sư phụ, con cảm giác như có nước trong hồ lô!”

Khi trước Túc Bảo luôn cảm giác hồ lô trống rỗng.

Bây giờ lại có cảm giác khó hiểu không sao diễn tả được.

Kỷ Trường ngáp ngủ: “Đúng rồi, hồ lô linh hồn như vậy mà!”

Nhét đầy thì viên mãn

Kỷ Trường híp mắt hỏi: “Cặp sách nhỏ, con vẹt ồn ào của con đâu?!”

Hồi chiều Tiểu Ngũ vừa hát vừa líu lo trong rừng cây nhỏ, giờ lại lặng yên không một tiếng động.

Túc Bảo ngoảnh đầu nhìn, phát hiện ra con vẹt đang đứng dưới gốc cây vải, co một chân ngủ và đầu vùi vào cánh.

“A, Tiểu Ngũ, sao lại chạy tới đó ngủ?”

Ngày thường chẳng phải nó thích nhất là nhoài người lên cửa sắt rồi làm loạn sao.

Tiểu Ngũ như bị giật mình tỉnh giấc, nghiêng đầu rồi nhìn Túc Bảo bằng đôi mắt đậu xanh Kazlan.

Kỷ Trường bay tới bên cạnh, nhìn con vẹt đăm đăm: “Con vẹt có màu xanh như phát sáng này, sao hôm nay lại không hát nhỉ?”

Tiểu Ngũ nghiêng đầu, bỗng vỗ cánh rồi bắt đầu hót líu lo: “My name is kiki, kiki kiki kiki, My name is kiki…”

Tiểu Ngũ khẽ dang rộng đôi cánh, cái đầu nhỏ của nó quay tròn như một vũ công hip-hop.

Vừa hát vừa lắc lư trái phải, hệt như một chú vẹt thông minh.

Kỷ Trường: “…”

Lúc này, Tiểu Ngũ bỗng vỗ đôi cánh, kêu lớn: “Cắn người cắn người rồi!”

Chỉ thấy cụ rùa đang cắn chặt lông đuôi của Tiểu Ngũ.

Túc Bảo: “A!”

Tô Tử Du: “…”

Túc Bảo nắm chắc lông của con vẹt, nói nhỏ: “Cụ rùa mau thả Tiểu Ngũ ra!”

Tô Tử Du cười chế giễu: “Nó nghe hiểu lời em mới lạ đấy!”

Rùa có một đặc điểm, một khi đã cắn thứ gì thì cắn chặt không buông.

Nhưng giây tiếp theo, Tô Tử Du lại thấy cụ rùa nới lỏng lông của Tiểu Ngũ.

Nó há miệng lắc đầu mấy cái, dường như nghe được tiếng hừ hừ đầy khinh miệt của nó.

Tô Tử Du: Có thể như này nữa sao?

Lúc này, bà cụ Tô gõ cửa bên ngoài kêu Túc Bảo xuống ăn tối.

Túc Bảo dạ một tiếng rồi vui vẻ ra khỏi phòng.

Hồi nãy đánh nữ quỷ một phen, bụng cô bé đói ngấu rồi.

Hình như đánh quỷ còn tốn sức hơn tập thể thao giảm cân nha!

Tô Tử Du nhắm mắt theo đuôi Túc Bảo đến ngồi ở bàn ăn, vừa uống nước vừa nhìn Túc Bảo ăn tối.

Sao em ấy ăn gì cũng như ngon lắm ấy nhỉ?

Cuối cùng, sau khi ăn chưa đầy nửa bát cơm, chưa đầy nửa bát canh gà, một cái chân giò kho tàu, một bát trứng và một cái bánh bao nhỏ… thì Túc Bảo nuốt không trôi nữa.

Bà cụ Tô nói: “Ăn thêm đi con, nhìn con ăn ít chưa này, nửa đêm đói bụng thì sao được?”

Có một kiểu đói gọi là bà ngoại cảm thấy cháu đói.

Túc Bảo sờ cổ nói: “Ngoại ơi Túc Bảo no thật mà, ngoại xem đồ ăn đầy lên cổ rồi nè.”

Thấy bà cụ Tô liếc nhìn bát canh cải thảo nhỏ, Túc Bảo lập tức đứng dậy rồi chạy như bay.

“Bà ngoại ơi Túc Bảo không ăn nữa đâu!”

Giờ cô nhóc khá nghịch ngợm, chạy lên lầu còn quay người làm mặt quỷ trêu bà ngoại.

Kỷ Trường nói : “Túc Bảo, mai con tìm cớ gì để trường tiểu học Quốc Tế Ngũ Tượng đào sân bóng lên nhé…”

Túc Bảo gật đầu: “Con nhớ kỹ rồi sư phụ!”

Cô bé đẩy cửa phòng ra.

Kỷ Trường bỗng lên tiếng: “Chờ chút, có quỷ mới đến đây.”

Lúc này Túc Bảo đã mở cánh cửa ra,

Vừa trông thấy cảnh tượng trước mắt, Túc Bảo đã cảm thấy da đầu tê dại, hồn vía lên mây.
Chương 80: Mày là thứ con hoang

Trong phòng có một nữ quỷ, tóc cuộn lại, vài sợi tóc xuống trán, nửa che nửa rũ xuống trước đôi mắt trắng dã.

Trên đầu nó có một cái lỗ lớn đang không ngừng chảy máu.

Có bốn, năm em bé quỷ dưới chân nó, đứa lớn nhất cầm sợi cuống rốn dài nối liền giữa nó và nữ quỷ.

Thấy Túc Bảo nhìn mình, cổ họng nữ quỷ phát ra tiếng khàn khàn: “Túc Bảo….Túc Bảo…”

Bàn tay sơn móng tay đỏ tươi của nó nhắm thẳng về phía Túc Bảo, làm động tác bóp cổ.

Mặt Túc Bảo tái nhợt.

Túc Bảo không sợ quỷ, gần như chẳng có con quỷ nào có thể hù dọa cô bé.

Ngoại trừ những việc đã in sâu trong tâm thức cô bé----

Không sai, nữ quỷ trước mặt không phải kẻ nào khác, mà chính là Mục Thấm Tâm!

Mục Thấm Tâm cười đến là quỷ dị, giọng nói bật ra từ kẽ răng: “Mày hại tao thảm quá, mày hại tao thảm quá!”

Túc Bảo không khỏi lùi về phía sau một bước, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Không sợ! Còn lâu cô bé mới sợ! Giờ không ai có thể làm tổn thương cô bé nữa!

Cô bé có một người sư phụ lợi hại, sư phụ tặng bé chiếc vòng tay thần kì có thể giúp bé mạnh hơn.

Cô bé có thể quăng quật dì mập phồng to thành bẹp dí, còn có thể bẻ cong lan can sắt!

Bé còn có tám người cậu, ông bà ngoại và các anh các chị…..

Nghĩ như vậy, Túc Bảo chợt cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh.

Cô bé nhìn chằm chằm mẹ kế Mục Thấm Tâm, không khỏi siết chặt bàn tay nhỏ….

Một giọng nói đang gào thét từ tận đáy lòng Túc Bảo ---- đánh bại dì ấy.

Mục Thấm Tâm thấy Túc Bảo siết tay thành quyền cùng dáng vẻ như bị hù cho thót tim thì cười lạnh.

Sợ rồi à?

Ha ha, dù chết rồi nó vẫn có thể áp chế Túc Bảo. Con nhóc này là công chúa được cưng chiều trong lòng bàn tay nhà họ Tô thì đã sao?

Mục Thấm Tâm cố ý dọa Túc Bảo, cất giọng nói ma quỷ: “Túc Bảo…. tao chết thảm quá….. mày xuống địa ngục với tao nhé…”

Mục Thấm Tâm hiện ra bộ dạng thảm hại của mình, oán hận đang cuộn trào trong lòng nó.

Con nhỏ này sống tốt thật!

Sống trong nhung lụa, trở thành viên minh châu được nâng niu trong lòng bàn tay nhà họ Tô.

Còn cô ta thì sao?

Nó bị Lâm Phong đạp một cước bỏ mạng, chết ấm ức, chết quá bất ngờ, chết đến là khó hiểu.

Cô ta không cam tâm, rõ ràng nó vẫn còn một tương lai tươi sáng, vậy mà lại chết quá vội vàng.

Hại chết Lâm Phong, người tiếp theo Mục Thấm Tâm muốn kéo xuống địa ngục chính là Túc Bảo….

Cô ta không được sống tốt thì đừng hòng để ai sống tốt!

Mục Thấm Tâm thét một tiếng chói tai rồi lao về phía Túc Bảo!

Kỷ Trường thấy Túc Bảo siết chặt tay đứng chôn chân tại chỗ thì lập tức bước lên trước.

Hắn duỗi tay đặt lên vai Túc Bảo, âm thầm truyền sức mạnh của mình cho cô bé, nói: “Cặp sách nhỏ đừng sợ.”

Cô nhóc đáng thương bị hù cho ngây người rồi phải không?

Kỷ Trường nheo mắt, toan nhét Mục Thấm Tâm vào hồ lô linh hồn.

Bỗng nghe thấy Túc Bảo ‘ha’ một tiếng, chộp lấy bàn tay tô móng tay đỏ của Mục Thấm Tâm rồi quăng nó bay xa!

Sát khí cõi âm cuồn cuộn bốc lên như khói bụi, Mục Thấm Tâm bị quăng ngã sóng soài.

Kỷ Trường: “…”

Mục Thấm Tâm: “..”

Đám quỷ con bỗng nhiên mất đi kết nối với mẹ ruột của mình: “?”

Chỉ thấy Túc Bảo chủ động xuất đòn, dũng cảm xông lên trước, kéo cổ chân Mục Thấm Tâm rồi lôi nó từ luồng sát khí ngùn ngụt ra ngoài.

“Đánh nè đánh nè!”

Mục Thấm Tâm bị quăng trái quật phải như cái bao cát, đầu bị nện văng ra, tròng mắt cũng rớt luôn.

Nó tức điên: “Dừng tay!”

Túc Bảo chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ nện quỷ.

Mục Thấm Tâm hộc máu.

Sao lại thế này?

Nó là lệ quỷ có thể đòi mạng người đấy nha!

Sao Túc Bảo chẳng sợ nó, còn có thể đánh đập nó?

Kỷ Trường khẽ giật khóe môi, sau giây phút muộn màng chợt nhận ra mình quá ‘tự mình đa tình’

Cục bột nhỏ nào sợ hãi gì? Dũng cảm lắm mà.

Màn vừa quăng vừa đấm vừa thụi này của Túc Bảo khiến tất cả sát khí trên hồn thể Mục Thấm Tâm chạy ra ngoài, sau đó bị hút sạch vào hồ lô linh hồn.

Mục Thấm Tâm giờ như cái túi rách bị rút hết ruột, nằm rũ trên đất, mí mắt giật lia lịa: “Mày…. mày…đáng chết!”

Giọng Mục Thấm Tâm run rẩy, rõ ràng chẳng còn mấy sức lực.

Lúc này Túc Bảo mới thả Mục Thấm Tâm ra, lùi lại hai bước…… ôm chặt thỏ con của mình.

Hù chết bảo bối của cô bé rồi!!!

Năm con quỷ con kêu u u, con lớn nhất kéo trên mặt đất một vệt đỏ như máu, bò về phía Mục Thấm Tâm.

Sau đó cuộn tròn trong lòng nó.

Những con quỷ nhỏ khác cũng giống như đỉa, bám chặt vào đùi Mục Thấm Tâm.

Mục Thấm Tâm tàn nhẫn gạt quỷ con trong lòng ra một bên, dùng hết sức gầm lên: “Đừng đụng vào tao!”

Quỷ con tủi thân quá đỗi….

Túc Bảo khẽ mím môi, chợt hiểu ra điều gì đó….

Con quỷ con lớn nhất trong đám này chính là đứa em trai chưa kịp ra đời của cô bé.

Người mẹ kế này ngã xuống lầu sảy thai chỉ để hại Túc Bảo, không màng tới cái chết của đứa bé trong bụng.

Nhưng bốn quỷ con còn lại từ đâu mà có?

Túc Bảo hồ nghi hỏi: “Sư phụ, sao dì ấy lại có nhiều em trai em gái của con như này, bụng dì ấy chứa được nhiều vậy ư?”

Nếu bụng to dường ấy…..chỉ chứa mình trẻ con thật quá đáng tiếc.

Có thể chứa thêm chân gà, giò thủ, kem, thịt nướng, bánh, nước đường phèn…

Nghĩ tới đây, Túc Bảo bỗng lắc mạnh đầu.

Không đâu không đâu, cô bé không có ý đó, cũng cần chứa cả các em bé chứ.

Ý cô bé là, đựng các em bé xong còn có thể chừa chỗ đựng thêm đồ ăn…..

Ngưỡng mộ quá.

Kỷ Trường nói: “Không phải, ngày ấy bụng nó chỉ có một em bé, những quỷ con khác có lẽ là do nó phá thai nhiều lần từ rất lâu trước đó.”

Những đứa trẻ ấy xiết bao hi vọng được ra đời, lại bị Mục Thấm Tâm vô tình giết chết từ trong bụng, nên linh hồn trẻ con mới không cam tâm mà lưu lại chốn trần gian.

Thường thì chúng sẽ tan thành mây khói hoặc nếu ở lại trần gian thì không đi lại lung tung mà bám và người mẹ mình cho đến khi người mẹ chết.

Kỷ Trường hỏi: “Mục Thấm Tâm, ngươi đã chết rồi sao còn không đi đầu thai?”

Còn biến thành lệ quỷ.

Rốt cuộc oán khí lớn cỡ nào chứ!

Mục Thấm Tâm cay đắng nói: “ta không đầu thai, sao ta phải buông tha cho Lâm Phong và Túc Bảo.”

Nó cười: “Túc Bảo, nhớ ba của mày chứ? À không, không phải ba mày.”

“Ba mày và mẹ mày không nhận giấy chứng nhận cũng không tổ chức đám cưới. Thứ duy nhất họ có là một 'nghi thức cưới hỏi’...”

“Thế nhưng nghi thức duy nhất đó lại bị tao thay thế trong đêm động phòng hoa chúc….ha ha ha”

“Tao thắng rồi, mẹ của mày đã thua! Mẹ của mày bị tao ném cho 7,8 lão già!”

“Tiếc thay, người mẹ có mệnh lớn của mày không bị đám đàn ông già kia giày vò tới chết!”

“Ha ha, Túc Bảo, mày chính là đồ con hoang! Đứa con hoang không rõ lão đàn ông xấu xí nào là ba của mình!”

Mục Thấm Tâm càng nghĩ càng không cam lòng!

Ngày đấy nó quá ngây thơ, tưởng rằng Lâm Phong là lựa chọn tốt nhất, là người nhiều tiền nhất!

Dùng mọi thủ đoạn như thăng cấp đánh quái vật, nó đã đạp Tô Cẩm Ngọc dưới chân rồi, nó thắng rồi, lắc mình từ tiểu tam lên làm chính thất và nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Những gì Tô Cẩm Ngọc không có được, nó đều có được.

Chẳng ngờ tên đàn ông mà nó hao tâm tổn trí cướp được lại là đồ rác rưởi.

Túc Bảo không khỏi ôm chặt thỏ con trong lòng.

Cô bé hiểu chỗ này không hiểu chỗ kia, nhưng điều đó không ngăn cản cô bé nắm được thông tin chính:

Ba của cô bé không phải người ba trước đây?

Ba của cô bé là ông già xấu xí?

Còn….còn có 7,8 ông già?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK