Trường Phong hừ lạnh: "Cậu chủ nhỏ Tư tỉnh lại được là nhờ công lao của sư phụ tôi cả! Đích thân sư phụ tôi đã thỉnh thần về để làm phép, vất vả lắm mới triệu hồi linh hồn của cậu chủ nhỏ Tư về được... Chẳng qua do linh hồn của cậu chủ nhỏ Tư đi lang thang lâu quá nên mới vượt quá thời gian dự tính của sư phụ, rồi con nhóc tì kia cũng được hời luôn!"
Bà cụ Tư đã hiểu ra mọi chuyện.
Nói cách khác, người đã cứu Tư Diệc Nhiên là Vân đại sư, có điều do mất thời gian nhiều hơn dự tính nên Túc Bảo mới được hời, làm mọi người tưởng rằng công lao thuộc về bé!
Thảo nào hồi nãy Vân đại sư lại nói những lời đó...
Bà cụ Tư cũng bực bội thay, ra vẻ bất bình: "Tôi biết ngay mà! Nó chỉ là một đứa con nít bốn tuổi đầu, biết cái gì chứ..."
Trường Phong: "Sư phụ tôi không thèm so đo, đi giành công với một đứa con nít, nhưng nhà họ Tư bà đã mạo phạm sư phụ tôi rồi, sau này gia đình bà liệu hồn sắp xếp đi!"
Bà cụ Tư hoảng hốt đến là rõ, bà ta vội vàng đuổi theo Vân đại sư, hết nói lời xin lỗi một cách van nài đến rối rít cảm ơn, còn lấy một chiếc thẻ ngân hàng ra, dúi thẳng vào tay Trường Phong mà không chút do dự.
Bấy giờ sắc mặt của Vân đại sư mới khá hơn chút đỉnh, ông ta chậm rãi rời di.
Từ đây đến cuối đời, ông ta không muốn nhìn thấy Túc Bảo một lần nào nữa.
Trường Phong theo sau, hỏi: "Sư phụ, trạm tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu ạ?"
Vân đại sư trầm ngâm suy tính: "Ngày mai là ngày Đường Minh Thịnh Thế tổ chức nghi thức cắt băng khánh thành, mời chúng ta đến dự, con chuẩn bị đi nhé."
Trường Phong đáp lời: "Vâng ạ."
Đến dự thì quá đơn giản, chỉ cần tính ngày lành giờ lành, làm phép sơ sơ lên cây kéo vàng cắt băng khánh thành là xong, chắc chắn sẽ không xảy ra sự cố nào.
...
Mãi đến khi thấy hai người đã đi xa, không còn thấy bóng lưng họ nữa, bà cụ Tư mới thôi dõi mắt theo và lên xe của mình. Trước khi đi, bà ta còn không quên trừng cổng nhà họ Tô một cách sắc lẻm.
Con nhóc kia dám cả gan mạo danh làm trò bịp bợm, còn hại bà ta gây thù chuốc oán với Vân đại sư nữa chứ!
Đã thế mà Tư Dạ còn bảo khi khác sẽ đến tận nhà cảm ơn ư? Đúng là chưa thấy chuyện nào hài hước bằng chuyện này! Chừng nào bà ta còn ở đây, chừng ấy bà ta nhất quyết không cho cháu trai của mình tiếp xúc với một con ranh láu cá như vậy!
Hừ!
**
Tại nhà họ Tô.
Lúc này đây, tâm trạng của bà cụ Tô, ông cụ Tô lẫn Tô Nhất Trần đều hết sức phức tạp, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào Túc Bảo - người đang cắm cúi ăn đùi gà thật ngon lành.
Đến tận bây giờ, bọn họ vẫn không dám tin vào mắt mình.
Bà cụ Tô thì thầm: "Từ lâu về trước tôi đã muốn hỏi rồi mà mãi vẫn chưa tìm được cơ hội để nói, hình như Túc Bảo hơi có gì đó thật đấy..."
Ông cụ Tô nhíu mày, đanh mặt gắt gỏng: "Có gì đó là sao hả? Túc Bảo nhà ta đâu có bị gì!"
Bà cụ Tô vội vàng sửa lời: "Không phải, ý tôi là con bé bảo sư phụ nó đang đứng cạnh nó..."
Ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía khoảng không trống rỗng, chẳng có ma nào đang đứng ở bên cạnh Túc Bảo.
Không hiểu sao họ thấy sởn cả gai ốc.
Bà cụ Tô lại lên tiếng: "Từ đó đến giờ, tôi cứ tưởng do hồi bé Túc Bảo bị ngược đãi nên gặp vấn đề về tâm lý, tạo ra một nhân cách khác thôi."
Tô Nhất Trần mím môi, chẳng nói chẳng rằng, cứ nhìn cục bột nhỏ một cách chăm chú mãi.
Bà cụ Tô lo lắng hỏi: "Thế có cần mời bác sĩ tâm lý khám cho con bé không?"
Tô Nhất Trần lắc đầu: "Không cần đâu ạ, thời gian này cứ để Túc Bảo đi theo con, con sẽ trông nom con bé."
Dù gì đi nữa ông bà cụ Tô cũng đã lớn tuổi, bà cụ Tô còn phải tập vật lý trị liệu nữa.
Bởi vậy mà theo suy nghĩ của Tô Nhất Trần, anh ấy nên giữ Túc Bảo bên mình cho yên tâm hơn.
"Ngày mai con sẽ dẫn con bé đi xem buổi lễ cắt băng khánh thành của Đường Minh Thịnh Thế.”
Đường Minh Thịnh Thế là công ty giải trí mà tập đoàn Tô Thị đầu tư, mới vừa ra mắt và chính thức đi vào hoạt động. Với tư cách là cổ đông của công ty, Tô Nhất Trần có trách nhiệm tham dự buổi lễ này.
Việc này đã được quyết định như thế.
Sau khi ăn no, Túc Bảo ngoan ngoãn nằm trên ghế sô pha trong phòng khách tầng một vẽ vời. Tô Nhất Trần nhìn thoáng qua, thấy vậy bèn ngồi cạnh xử lý công việc trên công ty.
"Túc Bảo, ngày mai cháu có muốn đi làm với cậu cả không?" Anh ấy hỏi.
Túc Bảo ngẩng đầu, hào hứng reo lên: "Dạ có ạ!"
Bé đã ru rú trong nhà, không đi đâu chơi khá lâu rồi, dù gì Túc Bảo cũng là trẻ con, không thể chỉ ở yên một chỗ mãi được.
Tô Nhất Trần nhoẻn môi cười, nhìn bé con nhỏ nhắn mà lòng bình yên quá đỗi. Con trai anh ấy chưa bao giờ biết nghe lời như vậy cả.
Bỗng dưng Tô Nhất Trần thấy Túc Bảo dừng bút, tự nói chuyện một mình: "Rồi sao nữa ạ?"
Kỷ Trường chỉ vào từng vị trí trên hình vẽ chibi: "Chỗ này là huyệt Tử cung, chỗ này là huyệt Ngọc đường..."
Túc Bảo nghiêm túc lắng nghe, vừa nghe vừa viết viết vẽ vẽ lên hình chibi.
Kỷ Trường dặn dò: "Con tìm cơ hội nói cậu cả dẫn con đi dạo phố, mua một bộ kim châm bạc nhé, chân bà ngoại con chỉ cần châm cứu một thời gian là khỏi bệnh rồi."
Túc Bảo hỏi: "Liệu có đi đứng lại được không ạ?"
Kỷ Trường nói đùa: "Đi vũ trường luôn cũng được ấy chứ."
Túc Bảo đã hiểu, quay lại bảo với Tô Nhất Trần: "Cậu cả ơi... Ngày mai Túc Bảo đi dạo phố được không ạ?"
Tô Nhất Trần bình tĩnh nhìn vào khoảng không bên cạnh, gật đầu đồng ý: "Được."
Không cần biết sư phụ mà Túc Bảo nói là gì...
Chỉ cần kẻ đó không làm hại Túc Bảo là được.
Nhìn tình hình trước mắt, có vẻ thứ được gọi là "sư phụ" đó chủ yếu bầu bạn với Túc Bảo, thế nên Tô Nhất Trần cũng tỏ ra không hay biết gì.
**
Một bên khác.
Vừa về đến nhà, bà cụ Tư đã chạy xộc vào phòng của Tư Diệc Nhiên.
"Cháu trai quý hóa của bà! Cho bà nội xem nào..."
Ôn Như Vân đóng sầm cửa lại một cách phũ phàng.
Bà cụ Tư: "..."
Bà ta tức điên người, chửi đổng lên: "Ôn Như Vân, mở cửa cho tôi mau!"
"Tư Dạ về rồi nên cô cũng to gan hơn đúng không? Cô tưởng cô có người chống lưng thì hay lắm chắc? Tôi nói cho cô biết, đã vào làm dâu của cái nhà họ Tư này rồi thì phải theo lề lối của nhà họ Tư!"
Dám cả gan cư xử lớn lối với mẹ chồng, để xem Tư Dạ về rồi sẽ trừng trị con vợ này thế nào!
Đúng lúc này, Tư Dạ cầm một bát mì lên, lạnh lùng nhìn bà cụ Tư.
"Bà chửi xong chưa?"
Bà cụ Tư sừng sộ quát: "Mẹ chửi xong chưa? A Dạ à, con nhìn cho kỹ đi, mẹ là mẹ của con mà! Sao con không bênh mẹ mà lại đi bênh người ngoài hả?"
"Ngay từ đầu mẹ đã không đồng ý chuyện con kết hôn với Ôn Như Vân rồi! Mẹ vừa nhìn đã biết cô ta chẳng phải hạng tốt lành gì, con nhìn cô ta đi, lớn lối hết sức!"
"Con ở nhà mà cô ta còn như vậy, con không biết lúc con vắng nhà, cô ta tỏ thái độ kiểu gì đâu! Không những hỗn láo, thờ ơ với mẹ chồng mà còn suốt ngày đi ngoài đường, chẳng biết cô ta làm cái quái gì nữa!"
"Một người phụ nữ đã kết hôn mà suốt ngày lông nhông bên ngoài, người ta nhìn họ cười cho!"
Tư Dạ mở cửa phòng, đi vào, cũng đóng sầm cửa lại.
Bà cụ Tư: "..."
Bà ta tức đến nỗi suýt ói máu.
"Đúng là nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng mà! Cưới vợ rồi chẳng coi mẹ nó ra gì cả!"
Chắc chắn Ôn Như Vân đã nói xấu bà ta với con trai bà ta rồi!
Bà cụ Tư vô cùng giận dữ, thầm chửi rủa.
Lúc này, quản gia đi tới, hỏi: "Bà chủ, nhà họ Lam đến thăm, bà muốn gặp họ không ạ?"
Bà cụ Tư nhíu mày: "Nhà họ Lam ư?"
Quản gia giải thích: "Là người đã gọi điện cho ông chủ hôm qua đấy ạ. Bọn họ đi cắm trại, phát hiện cậu chủ nhỏ nên gọi về cho ông chủ."
Bà cụ Tư ngẩn người. Ơ, không phải Túc Bảo mới là người phát hiện Diệc Nhiên à?
"Cho họ vào đi."
Sau khi sửa sang quần áo cho chỉn chu, bà cụ Tư xuống lầu.
Tuyết Nhi theo sau ba mẹ mình, đi vào nhà họ Tư.
Nhà ở của gia đình họ Tư khác với nhà họ Tô, nhà họ Tô ở trang viên, tạo ấn tượng rộng rãi, giàu có, xa hoa một cách lố lăng.
Trong khi nhà ở của gia đình họ Tư lại là tứ hợp viện đơn lập, là ngôi nhà xưa cũ được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác của nhà họ Tư, bởi vậy ở đây toát lên cái vẻ trang nghiêm, cổ điển cực kỳ.
Ba của Tuyết Nhi nói khẽ: "Nhà họ Tô là nhân vật đi đầu danh xứng với thực trong lĩnh vực thương mại, nhà họ Tư lại chuyên về lĩnh vực này... Chút nữa vào trong, mọi người phải chú ý từng lời ăn tiếng nói của mình đấy."
Toàn bộ thành viên trong nhà họ Tư đều có đóng góp to lớn cho nước nhà, ông cụ Tư hy sinh vì Tổ quốc. Sau khi có cống hiến lớn cho quốc gia, Tư Dạ cũng kế thừa sản nghiệp của ông cụ Tư.
Đó cũng là lý do vì sao nhà họ Tư ít người, thế hệ này cũng chỉ có mỗi đứa con độc đinh Tư Diệc Nhiên.
So với những gia đình quyền quý với quan hệ người thân trong nhà đầy phức tạp, không biết biết bao nhiêu người đang ngấp nghé đứa con độc đinh Tư Diệc Nhiên này.
Mẹ Tuyết Nhi gật đầu, Tuyết Nhi lặng lẽ ghi nhớ tên của Tư Diệc Nhiên.
Ba người cầm quà cáp vào nhà. Thấy bà cụ Tư đã chờ sẵn ở phòng khách, ba của Tuyết Nhi xởi lởi chào hỏi: "Bà là bà cụ Tư đúng không ạ! Cháu xin chào bà!"
Bà cụ Tư vô cùng hài lòng về thái độ của ba Tuyết Nhi.
Bà ta hỏi: "Hôm qua nhà cậu tìm thấy Diệc Nhiên nhà tôi đúng không?"
Ba Tuyết Nhi cười thật thà: "Không phải vậy đâu, bà hiểu nhầm rồi ạ, chẳng qua lúc đó chúng cháu cũng có mặt ở hiện trường nên chung tay cứu cậu bé ra thôi!"
Ánh mắt của bà cụ Tư lộ vẻ khen ngợi ngay.
Nhà họ Lam tinh tế thật.
Bọn họ không những không hối hả nhận công lao về mình mà còn tôn trọng bà già này, chắc hẳn con cái của họ cũng được dạy dỗ đàng hoàng.
Bà cụ Tư bèn nhìn về phía Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi lập tức ngoan ngoãn chào hỏi: "Cháu chào bà nội Tư ạ! Cháu tên là Tuyết Nhi, bà nội trông hồng hào quá, chắc bà mới năm mươi tuổi thôi đúng không ạ?"
Bà cụ Tư ngẩn người, bà ta đã bảy mươi tuổi rồi mà.
Lời nói của Tuyết Nhi làm bà ta vô cùng vui vẻ, gật gù một cách hài lòng. Cô bé này cũng khéo ăn khéo nói quá!
Chương 52: Tốc độ thay đổi sắc mặt của cậu cả
Tư lão phu nhân vô cùng hài lòng với gia đình Tuyết Nhi, vui vẻ nói: “Ngồi đi, Tuyết Nhi ngồi bên này.”
Tuyết Nhi ngoan ngoãn ngồi trên sofa, mông chỉ đặt một nửa, đầu gối khép lại, hai tay đặt lên đầu gối.
Tư lão phu nhân cảm thấy cô bé còn nhỏ mà đã có phong thái của một quý cô rồi.
Mẹ Tuyết Nhi ấm áp nói: "Tư tiểu thiếu gia đỡ hơn chưa? Tối qua khi chúng tôi nhìn thấy cậu bé thì cả người bé bê bết máu. Vợ chồng tôi rất lo lắng nên muốn đến thăm một chút."
Tư lão phu nhân nói: “May mà Vân Đại Sư đã cứu sống Diệc Nhiên của chúng tôi! ”
Mẹ Tuyết Nhi kinh ngạc hỏi: “Là Vân Đại Sư của thần nông gia sao? ”
Tư lão phu nhân lập tức cảm thấy mình và mẹ Tuyết Nhi có đề tài chung, gật đầu khen ngợi: “Đúng vậy, Vân Đại Sư không hổ là cao nhân đã thành tiên, Diệc Nhiên đã ngừng thở rồi mà Vân Đại Sư còn đưa thằng bé từ quỷ môn quan trở về được!”
Tuyết Nhi trưng ra bản mặt không thể tin nổi: “Woa, thật ư?”
Tư lão phu nhân khẳng định: “Thật!”
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, Tư lão phu nhân cảm thấy mình đã tìm được tri kỉ, mẹ của Tuyết Nhi vốn cũng rất kính trọng Vân Đại Sư nên nhân cơ hội hỏi dò.
Có điều, khi mẹ Tuyết Nhi nhắc đến việc muốn thăm Diệc Nhiên thì Tư lão phu nhân đã từ chối.
“Diệc Nhiên mới tỉnh, không nên quấy rầy.” Tư lão phu nhân nói đúng sự thật.
Thật ra chính bà cụ cũng không thể bước vào phòng của Tư Diệc Nhiên, sao dám nói ra để muối mặt thêm.....
Ba Tuyết Nhi cười nói: “Vậy chúng tôi không làm phiền nữa, lần này tới chỉ vì lo lắng nên muốn thăm tiểu thiếu gia thôi. Cậu bé không sao thì chúng tôi yên tâm rồi.”
Tư lão phu nhân cảm khái, bây giờ những người thật lòng muốn thăm cháu trai bà không nhiều, phần lớn chỉ đến để cầu xin nhà họ Tư giúp việc này nọ thôi.
Nhà họ Lam rất tốt!
“À đúng rồi, ngày mai cắt băng khánh thành Đường Minh Thịnh Thế, A Dạ cũng được mời tới làm khách cắt băng. Nhưng nó đã từ chối vì chuyện của Diệc Nhiên.”
Tư lão phu nhân đứng dậy, lấy thư mời đưa cho ba của Tuyết Nhi.
“Vậy nhà cô cậu thay mặt nhà họ Tư tham gia nhé!”
Dù sao Tư Dạ cũng không đi được, thiệp mời để đấy thật sự lãng phí, chi bằng cho người ta làm ân huệ!
Tư Dạ cũng sẽ không hỏi đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Ba Tuyết Nhi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ!
Lễ cắt băng khánh thành của Đường Minh Thịnh Thế rất có thanh thế, vì đây là tín hiệu nhà họ Tô gia nhập làng giải trí, rất nhiều bạn bè trong giới chính trị và kinh doanh được mời đến buổi lễ.
Những người nhận được thư mời đều là người có địa vị cao, hoặc có quan hệ tốt với nhà họ Tô.
Nhận được thư mời như vậy, còn là thay mặt nhà họ Tư đi, hỏi sao nhà họ Lam không vui cho được?
Nhà họ Lam cảm ơn rồi dời đi.
Lòng hư vinh của Tư lão phu nhân cũng được thỏa mãn.
Đôi bên đều hài lòng với lần gặp mặt này!
Trong phòng Tư Diệc Nhiên.
Cậu bé vừa ăn hết một bát mì.
Điều này khiến Ôn Như Vân vô cùng ngạc nhiên, bình thường Tư Diệc Nhiên ăn uống rất hạn chế, một bát cơm, một quả trứng, một miếng bít tết, một đĩa rau nhỏ là những gì cậu bé ăn trong một bữa, ngoài ba bữa một ngày thì không ăn thêm bất cứ thứ gì.
Vừa rồi Tư Diệc Nhiên ăn cơm thịt, rau, một bát cháo kê, một bát mì, hệt như bị bỏ đói quá lâu....
“Còn muốn ăn nữa không con?” Ôn Như Vân hỏi.
Lúc này Tư Diệc Nhiên mới lắc đầu.
Tư Dạ nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe nhé!”
Thấy Tư Diệc Nhiên muốn ngủ, Ôn Như Vân chỉ đành theo chồng ra khỏi phòng. Sau đó không yên tâm mà gọi điện cho Túc Bảo.
Điện thoại reo hai tiếng đã có người nhận máy, giọng nói non nớt của Túc Bảo truyền tới: “Alo, xin chào! Ai đấy ạ?”
Sự căng thẳng trên gương mặt Ôn Như Vân không khỏi vơi đi, cô nói: “Túc Bảo, dì là di Ôn.”
Túc Bảo ô một tiếng: “Dì Ôn có chuyện gì à? Anh trai nhỏ lại ốm sao”
Ôn Như Vân vội nói: “Không đâu, nhưng từ khi về Diệc Nhiên ăn rất nhiều thứ, dì lo không biết vậy có xem là bình thường không....”
Cô vừa gọi điện vừa đi xuống lầu.
Nghe thấy lời này, Tư lão phu nhân hừ lạnh một tiếng.
Một đứa nhỏ bốn tuổi giả danh lừa bịp mà cũng tin ư? Không ngờ còn gọi điện hỏi con nhóc kia tình hình của Diệc Nhiên có bình thường không, bà cụ thấy Ôn Như Vân mới là kẻ không bình thường đấy!
Túc Bảo đáp: “Không sao nha dì, hồn phách của anh trai nhỏ đi lượn một vòng ở bên ngoài nên mệt quá mới ăn nhiều vậy đó!”
Ôn Như Vân sửng sốt, không khỏi phì cười.
“Cảm ơn Túc Bảo, ban nãy chưa nói được lời cảm ơn với con!”
Nói tới đây, Ôn Như Vân không khỏi liếc nhìn Tư lão phu nhân một cái.
Túc Bảo nói không có gì, giọng mềm mại và non nớt, Ôn Như Vân chỉ thấy trái tim cô như tan chảy.
Nếu cô cũng có một đứa con gái như này thì tốt biết bao!
“Tạm biệt Túc Bảo!”
Đợi Ôn Như Vân cúp điện thoại, Tư Dạ mới nói: “Mai cắt băng khánh thành Đường Minh Thịnh Thế, em chuẩn bị chút đi, hai chúng ta cùng đi!”
Không ngờ Ôn Như Vân lại hừ một tiếng, nói: “Bà đây không đi.”
Cẩu nam nhân, 3 năm không về nhà, vừa về đã khiến nhà ‘sập’---- dính scandal với người phụ nữ khác.
Còn bảo cô chuẩn bị như lẽ đương nhiên ấy nhỉ?
Chuẩn bị cái cọng lông ý.
Máu nóng xông lên não Ôn Như Vân.
Tư Dạ chau mày, không rõ rốt cuộc mình đã làm gì chọc giận vợ?
Mọi lần anh chỉ có cô là bạn nữ duy nhất cùng tham dự tiệc, cho nên mới kêu cô chuẩn bị mà.....
Tư lão phu nhân ở ngay bên cạnh, ánh mắt phảng phất nỗi hoang mang.
Không ngờ Tư Dạ lại muốn tham gia lễ cắt băng khánh thành? Thiệp mời đã tặng cho nhà họ Lam rồi, không tiện đòi lại nha!
Tư lão phu nhân cuống quýt chống gậy rời đi, không dám đối mặt với Tư Dạ, hệt như chuột trốn mèo vậy...
**
Ngày hôm sau.
Tiểu Ngũ nằm bò trước cửa sổ, hót líu lo: “Tay trái chỉ trăng, tay phải nắm tơ hồng, ố ô, Chàng và ta, aa a....”
Giọng hót không lên được nốt cao, nghe như bị vỡ.
Túc Bảo choàng tỉnh, chớp đôi mắt ngỡ ngàng, trông vô cùng đáng yêu.
“Ai đang ị thế nhỉ?”
Bị táo bón hay sao mà kêu thảm thiết ghê.
Kết quả vừa ngoảnh đầu đã trông thấy Tiểu Ngũ đang hót ở ban công phòng ngủ.
Túc Bảo lẩm bẩm: “Hóa ra là Tiểu Ngũ à.”
Tiểu Ngũ lập tức đáp: “Tui không có ị đâu nha!”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Cái gọi là ông nói gà bà nói vịt chính là như này đây.
Túc Bảo lồm cồm bò dậy, nhớ tới việc đi dạo phố với cậu cả, chạy vội tới chọn quần áo trong tủ đồ.
Cô bé chọn chiếc váy babydoll dài tay màu hồng xinh xắn với lớp vải tuyn và những quả anh đào nhỏ xíu.
Túc Bảo học được cách vận đồ từ rất sớm, cô bé chọn thêm một chiếc áo khoác mùa thu mỏng và một chiếc quần tất màu trắng.
Quần áo đã kết hợp hoàn hảo rồi, cô bé chỉ cần mặc vào người thôi.
Vận đồ xong, Túc Bảo vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng.
“Túc Bảo chuẩn bị xong !” Túc Bảo lẩm bẩm xong rồi đeo túi nhỏ lên lưng, mở cửa phòng.
Tung tăng xuống lầu.
Chân ngắn mà chạy rõ nhanh.
Tô Nhất Trần đang ngồi trên ghế sofa ở tầng một xem video cuộc họp với vẻ mặt nghiêm túc.
Thấy Túc Bảo chạy xuống, Tô Nhất Trần vô thức đứng dậy nói: “Chạy chậm chút!”
Túc Bảo đáp: “Cậu cả ơi, Túc Bảo chuẩn bị xong rồi ạ!”
Tô Nhất Trần nhìn thời gian, hơi bất ngờ.
Hôm nay ông cụ và bà cụ Tô đến viện dưỡng lão để tập vật lý trị liệu, trước khi ra ngoài còn dặn anh ấy rằng Túc Bảo sẽ tự tỉnh dậy lúc chín giờ.
Bây giờ mới tám giờ.
“Đi ăn đi con!” Tô Nhất Trần kêu dì Ngô mang bữa sáng lên, còn anh thì mang laptop vào phòng ăn để ngồi cùng Túc Bảo.
“Kế hoạch quý 2 thì sao?” Tô Nhất Trần lạnh mặt tiếp tục cuộc họp qua mạng.
Tay lại đang bóc trứng gà.
Tô Nhất Trần bỏ trứng đã bóc vào bát Túc Bảo, dịu dàng nói: “Sáng phải ăn trứng gà nhé!”
Quản lý cấp cao của Tập đoàn Tô Thị nào thấy cảnh tượng như này bao giờ.
Wow, diêm vương cũng biết bóc trứng gà cơ đấy! Còn nói bằng giọng điệu dịu dàng đến thế?!
Kế hoạch quý hai gì chứ, đã sớm quăng ra sau đầu rồi.
Quay đầu thấy đám người kia không nói lời nào, Tô Nhất Trần lại trưng ra bản mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Câm hết rồi hả?”
Cán bộ cấp cao lúc này mới bắt đầu nói kế hoạch.....
Chẳng mấy chốc, Túc Bảo ăn xong, Tô Nhất Trần cũng kết thúc cuộc họp với hiệu quả cao.
“Đi nào!” Tô Nhất Trần kéo tay Túc Bảo.
Đàn ông mà, đưa trẻ con ra ngoài chơi không bao giờ kiểm tra bất cứ điều gì.
Kết quả là, Túc Bảo đi dạo phố với cái đầu ổ gà.
Chương 53: Cậu cả bẫy trẻ con
Đường Minh Thịnh Thế là công ty giải trí vươn lên mạnh mẽ trong năm vừa qua.
Hai tiểu sinh có nhân khí cao mới nổi tiếng và hai trong số bốn tiểu hoa đán của làng giải trí, đều đầu quân cho Đường Minh Thịnh Thế.
Chưa kể đến ảnh đế Tô Lạc chấm dứt hợp đồng với công ty ban đầu, sẽ xuất hiện ở buổi lễ hôm nay để chính thức ký hợp đồng với Đường Minh Thịnh Thế..
Vì vậy, từ sáng sớm, địa điểm tổ chức đã chật kín người, người hâm mộ, đám phóng viên từ các tờ báo khác nhau và những vị khách mời từ các gia đình thượng lưu…..
Xe của Tô Nhất Trần chậm rãi lái vào và dừng lại ở lối vào của địa điểm tổ chức.
Lúc này Túc Bảo mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng!
Hôm nay cô bé không chải tóc, không thắt bím nhỏ xinh! ...
Túc bảo xoa xoa đầu, víu vào cửa xe: "Cậu cả, Túc Bảo không xuống được đâu, đầu con như cái ổ gà ý, huhu”
Tô Tổng: “...”
Gì mà đầu như ổ gà?
Ngắm nghía kỹ mới hiểu ra, cái đầu nhỏ của Túc Bảo quả nhiên rối tung, chưa được chải.
“À không sao!” Tô Nhất Trần khẽ vuốt tóc Túc Bảo, định dùng tay thay lược chải suôn tóc cô bé.
Tiếc thay không sao ép được mấy sợi tóc xù không nghe lời kia.
Tô Nhất Trần vuốt tóc xong càng khiến đầu Túc Bảo rối hơn.
Túc Bảo rối rắm: “Không sao thật à cậu?”
Cô bé từng thấy rất nhiều thần tiên tỷ tỷ, trên đầu các tỷ tỷ kia còn có hồ điệp.
Còn tóc cô bé lại giống ổ gà.... Huhuhu, cô bé không muốn xuống xe với bộ dạng này đâu.
Gương mặt của cục bột nhỏ đã nhăn lại như trái mướp đắng.
Đã là con gái thì ai cũng thích cái đẹp, không phân biệt tuổi tác.
Tô Nhất Trần phì cười: “Vậy cậu cả buộc tóc cho Túc Bảo nhé!”
Túc Bảo gật đầu như bổ củi, lục lọi trong chiếc túi và tìm thấy hai sợi dây chun nhỏ.
“Cậu ơi, con muốn bện hai bím tóc!”
Tô Nhất Trần gật đầu.
Hai bím tóc thôi mà!
Chẳng phải rất đơn giản ư?
5 phút sau.
Tô Nhất Trần mở hai cúc áo sơ mi trên cùng, áo vest cũng cởi ra luôn.
Tay áo được xắn lên.
Tô Nhất Trần đầu đầy mồ hôi quyết chiến với mái tóc của Túc Bảo.
Túc Bảo giục: “Cậu cả, xong chưa ạ?”
Trán Tô Nhất Trần nhỏ xuống một giọt mồ hôi: “Sắp sửa!”
Túc Bảo: “Hí hí, cậu cả bện tóc lâu vậy nhất định sẽ đẹp lắm đây!”
Tô Nhất Trần: “.....”
Anh ấy từ bỏ đấu tranh, trầm mặc nhìn hai bím tóc của Túc Bảo....
Ừm, đẹp lắm....
Không tồi...
“Được chưa ạ?” Túc Bảo duỗi tay ra sờ thử.
Tô Nhất Trần lập tức bắt lấy tay cô bé: “Được rồi, con đừng vuốt tóc kẻo rối!”
Hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Đẹp lắm!”
Tài xế ngồi phía trước không đành lòng nhìn thẳng, chỉ liếc một cái.
Tô Nhất Trần ho khẽ một tiếng rồi mặc áo vest, cài khuy áo sơ mi.
“Đi nào!”
Túc Bảo ngoan ngoãn nghe lời, vui vẻ gật đầu.
Hoàn toàn không hay, mình đã bị cậu ruột gài bẫy.....
Bên ngoài xe.
Mọi người đều hướng mắt về chiếc Maybach màu đen ở lối vào.
Người bên tổ chức đương nhiên nhận ra xe của Tô Nhất Trần, nhưng vì sao xe dừng ở cửa năm phút đồng hồ không nhúc nhích?
Các phóng viên cũng ló đầu ra nhìn.
Tô Nhất Trần chưa xuống xe, xe anh cũng không lái đi thì xe sau chỉ đành xếp hàng chờ, thật trùng hợp, xe sau là xe nhà họ Lam.
Tuyết Nhi nhìn đồng hồ, hỏi: “Tô tổng đang làm cái gì không biết?”
Mẹ Tuyết Nhi nói: “Hay chúng ta xuống xe trước!”
Thế là một nhà ba người họ Lam xuống xe.
Tuyết Nhi mặc một chiếc váy đuôi cá dài màu trắng công chúa, chiếc đuôi cá dài xõa trên mặt đất, mái tóc được búi lên gọn gàng, trông cao quý như một nàng vương phi nhí.
Nhìn thấy một cô bé xinh đẹp như vậy xuống xe, các phóng viên có mặt tại buổi lễ không khỏi sáng mắt lên, chụp ngay vài bức ảnh.
Tuyết Nhi lập tức cong môi, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, trong lòng vô cùng vui vẻ!
Xem ra chiếc váy cô bé chọn hôm nay rất đẹp nha!
Nhất định là cô bé xinh đẹp nhất buổi lễ hôm nay rồi!
Đang nghĩ vậy thì cửa xe phía trước mở ra.
Tô Nhất Trần xuống xe, ngay lập tức, tất cả các máy ảnh đều hướng về anh ấy!
Tuyết Nhi ngoan ngoãn gọi : “Chào chú Tô!”
Tô Nhất Trần hơi khựng lại, chau mày nhìn Tuyết Nhi một cái rồi không ừ hử gì, chỉ khom người duỗi tay vào trong xe.
Mặt Tuyết Nhi lập tức nóng bừng, chỉ cảm thấy thật mất mặt.
Mẹ Tuyết Nhi nhỏ giọng an ủi: “Không sao đâu con, chắc Tô tổng không nghe thấy!”
Lúc này cũng chẳng ai chú ý tới Tuyết Nhi nữa.
Thấy động tác của Tô Nhất Trần, các phóng viên hồi hộp đưa máy ảnh lên.
Tô Nhất Trần là người đứng đầu Tập đoàn Tô Thị, có thể nói là gia đình giàu có số một của đất nước rồng.
Anh ấy có hai người con trai, nhưng mọi người đều không biết Tô phu nhân trông như thế nào.
Thậm chí còn đồn đại nhà họ Tô không có Tô phu nhân, hai đứa trẻ chui ra từ ống nghiệm, mục đích tồn tại ban đầu của hai đứa trẻ là cấy ghép nội tạng cho con gái nhà họ Tô là Tô Cẩm Ngọc.
Lúc này thấy Tô Nhất Trần duỗi tay vào xe như muốn đỡ ai đó ra ngoài, mọi người đều vô cùng kích động, cứ ngỡ sắp được diện kiến dung mạo của Tô phu nhân chỉ có trong lời đồn.
Kết quả, mọi người trông thấy một cục bột nhỏ mặc chiếc đầm búp bê màu hồng nhảy vọt xuống.
Tô Nhất Trần đỡ lấy cô bé, một tay ôm bé, một tay chỉnh cà vạt, sải chân đi vào địa điểm tổ chức.
Mọi người đều sửng sốt.
Cục bột nhỏ trong lòng Tô Nhất Trần có hai bím tóc rối bù trên đầu, mặc một chiếc váy búp bê đơn giản thường ngày và mang một chiếc túi vải nhỏ ...
Hoàn toàn không ăn nhập với buổi lễ trang trọng!
Nhưng không thể phủ nhận, cô bé vô cùng đáng yêu!
Tổng giám đốc mặt lạnh như muốn lột da tầng lớp cao cấp khi họp mà giờ đây lại đang cưng nựng bế một cục bột nhỏ đáng yêu trong lòng!
Máy quay của các phóng viên đều hướng về hai cậu cháu.
“Cô nhóc đáng yêu nhìn bên này!”
“Woa, tiểu thiên kim đẹp quá!”
Túc Bảo bất ngờ nhìn về phía ống kính rồi tạo kiểu.
Tô Nhất Trần khựng bước.
Thế là tổng giám đốc mặt lạnh cùng cục bột nhỏ trong lòng anh ấy đứng chụp ảnh trên thảm đỏ.
Tô Nhất Trần không kiêng dè gì, khi trước Tô Cẩm Ngọc được nhà họ Tô giấu đi, đến khi chết cũng không biết tới thế giới phồn hoa, thậm chí người đời còn ít người biết tới cô....
Bây giờ, Túc Bảo của nhà họ xứng đáng để cả thế giới biết đến---- Cô bé chính là công chúa nhỏ được cả nhà họ Tô yêu chiều.
Một nhà ba người họ Lam bị ghẻ lạnh phía sau bỗng thấy hơi ngượng.
Tuyết Nhi vốn đang vui vẻ, nhưng khi trông thấy Túc Bảo được Tô Nhất Trần ẵm dưới ánh mắt ngưỡng mộ của bao người thì niềm vui trong lòng Tuyết Nhi cũng lụi tàn.
Đám phóng viên vốn đang chụp hình cô bé cơ mà!
Kết quả, Túc Bảo vừa tới đã cướp hết sự chú ý của Tuyết Nhi.
Liếc nhìn cái đầu ổ gà và chiếc đầm tầm thường của Túc Bảo, Tuyết Nhi chỉ thấy không thể so sánh với mình. Vậy tại sao ai cũng khen Túc Bảo đáng yêu, vì Túc Bảo có người cậu rất lợi hại sao?
Tuyết Nhi cắn môi, đi vào trong rồi bày ra bộ dạng vô cùng ngạc nhiên.
Cô bé cười trêu: “Em gái Túc Bảo, sao tóc em xấu thế này, tự em bện tóc sao? Hay chị giúp em buộc lại nha!”
“Chị từ ba tuổi đã biết tự bện tóc rồi, hôm nay chị cũng tự làm, em thấy đẹp chưa?”
Mọi người không khỏi liếc nhìn tóc Tuyết Nhi.....
Tóc búi cao kiểu công chúa, còn mang theo rất nhiều kẹp tóc hình con bướm pha lê sáng bóng.
Người lớn như họ còn không làm nổi, một cô nhóc ...... chắc không tạo nổi kiểu tóc như vậy đâu nhỉ?
Thấy mọi người đã hướng ánh nhìn về mình, lòng Tuyết Nhi lại vui vẻ.
Chương 54: Vân đại sư dối trá
Túc Bảo sờ hai bím tóc ở trên đầu, có hơi tức giận.
Đây là do cậu cả đã phải tốn rất nhiều công sức mới buộc được cho bé, Túc Bảo tin tưởng cậu cả, không xấu chút nào nhé!
Tuyết Nhi nói tóc của bé xấu là đang nói cậu cả không tốt!
"Tóc của chị mới xấu!" Túc Bảo tức giận nói.
Tuyết Nhi thấy Túc Bảo nổi cáu, trong lòng cô bé cảm thấy mừng rỡ không thôi.
Cô bé hoàn toàn không biết kiểu tóc này là do Tô Nhất Trần buộc.
Rối tung rối mù như vậy, cô bé cảm thấy chỉ có Túc Bảo mới có thể buộc ra được kiểu tóc xù như ổ gà này, nếu là người lớn buộc thì sao có thể buộc thành như vậy được?
Tuyết Nhi tiếp tục nói: "Chị nói thật mà! Ai buộc cho em thế, mau tháo ra, chị sẽ buộc lại cho em."
Mẹ Tuyết Nhi cũng vội vàng cười nói: "Túc Bảo à, tóc của con đúng là có hơi bù xù! Hay là để dì và chị Tuyết Nhi buộc lại cho con một kiểu tóc xinh đẹp nhé, được không nào?"
Ba Tuyết Nhi cũng vui tươi hớn hở.
Trẻ con ấy mà, không thể ảnh hưởng toàn cục.
Nhưng mà cơ hội để lấy lòng nhà họ Tô tốt như vậy, đương nhiên không thể buông tha.
Nhưng mà lại nghe Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: "Tóc của Túc Bảo là do tôi buộc"
Nụ cười của bố mẹ Tuyết Nhi lập tức cứng đờ trên mặt!
Không thể nào, Tô Nhất Trần là ai chứ, sao có thể buộc tóc cho trẻ con được...
Mẹ Tuyết Nhi vội vàng nói: "À, ừm… Thật ngại quá, chúng tôi không có ý gì khác... Bình thường Tuyết Nhi cũng hay chăm sóc cho em trai em gái nhỏ tuổi hơn mình nên lúc này mới..."
Nhưng mà Tô Nhất Trần không thèm để ý tới bọn họ, ôm Túc Bảo đi thẳng vào trong.
Sau khi đi vào, Tô Nhất Trần hỏi: "Ai mời nhà họ Lam đến?"
Nếu anh ấy nhớ không lầm, nhà họ Lam hoàn toàn không có trong danh sách khách mời!
Nhân viên công tác vội vàng nói: "Có thể tiến vào thì đều có thư mời, giờ tôi sẽ đi kiểm tra..."
Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: "Không cần, mời thẳng bọn họ ra ngoài luôn đi."
Nhân viên công tác liên tục nói: "Vâng..."
Kết quả là cả nhà Tuyết Nhi vừa mới tiến vào đã bị nhân viên công tác chặn lại.
"Xin hỏi mấy người có thư mời không?"
Ba Tuyết Nhi lấy ra thư mời của nhà họ Tư, nói: "Ngài Tư có việc không thể tới, bảo bọn tôi đi thay một chuyến."
Nhân viên công tác sửng sốt, lập tức cảm thấy khó xử!
Nhà họ Tư à...
Ba Tuyết Nhi cảm nhận được gì đó, nhưng vừa đến đã bị đuổi đi như vậy thì mất mặt lắm...
Vì thế anh ta rất cứng rắn nói: "Không tin cậu có thể gọi điện thoại cho nhà họ Tư hỏi thử!"
Dứt lời, anh ta không thèm để ý tới nhân viên công tác, dẫn theo hai mẹ con Tuyết Nhi vào!
Nhân viên công tác cũng không dám cản trở, vội vàng đi tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
**
Lúc này tại hậu trường của hội trường.
Một nhân viên công tác cung kính dẫn một đạo sĩ và đệ tử của ông tôi vào cửa.
"Vân đại sư, mời đi lối này! Phiền ngài quá!"
Vân đại sư gật đầu, nhìn quanh một vòng: "Không tồi, hội trường được trang trí rất tráng lệ, mây tía bốc lên từ phương đông, vị trí không tồi."
Nhân viên công tác cười phụ họa: "Đúng vậy, đều là nhờ có đại sư chỉ dẫn cả."
Trường Phong nói: "Sư phụ tôi cũng đã phải chuẩn bị không ít cho nghi thức lần này đấy."
Nhân viên công tác nở nụ cười.
Vân đại sư nhìn chỗ này rồi lại nhìn chỗ kia, cuối cùng nói: "Mặt khác không có vấn đề gì nhưng quả cầu ở giữa phải dịch một tấc về phía đông mới có thể đối ứng với giờ lành của các chòm sao hôm nay."
"Còn có, mang cái kéo cắt băng khánh thành mới tới đây, mấy người đi lấy dây tơ hồng, giấy vàng và hương nến đến đây đi!"
Nhân viên công tác vội vàng rời đi.
Vân đại sư rất hài lòng với thái độ của anh ta!
Việc cắt băng khánh thành hôm nay thực sự rất đơn giản, đến giờ ông ta có thể thả lỏng một chút rồi, có ông ta ở đây thì chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì cả.
Tiểu Túc Bảo được Tô Nhất Trần ôm vào hội trường, đúng lúc nhìn thấy quả cầu khánh thành to đùng trên bục nghi thức bị di chuyển, dịch về phía đông một chút.
Túc Bảo hỏi: "Cậu cả, tại sao mấy chú đó lại di chuyển quả cầu vậy ạ? Quả cầu lớn kia bị dịch qua một bên, nhìn chẳng thoải mái chút nào."
Tô Nhất Trần nhìn thoáng qua, quả thật sau khi quả cầu khánh thành kia di chuyển, hai bên bục sân khấu trở nên bất đối xứng.
Tô Nhất Trần nói với trợ lý bên cạnh: "Đi nói cho bọn họ, di chuyển quả cầu vào chính giữa."
Trợ lý lập tức đi qua.
Kỷ Trường bay lơ lửng ở bên cạnh, vuốt cằm.
Đúng là ngược đời, không biết cái gì hết mà vẫn có thể cảm nhận được sự không thoải mái à?
Hắn chỉ vào quả cầu khánh thành kia: "Có sẵn ví dụ đây rồi, nào cặp sách nhỏ, sư phụ lại dạy con tiếp nè..."
Kỷ Trường lải nhải một đống, lại thấy Túc Bảo chớp chớp mắt nhìn chằm chằm bánh kem nhỏ cách đó không xa, cũng không biết bé có nghe lọt được không nữa.
Tô Nhất Trần dịu giọng nói: "Muốn ăn cái gì?"
Lễ ra mắt của Đường Minh Thịnh Thế không chỉ là một buổi lễ, còn quy tụ những nhân vật nổi tiếng ở khắp mọi nơi.
Ở giữa hội trường là bục cắt băng khánh thành, trước bục sân khấu là khu vực ngồi xem.
Hai bên của hội trường chính là khu vực nghỉ ngơi, có sẵn nước trà và đồ ăn nhẹ.
Túc Bảo đang định nói chuyện, bỗng nhiên phát hiện trong góc ở nơi xa có một người phụ nữ sắc mặt trắng bệch như tuyết, hai mắt đăm đăm đang bay tới...
Túc Bảo nhìn thẳng vào hậu trường, hỏi: "Cậu cả, bên kia là cái gì vậy?"
Kỷ Trường híp mắt, thấp giọng nói: "Ác quỷ?"
Con quỷ mít ướt xông vào phòng của Hân Hân lần trước đã chạy mất, vẫn luôn không tìm thấy.
Không ngờ rằng, vẫn chưa bắt được con quỷ mít ướt đó mà đã lại có thêm một ác quỷ khác xuất hiện rồi.
Kỷ Trường híp mắt: "Đi nào, cặp sách nhỏ, đi lên nhìn xem."
Thấy Túc Bảo muốn đi qua, Tô Nhất Trần cũng vừa đi vừa nói: "Bên kia là hậu trường, nhân viên công tác đang bố trí nghi thức cắt băng khánh thành."
**
Hậu trường.
Trường Phong kéo một cái ghế tới, ân cần nói: "Sư phụ, ngồi đi ạ!"
Anh ta nhìn chung quanh một vòng, thấy mọi người ở xung quanh đều đang bận rộn, nên chỉ có hai người tiếp đãi bọn họ.
Trường Phong bất mãn nói: "Mấy người này thật là, ngay cả một gian phòng giống như phòng VIP mà cũng không chuẩn bị được cho sư phụ! Quá đáng."
Vân đại sư ngồi xuống, vẻ mặt cao thâm và thờ ơ, nói: "Không sao, chuyến đi tới đây chỉ là vừa hay có duyên thôi, chúng ta không theo đuổi tiền tài và danh lợi thế tục, mặc dù đang ở phố xá sầm uất cũng nên có cảnh giới bình yên không màng danh lợi."
Trường Phong hổ thẹn nói: "Sư phụ dạy phải ạ!"
Nói như vậy, cũng không biết hôm qua là ai đã nhận thẻ ngân hàng của bà cụ Tư nữa...
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên mặc tây trang chần chờ nhìn về phía này.
Ông ta đi tới cẩn thận hỏi: "Xin hỏi ngài là Vân đại sư sao?"
Vân đại sư nhàn nhạt gật đầu.
Trường Phong nói: "Anh tìm sư phụ tôi có chuyện gì?"
Người đàn ông trung niên kia vui sướng nói: "Đúng là Vân đại sư rồi! Chào Vân đại sư, tôi tên là Hoàng Đức Phát! Nghe nói Đường Minh Thịnh Thế đã mời Vân đại sư đến bố trí lễ khai trương, không ngờ lại là sự thật! Ôi chao, tôi thật may mắn khi gặp được Vân đại sư!"
Lại nói cả nhà Tuyết Nhi, sau khi bọn họ cố chấp vào hội trường, đang đi lại khắp nơi, trao đổi danh thiếp với các danh sĩ thượng lưu.
Nhưng có rất ít người để ý đến bọn họ...
Ngay lúc bọn họ đang ngượng ngùng thì chợt nhìn thấy Hoàng Đức Phát đầy mặt kích động dò hỏi một đạo trưởng có phải Vân đại sư hay không.
Ba Tuyết Nhi thầm thấy vui vẻ, giữ chặt mẹ Tuyết Nhi bảo: "Đi, qua bên kia, là Vân đại sư!"
Mẹ Tuyết Nhi hỏi: "Vân đại sư? Người mà lần trước bà cụ Tư kể là đã kéo được cậu chủ nhỏ Tư từ quỷ môn quan trở về ấy hả?"
Nghe nói có một ông chủ đang trên bờ vực phá sản đã cầu xin Vân đại sư, kết quả công ty không những chuyển nguy thành an mà còn lội ngược dòng đi lên.
Còn có một bà cụ sắp chết vì nhồi máu cơ tim, lại được Vân đại sư kéo từ quỷ môn quan trở về.
Bất kể có cầu xin gì với Vân đại sư thì đều sẽ được như ước nguyện, chỉ là người bình thường đều không thể tìm thấy Vân đại sư...
Ba Tuyết Nhi không biết đã nhờ người tìm bao nhiêu lần rồi, nhưng chưa gặp được người thật lần nào.
Hai người kìm nén sự phấn khích trong lòng, lập tức tiến lên.
Cơ hội của bọn họ lại tới nữa rồi!
Chương 55: Một thùng phân năm ký khổng lồ, ông ăn không?
Một chốc một lát, bên cạnh Vân đại sư đã có bảy tám người vây quanh.
Tục ngữ nói càng có tiền càng tin mệnh, bọn họ rất kính sợ Vân đại sư, rối rít bày tỏ sự tôn kính của mình.
Ba Tuyết Nhi chen chúc đi qua, vừa ân cần lại vừa nhiệt tình: "Vân đại sư! Chào ngài chào ngài! Tôi ngưỡng mộ ngài đã lâu!"
Anh ta lại đưa danh thiếp cho Vân đại sư rồi bảo mẹ Tuyết Nhi châm trà cho Vân đại sư.
Tuyết Nhi chạy qua đó trước, sau khi rót trà xong thì ngoan ngoãn bưng đến trước mặt Vân đại sư, ngọt ngào nói: "Mời Vân đại sư uống trà ạ."
Mẹ Tuyết Nhi cố ý nói: "Ngày hôm qua lúc tôi nói chuyện phiếm với bà cụ Tư, lão phu nhân có nhắc về ngài với tôi! Nói mấy ngày hôm trước cậu chủ nhỏ Tư bị bệnh viện báo là bệnh tình nguy kịch, không thể cứu được nữa, bác sĩ đã bảo ngài Tư đưa cậu chủ nhỏ về nhà..."
"Nhưng lại là Vân đại sư ngài kéo cậu chủ nhỏ Tư trở về từ quỷ môn quan!"
"Hôm nay chúng tôi cũng là do nhà họ Tư phái tới, bà cụ Tư còn nói ngài sống thanh bần vui đời đạo, không nhận quà cảm ơn của bọn họ, nếu có duyên gặp được ngài, nhờ chúng tôi nói lời cảm ơn ngài nữa đó!"
"Ngài xem, quả thật đã có duyên gặp được ngài rồi!"
Mấy lời của mẹ Tuyết Nhi đã khéo léo kết hợp giữa 'chúng tôi đến đây thay mặt cho nhà họ Tư' cùng với tâng bốc Vân đại sư với nhau.
Ánh mắt nhìn cả nhà Tuyết Nhi của mọi người tức khắc trở nên khác hẳn!
Đến đây thay mặt cho nhà họ Tư!
Mọi người lập tức trở nên nhiệt tình, tất cả đều nhao nhao ca ngợi Vân đại sư theo.
Vân đại sư rất vui!
Ông ta cảm thấy mẹ Tuyết Nhi rất biết điều, vì thế nhìn về phía Tuyết Nhi, vẻ mặt cao thâm khó đoán gật đầu.
"Đứa nhỏ này, có phúc."
Mẹ Tuyết Nhi vui mừng nói: "Xin hỏi đại sư, lời này có ý gì ạ?"
Vân đại sư vuốt râu, nói: "Hôm qua lúc bổn đạo cứu cậu chủ nhỏ nhà họ Tư có xem qua tướng mạo và bát tự của nhóc đó, còn nói là cậu chủ nhỏ phúc lớn mạng lớn, thế gian này khó ra được người thứ hai mang mệnh cách ấy."
"Không ngờ, hôm nay lại thấy được người thứ hai!"
"Đứa nhỏ nhà cô, tướng mạo và mệnh cách rất hợp với cậu chủ nhỏ Tư! Quả thật là trời đất cấu thành, duyên trời tác hợp, nếu có thể ở bên nhau thì hai bên chắc chắn sẽ lao thẳng lên trời."
Mẹ Tuyết Nhi sợ đến ngây người, vậy ý là tương lai Tuyết Nhi nhà cô ta cũng rất xịn xò ư?
Còn có khả năng ở bên cậu chủ nhỏ nhà họ Tư nữa?
Ba Tuyết Nhi cũng vui mừng không thôi, có thể liên hôn với nhà họ Tư, vậy bọn họ còn cần phải lo lắng gì nữa chứ!
Anh ta lập tức nói: "Cảm ơn đại sư, mấy lời này của Vân đại sư quả thật đã khiến chúng tôi sợ hãi không thôi! Sau khi buổi lễ kết thúc, liệu tôi có thể mời Vân đại sư đến nhà ngồi một lát được không?"
Vân đại sư ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái, còn nói thêm: "Trán anh cao thẳng dày dặn, ấn đường ngay ngắn, là người đại phúc đại quý. Tuy nhiên, mày thô mắt hí, tuổi trung niên phát tài xong sẽ gặp khó khăn nơi nơi, khó thể tiến thêm, đặc biệt là dạo gần đây đường tài vận không thuận, cần phải tu hành nhiều hơn."
Ba Tuyết Nhi vội vàng gật đầu.
Đỉnh quá đỉnh quá!
Nói trúng hết, ôi trời!
"Không hổ là Vân đại sư!" Ba Tuyết Nhi kích động nói.
Anh ta lập tức khen ngợi Vân đại sư mấy phen, nâng Vân đại sư lên tận trời cao.
Vân đại sư tỏ vẻ thờ ơ, khép hờ hai mắt, dáng vẻ cực kỳ cao thâm khó đoán...
Mọi người cũng vô cùng ngạc nhiên, nếu mấy lời của mẹ Tuyết Nhi vẫn chưa đủ để chứng tỏ điều gì thì hiện giờ đã có Vân đại sư đóng dấu chứng thực rồi...
Vậy cứ phải làm quen đi đã rồi nói tiếp!
Thoáng chốc, cả nhà Tuyết Nhi và Vân đại sư đều bị nâng lên tít tận trời cao.
Lúc này nhân viên công tác cầm theo hương nến và tiền giấy đi tới, và cả một đoạn lụa đỏ.
Tuyết Nhi tỏ vẻ ngây thơ, hỏi: "Vân đại sư phụ, mấy thứ này là gì vậy ạ?"
Vân đại sư nhàn nhạt nói: "Đây là hương nến, tiền giấy."
Tuyết Nhi chớp chớp mắt: "Oa, thật là lợi hại, chúng được dùng để làm gì thế ạ?"
Khi là một đứa trẻ, sẽ rất dễ để làm quen và tiếp cận người khác.
Thường thì sẽ không có người lớn nào đối xử lạnh lùng với trẻ con.
Tuyết Nhi rất cố gắng phát huy thế mạnh của mình, nắm chặt cơ hội làm quen với Vân đại sư.
Vân đại sư chỉ vào bục sân khấu ở bên ngoài, nói: "Được dùng để khai trương..."
Đúng lúc này, ông ta bỗng nhiên nhìn thấy quả cầu khánh thành vừa được kéo sang phía đông lại bị dịch trở về.
Vân đại sư không khỏi nhíu mày.
Trường Phong lập tức nói: "Sao vậy hả? Không phải đã bảo mấy người kéo quả cầu khánh thành sang phía đông một thước sao?"
Nhân viên công tác phụ trách bố trí hiện trường đã đi tới, cười làm lành nói: "Đúng là như vậy, nhưng vị lãnh đạo lớn ở bên trên nói phải kéo trở về..."
Trường Phong không vui nói: "Tôi mặc kệ lãnh đạo lớn của mấy người là ai, nếu đã mời sư phụ tôi tới thì phải tuân theo sự sắp đặt của sư phụ tôi! Đây đều là vì muốn tốt cho mấy người! Người bảo mấy người di chuyển quả cầu khánh thành có biết phong thuỷ là cái gì không hả?"
Anh ta vừa dứt lời, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tô Nhất Trần vang lên: "Là tôi bảo dịch đấy, anh có vấn đề gì?"
Nhìn thấy Tô Nhất Trần, Trường Phong lập tức im bặt!
Túc Bảo trông thấy cảnh tượng ở hậu trường thì khuôn mặt nhỏ không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy một nữ quỷ sắc mặt tái nhợt đang nhảy qua nhảy lại trên đầu của Vân đại sư và Tuyết Nhi!
Cảm thấy cảnh tượng này thật giống cảnh một con chó đang chọn nơi để phóng uế vậy...
Nghĩ đến đây, Túc Bảo lập tức nhớ tới lời thề ăn năm kí phân mà Trường Phong đã nói ngày hôm qua.
Bé lập tức hỏi: "Anh trai này, ngày hôm qua anh nói sẽ trồng cây chuối ăn năm kí phân, lúc trở về anh đã ăn chưa ạ?"
Trường Phong: "..."
Túc Bảo tò mò: "Anh ơi, trồng cây chuối ăn phân có bị dính lên mặt không? Có thể nuốt được không vậy? Liệu có bị no căng bụng không á?"
Trường Phong: "..."
"Ngày hôm qua Túc Bảo hỏi có hỏi anh Tử Du, anh ấy nói năm kí phân là khoảng một thùng lớn á!"
Ừm... Gì mà 1.2 nhân với 10 cái thùng sắt... Túc Bảo không nhớ rõ cụ thể anh Tử Du đã nói cái gì.
Bé vươn tay khua khoắng ra hiệu: "Là một thùng lớn như này nè!"
Nếu anh trai này ăn hết được thật, thế thì anh ta thật là lợi hại!
Túc Bảo nhìn Trường Phong bằng ánh mắt sùng bái.
Trường Phong: "T¥... #¥...!!"
Sắc mặt Vân đại sư khó coi, lại là con nhóc này!
Sao ông ta đi đến nơi nào thì con nhóc này cũng đi tới nơi đó vậy, đúng là âm hồn không tan!
Vân đại sư lạnh mặt nói: "Tuổi còn nhỏ mà đã ăn nói thô tục, còn ra thể thống gì nữa!"
Túc Bảo gật đầu: "Đúng đúng, chính là một thùng rất lớn! Đại sư lừa đảo cũng ăn hả?"
Vân đại sư: "..."
Kỷ Trường không nhịn được “phụt” một tiếng.
Sao bé đồ đệ của hắn lại đáng yêu như vậy chứ?
Đôi khi hắn cũng phải nghi ngờ không biết có phải là con bé cố ý không nữa.
Kỷ Trường nhìn chằm chằm ác quỷ đang nhảy qua nhảy lại trên đầu Vân đại sư và Tuyết Nhi.
A... Quỷ dối trá!
Quả thật là...
Nhưng mà hiện tại đang có rất đông người, không tiện thu thập.
"Tạm thời cứ mặc kệ nó đi." Kỷ Trường nói khẽ với Túc Bảo: "Buổi tối sư phụ dẫn con ra ngoài."
Túc Bảo gật đầu: "Ừm ừm!"
Sắc mặt Vân đại sư tím như màu gan heo, con nhóc chết tiệt, dám nói ông ta là kẻ lừa đảo!
Ông ta vung phất trần lạnh lùng nói: "Bất kính trời bất kính đất, không biết kính sợ cái gì cả! Lão đạo nhìn tướng mạo của nhóc, rõ ràng chính là Thiên Sát Cô Tinh!"
Sắc mặt mọi người hơi thay đổi.
Thật ra lời này cũng không sai, một chuyện lớn như là cô chủ nhỏ của nhà họ Tô trở về, người trong giới ít nhiều cũng đã hỏi thăm qua rồi.
Đứa nhỏ này, hơn hai tuổi đã mất mẹ, ba tuổi thì đứa con trong bụng mẹ kế cũng bị sinh non, ba của nhóc ta cũng bị phá sản rồi phải vào tù...
Sau khi trở lại nhà họ Tô, nghe nói còn khiến cậu hai và mợ hai của nhóc ly hôn.
Rốt cuộc chân tướng là sao thì tạm thời không nhắc tới nhưng nếu xét theo phong thuỷ tướng số, Túc Bảo quả thật là 'khắc ba khắc mẹ khắc người nhà'...