Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 438: Quỷ ngụy thiện

Tô Nhất Trần về muộn còn không được ngủ yên, sáng hôm sau anh không dậy sớm nên không ai biết anh đã về.

Sau khi tỉnh giấc, Túc Bảo lại ngồi ngơ ngác một lúc theo thường lệ.

Kỷ Trường viết gì đó vào sách như mọi ngày, thấy bé con tỉnh giấc, hắn gấp sách lại hỏi: “Con dậy rồi à? Cậu cả của con về rồi.”

Túc Bảo: "...dạ?"

Cô bé vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

Một số trẻ sẽ có khoảng thời gian đầu óc gần như trống rỗng khi thức dậy, tức là chúng sẽ không nghe thấy bạn nói gì mà cứ lơ mơ, cực kỳ dễ thương.

Kỷ Trường hất cằm, đôi mắt dài hẹp nhìn chằm chằm vào nhúm tóc nhô lên của Túc Bảo.

Tiểu Ngũ bay ra, lại bắt đầu lời yêu trần tục: "Bảo ~ chị có ngửi thấy mùi gì không?"

Túc Bảo bối rối, vô thức khịt mũi: "Không..."

Tiểu Ngũ mổ nhẹ vào nhúm tóc của Túc Bảo: "Thật ngọt ngào, chị vừa xuất hiện, không khí liền trở nên ngọt ngào!"

Túc Bảo "Ồ⊙⊙..."

Kỷ Trường dở khóc dở cười, nói: “Hôm qua mấy quỷ hồn đã bắt được quỷ ngụy thiện…”

Lời còn chưa dứt, đã thấy quỷ xui xẻo lôi quỷ ngụy thiện đi vào, hưng phấn đòi công: "Túc Bảo! Chúng ta..."

Quỷ đào hoa trả lời: “Chúng ta đã bắt được quỷ ngụy thiện”.

Quỷ nhu nhược mỉm cười ấm áp: “Nó chống cự rất quyết liệt nên chúng ta đã tốn không ít công sức.”

Quỷ hồ đồ ló mặt ra nói: "Đúng vậy, nó còn móc cả con ngươi của ta ra."

Quỷ ngụy thiện: "?"

Nó chưa từng phản kháng, bọn quỷ kia nói bậy mà không cắn rứt lương tâm hả?

Quỷ xui xẻo ngơ ngác: "Không, không phải các ngươi nói không cướp công của ta sao?"

Nói gì mà nhường hết công lao và cơ hội cho nó!

Nói gì mà cứ chém một đao nếu cướp công của nó!

Mẹ kiếp!

Túc Bảo vừa mới tỉnh lại, khẽ chớp đôi mắt to rồi nói nhẹ nhàng: "Các quỷ đã vất vả rồi!"

Cô bé leo lên đầu giường và nhấc chiếc gối lên.

Bên dưới có một gói kẹo mút mà hôm qua bé đã chuẩn bị sẵn, nhưng trước khi đám quỷ quay lại, bé đã ngủ quên.

Đôi mắt của quỷ xui xẻo sáng lên: "Của ta của ta!"

Túc Bảo ngồi xổm trên giường, đếm từng cái một như giáo viên mẫu giáo phát kẹo.

"Dì đào hoa có 8 cái."

"Bác hồ đồ 8 cái."

"Dì xấu xí 8 cái."

"Anh Phan, 10 cái."

"Tiểu Đinh Đang 8 cái."

Tiểu Đinh Đang trong hồ lô mừng rơn, nó cũng có phần ư?

Túc Bảo đưa tám cái kẹo cuối cùng cho quỷ xui xẻo: “Chú xui xẻo 8 cái!”

Quỷ xui xẻo phản đối: “Sao quỷ nhu nhược được 10 cái?”

Đáy mắt quỷ nhu nhược lấp lánh ý cười, nó nói giọng êm tai: "Bởi vì ta là anh trai, còn các ngươi là cô chú, sao bậc cô chú lại so đo với một đứa trẻ chứ?"

Chúng quỷ: "..."

Lúc này ai lại không biết ngượng mà nhận mình là trẻ con chứ?

“Tiểu Đinh Đang còn trẻ hơn ngươi!” Quỷ xui xẻo chỉ vào lệ quỷ nhỏ.

Tiểu Đinh Đang lập tức che vội mấy cái kẹo rồi trốn vào hồ lô.

Thứ khác thì nó không biết.

Nhưng sau khi trở thành quỷ, nó không thể ăn được những món ngon của thế giới loài người.

Cho dù có người cúng bái thì thứ chúng “ăn” cũng chỉ là mùi hương và luôn có cảm giác thiếu thiếu một điều gì đó.

Nhưng viên kẹo Túc Bảo đưa cho Tiểu Đinh Đang lại khác, ngọt ngào như viên kẹo nó từng ăn khi còn sống!

Vì vậy, quỷ xui xẻo luôn không cam lòng. Lần nào nó cũng chưa kịp ăn quá hai viên kẹo đã lập tức bị chúng quỷ lừa lấy hết số còn lại, chúng bắt nạt nó vì nó là kẻ xui xẻo mà.

Quỷ nhu nhược mỉm cười.

Đây là chiếc kẹo mà Túc Bảo Bối đã tặng nó.

Nó không thể nhường kẹo cho quỷ khác được!

Thay vào đó... Quỷ nhu nhược nhìn viên kẹo trên tay quỷ xui xẻo.

Quỷ xui xẻo sợ kẹo của mình lại bị trộm lần nữa nên liền mở cả tám chiếc kẹo mút ra và liếm từng chiếc một.

Sau đó đắc ý cất kẹo đi.

Tiểu Ngũ trợn mắt: "Ồ! Hảo hán! Ngươi đã làm chuyện mà ta chưa bao giờ dám làm, thật không biết xấu hổ!"

Quỷ nhu nhược nói: "Anh có nghe thấy không? Thật là vô liêm sỉ! Rõ ràng là anh nhất quyết muốn chơi bài với chúng ta, nhưng sau khi thua vẫn không trả nợ."

Quỷ xui xẻo nhìn quỷ đào hoa và những quỷ khác, nó cứ thích nhây đấy, làm gì được nó nào?

Chấy rận nhiều thì không cần ngứa ngáy, nợ nần nhiều cũng không cần lo lắng!

Đám quỷ đang chuẩn bị “đòi nợ” lập tức không nói nên lời.

Bọn chúng rất muốn giật lấy viên kẹo, kẹo Túc Bảo cho không chỉ ngọt ngào mà còn có những công dụng khác, tỷ như sau khi ăn, chúng luôn cảm thấy linh hồn mình càng ngày càng thuần túy và mạnh mẽ.

Nhưng quỷ xui xẻo đã liếm rồi... không thể lấy lại được.

Quỷ đào hoa nói: "Chơi không nổi thì lần sau đừng chơi mạt chược với chúng ta nữa."

Mấy quỷ cãi cọ ầm ĩ.

Nhìn đám quỷ ấu trĩ tranh nhau vài cái kẹo, quỷ ngụy thiện rất khó hiểu.

Chẳng phải chỉ là một viên kẹo thôi sao.

Túc Bảo nhìn quỷ ngụy thiện, ngáp một cái, hứng thú hỏi: "Ngươi tên quỷ ngụy thiện à! Sao lại chết?"

Quỷ đào hoa bóc chiếc kẹo ra và vừa ăn vừa hỏi: "Tên gì? Ngày sinh và bát tự?"

Quỷ nhu nhược quen đường thuộc lối hỏi tiếp: "Sống ở đâu? Chết như thế nào?"

Tiểu Ngũ đột nhiên vỗ cánh: "Chờ chút! Đợi chút! Đi gọi anh trai nhỏ đã chứ!"

Quỷ ngụy thiện: "..."

Túc Bảo quả nhiên chạy đi tìm Tô Tử Du, cô bé đã hình thành thói quen này.

Mỗi lần tra hỏi quỷ, Tô Tử Du đều ghi chép vào sổ như đang phát minh ra điều gì đó.

Một lúc sau Tô Tử Du đến.

Một đám quỷ cùng hai đứa trẻ ngồi trên chiếc ghế nhỏ chờ nghe kể chuyện, điều này khiến cho quỷ ngụy thiện hơi bối rối.

Tô Tử Du liếc nhìn camera để xác nhận rằng quỷ ngụy thiện vẫn còn ở đó, thúc giục: "Mau lên, hôm nay chúng ta phải đón Tử Tích ở bệnh viện!"

Túc Bảo thúc giục: "Nhanh lên, nhanh lên! Nghe xong chuyện, chúng ta còn phải đi đón anh Tử Tích ở bệnh viện!"

Quỷ ngụy thiện liếc nhìn người đàn ông mặc áo trắng ở nơi xa nhất, hít một hơi thật sâu và nói: “Ta là Triệu Đương Không… ta ở thôn Chó Rơi Chết thuộc thành phố Z tỉnh Y."

Túc Bảo sửng sốt: "Thôn Chó Rơi Chết?"

Quỷ ngụy thiện: “Làng chúng ta bị gọi cái tên đó.”

Vừa dễ hiểu vừa dễ nhớ.

quỷ ngụy thiện tiếp tục: “ta sinh vào những năm 1960, chết vào đầu những năm 1990”.

Tô Tử Du hỏi: "Chú chết như thế nào?" Hỏi xong cậu tiếp tục ghi chépvào sổ tay.

Mất năm 1990, tính đến nay đã hai mươi bảy, hai mươi tám năm trôi qua.

Quỷ ngụy thiện tiếp tục nói: “Ta bị bà quả phụ hàng xóm giết chết…”

Quỷ đào hoa đột nhiên trở nên hưng phấn và nói: "Hả? Góa phụ? Giết chết thế nào? Kể thêm cho ta biết đi!"

Lời tán tỉnh của quỷ đào hoa vừa thốt ra đã lập tức nghẹn lại.

Quỷ ngụy thiện: "..."
Chương 439: Dùng nỗi khổ của người khác để đạt được danh tiếng tốt đẹp cho bản thân mình

Chương 439: Dùng nỗi khổ của người khác để đạt được danh tiếng tốt đẹp cho bản thân mình

Quỷ đạo đức giả hết nói nổi luôn rồi, đang định nói thêm gì đó.

Đột nhiên quỷ nhu nhược liếc mắt nhìn Túc Bảo một cái, hỏi: "Chuyện của ngươi với quả phụ hàng xóm... có thể nói ra được không?"

Nó phải xác nhận một chút, dù sao Túc Bảo vẫn còn nhỏ.

Quỷ đạo đức giả buồn bực nói: "Không có gì mà không thể nói cả, ta là quỷ đạo đức giả chứ không phải quỷ háo sắc."

Quỷ đào hoa: "Khụ…"

Tiếp theo quỷ đạo đức giả rủ rỉ thầm thì kể.

Vào thập niên 90 của thế kỷ trước, khi đó kinh tế đang phát triển mạnh mẽ, tư tưởng của mọi người cũng thoáng hơn một chút.

Thậm chí trên một số quyển lịch còn gắn ảnh chụp các cô gái mặc bikini, cuộc sống của mọi người cũng dần dần tốt lên.

"Khi đó quả phụ nhà hàng xóm cũng chính là Thúy Hoa, lúc chồng của cô ấy còn sống rất thích đánh bạc, trong nhà có bốn đứa nhỏ với một bà mẹ già."

Lúc chồng Thúy Hoa còn sống đối xử với cô ấy không tốt lắm, bởi vì đánh bạc, lúc đánh bạc hăng máu sẽ về nhà bán hết mọi thứ, nếu vợ của gã không đưa tiền, gã sẽ đánh vợ mình.

Lúc nghiêm trọng còn đánh gãy cả chân Thúy Hoa, chê cô ấy dong dài còn lấy nước sôi rót vào trong cổ họng cô ấy, nói rằng ai kêu cô ấy lắm mồm!

Thúy Hoa cũng bởi vậy mà què một chân, biến thành người câm.

"Nhà bọn họ nhà chỉ có bốn bức tường, bình thường toàn là cô ấy một thân một mình nuôi bốn đứa nhỏ, tuy rằng cuộc sống của mọi người đều khá hơn một chút, nhưng nhà cô ấy là ngoại lệ, thường phải lên núi hái rau dại để lấp đầy bụng, ta thấy nhà bọn họ khó khăn, cũng thường cho cô ấy một cân gạo hay mấy cái bánh bao vân vân."

"Khi đó chồng của cô ấy đi đánh bạc, cô ấy cầm giấy chứng nhận kết hôn đòi ly hôn. Ta sẽ khuyên cô ấy đừng ly hôn."

Quỷ đào hoa: "Cái gì? Đã vậy rồi mà không ly hôn thì định giữ lại để mừng năm mới hay gì?"

Quỷ đạo đức giả nhíu mày: "Hiện giờ kết hôn ly hôn thoải mái, nhưng các ngươi cũng không phải người thuộc niên đại của chúng ta, không biết rằng sau khi ly hôn sẽ bị người ta chỉ trỏ, ta khuyên cô ấy đừng ly hôn cũng là vì muốn tốt cho cô ấy, một mình cô ấy nuôi bốn hài tử, vừa què vừa câm, ai cần cô ấy chứ? Không có đàn ông thì sống sao được?"

Tô Tử Du cạn lời nói: "Nhưng vẫn tốt hơn là ở bên một ông chồng như vậy mà!"

Cậu không hiểu, đàn ông vừa đánh bạc, lại còn đánh gãy một chân của vợ rồi còn rót nước sôi vào mồm, nếu là thời buổi bây giờ thì như vậy rõ ràng là bạo lực gia đình, loại đàn ông này còn trông đợi được gì?

Quỷ đạo đức giả: "Ngươi là trẻ con nên ngươi không hiểu được đâu! Phụ nữ chung quy lại vẫn là phụ nữ, kích động muốn ly hôn, không nghĩ đến mấy đứa nhỏ gì cả, cô ấy còn có một mẹ già, ly hôn rồi bọn họ biết phải làm sao. Thời buổi đó có người đàn ông nào mà lại không đánh vợ? Loại chuyện này cũng không phải là chuyện gì quá to tát."

Túc Bảo sợ ngây người, đánh gãy chân mà vẫn không phải chuyện lớn!

Vậy như thế nào mới được gọi là chuyện lớn.

Quỷ đạo đức giả thở dài với vẻ mặt thương hại: "Cô ấy muốn dẫn bốn đứa con đi, vậy thì sẽ không còn ai chăm sóc mẹ chồng nữa, mẹ chồng cô ấy đã bảy tám mươi tuổi rồi, đáng thương biết bao, nằm ở cửa nói nếu cô ấy đi, chẳng khác nào đang ép bà ta phải chết."

Quỷ đào hoa không thể tin nổi: "Thế nên?"

Quỷ đạo đức giả nói: "Ta cảm thấy bà ấy nói rất đúng, già như vậy rồi quả thật rất khó sống..."

Tuy rằng không phải là một người mẹ chồng tốt, thường khoa tay múa chân bắt Thúy Hoa phải làm cái này làm cái kia, hái rau dại về cũng phải cho bà ta ăn trước... Chỉ là làm gì có con dâu mẹ chồng nào mà lại không xích mích, con dâu dưỡng lão cho mẹ chồng cũng là việc nên làm, đây cũng không phải là chuyện gì to tát.

Nhưng nếu Thúy Hoa bỏ lại người mẹ chồng già ấy, bà ta không có ai chăm sóc sẽ chết đói ở nhà, đây chính là chuyện lớn.

"Vì vậy ta đã hỗ trợ ngăn cản Thúy Hoa, bảo cô ấy đừng đi, mau mau gọi người tìm chồng cô ấy trở về, người một nhà đoàn viên không tốt sao, nếu bỏ lại một bà già mà chạy đi như vậy, thật bất nhân nghĩa!"

Đám quỷ: "…"

Kỷ Trường cười lạnh nói: "Ngươi nhân nghĩa ghê nhỉ, thế ngươi giúp người ta nuôi bà già đó đi!"

Quỷ đạo đức giả thở dài: "Ta cũng muốn mà, nhưng nói mồm thì có ích gì, bà cụ nhà người ta đến nhà người khác ăn nhờ ở đậu, tóm lại sẽ không thoải mái sung sướng bằng ở nhà của mình."

Hai bạn nhỏ Túc Bảo và Tô Tử Du đều sợ ngây người.

Túc Bảo không hiểu logic của người lớn, bà mẹ chồng đáng thương, vậy chẳng lẽ dì Thúy Hoa kia không đáng thương sao?

Sự đáng thương của cô ấy là do bà mẹ chồng và con trai của bà ta tạo thành!

Vì sao chỉ thương hại bà mẹ chồng mà không thương hại dì Thúy Hoa một chút?

Quỷ đạo đức giả tiếp tục nói: "Sau đó chồng của Thúy Hoa đã trở về, Thúy Hoa không đi được, lại bị đánh mù một con mắt. Hầy, đúng là nghiệp chướng mà!"

Bầy quỷ: "..."

Chuyện này con mẹ nó... Rốt cuộc là ai tạo nghiệt? Ngươi nghĩ mình tốt bụng lắm sao?

"Cũng là ngày đó đám đòi nợ đuổi tới tận cửa, chồng của Thúy Hoa đã bị đánh chết, đám đòi nợ muốn lấy nhà của bọn họ, đáng thương mấy đứa nhóc với bà già và một người phụ nữ chân què mắt mù bị câm, chỉ có thể sống trong chuồng heo bên cạnh nhà ta."

Túc Bảo: "Hở?"

Tô Tử Du: "Không phải ngươi nói người ta đáng thương sao, sao lại cho người ta ở trong chuồng heo?"

Quỷ đạo đức giả nói: "Nếu ta có phòng dư chắc chắn sẽ cho cô ấy vào ở, trong thôn không có ai chịu giúp cô ấy, cũng nhờ có ta, mấy người bọn họ mới có nơi để đặt chân. Mấy năm đó ta cũng không nuôi heo."

Mọi người: "..." Thì ra ngươi còn cảm thấy mình rất vĩ đại?

"Chuồng heo đã được quét dọn sạch sẽ, cũng là nhà ngói, tuy rằng nhỏ một chút nhưng lại lợp một lớp rơm rạ, gió thổi không lọt mưa xối không tới, cách chuồng heo không xa còn có nhà xí, người già trẻ nhỏ cũng tiện đi vệ sinh còn gì?"

Mọi người: "…"

Sau đó, Thúy Hoa cũng không còn cách nào khác, nhà đã bị đám đòi nợ lấy mất, mắt mù chân què lại còn bị câm, ở lại trong thôn lên núi hái rau dại ít ra còn không bị đói chết, chứ mà đi ra ngoài với bộ dạng đó của cô ấy thì cũng chẳng có ai muốn thuê cô ấy vào làm.

Vậy nên chỉ có thể tiếp tục ở lại trong thôn.

"Cuối cùng mấy mẹ con cũng ổn định lại, trải qua một khoảng thời gian hòa thuận vui vẻ."

Túc Bảo sững sờ nói: "Ta cảm thấy chỉ có ngươi là cảm thấy hòa thuận vui vẻ mà thôi..."

Quỷ đạo đức giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Lại qua một khoảng thời gian, gió xuân đã thổi khắp chốn, điều kiện thuận lợi, trong thôn bắt đầu có người ra ngoài buôn bán, Thúy Hoa cũng rục rịch muốn thử."

Trong thị trấn bắt đầu có một số người bán hàng rong lưu động, Thúy Hoa nghe nói có tiệm sửa giày lưu động, chỉ cần chịu khổ, đi đến nơi đông người, giúp người ta lau giày, sửa giày, nếu may mắn một tháng có thể kiếm được hai trăm ba trăm, khi đó tiền lương phổ biến cũng chỉ khoảng 300 - 500.

Thúy Hoa muốn cho mấy đứa nhỏ được đi học, vì vậy cô ấy muốn đi kiếm tiền.

"Nhưng ta đã nói, cô ấy chưa từng thấy người ta lau giày da bao giờ, cổ áo mở đến đây, lúc cúi đầu lau giày cho ông chủ sẽ cho ông chủ nhìn hết, chỗ thịt kia lắc lư lên xuống, không làm như vậy thì sẽ không hấp dẫn được mối làm ăn tiếp theo."

"Có một số ông chủ thô thiển còn vươn cả tay ra sờ nữa kìa, ngươi nói loại việc như vậy là việc mà phụ nữ đứng đắn nên làm sao? Cô ấy chẳng hiểu gì cả! Người ta lừa dối một chút đã tin rằng chỗ tiền đó dễ kiếm như vậy."

Mọi người lại tiếp tục hết chỗ nói.

Túc Bảo nhớ tới trước kia bé cũng từng nhìn thấy tiệm đánh giày lưu động ở trên đường.

Dì lau giày cũng không có vấn đề gì cả.

Tô Tử Du nhíu mày: "Đâu phải ai cũng như vậy, có thể cài nút áo thật chặt mà!"

Quỷ đạo đức giả lắc đầu: "Ngươi là trẻ con ngươi không hiểu! Ta có thể hại cô ấy được chắc? Cô ấy chỉ là một người phụ nữ chưa thấy qua việc đời, sao ta lại không khuyên nhủ cô ấy chứ? Đều là vì tốt cho cô ấy thôi! Hơn nữa cô ấy vào thành rồi, ai sẽ chăm sóc cho người già trong nhà cô ấy."

Lũ quỷ mắc ói, đây là loại quỷ đạo đức giả gì vậy chứ, lấy danh nghĩa muốn tốt cho người khác, nhưng lại làm ra những chuyện không phải một con người nên làm.

Cuộc sống của người ta thế nào thì liên quan gì đến ngươi, cái gì cũng phải nhúng tay vào, không thì gọi là quỷ nhiều chuyện luôn đi.

Túc Bảo khó hiểu hỏi: "Này chú, nếu ngươi đối xử tốt với cô ấy như vậy, thế tại sao không chia một nửa nhà cho cô ấy, tiền của ngươi cũng có thể chia một nửa cho cô ấy mà, còn có thể bỏ tiền ra cho bốn bạn nhỏ đi học, như thế thì cô ấy cũng không cần phải vất vả như vậy mà?"

Quỷ đạo đức giả há hốc miệng, chuyện này... chuyện này quả thật không thỏa đáng, già trẻ lớn bé nhà nó cũng phải bảy tám người rồi, cuộc sống cũng khó khăn mà...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK