Tô Tử Du nhìn chằm chằm vào camera giám sát và kiểm tra lại nhiều lần.
Sau đó cậu tính toán rất nhiều thứ lộn xộn trên giấy, cũng không rõ đang tính toán gì.
Tô Nhất Trần mở cửa bước vào, liếc nhìn bàn làm việc của mình rồi nói: “Không cần tính nữa.”
Mộc Quy Phàm không tìm được thì chắc chắn họ không thể tìm được.
Tô Tử Du đặt bút xuống và giữ im lặng.
Tô Nhất Trần ngồi bên cạnh nói: "Con muốn hỏi gì thì cứ hỏi."
Tô Tử Du lập tức quay đầu lại hỏi: "Ba, ba với mẹ con làm thế nào để sinh ra con và anh trai con?"
"Sinh con khi bật đèn hay tắt đèn ạ? Tại sao ba không nhìn thấy mặt mẹ con?"
Tô Nhất Trần nhất thời câm nín.
Túc Bảo vừa bước vào phòng cũng hồ nghi không thôi.
Khi đến cửa, Túc Bảo và ba bé phát hiện bầu không khí trong phòng không ổn lắm nên ngại làm phiền hai ba con Tô Tử Du.
Bây giờ, Túc Bảo cảm thấy thật thần kỳ khi nghe đến khái niệm tắt đèn sinh em bé và bật đèn sinh em bé.
Hoá ra khi sinh em bé còn có thể chọn bật hoặc tắt đèn, vậy khi sinh em bé bật đèn hay tắt đèn sẽ tốt hơn nhỉ?
Túc Bảo nhìn Mộc Quy Phàm bằng ánh mắt sáng ngời, ngày xưa khi sinh bé, ba mẹ tắt đèn hay bật đèn?
Bé thích tươi sáng hơn, ánh sáng khiến mọi người cảm thấy vui vẻ và an toàn.
Mộc Quy Phàm như nhìn thấy sự hồ nghi của Túc Bảo, khóe miệng anh khẽ giật, cố gắng phớt lờ đôi mắt sáng ngời của cô bé con, nhưng anh không thể.
Anh hạ giọng nói: "Tắt đèn sinh em bé."
Túc Bảo lập tức bĩu môi, ghé sát vào tai Mộc Quy Phàm, phát hờn nói: “Vậy lần sau khi sinh con, ba mẹ cho con chọn bật đèn hay tắt được không?”
Mộc Quy Phàm: “…”
Chuyện này... có thể có lần sau được ư?
May mắn thay, Tô Nhất Trần đã lên tiếng.
“Tắt đèn sinh em bé.” Anh nói ngắn gọn.
Tô Tử Du bối rối hỏi: "Sinh con và anh con đều tắt đèn ư? Vậy trước khi sinh cũng phải có lúc bật đèn chứ? Vừa tắt đèn là con với anh con được sinh ra luôn à?"
Tô Nhất Trần cũng đau đầu giống Mộc Quy Phàm.
Làm thế nào để giải thích điều này?
Nói rằng đó không phải là một ca sinh thường sao...?
Chẳng lẽ nói, lúc sinh Tô Tử Chiến, đối phương chủ động 'tắt đèn' bảy tám lần, khi sinh Tô Tử Du, chính anh là người chủ động 'tắt đèn' bảy tám lần?
Đêm đó phòng khách sạn tắt đèn, rèm cửa kéo xuống, trong phòng không có ánh sáng, khi tỉnh lại thì người đã biến mất.
Anh thực sự không biết người kia trông như thế nào.
Tô Nhất Trần trầm giọng hỏi: “Con thật sự muốn gặp mẹ mình sao?”
Tô Tử Du gật đầu không chút giấu diếm: "Con muốn hỏi mẹ lý do mẹ không cần con và anh trai con... Có phải vì con và anh trai không ngoan không."
Vẻ mặt lạnh lùng của Tô Nhất Trần thoáng dịu đi, anh thở dài: "Vậy nếu tìm được mẹ thì con có thể làm gì?"
Tô Tử Du lập tức im lặng.
Đúng vậy, có thể làm gì chứ, đón mẹ về ư?
Mẹ cậu rời đi đã mười năm, không chỉ mình mẹ cậu xa lạ với nhà họ Tô, nhà họ Tô cũng thấy mẹ cậu xa lạ, có lẽ ông bà nội sẽ không thể tha thứ cho mẹ cậu.
Nếu không đón về thì vừa gặp đã nói lời tạm biệt ư?
Vậy tại sao lại tìm kiếm mẹ?
Tô Nhất Trần sờ sờ đầu Tô Tử Du, nói: "Ngủ sớm đi con."
Tô Tử Du không đáp lời.
Nhìn thấy hai ba con nhà kia đã dừng cuộc đối thoại, Mộc Quy Phàm toan mở cửa đi vào nhưng lại bị Túc Bảo kéo lại.
“Anh trai nhỏ đang không vui.” Túc Bảo buồn bực nói: “Chúng ta đừng làm phiền anh con… Con có cách tìm được mợ cả.”
Sau khi trở về phòng, Túc Bảo lấy cụ rùa ra, cầm trên tay lẩm bẩm, sau đó ném cụ rùa ra ngoài.
Cụ rùa đáp xuống tấm thảm dày và mềm, xoay người hai vòng rồi lật người thật mạnh.
Đột nhiên, mai rùa xuất hiện một vết nứt, Túc Bảo giật mình, vội vàng bế cụ rùa lên: "Cụ rùa có đau không?"
Cụ rùa chậm rãi thò đầu ra, Túc Bảo sờ tay lên vết nứt, cau mày.
Kỷ Trường nói: "Không có kết quả. Xem ra mợ cả của con không phải người bình thường."
Túc Bảo bấm ngón tay tính toán, nhưng móng tay không hề sắc bén của bé vô tình cắt phải đầu ngón tay, một giọt máu chảy ra.
Kỷ Trường: "..."
Mộc Quy Phàm lập tức nắm lấy tay bé, nói: “Đừng bói quẻ nữa con.”
Anh nghiên cứu Phong Thủy một thời gian và hiểu đôi chút về bói toán.
Nó được gọi là cưỡng ép dò đoán ý trời và tương lai, nó sẽ dẫn đến một số phản phệ.
Túc Bảo lắc đầu nói: "Con gà quá mà."
Bé vẫn chưa đủ mạnh. Sư phụ đã nói rồi, lúc mạnh nhất còn có thể xuyên thủng bầu trời. Giống như Diêm Vương dưới địa phủ có thể nhìn thấu số phận của mọi người trên thế giới chỉ bằng cách mở và nhắm mắt lại, quỷ hồn nào cũng không có lối thoát.
Bé phải làm việc chăm chỉ để trở thành một người mạnh mẽ như Diêm vương!
**
Đêm khuya thanh vắng.
Túc Bảo thay quần áo đen, bắt chước sát thủ trên TV, thò đầu ra ngoài ngó nghiêng rất chuyên nghiệp.
Lần này bé tuyệt đối không được để bà ngoại bắt.
Bé lặng lẽ đến phòng Tô Tử Du, nhẹ nhàng mở cửa rồi đi đến bên giường cậu.
"Anh ~" Túc Bảo thì thầm vào tai Tô Tử Du.
Tô Tử Du trằn trọc mãi mới ngủ được, đang mơ màng thì bỗng cảm thấy một cơn gió lạnh ập vào tai.
Trong mơ, một nữ quỷ bỗng bò lên cuối giường, bò qua người cậu, sau đó ghé vào tai gọi cậu là anh trai...
Tô Tử Du đột nhiên tỉnh giấc, theo phản xạ nhảy sang một bên, kinh hãi nhìn bóng đen bên cạnh giường!
"F*ck!" Cậu quá kinh hãi nên lỡ miệng chửi thề.
Vừa mở mắt ra nên cậu không nhìn rõ cảnh vật trong bóng tối, ấy nhưng, cậu lại trông thấy một đôi mắt sáng ngời.
Sợ chết mất thôi!
Túc Bảo lao tới, trèo lên giường, cố bịt miệng Tô Tử Du.
Tô Tử Du: "A a a -- đừng tới đây! Em gái ơi cứu anh với --"
Túc Bảo che miệng tức giận nói: "Anh ơi, em là Túc Bảo! Em là em gái giàu nhất của anh đây!"
Tô Tử Du: "..."
Cậu sững sờ trong câm lặng, nuốt nước bọt và hỏi: "Em... sao nửa đêm em lại đến đây..."
Túc Bảo thì thào nói: "Suỵt... chúng ta lẻn ra ngoài tìm mợ cả đi."
Tô Tử Du: "..."
Lại định lén ra ngoài nữa à?
Tại sao chúng ta không thể ra ngoài một cách công khai?
Cảnh tượng bà nội dùng tay không chặt dượng Mộc Quy Phàm hiện lên trong đầu Tô Tử Du, cậu nuốt lại câu hỏi, hạ giọng nói: “Được.”
Cậu đứng dậy thay áo phông đen cùng quần đen, bắt chước Túc Bảo, khom người chuẩn bị ra ngoài.
Kết quả là, một bóng đen xuất hiện ở cửa...
Chương 461: Ba đứa trẻ phiêu lưu lúc nửa đêm
Túc Bảo và Tô Tử Du suýt hét lên.
Bóng đen ở cửa nói: "Chuẩn bị đi đâu?"
Đó là giọng nói của Tô Tử Chiến...
Tô Tử Chiến mặc đồ ở nhà màu xám, cau mày nói: "Lần sau nhớ gọi anh trước nhé."
Túc Bảo ngơ ngác nói: "Được nha..."
Tô Tử Du cũng trưng ra bộ mặt ngơ ngác: "Không thành vấn đề nha, anh trai..."
Chẳng ngờ anh trai cậu lại muốn lẻn đi cùng, thật kỳ lạ!
Tô Tử Chiến điều chỉnh lại chiếc đồng hồ công nghệ cao trên cổ tay, lạnh lùng nói với vẻ kiêu ngạo: "Em quá ngu ngốc, anh sợ em sẽ lại bị một người phụ nữ ngốc nghếch bắt cóc."
Vậy thì cậu biết đi đâu tìm em trai? Ngốc thế thì tốt nhất đừng tự ý ra ngoài, tránh trường hợp cuối cùng cậu vẫn phải đi tìm…
Tô Tử Du: "..."
Không thể không nói, những đứa trẻ bảy, tám, chín tuổi là những đứa trẻ to gan lớn mật nhất.
Trẻ em ở độ tuổi này không nhận thức được nguy hiểm và vô cùng dũng cảm, dám một mình vượt núi, băng sông, đến các quán cà phê Internet ở các quận cách xa hàng chục km để lướt web, dám cùng bạn bè đạp xe vòng quanh thế giới, hại cho người lớn phải tìm kiếm khắp nơi, ngày nay tin tức tìm trẻ lạc vẫn luôn tràn ngập trên báo đài.
Túc Bảo cùng hai anh trai bước ra khỏi sân, đi tìm con chó hoang và Thủ Vọng rồi dắt chúng bỏ chạy.
Tô Tử Du lo lắng hỏi: "Em ơi, sao phải mang theo chó?"
Túc Bảo trả lời rất chuyên nghiệp: “TV diễn thế suốt mà anh”.
Mang theo chó sẽ tìm được người.
Bé là một đứa trẻ đúc kết được nhiều bài học từ TV nha.
Tô Tử Du không nói nên lời.
Ba đứa trẻ đi đến khu rừng nhỏ ở sân sau, tường quá cao nên không trèo ra được, bọn trẻ quyết định bò qua chuồng chó.
Túc Bảo nói: “Em bò trước.”
Tô Tử Du kéo Túc Bảo lại: "Không được, lỡ như trong hốc có rắn thì sao? Anh bò trước."
Tô Tử Chiến: "..."
Cậu câm nín, nằm bò xuống rồi nho nhã bò qua hốc, dáng vẻ hoàn toàn khác với cậu nhóc luôn lặng lẽ đọc Shakespeare trước đây.
Túc Bảo đi ở giữa, Tô Tử Du đi cuối, đi được nửa đường, Tô Tử Du vô tình nhớ tới nữ quỷ trong giấc mơ hồi nãy, cậu luôn có cảm giác nữ quỷ đang bò sau lưng nên nhất thời đẩy người nhanh hơn.
Sau đó cậu va vào mông Túc Bảo.
Túc Bảo ngã nhoài: "Ối..."
Tô Tử Chiến lập tức kéo Túc Bảo dậy, ôm bé vào lòng, cau mày nói: "Có sao không em?"
Cậu còn nhớ buổi chiều Túc Bảo khóc lóc hỏi răng cửa đã rụng chưa.
Túc Bảo nói: "Em không sao, răng cửa của em vẫn còn nha!"
Tô Tử Chiến: "..."
Mộc Quy Phàm ngồi trên tường, nhìn ba đứa nhóc đang chui ra ngoài như những hiệp sĩ.
Con chó hoang và Thủ Vọng chạy theo phía sau, con chó hoang chạy nhanh để thăm dò con đường phía trước, đánh hơi đây đó.
Thủ Vọng ngoan ngoãn theo sát Túc Bảo, hệt như một cụ già lo lắng bảo vệ bé con.
Mộc Quy Phàm mỉm cười, thấp giọng nói: “Vạn Bát Thực, anh bám theo trông chừng tiểu thư, đảm bảo an toàn cho con bé.”
Dừng một chút, anh nói thêm: "Thứ nhất, phải giữ khoảng cách nhưng vẫn đảm bảo an toàn. Thứ hai, hãy nghe lời Túc Bảo vào thời điểm quan trọng. Thứ ba, chỉ cần đảm bảo Túc Bảo được an toàn. Đừng quấy rầy con bé. Nếu thấy con bé làm gì kỳ quặc cũng đừng lên tiếng hỏi, cứ âm thầm lắng nghe thôi nhé."
Vạn Bát Thực: "Rõ!"
Dứt lời, anh ấy lập tức bám theo.
Mộc Quy Phàm là người cuối cùng rời đi, đầu tiên anh đến một cửa hàng nào đó lấy chiếc xe moto, sau đó bám theo mấy đứa trẻ.
Sau khi mọi người đi hết, rèm của căn phòng trên tầng hai nhà họ Tô được mở ra.
Bà cụ Tô im lặng nhìn bóng đêm, thì thầm: “Có Mộc Quy Phàm bên cạnh thì bọn trẻ sẽ được an toàn, ông có nghĩ vậy không?”
Ông cụ Tô đang ngáy….
Bà cụ Tô trợn mắt, dùng lòng bàn tay đánh vào đầu ông cụ.
Ông cụ mơ màng lẩm bẩm điều gì đó rồi quay người tiếp tục ngủ.
Túc Bảo và Tô Tử Du đang đứng ở ven đường, toan gọi một chiếc taxi, nhưng giữa đêm khuya nên rất khó gọi xe.
Đột nhiên tiếng động cơ vang lên phía sau đám nhóc.
Một chiếc mô tô rất ngầu dừng trước mặt bọn trẻ, Mộc Quy Phàm nâng kính chắn gió trên mũ bảo hiểm lên, khẽ nhếch môi: “Bé con, nửa đêm đi đâu vậy?”
Hai mắt Túc Bảo sáng lên: "Ba!"
Mộc Quy Phàm đưa cho bé một chiếc mũ bảo hiểm nhỏ màu hồng và nói: “Đội vào.”
Tô Tử Du mở to mắt!
Mộc Quy Phàm đưa hai chiếc mũ bảo hiểm cỡ nhỏ cho anh em Tô Tử Du.
Tô Tử Du phấn khích đội mũ bảo hiểm, chờ đợi cuộc phiêu lưu đêm nay.
Cậu ngồi phía sau Mộc Quy Phàm, Tô Tử Chiến ngồi cuối, Túc Bảo ngồi phía trước, trong vòng tay của Mộc Quy Phàm.
“Nắm chặt nha.” Mộc Quy Phàm vặn ga, chiếc môtô gầm lên ngạo nghễ.
Tô Tử Du nhanh chóng ôm lấy dượng mình, nhưng Tô Tử Chiến lại không thèm ôm em trai mà giữ tay trên kệ sau xe máy.
Không thể ôm được, làm thế khác gì một cô bé?
Kết quả là, chiếc xe máy gầm lên và suýt hất văng Tô Tử Chiến.
Cậu nhanh chóng ôm lấy em trai, thậm chí ôm chặt đến mức Tô Tử Du suýt nghẹt thở.
Trong mắt Mộc Quy Phàm hiện lên ý cười, sau đó anh tăng tốc, chiếc mô tô lao ra như một con báo đen trong đêm tối.
Con chó hoang và Thủ Vọng ngơ ngác hít bụi phía sau.
Thế này thì sao mà đuổi theo được?
Con chó hoang chỉ ngập ngừng một giây rồi lập tức chạy theo, phải công nhận dạo này nó được nuôi dưỡng rất tốt, tứ chi khỏe mạnh và chạy nhanh hơn Thủ Vọng rất nhiều.
Nhưng không lâu sau, một chiếc xe máy khác lao tới từ phía sau, Thủ Vọng ngồi xổm ở phía sau xe, hai chân vịn chặt vào vai Vạn Bát Thực.
Vạn Bát Thực liếc nhìn con chó hoang, kéo nó lên xe rồi buộc lại.
Thế là trên đường đêm nay xuất hiện 2 chiếc xe máy phóng nhanh, chiếc phía trước chở 3 đứa trẻ, chiếc phía sau chở 2 con chó...
***
Có một chiếc quan tài được chôn trong một căn hầm tối ở đâu đó.
Tay chân của người phụ nữ trong quan tài bị đóng đinh vào ván quan tài, xung quanh lạnh lẽo và u ám, có thứ gì đó không rõ đang bò trong quần áo cô ấy.
Đôi mắt người phụ nữ mở to, nhìn thẳng vào bảng quan tài, thi thoảng con ngươi mới cử động.
Miệng cô ấy phát ra một tiếng gầm kinh hoàng, tay trái kéo mạnh tay phải của mình.
Chiếc đinh đâm vào lòng bàn tay cô ấy, cô ấy dùng hết sức lực cũng chỉ rút ra được vài milimét, lòng bàn tay cô ấy co giật rồi yếu ớt rơi xuống.
Những thứ đang bò trên người cô ấy lập tức di chuyển nhanh hơn theo một quy luật nhất định, hình thành những xiềng xích...