Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 458: Hân đầu to bị lãng quên…

Mộc Quy Phàm nhìn xung quanh nói: “Lên xe trước đã, về nhà nói tiếp.”

Túc Bảo lập tức kéo ván trượt của mình lộc cộc chạy lên xe ba.

Vạn Bát Thực ngồi trên xe chú Nhiếp đi phía sau xe việt dã của Mộc Quy Phàm.

Tư Diệc Nhiên đứng tại chỗ nhìn theo Túc Bảo lên xe ở phía xa, cô bé vui vẻ nhưng không quay đầu lại lần nào.

Cậu có chút không vui, khuôn mặt nhỏ lộ ra sự lạnh lùng nghiêm túc.

“Đi thôi cậu chủ nhỏ!” Quản gia nhà họ Tư giục.

Tư Diệc Nhiên mím môi, đang định rời đi thì thấy cửa sổ xe việt dã hạ xuống, Túc Bảo ghé vào cửa sổ vẫy tay với cậu, mắt cười cong cong: “Cảm ơn anh Diệc Nhiên đã cho em kẹo nha, tạm biệt ~”

Sự lạnh lùng trên mặt Tư Diệc Nhiên tan ra, vô thức vẫy tay với cô, xe việt dã biến mất cuối con đường, rẽ sang một bên khác.

Trên xe mấy đứa nhỏ nhìn chằm chằm ống rút máu trong tay Tô Tử Chiến.

“Đây chính là máu của dì sao?” Túc Bảo tò mò hỏi.

Tô Tử Chiến nhìn qua, lạnh nhạt nói: “Chưa chắc, có lẽ là lừa người, chỉ có đồ ngốc mới tin.”

Tô Tử Du lườm cậu một cái: “Anh không tin thì thôi, đừng có ỷ là anh em thì làm nhục em thế nào cũng được.”

Tô Tử Chiến cười nhạo, mặc dù không nói thêm gì nhưng vẻ mặt biểu lộ rất rõ ràng, chẳng lẽ không phải sao?

Mộc Quy Phàm đánh tay lái, xe quay đầu đi về một đường khác.

Anh nói: “Đi thôi, xét nghiệm chút là biết.”

Tô Tử Du nói: “Hai hôm trước xét nghiệm ADN tóc vẫn chưa có kết quả… Kết quả giám định người thân phải nhanh nhất ba ngày mới có.”

Mộc Quy Phàm: “Đó là cháu.”

Tô Tử Du ngậm miệng không nói tiếp.

Máu được đưa đến trung tâm xét nghiệm, Mộc Quy Phàm tìm một người bạn hỗ trợ khẩn cấp, nhanh nhất là ngày mai sẽ có kết quả.

Một đoàn người chỉ có thể đi về trước, đi ngang qua công ty Tô Nhất Trần nên thuận đón anh luôn.

Cậu cả vừa mới ngồi xuống ghế lái phụ đã quay đầu nhìn ba đứa nhỏ ở phía sau.

Câu đầu tiên anh hỏi là: “Cần bồi thường tiền sao? Cậu đưa.”

Khóe môi Mộc Quy Phàm hơi nâng lên, quả nhiên là cậu cả đẹp trai nhiều tiền.

Vừa mở miệng đã thể hiện khí chất tổng tài bá đạo.

Túc Bảo lắc đầu nói: “Không cần nữa cậu cả, dì xấu xa kia đã bị chú cảnh sát bắt đi rồi, một xu cũng không cần bồi thường!”

Tại sao phải bồi thường tiền chữ, một xu cũng không bồi thường.

Cho dù tiền ở trong túi có bị mục thì cũng không bồi thường cho cái dì xấu xa kia.

Tô Tử Du hưng phấn nói: “Ha ha, ba, ba không thấy người phụ nữ kia nhếch nhác đến mức nào đâu! Bị chó lùa suốt hai con đường.”

Tô Nhất Trần cười cười, quay người lại ngồi thẳng.

Đột nhiên Túc Bảo nói: “Không sai nha ~ Hôm nay Bá Tổng đuổi theo rất giỏi! Bá Tổng hôm nay vất vả rồi! Về cho em thêm đùi gà nha!”

Tô Nhất Trần vô thức quay đầu lại nhìn thì thấy Túc Bảo đang xoa đầu chú chó săn kia.

Khóe miệng anh hơi giật giật.

Anh cứ có một… cảm giác kì lạ.

Mộc Quy Phàm không nhịn được mà cười nhẹ một tiếng, nhấn mạnh: “Đúng là Bá Tổng rất giỏi.”

Tô Nhất Trần: “…”

Anh ho một tiếng, cân nhắc từ ngữ: “Túc Bảo, con có muốn đổi tên khác cho chó săn không?”

Túc Bảo ngẩng đầu, trong đôi mắt trong vắt mang theo sự hoang mang: “Vì sao? Bá Tổng không hay sao?”

Tô Nhất Trần không chớp mắt nói dối: “Không xứng với khí chất mạnh mẽ của chó săn.”

Túc Bảo suy nghĩ, vậy sao? Hóa ra chưa đủ ngầu.

Cũng đúng, anh trai nói bá tổng trong truyện xưa không có bệnh này thì cũng là có bệnh kia, hình như không đủ ngầu thật.

“Gọi là gì được?” Túc Bảo nhíu mày suy nghĩ.

Tô Tử Du bị dáng vẻ đáng yêu của cô ảnh hưởng, cũng suy nghĩ: “Muốn ngầu thì phía sau phải có từ giống nhau… Vừa thể hiện được sự đáng yêu của chó mà lại không mất khí phách.”

Hai mắt Túc Bảo tỏa sáng: “Em biết rồi, gọi là Bá Bá!”

Mộc Quy Phàm đang lái xe bị sặc nước bọt.

Tô Nhất Trần liếc mắt nhìn anh, trong mắt mang theo sự giễu cợt: “Tên này không tệ.”

Mộc Quy Phàm: “…”

Áo bông nhỏ lại sơ hở rồi!

“Đổi tên khác.” Mộc Quy Phàm nói: “Con chỉ có một ba thôi.”

Tô Nhất Trần: “…”

Tô Tử Chiến: “…”

Tô Tử Du: “…”

Túc Bảo: “…Dạ?”

Lúc mọi người đang thảo luận tên đặt cho chó thì đi qua trường tiểu học Quốc Tế Ngũ Tượng.

Tô Tử Du ồ một tiếng: “Mọi người nhìn xem người kia có giống Hân Hân không.”

Túc Bảo nhìn thoáng qua: “Ồ, rất giống chị Hân Hân nha.”

Tô Tử Du: “Ha ha, con bé cũng tóc ngắn, cũng hay làm động tác đó.”

Túc Bảo: “Đúng nha, mau lấy điện thoại chụp ảnh đi anh, lát mang về cho chị Hân Hân xem.”

Tô Tử Chiến: “…”

Đó chính là Hân Hân nha, sau khi khai giảng cô bé đã lên tiểu học, hai người này đều không nhớ.

Xe đi qua cổng trường học.

Tô Tử Chiến trầm mặc nói: “Hôm nay lớp 1 có hoạt động ngoại khóa, trường học tổ chức một thí nghiệm khoa học nhỏ, tan muộn hơn tụi con nửa tiếng.”

Tô Tử Du: “Ồ… Đột nhiên anh nói cái này làm gì?”

Mộc Quy Phàm đang nghĩ tên cho chó săn đột nhiên đạp phanh.

Quên mất, vừa rồi bà cụ gọi điện thoại dặn anh nhớ đón Hân Hân.

Nói là chú Nhiếp đi đón Tô Tử Chiến Tô Tử Du, Tô Tử Lâm đang ở công trường đẩy nhanh tiến độ, hơn nữa cô bé còn đang không thoải mái.

Vậy mà anh lại quên mất chuyện này!

Cổng trường tiểu học.

Hân đầu to đáng thương đáng thương ghé đầu vào cổng sắt.

Các bạn học đều được đón về hết, chỉ còn lại mình cô bé.

Chuyện này không khoa học chút nào, cô bé là bạn nhỏ nhà họ Tô, nhà họ Tô nhiều người như vậy mà còn quên đón đứa nhỏ sao?

“Chết đói… Chết đói mất ~” Hân đầu to dựa vào cổng sắt, trông ngóng mòn cả mắt.

Không có chuyện họ quên cô bé được.

Không… Không thể đâu nhỉ…?
Chương 459: Dượng ơi, chuyển tiền

Hân đầu to buồn chán nhoài mình trên cổng sắt, sau đó cô bé nhìn thấy một chiếc xe địa hình màu đen phóng nhanh trên đường ở phía xa.

“Chà, lái xe nhanh quá, chiếc xe này trông hơi giống xe của dượng thì phải.”

Hân Hân nghi ngờ, xe chạy như bay nên cô bé không trông thấy biển số xe, nhưng rồi bé lại gạt bỏ suy nghĩ kia là chiếc xe của ba Túc Bảo, vì dượng của bé đâu phải người duy nhất lái chiếc xe địa hình màu đen.

Chiếc xe địa hình đột nhiên phanh gấp, quay đầu lại, phóng ngược qua đường.

Một cái đầu nhỏ thò ra ngoài cửa sổ xe, ra sức vẫy tay với Hân Hân.

"Ồ, đứa bé kia trông giống Túc Bảo thật." Hân Hân sờ túi: "Đáng tiếc mình lại không mang điện thoại di động theo, nếu không mình sẽ chụp ảnh đem về cho em ấy xem."

Hân Hân lẩm bẩm chưa đầy một phút thì chiếc xe địa hình đã lao từ bên đường tới, dừng lại trước cửa trường.

Hân Hân: "..."

Lúc này, cô bé thầm nghĩ liệu nụ cười của bé có giống nụ cười gượng gạo của Chuột Jerry hay không?

Trên xe địa hình, biểu cảm của mọi người đều rất nhất quán.

Mộc Quy Phàm hạ giọng, “Khi về nhà, mọi người kín miệng chút nha. Chúng ta đến trung tâm kiểm nghiệm nên mới lỡ giờ về nhà, hoàn toàn không có chuyện quên đón Hân Hân.”

Vẻ mặt của Tô Tử Chiến giống hệt ba cậu, cậu vô cảm nói: "Dượng, số tài khoản ngân hàng của con là 543211234567."

Mộc Quy Phàm: “…”

Tô Tử Du nghe thế cũng lập tức báo số thẻ của mình: "Dượng, số thẻ của con là 123456754321, nửa trước và nửa sau hoàn toàn đối lập với số thẻ của anh con, dượng nhớ kỹ nha!"

Túc Bảo hả? Tại sao hai anh trai lại báo số thẻ vậy?

Bé chớp mắt bối rối, đua đòi theo phong trào báo số: "Ba ơi, số thẻ của con là 123456789000, cậu cả làm thẻ cho con đó, dễ nhớ không ba?"

Mộc Quy Phàm: “…”

Áo khoác bông nhỏ, cháy nhà hôi của là việc nên làm sao hả con?

Quên đi, còn hơn bị bà cụ Tô dùng tay không chém người.

Ngay khi Mộc Quy Phàm chuẩn bị chuyển tiền, anh chợt nhìn thấy Tô Nhất Trần đưa điện thoại di động đến trước mặt anh, trên đó có mã QR thanh toán.

"Thật ra, với tôi tiền là một con số vô nghĩa, tôi thích nhìn bà cụ dùng tay không chặt người hơn." Cậu cả luôn lời ít ý nhiều như vậy đấy.

Ý tứ chính là: Anh không thiếu tiền, nếu Mộc Quy Phàm chuyển cho anh quá ít tiền thì chẳng có ích gì.

Mộc Quy Phàm: “…”

Lặng lẽ chuyển tiền.

Cứ xem như bỏ tiền ra để diệt trừ tai họa, quên đi, chỉ cần suôn sẻ đón Hân Hân về nhà là được.

Hân Hân trơ mắt nhìn vài người đang lẩm bẩm, sau đó giơ tay vẫy: "Mọi người thấy con giống con cái nhà ai nào?"

Túc Bảo chạy tới xoa đầu Hân Hân, mặt lộ vẻ áy náy: "Xin lỗi chị Hân Hân! Em mải lo chuyện đổi tên cho Bá Tổng trên xe mà quên mất chị."

Dừng một chút, bé nói thêm: "Lần sau khi đặt tên cho con chó, em chắc chắn sẽ nhớ đến chị!"

Hân Hân nhận ra người trước mặt là Túc Bảo, ồ thế ổn rồi.

Cô bé nói: "Không sao đâu, không sao đâu. Thế Bá Tổng đổi tên chưa em?"

Đang nói chuyện, cô bé toan đứng dậy thì nghe thấy một tiếng kẹt lớn, đầu cô bé bị kẹt trong lan can sắt...

Mọi người đều choáng váng.

Mộc Quy Phàm thầm nghĩ số tiền bịt miệng kia coi như công cốc rồi.

"Hỏng rồi, làm thế nào bây giờ?" Tô Tử Du sửng sốt: "Nếu gọi lính cứu hỏa tới mở cửa thì lúc về đến nhà chắc chắn sẽ rất muộn"

Khi đó, bà nội nhất định sẽ nghi ngờ, thế thì không chỉ có dượng bị xử phạt, mọi người cũng chịu tội chung.

Túc Bảo vội vàng an ủi: "Không sao, không sao! Chúng ta không sao đâu!"

Bé nhìn trái ngó phải: “Mọi người đứng gần che cho con, con có thể bẻ cong hàng rào!”

Lúc này, chú bảo vệ đã bước tới.

Tô Tử Du lắc đầu: "Không được... ở đây còn có camera... Hay chúng ta dồn lực đẩy đầu Hân Hân về sau."

Hân Hân buồn bã khóc: “Rớt tai thì phải làm sao?”

Mộc Quy Phàm chống tay lên cằm: “Theo kinh nghiệm của dượng thì không rơi ra đâu.”

Tô Nhất Trần: "..."

Không nghe nổi nữa rồi, anh quay lại và giải thích tình hình cho nhân viên bảo vệ.

Tô Tử Chiến trầm giọng nói: "Con nít có đầu to thân nhỏ, đầu có thể đi qua đâu thì thân ắt đi qua đó."

Hân Hân sửng sốt: "Ý anh là thế này à...?"

Chưa kịp nói xong cô bé đã nghiêng người luồn ra ngoài, quả nhiên hết mắc kẹt.

Túc Bảo: "Ồ! Anh cả thật lợi hại!"

Cô bé con nhìn Tô Tử Chiến với đôi mắt đong đầy ngưỡng mộ.

Tô Tử Chiến không khỏi quay đầu đi, nhưng lòng cậu lại rạo rực như nở hoa.

Cảm giác được em gái tôn thờ thật tuyệt vời...

Mộc Quy Phàm nhất thời không nói nên lời, chờ chút, quy tắc trẻ con đầu chui lọt thân ắt chui lọt này anh biết mà, sao lại để nhóc Tô Tử Chiến cướp lời nhỉ?

Tô Nhất Trần đang đăng ký tại phòng bảo vệ.

Nhân viên bảo vệ nói: "Anh Tô, vừa tan trường có một người phụ nữ giả làm vợ anh, Tô tiểu thiếu gia suýt chút nữa đã bỏ đi cùng cô ta."

"Ai, trẻ con thật đáng thương, ngày thường trông cũng thông minh khó bị gạt, nhưng vì quá khao khát tình mẫu tử mà…"

Đôi tay đang cầm bút của Tô Nhất Trần hơi khựng lại, sau đó anh đưa cuốn sổ có chữ ký cho bảo vệ, gật đầu nói: “Cảm ơn.”

Nhân viên bảo vệ nói không cần cảm ơn và nhìn Tô Nhất Trần cùng đám người rời đi.

Một nhân viên bảo vệ trẻ tuổi khác bước tới thì thầm: "Ồ, chú Ngưu, sao chú không kể công cho Tô tổng biết? Vừa rồi chính chú đã kéo kẻ buôn người đi mà."

Nhân viên bảo vệ xua tay nói: "Có gì để khoe khoang? Đây không phải là một phần trách nhiệm của chúng ta sao?"

Người bảo vệ trẻ tuổi nhất thời không nói nên lời, lòng anh ta thầm nghĩ rằng ông già này thật ngu ngốc, khó trách tuổi già vẫn làm một chức bảo vệ cỏn con.

Điều anh ta không biết là hồ sơ của chú Ngưu đã nằm trong tay chú Nhiếp...

Cuối cùng cả nhóm lên xe và về đến nhà trước khi trời tối.

Đương nhiên họ vẫn bị bà Tô cằn nhằn, bọn trẻ chột dạ nên ăn xong vội bỏ chạy lên lầu.

Khi tan trường vào ngày hôm sau, đã có kết quả xét nghiệm hai mẫu ADN.

“Kết quả ADN của sợi tóc cho thấy có quan hệ họ hàng…” Mộc Quy Phàm nhìn báo cáo xét nghiệm mẫu máu, cau mày: “Kết quả ADN của máu cho thấy…”

Anh đặt kết quả kiểm tra lên bàn, Tô Nhất Trần nhìn rõ dòng chữ có quan hệ mẹ con.

Tô Tử Du sửng sốt, nói cách khác, ống máu này thật sự là của mẹ cậu!

Kết quả xét nghiệm tóc và máu phù hợp với những gì Diêu Thi Duyệt nói.

“Dì ấy nói với con rằng dì ấy là dì của con và biết mẹ con đang ở đâu… Dì ấy còn nói mẹ con sẽ không sống được mấy ngày nữa.”

Tô Tử Du đột nhiên lo lắng, cậu vẫn tưởng người phụ nữ kia là kẻ nói dối, nhưng không ngờ dì ấy đang nói thật.

Tô Tử Chiến cũng cau mày, nếu là thật...

Trong lòng cậu tự hỏi, liệu mình có thể tiếp tục thanh thản sống cuộc đời bình yên như bấy lâu nay và bỏ qua quá khứ không?

Không thể.

Tô Tử Du cúi đầu và giữ im lặng.

Cậu thực sự muốn gặp người mẹ chỉ xuất hiện trong lời kể kia…

Nhưng cậu không muốn ba cậu bị người phụ nữ kia tống tiền.

Tô Nhất Trần đứng lên, bình tĩnh nói: "Ba đi xem."

Tô Tử Du nắm tay Tô Nhất Trần, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói được, chỉ ôm chặt ba cậu không chịu buông ra.

Túc Bảo lặng lẽ ngồi bên cạnh không nói gì.

Mẹ...

Có em bé nào không muốn có mẹ đâu?

Mộc Quy Phàm nắm lấy tay bé, nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài trước đi.”

Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm đều bí mật điều tra và biết được, trước khi rời bệnh viện Diêu Thi Duyệt đã lên tầng trên cùng, nhưng điều kỳ lạ là họ đã tìm kiếm khắp bệnh viện nhưng không tìm thấy ‘mợ cả’.

Sau hai ngày kiểm tra và phân tích động thái của Diêu Thi Duyệt, vẫn không có phát hiện nào mới.

"Điều này không hợp lý... Mẫu máu không thể để quá hai ngày. Theo phản hồi từ trung tâm thí nghiệm, ống máu này được lấy trong cùng ngày..."

"Lấy máu ngay trong ngày hôm đó, nhưng không tìm được người."

Mộc Quy Phàm đang ngồi trước gương trang điểm của Túc Bảo, chiếc ghế sofa nhỏ gần như không thể chứa nổi thân hình cao lớn của anh, tạo ra cảm giác tương phản mạnh mẽ.

Túc Bảo nhoài người bên cạnh nhìn ba bé đang vẽ gì đó trên giấy: "Vậy mợ cả đi đâu rồi?"

Mộc Quy Phàm đứng dậy nói: “Chúng ta đi tìm cậu cả của con nha.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK