Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 444: Em gái cậu là Diêm Vương thật sao?

Bà cụ Tô đeo tạp dề bước ra từ nhà ăn, cau mày hỏi: “Gì mà hai lần mang thai hai bảo bối?”

Bà cụ trừng mắt nhìn Tô Nhất Trần: “Con lại cho Túc Bảo xem mấy thứ linh tinh gì hả?”

Tô Nhất Trần: "..."

Anh liếc nhìn Tô Tử Du, nói: “Không phải con nói.”

Tô Tử Du sửng sốt.

Được lắm, ba cậu đã để cậu gánh tội?

Tuy cậu đúng là người nói, nhưng cậu đâu có kể mấy chuyện máu chó kia cho Túc Bảo nghe!

Cậu chỉ giải thích chút thôi, hoàn toàn không cố ý dạy hư em cậu đâu!

Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của bà nội, Tô Tử Du lập tức giơ tay lên: "Bà nội, con không nói gì cả! Đó là... chú Nhiếp nghe sách trong xe, tụi con chỉ nghe thấy tên sách thôi mà!"

Chú Nhiếp: "...?"

Tô Tử Du nhìn chú Nhiếp với ánh mắt cầu cứu.

Hết cách, nếu cậu nói ba cậu bật đài nghe cuốn sách nói đó thì bà nội sẽ không bao giờ tin!

Không còn cách nào, chỉ đành để chú Nhiếp chịu chút ấm ức.

Chú Nhiếp giật khóe miệng, nói: "Lão phu nhân, là tôi mở đài nghe cuốn sách đó, lần sau tôi sẽ chú ý."

Bà cụ Tô cằn nhằn: “Đã gần bốn mươi tuổi rồi mà lại nghe mấy thứ tiểu thuyết nữ chủ đó hả?”

Loại tiểu thuyết ngôn tình này bà cụ Tô không xa lạ gì.

Mọi cuốn sách Ngọc Nhi đọc khi ốm và nhập viện, bà đều lặng lẽ đọc hết rồi…

Chú Nhiếp cười thành thật và nói: "Trước đây tôi nghe thành thói quen, tôi thấy cũng rất hay."

Đôi mắt bà cụ Tô mờ đi, đúng vậy, khi Ngọc Nhi bệnh nặng nhất, con bé thậm chí không đủ sức nhấc điện thoại lên để đọc những thứ mình yêu thích.

Ngọc Nhi sẽ bật tiểu thuyết lên để nghe.

Mọi người cũng nghe nhiều thành quen.

Bà cụ Tô không nói gì nữa, chỉ mời mọi người dùng bữa.

Túc Bảo đi theo bà cụ Tô như con bọ, bắt chước bà ngoại càm ràm: “Bà ngoại ơi, anh trai không dạy hư con, chú Nhiếp cũng không dạy hư con đâu!”

"Hôm nay tụi con gặp một dì bác sĩ ở bệnh viện! Trên tay dì ấy có đeo một chiếc đồng hồ. Đó là chiếc đồng hồ mà trước đây cậu cả đánh mất!"

"Lúc kiểm tra cho anh Tử Tích, dì bác sĩ còn cố ý lắc lư cái đồng hồ! Tụi con đều cảm thấy dì bác sĩ chắc chắn không phải mợ cả..."

Bà cụ Tô sửng sốt, "Cái gì?...Mợ cả...?"

Bà liếc nhìn Tô Nhất Trần, anh khẽ lắc đầu.

Bà cụ Tô lập tức hiểu ra: "Ồ! Tiểu thuyết thế thân hả, nữ phụ mạo danh nữ chính, năm năm sau, nữ chính mang theo hai đứa con quay lại để lấy lại tất cả những gì thuộc về mình?"

Túc Bảo gật đầu như gà mổ thóc: "Dạ! Hai bảo bối! Đúng rồi bà ngoại, tình một đêm là thế nào?"

Bà ngoại: "……"

"Con yêu, đi rửa tay rồi ăn nhanh đi. Hôm nay thời tiết trở lạnh rồi, chúng ta ăn lẩu nha." Bà cụ Tô nhìn đi chỗ khác.

“Tô Tử Tích nằm viện lâu như vậy, chắc hẳn nhạt miệng lắm đây… Bà đã làm mấy cái chân giò heo sốt cho con đấy.” Bà cụ Tô lại quay người, làm bộ càm ràm.

Tô Tử Tích dạ một tiếng, ngoan ngoãn đi rửa tay.

Cậu chưa bao giờ nghĩ cảm giác trở về nhà lại tốt như này.

Tô Tử Tích vừa ăn vừa nghĩ tới chuyến ghé thăm điện Diêm Vương.

Trong thời gian ở bệnh viện, cậu không hề nhàn rỗi.

Cậu đã kiểm tra rất nhiều thông tin và tùy chỉnh bản đồ nâng cấp cho em gái cậu.

Là một quỷ vương… cậu phải sống sao cho danh xứng với thực, bắt đầu truy bắt quỷ từ khi còn nhỏ!

Tô Tử Tích mải mê suy nghĩ nên không nghe thấy bà cụ Tô đang nói chuyện với cậu.

Bà cụ Tô nhìn Tô Tử Tích với vẻ mặt lo lắng.

Bà đã nói chuyện với cậu rất lâu nhưng cậu vẫn vô cảm như trước, chỉ để tâm đến bữa ăn của mình.

Bà cụ Tô thầm nghĩ: Đứa trẻ này, đã được phẫu thuật rồi mà.

Cả bệnh viện công và tư đều cho biết thằng bé đang hồi phục tốt và không có khối máu tụ trong não.

Nhưng tại sao đầu óc thằng bé vẫn phản ứng chậm như vậy?

Lúc này, Tô Tử Tích mới ngẩng đầu nói: “Móng heo hầm bị nát ạ!”

Đây là điều bà cụ Tô đã hỏi cậu năm phút trước.

Bà cụ Tô: "..."

Hỏng rồi hỏng rồi, thật sự chưa hồi phục!

Cung phản xạ vẫn dài như vậy!

Tô Tử Du kêu lên: "Tử Tích, cung phản xạ của em vẫn ở ngoài không gian, chưa trở lại!"

Đại khái là… trước đây cung phản xạ của Tô Tử Tích ở trên sao Hỏa, bây giờ đã ở bên ngoài bầu khí quyển?

Nếu trước đây cung phản xạ mất nửa giờ để phản ánh thông tin lên não thì bây giờ phải mất năm phút...

Tô Tử Du lắc đầu: "Hết thuốc chữa, vốn dĩ trời sinh đã thế rồi."

Tô Tử Tích vẫn đang suy nghĩ về thân phận của Túc Bảo, cậu không chắc em gái mình có phải là Diêm vương hay không.

Trong thần thoại truyền thống, Diêm Vương luôn là nam giới.

Cũng không phải không có phụ nữ, Tô Tử Tích cất công kiểm tra thì phát hiện phụ nữ ngày xưa bị coi thường trong xã hội phong kiến, cho nên khi biên soạn câu chuyện, nếu phát hiện ra có một nữ Diêm Vương thì lập tức đổi nữ Diêm Vương thành nam Diêm Vương.

Nếu đó là sự thật... thì em gái cậu thực sự là Diêm Vương hả...?

Ăn xong nửa bát cơm, Tô Tử Tích không nghĩ ra được kết quả gì, chỉ đành đáp lại lời Tô Tử Du vừa hỏi: "Không có chuyện đó nha."

Mọi người: "..."

Còn phủ nhận ư?

Ăn hết nửa bát cơm rồi mới nói.

Hạt kê vàng trong miệng Tiểu Ngũ rơi ra: "Hết thuốc chữa, vô vọng!"

Hôm nay Mộc Quy Phàm có một 'nhiệm vụ đặc biệt' khác.

Anh bước ra khỏi nhà máy hóa chất bỏ hoang và lại nhìn thấy ánh nắng bên ngoài.

“Còn tưởng lần này không vượt qua được…” Giọng anh trầm thấp, phảng phất chút mệt mỏi khó tả.

Xe địa hình của anh đỗ ở bên đường, sau khi lên xe, Mộc Quy Phàm mới cảm thấy cơ thể mình ấm lên một chút.

Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, anh mặc một chiếc áo khoác da mỏng màu đen đã lỗi thời, những ngón tay mảnh khảnh với các khớp xương rõ ràng đang ấn vào vô lăng, các khớp ngón tay bê bết máu.

Anh cắn miếng băng trắng một cách quen thuộc và quấn nó quanh tay.

Làm xong việc này, anh tựa lưng vào ghế ô tô, im lặng nhìn nhà máy hóa chất bỏ hoang trước mặt.

Lần trước Tô Tử Tích phẫu thuật, cậu tỉnh dậy sau hôn mê và nói rằng cậu đã đi đến điện Diêm Vương, điện Diêm Vương đầy các pho tượng im lìm... Chỉ có Túc Bảo xuất hiện trên ngai vàng của Diêm Vương.

Mộc Quy Phàm không ngu ngốc, Kỷ Trường không phải một quỷ hồn bình thường, hắn đã bảo vệ Túc Bảo trong một thời gian dài, dựa trên nhiều tình tiết, có thể suy đoán ra sư phụ của Túc Bảo chính là phán quan dưới địa phủ.

Và cô bé con của anh... rất có thể là Diêm Vương.

Mộc Quy Phàm cười khổ, anh là người phàm, cuối cùng cũng sẽ chết và đi đầu thai.

Nhưng anh không nỡ rời xa bảo bối của mình. Nếu anh cố gắng hơn chút nữa...

Như vậy, khi đi vào luân hồi, liệu anh có quyền được chọn lựa không rời đi hay không?
Chương 445: Vặn gãy cổ tay Diêu Thi Duyệt

Mộc Quy Phàm lái xe trở lại thành phố, sau đó dừng xe trước một hiệu thuốc để mua bông gạc, bột cầm máu và cồn khử trùng vết thương.

Chỉ trong thời gian lái xe quay trở lại ngắn ngủi mà máu từ vết thương của anh đã thấm đẫm lớp băng gạc ban đầu.

Mộc Quy Phàm không muốn Túc Bảo lo lắng nên định thay thuốc trong xe trước khi chạy xe về trang viên.

Lúc này, anh bỗng nghe thấy một giọng nói "Xin chào, có cần giúp đỡ không?"

Mộc Quy Phàm ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trước mặt mình.

Anh lạnh lùng nói: “Không cần.”

Người phụ nữ không chịu bỏ cuộc, lo lắng nói: “Tôi họ Diêu, là bác sĩ, tôi thấy tay anh bị thương nặng, có phải tay đụng phải kính vỡ không?”

Diêu Thi Duyệt trưng ra bản mặt dịu dàng, cố tỏ ra chuyên nghiệp.

Mộc Quy Phàm lạnh lùng nói: "Cô không hiểu tiếng người sao?"

Sắc mặt anh lạnh lùng, mái tóc đen hơi xoăn xõa xuống trước lông mày càng khiến đôi mắt anh nhuốm sát khí và sự nguy hiểm.

Tay chân của Diêu Thi Duyệt lập tức trở nên lạnh lẽo, cô ta không chút nghi ngờ rằng, chỉ cần cô ta dám nói thêm một lời nữa, cô ta sẽ lập tức bị người đàn ông trước mặt chém một nhát.

Diêu Thi Duyệt lùi lại một bước rồi bỏ chạy.

Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diêu Thi Duyệt.

Người phụ nữ này che giấu rất tài tình những toan tính trong mắt, cô ta cố ý nhắm vào anh ư?

Thật thú vị, ngoài anh ra không ai biết hành tung của anh, anh đến hiệu thuốc này cũng do thuận đường... Vậy tại sao cô ta lại biết anh ở đây?

Mộc Quy Phàm dứt khoát lấy cồn rửa vết thương.

Vết thương của anh đúng là do thủy tinh đâm thủng.

Vừa rồi tại một nhà máy hóa chất bỏ hoang, để chiến đấu với một con quỷ hung dữ, anh đã nện một quyền vào một mảnh thủy tinh, mảnh thủy tinh vỡ đã đâm vào da thịt anh.

Nhưng trước khi rời nhà máy hóa chất, anh đã lấy mảnh thủy tinh vỡ ra.

Cồn có tác dụng khử trùng tốt hơn iodophor, nhưng lại rất khó chịu, hầu hết mọi người đều không thể chịu đựng được cơn đau, tuy nhiên trong suốt quá trình, mặt Mộc Quy Phàm vẫn hoàn toàn vô cảm.

Sau khi khử trùng xong, anh bôi bột thuốc và băng bó một cách thô bạo, động tác không hề nhẹ nhàng, như thể không phải là tay của chính mình.

Sau khi quấn băng xong, điện thoại di động của Mộc Quy Phàm cũng gửi lại video ghi lại cảnh Diêu Thi Duyệt bị theo dõi.

Diêu Thi Duyệt không rời đi mà trốn vào quán cà phê bên kia đường, lặng lẽ theo dõi anh.

Mộc Quy Phàm đã hack vào hệ thống camera của quán cà phê.

Vừa hay nghe thấy Diêu Thi Duyệt đang nói chuyện điện thoại, giọng nói rất nhỏ: "Theo lời anh nói, quả thực tôi đã tìm được người gần gũi nhất với Túc Bảo... Nhưng lại không thể đến gần anh ta!"

"Bây giờ tôi phải bắt đầu ra tay từ Túc Bảo..."

Ánh mắt Mộc Quy Phàm trở nên lạnh lùng, người phụ nữ kia đến đây không phải vì anh mà là vì Túc Bảo?

Nếu xử lý tình huống bất ngờ này thì anh sẽ không thể giữ được sức mạnh của mình rồi.

Nửa phút sau, Mộc Quy Phàm tìm được tất cả thông tin của Diêu Thi Duyệt, hack điện thoại di động của cô ta rồi nghe lén.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là Diêu Thi Duyệt không hề nghe điện thoại, cô ta chỉ giả vờ gọi điện thoại mà thôi.

Nhưng cô ta thực sự đang trò chuyện với ai đó...

Mộc Quy Phàm nheo mắt lại, có quỷ sao? Nhưng vừa nãy anh không cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo mà nhỉ?

Sau một thời gian luyện tập, anh đã quen thuộc với khí tức của âm quỷ, dù không nhìn thấy cũng sẽ không bao giờ để vuột mất.

Mộc Quy Phàm dứt khoát xuống xe, băng qua đường và bước vào quán cà phê.

Anh không thích vòng vo, anh không có khái niệm ‘biết rõ đối phương có âm mưu còn chờ đối phương bày mưu rồi dùng thủ đoạn…’

Anh dứt khoát ra tay chặn luôn.

Mộc Quy Phàm ngồi xuống trước mặt Diêu Thi Duyệt.

Diêu Thi Duyệt vừa mới quay người nhấp một ngụm cà phê, hoàn toàn không thấy Mộc Quy Phàm xuống xe, vậy mà khi cô ta ngẩng đầu lên, Mộc Quy Phàm đã ngồi ngay trước mặt, cô ta sợ muốn chết.

Mộc Quy Phàm gõ ngón tay lên bàn, lạnh lùng nói: “Cô đang nói chuyện điện thoại à?”

Diêu Thi Duyệt vội vàng giả vờ cúp điện thoại: “À… vâng, nhưng không sao, chúng tôi vừa nói chuyện xong…”

Cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn vào tay Mộc Quy Phàm, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Băng bó không ổn sao? Có cần tôi giúp không?"

"Nếu đụng phải kính vỡ thì phải nhặt hết vụn kính ra. Nếu không vết thương sẽ dễ bị nhiễm trùng, nặng sẽ hình thành áp xe..."

Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm vào mắt Diêu Thi Duyệt: “Sao cô biết tôi đang băng bó, cô ngồi chỗ này để quan sát tôi ư?”

Diêu Thi Duyệt nghẹn họng, đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Mộc Quy Phàm, cô ta không sao bình tĩnh được, nét mặt thoáng hiện sự hoảng loạn.

Mộc Quy Phàm lại hỏi: “Sao cô biết tay tôi bị thủy tinh đâm thủng, cô kêu ‘người’ theo dõi tôi ư?”

Tim Diêu Thi Duyệt đập nhanh, cô ta gần như không thể chống lại được áp lực vô hình.

Cô ta hít một hơi thật sâu, lắc đầu bất đắc dĩ: "Thưa anh, anh đa nghi quá. Tình cờ tôi đang đợi người ở đây, từ đây nhìn ra ngoài vừa hay trông thấy anh đang băng bó..."

"Về phần vết thương, tôi là bác sĩ, đương nhiên có thể nhận ra nguyên nhân khiến anh bị thương."

Mộc Quy Phàm cười lạnh: “Tôi không tin.”

Vừa nói, anh vừa bình tĩnh nhìn xung quanh.

Anh nín thở và cẩn thận cảm nhận, nhưng không thể cảm nhận được sự lạnh lẽo quen thuộc kia.

Là do anh đến quá muộn nên thứ không phải con người đã trốn thoát ư?

Mộc Quy Phàm lại lấy điện thoại ra, hack điện thoại của Diêu Thi Duyệt rồi xem xét, không có tập tin hay hình ảnh nào kỳ lạ.

Anh ngẩng đầu lên hỏi: "Cô đến đây vì Túc Bảo của tôi à? Mục đích của cô là gì?"

Diêu Thi Duyệt lập tức kinh hãi, sao người đàn ông này lại biết được!

Những gì cô ta làm ngày hôm nay, cô ta chưa hề nói với ai khác!

Mộc Quy Phàm sáp đến gần rồi cách một lớp áo vặn cổ tay Diêu Thi Duyệt: “Con người tôi đây không có kiên nhẫn, hoặc là giải thích cho tôi, hoặc là cánh tay này của cô sẽ bị phế.”

Diêu Thi Duyệt cảm giác như tay mình sắp gãy, cố nở nụ cười: "Thưa anh, anh thật sự hiểu lầm rồi. Tôi thậm chí còn không biết con gái của anh..."

Rắc!

Mộc Quy Phàm dứt khoát bẻ gãy xương cổ tay trái của Diêu Thi Duyệt.

Diêu Thi Duyệt toan hét lên, nhưng Mộc Quy Phàm đã túm lấy chiếc khăn trải bàn trên bàn nhét vào miệng cô ta.

Tầng hai chỉ có hai ba vị khách, Diêu Thi Duyệt ngồi ở một góc trong gian bàn, nhất thời không ai phát hiện ra điều gì bất thường.

Diêu Thi Duyệt đổ mồ hôi đầm đìa, không thể kêu lên, bàn tay trái bị gãy không ngừng run rẩy.

Trong xã hội pháp trị ngày nay, sao lại có một kẻ điên cuồng sống ngoài vòng pháp luật đến mức có thể bẻ gãy cổ tay người khác khi chỉ có một chút bất đồng?

Đây còn là quán cà phê - nơi công cộng!

Người đàn ông này thật đáng sợ, anh ta rành rành là một tên tội phạm! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK