Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Túc Bảo đang ngủ say đột nhiên mở mắt.

Kỷ Trường ngồi xếp bằng ở bên giường, nhìn chằm chằm về hướng công viên giải trí xa xa.

“Con tỉnh rồi à?” Hắn chỉ ra phía ngoài: “Không ngờ hòn đảo này lại có quỷ.”

Túc Bảo gật đầu, bước chân trần xuống giường rồi chạy tới phòng Mộc Quy Phàm.

"Ba ơi……"

Mộc Quy Phàm đột nhiên mở mắt, ngồi dậy.

"Túc Bảo à?"

Túc Bảo suỵt một tiếng: “Ba có nghe thấy ai hát không?”

Mộc Quy Phàm cau mày và định nói điều gì đó.

Đột nhiên mắt anh nheo lại.

Anh không nghe được tiếng hát, nhưng lại mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc trong gió biển…

Tiếng nhạc phát ra từ công viên giải trí!

Tiếng nhạc của vòng quay ngựa gỗ.

“Là âm thanh từ công viên giải trí à?” Nửa đêm nửa hôm, Mộc Quy Phàm chợt cảm thấy lòng bàn chân lạnh lẽo.

Túc Bảo gật đầu: "Dạ đi thôi ba!"

Mộc Quy Phàm: “…”

Bị đứa con gái năm tuổi của mình kéo dậy đi bắt quỷ vào lúc nửa đêm sẽ có cảm giác thế nào?

Mộc Quy Phàm mặc áo gió đứng trước công viên giải trí, mặt anh đen như đít nồi.

"Buổi tối không có người canh gác sao?" Mộc Quy Phàm khó hiểu nhìn xung quanh.

Cửa khu vui chơi đóng kín, bảo vệ chắc đã ngủ rồi.

Anh lắc cánh cửa sắt nhưng không có ai ra mở.

Lúc này, những kỹ năng bạn học được chẳng phải đã có đất dụng võ hay sao?

Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo trực tiếp leo vào trong.

Túc Bảo trưng ra vẻ mặt căng thẳng: "Ba, bà ngoại sẽ không biết phải không?"

Mộc Quy Phàm: “Đừng lo lắng!…”

Sau đó anh nhìn lên và thấy một camera giám sát cách đó không xa.

Ơ.

Đột nhiên anh cảm thấy không chắc chắn lắm.

“Trước khi bà con dậy, chỉ cần bà không biết chúng ta ra ngoài thì bà sẽ không hỏi. Bà không hỏi thì bà sẽ không kiểm tra. Không kiểm tra thì đương nhiên sẽ không xem camera giám sát..." Mộc Quy Phàm nắm tay Túc Bảo: “Đi thôi con!”

Hai ba con đi sâu vào công viên giải trí, Kỷ Trường lặng lẽ trôi theo sau.

Gần đây hắn ngày càng cảm thấy mình vô dụng... Kỷ Trường thầm nghĩ, vai trò sư phụ của hắn đã bị Mộc Quy Phàm tước đi mất rồi.

Âm thanh duy nhất trong khu vui chơi yên tĩnh là tiếng bước chân của Mộc Quy Phàm và Túc Bảo.

Hai người đi đến vòng quay ngựa gỗ nhưng vòng quay hoàn toàn yên tĩnh, bất động.

"Kỳ quái, âm thanh ban nãy chúng ta nghe được chính là tiếng nhạc của vòng quay ngựa gỗ mà!" Túc Bảo cau mày.

Con quỷ này nhất định phải thu phục. Đây là công viên giải trí do cậu cả bé xây dựng. Nếu có điều gì không may xảy đến với khách du lịch hoặc làm hại người khác thì tiếng xấu về công viên giải trí sẽ đồn xa.

Bị tiếng xấu thì làm sao kiếm tiền được nữa?

Không kiếm được tiền thì không được nha!!!

Hula…

Xa xa con lắc lớn đột nhiên dao động, chẳng mấy chốc lại khôi phục sự yên tĩnh.

Mộc Quy Phàm nheo mắt lại, thấp giọng hỏi: “Nó có thể điều khiển con lắc lớn, Túc Bảo, con quỷ này có cấp độ gì?”

Túc Bảo cũng rất trịnh trọng: “Chẳng mạnh lắm đâu, nhưng nó chắc chắn lợi hại hơn anh Phan và các ác quỷ của con.”

Nói cách khác, con quỷ đang ẩn nấp này trên cấp độ ác quỷ.

Mộc Quy Phàm trở nên nghiêm túc hơn, anh bế Túc Bảo lên và lặng lẽ bước về phía con lắc lớn.

Đột nhiên anh cảm thấy có gì đó không ổn.

Mộc Quy Phàm quay phắt đầu lại và nhìn thấy một con búp bê dưới cột đèn phía sau.

Búp bê mặc váy công chúa nhiều tầng xinh đẹp, chân đi tất và có hai bím tóc nhỏ trên đầu.

Tóc nó đen tuyền, chất liệu không giống cotton hay lanh mà trông giống tóc thật của con người…

Nó đang nghiêng đầu và nhìn họ.

Mộc Quy Phàm cảm thấy sống lưng lạnh buốt, thần kinh không khỏi căng thẳng.

Ban nãy lúc đi ngang qua, anh chắc chắn rằng dưới ánh đèn đường không có con búp bê nào như vậy.

“Túc Bảo.” Mộc Quy Phàm vô thức ôm chặt Túc Bảo như ôm bùa hộ mệnh xua đuổi tà ma: “Con đừng sợ, ba đi xem thử!”

Túc Bảo: "..."

Bé có sợ đâu!

Ba có thể thả bé ra được không?

Túc Bảo nhất thời không nói nên lời, vỗ vỗ lưng ba: "Ba, đừng căng thẳng."

Mộc Quy Phàm: “…”

Anh lộ rõ sự căng thẳng thế cơ à?

Dù đã một thân một mình đi qua nhiều tòa nhà ma nhưng Mộc Quy Phàm hơi sợ con búp bê vải này.

Không biết tại sao, con búp bê này lại mang đến cho anh một cảm giác vô cùng nguy hiểm…

Giây tiếp theo, Túc Bảo hét lên: "Ngọn lửa tinh thần!"

Hula…

Quả cầu lửa màu xanh lá cây lao về phía con búp bê, một tiếng hét vang lên.

Mộc Quy Phàm: “…”

Tiêu diệt xong rồi à?

Túc Bảo ngây thơ chớp mắt: "Ba, ba từng dạy, hễ là thứ nguy hiểm thì cứ tiên hạ thủ vi cường mà"

Mộc Quy Phàm im lặng giơ ngón tay cái lên.

Tuy nhiên, vừa quay lại, anh lại nhìn thấy một con búp bê vải xuất hiện dưới ánh đèn đường cách đó không xa!

Lần này con búp bê quay đầu nhìn chằm chằm vào bọn họ, đôi mắt đen láy chất chứa sự oán hận và độc ác đến khó hiểu!

Túc Bảo: "Ồ...không thể nào!"

Ngọn lửa tinh thần nhỏ bé của bé không đốt cháy được con búp bê ư? ?

"Sư phụ, đây là quỷ cấp bậc gì?" Túc Bảo nghi hoặc hỏi sư phụ!

Kỷ Trường nhìn chằm chằm vào con búp bê, nói: "Tiểu Quỷ Vương."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang