Mẹ của lệ quỷ nhỏ quỳ dưới đất khóc lóc van xin.
“Làm ơn…. chúng ta sai rồi, nhưng trẻ con vô tội, nó mới ba tuổi….”
“Lẽ ra con bé có thể vui vẻ xách cặp đến trường như bao đứa trẻ khác…Lúc còn sống, trông thấy các anh chị đến mẫu giáo, con bé luôn mong muốn được đi học…”
“Hôm đó ta đã mua cho con bé một chiếc cặp sách. Con bé vui đến mức suốt cả ngày không chịu đặt chiếc cặp xuống!”
Mẹ của lệ quỷ nhỏ khóc mỗi lúc một to, hai hàng lệ máu rớt xuống nhuộm đỏ bộ quần áo.
Ba của lệ quỷ nhỏ cũng quỳ xuống, bứt tóc: “Đều là lỗi của ta, muốn trách thì cứ trách ta, có tội nghiệt gì để ta chịu hết…”
Hai lệ quỷ già cũng quỳ rạp, không ngừng dập đầu: “Cầu xin các người, không buông tha cho chúng ta cũng được nhưng có thể bỏ qua cho cháu gái của chúng ta không?”
“Lúc còn sống cháu gái ta rất ngoan, khi đi mua rau con bé luôn nắm tay ta vì sợ ta ngã, con bé còn chủ động đòi xách rau giúp vì sợ ta mệt…”
“Cho dù kiếp trước con bé đã làm sai điều gì, nhưng kiếp này con bé phải bỏ mạng khi mới ba tuổi. Xin hỏi Diêm Vương có thể cho chúng ta dùng mạng sống của chúng ta để trả nợ thay cháu gái không?” Hai lệ quỷ già nhạt nhòa nước mắt nói.
Có lẽ vì đánh không lại Túc Bảo nên chúng biết không còn đường lui.
Lệ quỷ ông bà và lệ quỷ bố mẹ nhất loạt khóc xin tha cho lệ quỷ nhỏ.
Ba của lệ quỷ nhỏ nói tiếp:
“Chính ta kêu con bé tìm người chết thay, những chuyện con bé làm đều do ta gạt nó là đang chơi trò chơi…”
“Con bé là lệ quỷ, nhưng vì quá khao khát được sống và không nỡ rời xa thế gian nên mới làm vậy…”
“Ta nguyện bị hồn bay phách tán, đổi cho con gái ta kiếp sau được đầu thai một kiếp người bình an vui vẻ…”
Cả nhà lệ quỷ quỳ dưới đất không chịu đứng dậy, chỉ biết khóc tuyệt vọng như không thể làm gì hơn.
Lệ quỷ nhỏ thấy ông bà bố mẹ mình khóc nên cũng bật khóc đến đau lòng, nó ôm riết mẹ nó không chịu buông.
Túc Bảo lặng lẽ đi tới, duỗi tay chạm vào mặt lệ quỷ nhỏ.
“Không khóc nữa, nếu em muốn thì chị sẽ kêu sư phụ đưa em đi đầu thai.”
Kỷ Trường: “…”
Chờ chút, Diêm Vương đại nhân ơi, người giăng bẫy thuộc hạ khác đi!
May sao, Túc Bảo nói tiếp: “Nhưng ông bà và ba mẹ em không còn cơ hội đầu thai nữa!”
Nghe vậy, lệ quỷ nhỏ càng ôm chặt mẹ nó.
Nhưng ba mẹ và ông à nó đã kiên quyết chịu hồn bay phách tán để đổi lấy cơ hội đầu thai cho nó, chúng nguyện ý….
Kiếp sau làm một người bình thường là tốt rồi, chỉ cầu mong cả cuộc đời được khỏe mạnh bình an….
Túc Bảo nhìn Kỷ Trường.
Kỷ đại nhân từ chối liên tiếp ba lần: “Ta không thể, ta không làm được, ta không dám!”
Túc Bảo: “Sư phụ, người làm được mà! Người là người lợi hại nhất trên đời!”
Kỷ Trường tiếp tục từ chối liên tiếp ba lần: “Ta không phải người lợi hại nhất, ta không lợi hại, ta là quỷ không phải người…”
Túc Bảo ngẫm nghĩ rồi bỗng hiểu ra một chuyện.
Có phải chuyện này sẽ ảnh hưởng tới sư phụ của bé không?
Nghĩ vậy, Túc Bảo bỗng thấy mình làm vậy là không đúng, bé vội nói: “Sư phụ, vậy để con đưa em ấy đi đầu thai.”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật, cô bé con làm được ư?
Giờ cô bé con là người, không phải Diêm Vương.
Sao có thể ra vào quỷ giới ---
Ít nhất thì hiện tại Túc Bảo không thể làm được.
Kỷ Trường: “Thôi bỏ đi, để ta…”
Túc Bảo vui vẻ nói: “Cứ quyết định vậy đi! Bây giờ lệ quỷ nhỏ theo chị trước, đợi chị có bản lĩnh thì sẽ đưa em xuống địa ngục ngay lập tức…. À không, đưa em đi đầu thai.”
Cả nhà lệ quỷ nghe mà kinh hồn bạt vía: Có chắc chỉ nói nhầm không hả?
Chần chừ một chốc, cuối cùng họ cũng quyết định để lệ quỷ nhỏ theo Túc Bảo.
Còn họ sẽ chuộc mọi tội lỗi.
Chỉ cần cho bảo bối mà họ yêu thương một tia hy vọng về cuộc sống mới là đủ rồi.
Mẹ của lệ quỷ nhỏ ôm con gái, nhắm mắt lại để che đi cảm xúc quyến luyến bịn rịn.
“Đinh Đang ngoan nhé, theo chị này trước, sau này đi đầu thai sai, kiếp sau mẹ sẽ vẫn làm mẹ của Đinh Đang, chúng ta hẹn ước như vậy được không?”
Tiểu Đinh Đang không tin lời mẹ nó nói, nó lắc đầu như trống bỏi.
Mẹ nó duỗi tay: “Vậy chúng ta ngoắc câu… Kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không thay đổi…”
Ba lệ quỷ nhỏ ôm vợ con, nói giọng trầm khàn: “Tin ba đi, có khi nào ba gạt con đâu? Đợi con đầu thai trước, ba mẹ nhất định sẽ đi tìm con.”
Dẫu thông minh thế nào đi chăng nữa, lệ quỷ nhỏ vẫn là một đứa trẻ. Nó do dự nhìn ba mẹ mình rồi lại nhìn Túc Bảo.
Ông bà nó cũng khuyên: “Ngoan nha, chỉ mình con đi đầu thai trước thì chúng ta mới có cơ hội chuộc tội, tiểu Đinh Đang biết chuộc tội là gì không? Chính là…” Nói đến đây, bà cụ lệ quỷ bí từ, không bịa tiếp được nữa.
Ông cụ lệ quỷ tiếp lời: “Giống như chị gái nhỏ kia vừa nói, chúng ta vay tiền thì phải trả hết mới có thể đi tìm con.”
Mẹ của lệ quỷ tiếp tục dỗ: “Nhưng nếu tiểu Đinh Đang không đi giữ chỗ trước cho ông bà và ba mẹ thì chúng ta hết cơ hội luôn!”
Cuối cùng ba của lệ quỷ nhỏ xoa đầu nó, nói: “Sẽ cô đơn chút đó, nhưng ba tin con có thể làm được, phải không?”
Cuối cùng thì tiểu Đinh Đang cũng gật đầu.
Gia đình đẩy nó về phía Túc Bảo.
Đáy mắt họ lại nhen nhóm hi vọng, họ mỉm cười động viên tiểu Đinh Đang.
Điều này khiến tiểu Đinh Đang ảo giác rằng nó sẽ được gặp lại người thân.
Kiếp sau, ba mẹ nó sẽ tìm nó, nó phải giúp ba mẹ và ông bà nó giữ chỗ trước.
“Nhất định phải đến tìm con nha.” Tiểu Đinh Đang lau nước mắt dặn dò.
Cả nhà lệ quỷ gật đầu, nhìn tiểu Đinh Đang bay vào hồ lô linh hồn, không bao giờ được nhìn thấy nữa.
Mẹ của tiểu Đinh Đang hối hận đến mức cuộn tròn trên mặt đất khóc.
Túc Bảo buồn bã nhìn đám lệ quỷ.
Tuy…. nhưng…
Không thể thay đổi được gì nữa.
Sự hối hận vào thời điểm này không thể bù đắp được sinh mạng của những người vô tội mà chúng đã sát hại.
Giống như nợ tiền thì phải trả tiền vậy đó….
Chương 343: Hóa ra đây là lời nói dối có thiện ý
Chương 343: Hóa ra đây là lời nói dối có thiện ý
Túc Bảo thu lệ quỷ nhỏ vào hồ lô linh hồn, còn ba mẹ, ông bà của lệ quỷ nhỏ đều biến thành sát khí bị hồ lô linh hồn hấp thụ, từ đây vĩnh viễn sẽ không còn những thứ này nữa.
Bọn họ chuộc tội bằng cách hóa thành âm đức, tất cả đều cộng hết vào lệ quỷ nhỏ, để nó có thể có khả năng đầu thai, vì nó mà mở ra một con đường đi đến kiếp sau.
Túc Bảo nhớ đến lời ước định trước lúc chia tay của họ, ước định kiếp sau gặp lại, ba mẹ lệ quỷ nhỏ đồng ý với nó nhất định sẽ đến tìm nó.
Lệ quỷ nhỏ ngây thơ tin rằng mình thật sự có thể đến kiếp sau trước, giúp ba mẹ và ông bà mình "giành chỗ"... Nó hoàn toàn không biết chia tay ngày hôm nay chính là vĩnh viễn ly biệt.
Hóa ra đây chính là lời nói dối có thiện ý.
Giờ phút này Túc Bảo mới hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
"Cũng may, kiếp sau cũng sẽ không nhớ..."
Lệ quỷ nhỏ vĩnh viễn sẽ không nhớ được đã từng có ba mẹ ông bà yêu quý mình như vậy...
Vừa tốt, vừa khiến người ta khó chịu.
Túc Bảo hơi buồn, những thứ không phải là thiện ác đen trắng vẫn còn quá khó khăn với cô bé.
Trong thế giới của trẻ nhỏ chỉ có "người tốt" và "người xấu", giống như khi xem phim trẻ con thường thích hỏi "người đó là người tốt hay người xấu?" vậy.
Nhưng bây giờ Túc Bảo mới phát hiện hóa ra người tốt cũng sẽ biến thành người xấu, người xấu cũng có lúc sẽ thành người tốt, tốt hay xấu căn bản không thể phân biệt rõ ràng như hai màu trắng đen được.
Tô Tử Du dính chặt lấy Túc Bảo an ủi: "Em gái, em đừng buồn, đây là lựa chọn của chúng."
Mặc dù cậu cũng chưa hiểu được như vậy có là đúng hay không, nếu là những người khác, có lẽ họ sẽ không nhẫn tâm mà trực tiếp bỏ qua cho gia đình lệ quỷ kia.
Nhưng đây chính là lựa chọn của chúng, là thứ chúng muốn, như vậy là đủ.
Tô Tử Du vắt hết trí não, nói thêm: "Giống như trả tiền vậy, chúng nợ quá nhiều tiền, cho nên chỉ có thể mỗi người góp một ít, như vậy mới có thể bù vào khoản còn nợ."
"Nhìn thì rất đáng thương nhưng thiếu nợ thì phải trả, không thể vì đáng thương mà không trả được..."
Hơn nữa cuối cùng họ vẫn đổi được cơ hội đi đầu thay.
"Đi thôi." Tô Tử Chiến lạnh nhạt nói.
Chuyện này có gì hay ho mà buồn?
Đúng là ngây thơ.
Túc Bảo cảm thấy hơi mệt, không phải sự mệt mỏi của thể xác, đây là lần đầu tiên bé cảm thấy mệt mỏi như thế này, mệt đến mức không muốn đi đường.
"Anh, ôm." Túc Bảo uất ức vươn tay.
Tô Tử Chiến: "..."
Nũng nịu với cậu vô dụng.
Thấy Tô Tử Du đi đến chuẩn bị bế Túc Bảo, Tô-Tử-ổn-trọng-Chiến không đổi sắc mặt đẩy em trai mình ra rồi bế Túc Bảo lên.
"Lần sau không được làm như vậy nữa." Cậu nói.
Túc Bảo ôm lấy cổ cậu, đầu nhỏ dựa vào vai cậu, giọng nói mềm mại: "Vâng vâng!"
Lần nào anh cả cũng nói như vậy.
Lần sau không được làm như vậy nữa... Ý là lần tiếp theo sẽ không có ngoại lệ như vậy nữa.
Túc Bảo, người vẫn chưa tốt nghiệp mẫu giáo bắt đầu vắt óc suy nghĩ thành ngữ này.
Tô Tử Du đi bên cạnh, im lặng nhìn anh trai mình.
Vẻ mặt không tình nguyện nhưng lại muốn tranh em gái với cậu.
Hân Hân nhắm mắt đi theo phía sau không rên một tiếng.
Túc Bảo dựa vào vai Tô Tử Chiến, tò mò hỏi: "Chị Hân Hân, chị sao rồi?"
Hân Hân liên tục xua tay: "Không sao không sao, đi mau đi mau!"
Túc Bảo: "?"
Tô Tử Tích đi phía sau Túc Bảo, cậu quay đầu nhìn thoáng qua.
"Cho nên người tâm thần kia là do mấy lệ quỷ này giết chết sao?"
Túc Bảo: "..."
Tô Tử Chiến Tô Tử Du: "..."
Ba người trăm miệng một lời nói: "Tô Tử Tích, có thời gian đến bệnh viện khám đi!"
Tô Tử Tích: "..."
Lúc mấy đứa nhỏ xuống tầng đã thấy chú Niếp đang sốt ruột đi tìm họ.
Hóa ra vừa rồi Tô Tử Chiến gọi điện thoại cho chú Niếp, chú Niếp còn chưa uống xong trà chiều đã lập tức bỏ xuống đi đến.
"Không sao chứ? Có chuyện gì xảy ra vậy?" Chú Niếp nôn nóng nhìn họ.
Tô Tử Du à một tiếng, dùng từ nói giảm nói tránh: "Vừa vào bệnh viện đã lạc đường..."
Chú Niếp ngẩn người, không quá tin tưởng nhìn về phía Tô Tử Chiến: "Vậy sao..."
Không nói đến Hân Hân và Tô Tử Tích.
Chỉ nói đến IQ của hai anh em Tô Tử Chiến và Tô Tử Du cộng lại cũng đã qua 300, một bệnh viện nho nhỏ sao có thể làm khó họ, rất không có khả năng lạc đường...
Anh cả vô cùng đáng tin cậy Tô Tử Chiến im lặng một lúc rồi nói: "Đúng là lạc đường."
Chú Niếp: "Không sao không sao, nhưng sao mấy đứa lại chạy đến đây vậy, nơi này không sạch sẽ, sau này đừng đến nữa…"
Ông ấy vừa nói vừa đưa tay muốn bế Túc Bảo từ tay Tô Tử Chiến.
Không ngờ Tô Tử Chiến lại trực tiếp đi qua ông ấy, cũng không hề có ý định buông tay.
Chú Niếp: "?"
Không phải đại thiếu gia ghét em gái nhất sao?
Trước khi đi Tô Tử Du đi đến phía hành lang nhặt balo của mình.
Nửa chiếc nồi sắt lộ ra bị cậu đẩy vào.
Vẻ mặt chú Niếp không hiểu gì, nhưng ông ấy nhớ lại lời Tô tiên sinh, cái gì cũng không cần hỏi.
Vậy là yên lặng lái xe đi.
Tô Tử Chiến mang theo mấy người Túc Bảo về nhà, bà cụ Tô nghe tiếng đi ra, thấy mấy đứa nhóc đều bẩn thỉu thì sợ đến ngây người.
"Mấy đứa, mấy đứa đúng đi thư viện thật chứ?" Bà cụ vô cùng nghi ngờ.
Mặc dù Hân Hân đã lau qua mặt nhưng làn da cô nhóc vốn dĩ trắng nõn, bây giờ lại đen đi, chắc chắn đã dùng cái gì đó lau qua với ý đồ phá hủy bằng chứng... Đáng tiếng không lau sạch.
Tô Tử Tích thì khá hơn chút, chỉ có mỗi ống quần hơi bẩn.
Hai anh em Tô Tử Chiến và Tô Tử Du luôn luôn sạch sẽ và làm người khác bớt lo nhìn vẫn như lúc ra ngoài...
"Nâng chân lên!" Bà cụ Tô nghiêm túc nói.
Tô Tử Du ngoan ngoãn nâng chân lên... Quả nhiên đế giày đen thui.
Cuối cùng bà cụ nhìn về phía Túc Bảo vẫn luôn cúi đầu buông tay ngoan ngoãn đứng bên giống người tàng hình.
Rất tốt, vô cùng sạch sẽ.
Có vẻ như mấy anh chị cùng chăm sóc cho cô bé.
"Tiểu Ngũ đâu?" Bà cụ Tô hỏi.
Túc Bảo sợ ngây người.
Hóa ra ban nãy ở trên xe cô bé đã lau dọn ở trên xe đề phòng bị bà cụ Tô nhìn ra sơ hở.
Nhưng trẻ em vẫn là trẻ em, tự cho mình dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn có hàng trăm hàng ngàn sơ hở.
Nhất là Tiểu Ngũ... Ai ngờ bà cụ sẽ đi hỏi một con vẹt chứ?
Tiểu Ngũ từ lồng thò đầu ra, miệng ngậm bùa vàng kêu lên một tiếng.
Phần lông nhọn trên đỉnh đầu nó màu đen, nếu như không biết nó thì căn bản không nhớ nổi đám lông nhỏ đó vốn có màu vàng nhạt.
Bà cụ Tô cười lạnh một tiếng, Tiểu Ngũ bị dọa sợ vội vàng bay lên.
Dọa chết chim rồi! Nó chỉ đi ra ngoài chơi một chút thôi, vì sao ánh mắt bà cụ nhìn nó giống như muốn hầm nó lên vậy!
Nếu không phải trong miệng ngậm bùa vàng thì chắc chắn cái mồm nhiều chuyện của Tiểu Ngũ sẽ không yên.
Bà cụ Tô khoanh tay: "Nói đi, đã đi đâu?"
Hân Hân lanh mồm lanh miệng: "Bà nội! Chúng con không có đi đâu cả, chúng con đi thư viện nha! 'Thiên', 'Châm', 'Vạn', 'Khuyết'."
Hân-thông-minh thề son thề sắt, thậm chí còn dùng cả thành ngữ rời rạc để thề thốt.