Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 436: Bọn họ đều là kẻ lừa đảo

Khi biệt thự của Ngô Lương xảy ra hỏa hoạn, Cái Chuông đang đứng trên bức tường cao nhất của khu trung cư, ánh lửa phản chiếu trong mắt nó.

Những con mèo hoang vừa rồi đã tản khỏi biệt thự, nhưng trước mặt Cái Chuông lúc này lại có vô số mèo, nếu nhìn kỹ, những con mèo này giống như hình ảnh phản chiếu hư ảo.

Cái Chuông phát ra một tiếng gầm trầm trong cổ họng rồi nhanh chóng biến mất cùng đàn mèo.

Dì xấu xí ngồi xổm trên tường, hóng hớt nhìn ngọn lửa trong biệt thự.

“Ngắm nhìn nhà hắn ta sụp đổ tan tành!”

"Nhìn hắn ta tự cao tự đại, rồi lại nhìn hắn ta trắng tay haha."

Quỷ đào hoa liếc nhìn dì xấu xí, cười giễu: "Hắn ta ngất rồi, chúng ta mau kéo quỷ ngụy thiện về đi."

Quỷ xui xẻo kéo quỷ ngụy thiện, luôn mồm chửi bới: "Sao lúc nào cũng bắt ta làm việc? Lửa nóng thế nào các ngươi không biết sao?"

Ma quỷ sợ lửa.

Quỷ đào hoa rất ngạc nhiên và nói: "Bọn ta không đi vì muốn ghi công cho ngươi hết đó!"

Đáy mắt quỷ nhu nhược hiện lên ý cười tinh nghịch: "Đúng vậy, đây là lần đầu tiên Túc bảo bối kêu chúng ta tự mình bắt quỷ, cho nên bọn ta mới cho ngươi cơ hội lập công, bọn ta thật tốt với ngươi mà."

Quỷ hồ đồ nói: "Khi chúng ta quay trở lại, tất cả công lao sẽ thuộc về một mình ngươi... Chúng ta sẽ không bao giờ tranh giành với ngươi."

Quỷ xui xẻo: Nực cười, rõ ràng các ngươi không đi qua ngọn lửa vì biết nó cháy quá mạnh.

Quỷ xui xẻo hồ nghi nhìn đám quỷ lừa đảo, nói: "Có thật không, các ngươi tốt bụng đến vậy à?"

Quỷ ngụy thiện: "Người anh em thân mến..."

Quỷ xui xẻo: "Im đi!"

Nó vẫn chưa nói xong.

Mấy con quỷ vừa bay về phía trang viên của nhà họ Tô vừa cười nói: "Đương nhiên là thật. Ngươi thấy đấy, hiện tại ngươi là quỷ duy nhất kéo quỷ ngụy thiện, bọn ta không hề chạm vào nó."

Quỷ nhu nhược mỉm cười dịu dàng, “Ngươi không tin các quỷ khác nhưng vẫn tin ta chứ?”

Quỷ hồ đồ: “Không phải của ta thì ta sẽ không cướp. Nếu ta cướp thì ngươi cứ chặt ta một đao.”

Quỷ xui xẻo miễn cưỡng tin vào điều đó, nó nhớ ra mình vẫn còn nợ đám quỷ tổng cộng 111 cây kẹo, nó tự hỏi không biết lát nữa có thể xin Túc Bảo thêm vài cây kẹo hay không?

Quỷ ngụy thiện: “Ta nói nè người anh em... Chúng ta đều là ác quỷ, sao phải nóng lòng đối phó lẫn nhau?”

Quỷ xui xẻo: "Im đi."

Quỷ ngụy thiện nhớ tới cô bé đã vỗ người nó và bảo nó gọi ba lần trước.

Nó không hiểu tại sao đám quỷ này đều là ác quỷ mà lại chạy việc vặt cho một cô bé.

Có xấu hổ không cơ chứ? ?

Nó tuyệt đối không làm chân chạy vặt!

Khi tìm thấy cơ hội, nó nhất định sẽ là quỷ đầu tiên trốn thoát.

Khi sắp đến nhà họ Tô, quỷ ngụy thiện kéo tay quỷ hồ đồ, hạ giọng cố gắng thuyết phục: “Người anh em, tại sao ác quỷ chúng ta lại phải làm cu li cho một cô bé yếu đuối? Ta thấy ngươi có vẻ không vui lắm, chúng ta cùng chạy nhé!"

Chỉ cần có thể xúi giục một kẻ nổi loạn, hai chọi ba thì vẫn có cơ hội trốn thoát.

Quỷ hồ đồ không chút biểu cảm nhìn quỷ ngụy thiện: “Con mắt nào của ngươi thấy ta không hài lòng vui vẻ thế hả?”

Quỷ ngụy thiện không hiểu, chỉ biết ác quỷ trước mặt nó bị đám quỷ kia gọi là hồ đồ thì chứng tỏ nó dễ bị thuyết phục nhất.

Chỉ nghe quỷ hồ đồ nói: "Tuy ta hồ đồ, nhưng trong khoảng thời gian này ta đã hiểu ra một việc."

"Đó là - có thể hồ đồ mọi thứ, nhưng tuyệt đối không được hồ đồ chuyện phản bội Túc Bảo."

Đây là giới hạn của nó.

Quỷ ngụy thiện đột nhiên không nói nên lời.

Khi đám ác quỷ kéo quỷ ngụy thiện trở lại phòng Túc Bảo thì cô bé đã ngủ rồi.

Cô bé con nằm trên giường, mặt áp vào gối, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hơi méo đi, miệng khẽ há.

Dì xấu xí nói: "Ồ, sao con có thể ngủ như thế này? Nếu con nằm sấp thì sẽ trở nên xấu xí! Khi còn nhỏ, ta nằm sấp nên mới trở nên xấu xí như thế này."

Đám quỷ: "..."

Quỷ đào hoa trợn mắt nói: "Thôi đi, ngươi xấu là tự nhiên, không liên quan gì đến việc ngươi ngủ thế nào, ngươi nên hỏi ba mẹ ngươi ngủ thế nào."

Dì xấu xí: "...?"

Quỷ hồ đồ nói: “Xấu từ trong bụng mẹ đó mà, đừng trách cái giường.”

Dì xấu xí: "..."

Các ngươi có hiểu thế nào là phép lịch sự không?

Quỷ nhu nhược dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Túc Bảo, trong mắt nó hiện lên ý cười trìu mến: “Túc Bảo của chúng ta thật đáng yêu, dù ngủ tư thế gì cũng không xấu.”

Cô bé đã ngủ quên trong khi chờ đợi đám quỷ, thực sự tin tưởng chúng.

Quỷ nhu nhược không khỏi cảm động, trời đất này nào có ai tin ác quỷ, nhưng Túc Bảo lại tin.

Quỷ đào hoa không khỏi hạ giọng nói: "Đừng đánh thức bé con, ngày mai chúng ta sẽ giao quỷ ngụy thiện cho bé con."

Quỷ xui xẻo thì thầm: “Tối nay thì sao, ai sẽ trông chừng quỷ ngụy thiện?”

Quỷ đào hoa trợn mắt nói: "Để ta canh! Nhưng ngày mai ngươi phải chia cho ta một nửa số công lao của ngươi."

Quỷ xui xẻo lập tức từ chối "Tại sao!"

Đây là ác quỷ mà nó dày công kéo về đó nha!

Chẳng qua chỉ canh chừng có một đêm? Nó không phải con người nên sẽ không buồn ngủ, nó canh chừng vài đêm cũng không sao.

Nghe thấy lời quỷ đào hoa nói, quỷ hồ đồ lập tức nói: "Ta sẽ canh nó vào giữa đêm."

Quỷ xui xẻo tức giận nói: “Không phải ngươi đã nói sẽ không cướp công của ta sao?”

Quỷ hồ đồ: "Vậy thì chặt ta đi."

Quỷ xui xẻo: "..."

Đến vặn đầu quỷ còn chẳng sợ, lẽ nào sợ chặt đầu? Rành rành muốn cướp công của nó đây mà, nó biết ngay đám ác quỷ này không có ý tốt.

Quỷ đào hoa đổ thêm dầu vào lửa: “Lần này ta ủng hộ quỷ hồ đồ, ai cũng có phần của mình. Quỷ ngụy thiện to chừng này thì chắc có thể đổi được một gói kẹo mút.”

Lần trước Túc Bảo mua một gói kẹo mút, trong đó có năm mươi cây kẹo mút.

Quỷ xui xẻo lập tức nâng quỷ ngụy thiện lên trên đầu rồi vội vàng chạy ra ngoài.

"Của ta! Không ai có thể cướp nó khỏi ta!"

Quỷ ngụy thiện:"?"

Không, người anh em, ngươi bị lừa à?

Đợi đã, bọn quỷ này tranh giành công lao nửa ngày trời chỉ vì vài cây kẹo mút thôi sao? ?

Quỷ xui xẻo bỏ chạy rồi giấu quỷ ngụy thiện đi như cất báu vật, sau đó lén lút canh một mình.

Lúc này quỷ đào hoa mới cười khúc khích, nói: "Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao quỷ xui xẻo lại đen đủi như vậy. Ít nhiều cũng liên quan đến sự ngu ngốc của nó."

Quỷ nhu nhược gật đầu, nói có lý.

Không phải hơi ngốc mà là cực ngốc.

Quỷ đào hoa: "Này, đêm dài quá, chúng ta chơi mạt chược đi! Lần trước dùng xương của ai nhỉ?"

Quỷ hồ đồ: “Của quỷ xui xẻo.”

Quỷ nhu nhược: "Nhưng thiếu một quỷ thì sao chơi được."

Quỷ đào hoa: “Trong hồ lô không phải có một lệ quỷ bị phong ấn sao?”

Dùng lệ quỷ nhỏ đã bắt từ bệnh viện Đệ Tứ lần trước.

Quỷ hồ đồ lắc đầu: “Nó chỉ là một đứa bé thì biết chơi cái gì, đừng dạy nó chơi mấy thứ này!”

Trong hồ lô, lệ quỷ nhỏ ấm ức lén nhìn, lần nào cũng không cho nó chơi, nó muốn chơi lắm chứ.

Nhưng nó nhớ lại lời cha mẹ và ông bà dặn dò trước khi nó đi: Hãy ngoan và đừng gây rắc rối cho người khác.

Lệ quỷ nhỏ lại thêm vững lòng.

Ba ác quỷ bàn bạc cách chơi nhưng dường như chỉ có thể chơi đấu địa chủ.

Dì xấu xí đứng một bên trầm lặng.

"Ta nói nè, các ngươi quên ta rồi à? Ta cũng có thể chơi mạt chược!"

Đám quỷ: "..."

À, chúng thực sự đã quên mất.

Các ác quỷ sợ làm phiền Túc Bảo nên trốn trong phòng Tô Nhất Trần chơi mạt chược.

Cậu cả về sớm hai ngày so với kế hoạch, khi về đến nhà đã là hai giờ đêm, quần áo anh chưa kịp thay, trên tay vẫn vắt một chiếc áo vest nhưng anh đã nóng lòng đến Phòng Túc Bảo.

Chỉ thấy bé nằm sấp ngủ, mặt đỏ bừng.

Tô Nhất Trần âu yếm hôn lên trán Túc Bảo, nhìn bé, lòng anh dịu lại.

Anh cẩn thận lật bé lại...

Trên ban công, Tiểu Vũ đột nhiên hét lên: "Phi tướng của Long Thành đang ở đây!!"

Tay của Tô Nhất Trần run lên, suýt chút nữa làm rơi Túc Bảo.

"..."

Con vẹt này vẫn ồn ào quá!

Túc Bảo bĩu môi, vô thức đưa tay ra, ôm lấy cánh tay cậu cả.

"Cậu cả..."

Cô bé vẫn nhắm mắt, giọng nói mềm mại như sáp có thể làm tan chảy trái tim người ta.

Ánh mắt Tô Nhất Trần dịu dàng, anh đặt con thỏ nhỏ bên cạnh vào lòng Túc Bảo mà không để ý rằng mình đã vô tình chạm vào quả hồ lô.

Thấy Túc Bảo ngủ ngon lành, anh lặng lẽ đi ra ngoài đóng cửa lại rồi đi về phòng.

Ở nhà vẫn là tốt nhất!

Tô Nhất Trần đẩy cửa và treo áo khoác lên kệ gần đó.

Cậu cả một tay cởi cà vạt rồi đi vào phòng ngủ, anh xoa đôi lông mày mệt mỏi, vừa ngẩng đầu lên, cả người lập tức cứng đờ.
Chương 437: Nửa đêm, cậu cả tỉnh giấc

Trong phòng, quỷ đào hoa, quỷ nhu nhược, quỷ hồ đồ và dì xấu xí đang ôm một đống mạt chược bằng xương. Nghe thấy tiếng động, đám ác quỷ đồng loạt quay lại nhìn.

Bốn quỷ nhìn chằm chằm vào Tô Nhất Trần.

"..."

Bốn quỷ mắt to trừng mắt nhỏ, không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Tô Nhất Trần nghi ngờ mình vào nhầm cửa.

Có bốn ‘người’ đang ngồi xếp bằng trên tấm thảm cạnh giường anh.

Hai người phụ nữ và hai người đàn ông.

Một ‘người’ phụ nữ ăn mặc thời trang, nhưng quần áo chắc chắn là kiểu dáng hơn mười năm trước, ‘người’ phụ nữ còn lại mặc quần áo bình thường nhưng trông rất xấu, xấu đến mức không ai có thể không đưa mắt nhìn ‘cô ấy’.

Còn có hai ‘người’ đàn ông khác, một người trông khoảng ba - bốn mươi tuổi, người kia như học sinh, mặc áo phông trắng và quần jean, trông rất vui tươi và cởi mở.

Đột nhiên, dì xấu xí mê mẩn nói: "Này anh chàng đẹp trai, anh có thể trông thấy tôi đúng không?"

Quỷ đào hoa cũng nhìn chằm chằm vào Tô Nhất Trần: "Đã lâu không gặp. Tô tổng càng ngày càng đẹp trai. A~ Tôi muốn có một tình yêu ngọt ngào với Tô tổng."

Tô Nhất Trần: "..."

Thấy quỷ rồi!

Anh cứng ngắc bước vào, làm bộ không nhìn thấy rồi đặt cà vạt lên giường.

Quỷ hồ đồ hồ nghi: "Không nhìn thấy à?"

Đáy mắt quỷ nhu nhược hơi lóe lên, nó dịu dàng nói: "Không thể nào, hồi nãy Tô tổng còn sững sờ một chốc mà."

Cà vạt được đặt trên giường thay vì để trong tủ, chi tiết này cho thấy anh thật sự đã nhìn thấy chúng.

Làm quỷ lâu ngày hơi vô vị, nhiều lúc thật muốn hù dọa người khác làm trò vui.

Nhưng đây là cậu cả của Túc Bảo Bảo, ôi... quên đi.

Dì xấu xí: “Để ta thử xem. Xấu như ta chẳng mấy ai có thể chịu nổi đâu.”

Dì xấu xí đánh võng trước mặt Tô Nhất Trần.

Quỷ nhu nhược do dự một lát, cuối cùng cũng nói: “Chúng ta là quỷ binh quỷ tướng dưới quyền Túc Bảo, đừng làm chuyện ấu trĩ như vậy.”

Những lời này dường như đang nhắc nhở dì xấu xí, nhưng thực ra quỷ nhu nhược đang nói với Tô Nhất Trần rằng bốn quỷ trong phòng chính là thuộc hạ của Túc Bảo và là những quỷ hồn tốt...

Tô Nhất Trần chăm chú nhìn, tháo đồng hồ ra và đặt nó lên bàn cạnh giường ngủ.

Sau đó anh bước vào phòng thay đồ, cởi thắt lưng và treo lên kệ.

Biết đây là hồn ma của Túc Bảo, anh bình tĩnh hơn đôi chút, kiềm chế ý định đi tìm Túc Bảo.

Cô bé con đang ngủ rất ngon, anh không muốn đánh thức bé.

Anh chỉ cần lo việc của mình thôi, lát nữa những quỷ hồn này chắc chắn sẽ tự mình rời đi sau khi chơi chán.

Quỷ đào hoa thất vọng nói: “Bình tĩnh như vậy chắc chắn không nhìn thấy ta rồi. Ôi, làm ta mừng hụt một phen rồi…”

Đàn ông nhà họ Tô đều là mỹ nam trong thiên hạ.

Nếu Tô tổng nhìn thấy nó, ít nhiều gì nó cũng phải quấy rầy anh suốt đêm.

Nếu không thể có được một tình yêu ngọt ngào thì có thể có tình một đêm sốc nổi giữa quỷ và người mà.

Tô Nhất Trần làm bộ như không nghe thấy, vốn định cởi áo sơ mi trong phòng thay đồ theo thói quen, nhưng anh dừng lại, cầm lấy bộ đồ ngủ và đi vào phòng tắm.

Có tiếng nước vọng ra từ phòng tắm.

Dì xấu xí mở to mắt: “Haha, này, chúng ta đi nhìn trộm nhé.”

Quỷ đào hoa trợn ngược mắt: "Ta không phải ngươi, cái thứ cuồng xem trộm! Nghe nói trước khi Túc Bảo bắt được ngươi, thỉnh thoảng ngươi sẽ nằm ở cửa sổ phòng Tô tổng để ngắm anh ấy, phải không?"

Quỷ nhu nhược cười nói: “Trước kia sức khỏe của Tô tổng rất yếu, ít nhiều cũng có liên quan đến quỷ xấu xí.”

Dì xấu xí hét lên: "Sao có thể như vậy? Ta không có ý làm hại anh ấy."

Tô Nhất Trần nghe thấy bên ngoài ầm ĩ một hồi, sau đó đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó cởi cúc áo, ném quần áo vào giỏ đựng quần áo bẩn.

Bây giờ đã là mùa thu và trời hơi se lạnh.

Dòng nước ấm lướt qua mặt Tô Nhất Trần, cuốn trôi đi những phong trần mệt mỏi sau hành trình của anh. Khu vui chơi giải trí trên đảo đã bắt đầu hình thành, mọi vật liệu, thiết kế đều được anh đích thân kiểm tra để đảm bảo an toàn...

Tô Nhất Trần vừa ngẫm nghĩ vừa quay người lại.

Anh lập tức nhìn thấy hai cái bóng nằm ngoài cửa phòng tắm.

Đôi chân của cậu cả run rẩy và cậu cả suýt trượt ngã.

Anh nhanh chóng rửa sạch bọt, mặc bộ đồ ngủ, mở cửa bước ra ngoài mà không lau khô nước!

Quỷ đào hoa hạ thấp giọng: "Ta chỉ liếc nhìn một cái thôi, chỉ thế thôi mà! Ta muốn xem có to không... nhầm, muốn xem có trắng không... à nhầm, ta muốn xem Tô tổng đã bình phục hoàn toàn chưa!"

Quỷ nhu nhược tay trái giữ chặt Quỷ đào hoa, tay phải níu chặt dì xấu xí, quỷ hồ đồ đứng đằng sau quỷ nhu nhược, cố gắng hết sức để bịt miệng nó.

Đi theo chị đào hoa sẽ có kẹo để ăn!

Chị đào hoa dặn đừng để quỷ nhu nhược lên tiếng, cho nên quỷ hồ đồ nhất định phải bịt miệng quỷ nhu nhược! !

Tô Nhất Trần bước qua một hàng dài những quỷ hồn mà không nheo mắt hay thay đổi sắc mặt.

Không có cách nào, đám quỷ này đang chặn cửa, nếu anh cố ý tránh né, bọn chúng nhất định sẽ phát hiện ra.

Quỷ khác không nói làm gì, nhưng nữ quỷ này đáng sợ quá.

Sau khi Tô Nhất Trần rời khỏi phòng tắm, anh đến bàn làm việc lấy đồ rồi nằm xuống giường ngủ.

Quỷ đào hoa thoát khỏi sự kìm kẹp của quỷ nhu nhược và nói: "Được rồi, không nhìn trộm nữa... Ta cũng buồn ngủ nên nằm xuống ngả lưng chút đây."

"Đừng lo lắng, ta chỉ nằm trên giường và không làm gì cả."

Quỷ nhu nhược thả quỷ đào hoa ra.

Miệng của phụ nữ là thứ dối trá.

Quỷ đào hoa sẽ không bỏ cuộc cho đến khi chịu chút đau đớn.

Quỷ đào hoa mỉm cười nhào về phía Tô Nhất Trần, không ngờ vừa đến gần giường đã bị ánh sáng vàng đánh bay.

Úi~

Quỷ đào hoa đập vào tường không gỡ ra nổi.

Trong mắt quỷ nhu nhược hiện lên ý cười: “Đáng đời”. Nó chắp tay sau lưng chậm rãi bước ra ngoài: “Chúng ta đi xem xem quỷ xui xẻo có để lạc mất quỷ ngụy thiện không.”

Quỷ hồ đồ: "Ta cũng đi đây!"

Dì xấu xí lùi lại một bước và nhanh chóng bỏ chạy.

Quỷ đào hoa: "Này, này..."

Ít nhất cũng kéo nó ra khỏi tường đã chứ!

Căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Đôi môi của Tô Nhất Trần hơi cong lên.

Không ngờ đúng không?

Anh có một lá bùa hộ mệnh để xua đuổi tà ma!

Quỷ đào hoa thở dài và dán vào tường, nhìn chằm chằm vào Tô Nhất Trần trên giường.

Tô tổng thật tuyệt vời.

Tại sao lại không có người phụ nữ nào ở bên người đàn ông tuyệt vời như anh?

“Nhìn lông chân lộ ra ngoài, rậm rạp quá, nhìn thôi cũng biết ‘nhịn’ lâu quá rồi, thiếu hơi phụ nữ đó mà.”

Tô Nhất Trần: "..."

Cảm ơn, tôi không thiếu.

Anh quay người lại và che mình thật chặt.

Quỷ đào hoa lại nói: "Nhìn tư thế ngủ này xem, giống như đã trống trải cô độc quá lâu, thiếu phụ nữ đó mà."

Tô Nhất Trần: "..."

"Nhưng năm xưa Tô tổng làm thế nào mà có được hai đứa con trai thế? Người ngoài đều nói gì đó về thụ tinh trong ống nghiệm, có phải không?"

“…Ta thực sự ghen tị với cái ống nghiệm đó.”

Tô Nhất Trần: "..."

"Nhưng ta chắc chắn không tin điều này. Tô Tử Chiến lớn hơn Tô Tử Du gần hai tuổi… Lẽn nào thụ tinh trong ống nghiệm hai lần ư? Ừm..."

"Ta thực sự ghen tị với hai ống nghiệm kia."

Tô Nhất Trần: "..."

Những đường gân nổi lên trên trán anh.

Quỷ binh quỷ tướng của cô bé con nhà anh có thực sự đáng tin cậy không? ?

Không biết đang nghĩ đến điều gì, Tô Nhất Trần khẽ mở đôi mắt, sau đó cụp mi xuống nhìn khăn trải giường trước mặt, trong đêm tối, anh không thể nhìn rõ màu sắc của khăn trải giường mà chỉ có thể nhìn thấy một đường nét mơ hồ.

Hệt như năm xưa anh cũng chỉ nhìn thấy một hình dáng mơ hồ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK