Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 176: Bắt quỷ nước

Vạn Đảo nói: “Gia chủ, vậy nhiệm vụ lần này của chúng ta là?”

Mộc Quy Phàm nói: “Chúng ta cần dụ một người xuất đầu lộ diện, kẻ này đã từng gặp tôi và Túc Bảo nên hai ba con tôi không thể ra mặt, vì vậy anh nhận nhiệm vụ dụ rắn ra khỏi hang.”

“Tôi nhớ anh rất giỏi lặn, đúng không? Anh cũng từng tiến hành thực chiến dưới nước rồi.”

Vạn Đảo gật đầu, những chuyện này không thành vấn đề.

Chỉ là…

“Người đó từng gặp tôi chưa?” Vạn Đảo nghiêm túc hỏi.

Anh ấy còn đang thầm hỏi rốt cuộc là kẻ thù hay tội phạm bỏ trốn nào mà gia chủ lại đánh giá cao đến thế.

Chỉ thấy Mộc Quy Phàm hơi khựng lại, đáp: “Chưa gặp bao giờ.”

Vạn Đảo: “….”

Thế anh ấy phải vận bộ đồ này vì lý do gì??

Như nhìn thấu suy nghĩ của Vạn Đảo, Mộc Quy Phàm không buồn ngẩng đầu, nói xằng: “Kêu anh mặc như vậy cũng vì muốn tốt cho anh thôi, trừ tà!”

Vạn Đảo: “…”

Cảm ơn gia chủ!

Du thuyền chậm rãi di chuyển trên mặt sông.

“Thế bây giờ tôi phải làm thế nào?” Vạn Đảo che mặt hỏi.

Mộc Quy Phàm thoải mái dựa vào ghế sô pha, dang hai tay ra, bắt chéo hai chân.

“Nhìn thấy khung cửa sổ kia chứ?” Mộc Quy Phàm nói: “Anh mở cửa sổ rồi thò đầu ra ngoài!”

Du thuyền này được thiết kế để du ngoạn trên sông, tầng hai thuộc về boong tàu, có khu vực ghế sofa thoải mái, dưới bụng tàu có một quầy bar nhỏ, vị trí cửa sổ có một cửa sổ bằng kính có thể mở được.

Vạn Đảo mở cửa sổ và thò đầu ra ngoài.

Túc Bảo cởi giày leo lên ghế sofa. Cô bé bắt chước Mộc Quy Phàm, dựa vào ghế sofa, duỗi chân rồi bồi thêm một câu: "Sau đó duỗi tay ra rồi đùa nghịch nước sông nha chú Vạn ~"

Vạn Đảo: “?!”

Mặc quần áo phụ nữ, thò đầu ra ngoài, lại còn phải nghịch nước!!

Sao anh ấy cảm thấy sai sai nhỉ?

Hết cách, Vạn Đảo chỉ đành nghe theo để hoàn thành ‘nhiệm vụ cơ mật’.

Vì cửa sổ cách mặt nước khá cao nên anh ấy phải nằm bò trên cửa sổ và cúi xuống để chạm tới mặt nước.

May sao, tay Vạn Đảo khá dài.

Túc Bảo lấy di động ra chụp cho Vạn Đảo vài tấm hình, nói: “Chị ơi, chị nói ‘ông lớn mau đến chơi nào’ đi!”

Diễn viên trên TV đều diễn như vậy nha!

Khóe miệng Tô Nhất Trần khẽ giật.

Môi Mộc Quy Phàm thoáng cười mà như không: “Đừng gọi bậy như thế nha con!”

Thế là, một đám người ngồi thưởng thức trà với cà phê, còn Vạn Đảo vất vả làm việc, gió đêm thổi bay mái tóc dài của anh ấy, tay anh ấy vỗ nhẹ vào nước đùa nghịch.

Quả là một bức tranh đẹp: Mỹ nhân đùa nghịch dòng nước sông đêm.

Ngay lúc này, Vạn Đảo chợt cảm thấy tay sờ phải thứ gì đó.

Anh ấy chau mày, cây cỏ dưới nước ư?

Nhưng thứ này rất trơn, cảm giác giống tóc hơn…

Một giây sau, tay Vạn Đảo bị người nào đó chộp lấy rồi kéo mạnh xuống!

Vạn Đảo: “!!!”

Vạn Đảo thầm nghĩ: Cá mắc câu rồi à?? Giỏi lắm, kỹ năng dưới nước không tệ nha người anh hùng hảo hán!! Ẩn náu dưới nước bao lâu mà còn có thể phát lực mạnh dường này!!

Vạn Đảo cười lạnh, giơ tay ra sức kéo ‘người’ ở dưới nước lên.

Chỉ nghe Mộc Quy Phàm nói nhỏ phía sau: “Lên rồi! Vạn Đảo, giữ chắc nhé!”

Vạn Đảo toan nói anh ấy đã trải qua trăm trận chiến, nhiêu đây không cần phải lo lắng.

Nhưng giây tiếp theo, anh ấy trông thấy một bàn tay nhợt nhạt nhô lên khỏi mặt nước, nắm lấy tay kia của anh và kéo mạnh.

Vạn Đảo rơi ùm vào nước.

Vạn Đảo mặc một chiếc váy màu đỏ, lúc rớt xuống sông còn nghe thấy một giọng nói: “Cứu với….Có người rơi xuống nước rồi…”

Vạn Đảo từng trải qua huấn luyện nên có thể mở mắt dưới nước.

Anh ấy đảo tay nắm lấy tay hai người kia rồi kéo mạnh lên, anh muốn xem rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào?

Kết quả, một khuôn mặt tái nhợt đang trợn trắng mắt như dán vào mặt Vạn Đảo!

Bên cạnh còn có một cô gái trẻ đang nhìn anh ấy hau háu.

Vạn Đảo: “!!!”

Mẹ kiếp, chộp phải mấy cây thủy sinh lớn ư??

Vạn Đảo không trầm ổn như Mộc Quy Phàm, giây phút kinh ngạc ban nãy khiến anh ấy sặc nước vào mũi, sau đó bị hai 'người' kia kéo xuống đáy nước.

Ngay lúc này, sợi dây chuyền trên cổ anh ấy phát ra luồng ánh sáng nhạt, giọng nói lạnh lùng của Mộc Quy Phàm cũng đồng thời vang lên: “Vạn Đảo, nắm chặt chúng, đừng để chúng chạy!”

Sau đó chân Vạn Đảo được Mộc Quy Phàm nắm lấy.

Vạn Đảo lập tức nắm chặt cổ tay của hai ‘người’ dưới nước.

Ùm một tiếng------

Vạn Đảo cùng hai thi thể bị kéo lên mặt sông rồi rơi xuống thuyền!

Vạn Đảo còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cổ anh ấy truyền tới cảm giác đau đớn, anh ngất lịm đi.

Túc Bảo cầm tấm bùa màu vàng, hét lên bằng chất giọng non nớt: “Ha!”

Thanh kiếm gỗ gụ được quấn lá bùa màu vàng bay ra, đóng đinh hai xác chết nữ đang chuẩn bị trốn vào boong tàu.

Đám người Tô Nhạc Phi nhìn đến sững sờ.

Trước khi đến đây họ tưởng sẽ không trông thấy quỷ mà chỉ thấy động tác bắt quỷ của Túc Bảo.

Nhưng lúc này trước mắt họ hiện rõ hai xác chết, không phải quỷ.

Túc Bảo nhớ rõ lời dặn của sư phụ, hiện giờ cô bé chưa đủ mạnh nên không được phép cưỡng chế bắt quỷ.

Nhưng…Nếu không thu hai con quỷ nước này thì lá bùa của Túc Bảo sẽ dần mất tác dụng, cô bé cũng không có đủ lá bùa để khống chế tạm thời hai con quỷ…

Túc Bảo chợt nhớ tới lời sư phụ, sợi dây đỏ trên tay bé rất lợi hại, có thể tự động bật ngược trở lại.

Ừm, theo cách hiểu của Túc Bảo thì cái đó chính là bật ngược trở lại.

Túc Bảo lập tức sáp tới gần hai con quỷ nước, chống nạnh, hất cằm nói: “Nhào vô, có bản lĩnh thì đánh ta đi nè!!”

Vẻ mặt hợm hĩnh phách lối đó….

Mộc Quy Phàm: “…”

Tô Nhất Trần: “…”

Xác chết trợn trắng mắt, cổ họng phát ra tiếng: “Hờ… hờ.”

Lại là một con nhóc đáng chết!!

Một trong hai xác chết rất tức giận, nhào lên cắn Túc Bảo.

Mộc Quy Phàm kinh hãi: “Túc Bảo!”

Túc Bảo giơ tay lên chắn theo bản năng, chỉ thấy một luồng ánh sáng đỏ lóe lên…

Thi thể nữ bị ánh sáng đỏ đập mạnh, ngã ầm ra ngoài, quỷ hồn bên trong thi thể cũng bị rút ra ngoài, liên tục kêu gào.

Xác chết nữ trẻ tuổi hơn chần chừ một lát rồi cũng nhào lên.

Một giây sau, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, quỷ hồn cũng bị rút ra khỏi xác chết.

Hai xác chết lần lượt rơi xuống boong tàu, xác chết trương lên, thối rữa rồi nhanh chóng biến thành hai vũng nước màu vàng hôi thối.

Tô Nhạc Phi hồ nghi hỏi: “Bắt được rồi à?”

Không hổ là cháu gái của anh, thật lợi hại!

Túc Bảo nói: “Chưa đâu ạ!”

Cô bé chộp lấy thanh kiếm bằng gỗ gụ được bọc lá bùa xung quanh rồi lao tới!

“Cha cha, đánh, đánh!”

Túc Bảo giơ cao thanh kiếm bằng gỗ gụ và vung vẫy điên cuồng.

Hai con quỷ nước tách ra khỏi thi thể nên không còn bị lá bùa khống chế, vừa toan chạy thì nghe Túc Bảo hét một tiếng:

“Đời người vô thường, ruột già bọc ruột non, cái mông tấn công!”

Chỉ nghe ầm một tiếng.

Hai nữ quỷ bị mông đánh bay!!

Tô Nhất Trần, Mộc Quy Phàm, Tô Nhạc Phi: “?!”

Còn…còn có thể làm vậy ư?

Ba người còn chưa định thần lại thì thấy Túc Bảo quăng hồ lô ra, hét: “Đi nào, Pi-ka- dì!”

Quỷ đào hoa bay vút ra.

“???”

Ba con quỷ đang đấu địa chủ trong hồ lô, quỷ đào hoa đang nghĩ trăm phương ngàn kế chòng ghẹo dụ dỗ quỷ nhu nhược chơi cùng thì bỗng bị bay vù ra ngoài.

Thấy hai lệ quỷ đang nhào đến, quỷ đào hoa không nghĩ ngợi gì mà dứt khoát giáng một cái tát tai.

Lệ quỷ có hung dữ tới đâu thì ác quỷ cũng chẳng coi ra gì.

Lệ quỷ già hơn bị quỷ đào hoa đè cho không cử động được.

“Hờ…hờ” Nữ quỷ tức giận vùng vẫy.

Bỗng nhiên, quỷ hồn cô gái trẻ bên cạnh quỳ rạp xuống, ứa nước mắt nói: “Xin ngươi hãy tha cho mẹ của ta…..”
Chương 177: Tại sao lòng dạ người lớn lại phức tạp như vậy

Tô Nhạc Phi và Tô Cẩm Ngọc đồng loạt bày ra bộ dạng kinh ngạc + lơ mơ.

Hai người họ nhìn Túc Bảo khiêu khích xác chết một cách kiêu ngạo, nói ‘có bản lĩnh thì đánh cô bé đi!!’

Còn nghe Túc Bảo niệm chú, cái mông tấn công gì gì đó…Thế mà cũng có hiệu quả sao?

Còn chưa hết kinh ngạc thì hai người họ lại trông thấy Túc Bảo quăng hồ lô ra, hét to ‘Đi nào Pi-ka-dì’…

Cảnh tượng quỷ nước bị đánh bật ra khỏi xác chết thì họ không nhìn thấy được nữa.

Quỷ đào hoa bỗng nhiên bị ném ra ngoài cũng mù mờ. Nó chỉ chiến đấu với lệ quỷ theo bản năng.

Quỷ đào hoa đạp chân lên lệ quỷ mẹ, lệ quỷ trẻ bên cạnh bỗng quỳ rạp xuống xin quỷ đào hoa tha cho mẹ nó.

Quỷ đào hoa: “????” Sao nó không hiểu đầu cua tai nheo gì thế này??

Túc Bảo vỗ tay khen ngợi: “Dì đào hoa lợi hại quá nha!”

Quỷ đào hoa vô thức đáp lời: “Đương nhiên….”

Lệ quỷ trẻ vừa quỳ vừa khóc: “Ta với mẹ ta sai rồi, chúng ta sẽ không bao giờ làm chuyện xấu nữa, xin các ngươi hãy tha cho mẹ con ta…”

Túc Bảo lắc đầu: “Chị và dì ấy đòi mạng bao nhiêu người rồi?”

Đáy mắt lệ quỷ trẻ thoáng hiện sự đấu tranh, nói: “Cũng..cũng chỉ có 7-8 người thôi…”

Túc Bảo chau mày, sao có thể dùng từ ‘cũng chỉ’ để hình dung con số 7-8 người được.

Lệ quỷ mẹ bị quỷ đào hoa giẫm đạp bỗng cất giọng nói khó nghe như cổ họng bị cát chặn: “Nhu Cẩn, đừng cầu xin nó….”

“Lần này coi như chúng ta gặp họa….” Lệ quỷ mẹ không cam tâm, trừng mắt với Túc Bảo.

Nó chỉ cần thôn phệ thêm một oan hồn thôi….Thực sự chỉ cần thêm một oan hồn!

Nó có thể biến thành ác quỷ rồi vĩnh viễn rời khỏi con sông này.

Nó phải lặp đi lặp lại cảnh chết đuối năm xưa tới vạn lần, vì không thể chịu thêm nữa nên nó chọn cách thôn phệ quỷ hồn khác để nhanh chóng rời khỏi dòng sông này.

Chẳng ngờ, việc sắp thành lại hỏng.

Túc Bảo không quan tâm lệ quỷ kia mắng gì, chỉ nhìn lệ quỷ trẻ tên Nhu Cẩn, hỏi: “Chị tên gì, người ở đâu, tại sao chết?”

Nhu Cẩn do dự hồi lâu, trong mắt thoáng hiện sự tuyệt vọng, nói: “Lúc trước mẹ con ta là cư dân bên bờ sông, khoảng 8 năm trước, nơi đó vẫn là thôn xóm có nhiều nhà tự xây…”

Nó chỉ tay về phía bên kia sông, nhưng những tòa nhà cao tầng đã được xây dựng ở đó, và những tòa nhà cũ đã biến mất.

“Vào một ngày cuối tuần, mẹ con ta ra sông giặt chăn…..”

“Mẹ ta thấy chăn bông quá lớn, máy giặt giặt không sạch nên đã đem ra sông.”

“Ba ta cũng đi cùng, nhưng ba lại bơi trên sông.”

Mẹ của Nhu Cẩn đang giặt chăn thì bất cẩn rơi ùm xuống nước, Nhu Cẩn cuống quýt kéo mẹ mình lên nhưng nó cũng bị rơi xuống nước theo.

“Mẹ ta hét to kêu cứu, nhưng ba ta bơi quá xa nên không nghe thấy.”

Nhu Cẩn nói rồi buồn bã bật khóc: “Ta và mẹ đã bị nhấn chìm như thế đấy.”

“Sau khi chết đuối, ta và mẹ trở thành quỷ nước ở nơi này, mẹ ta rất tức giận nên không chịu đi đầu thai, mẹ ta hận ba ta, nói ba ta như cái chày gỗ, gọi thế nào cũng không quay đầu lại.”

Nhớ lại cảnh tượng chết đuối ngày trước, hai mắt lệ quỷ mẹ đỏ sọng.

Nó chết đã đành, đến con gái nó cũng bị chết theo.

Chồng nó chỉ bơi cách đó khoảng trăm mét, rõ ràng con gái của nó có cơ hội được cứu sống….

Nhưng cuối cùng vẫn mất mạng cùng nó!

“Ta không cam tâm, ta hận!” Lệ quỷ nghiến răng kèn kẹt, nói giọng khàn đặc: “Ta phải đi tìm chồng để giết chết hắn! Ta muốn hỏi xem đôi tai của hắn chỉ để trưng thôi sao?”

Túc Bảo: “…..”

Nhu Cẩn nói tiếp: “Do bị mắc kẹt trong bùn và vướng vào cây thủy sinh nên ba ta tìm hồi lâu vẫn không thấy hai mẹ con ta, ba tưởng ta và mẹ đã về nhà nên cũng đi về theo.”

“Sau đó ba ta dẫn người đi trục vớt nhưng không phát hiện ra hai mẹ con ta…..”

Túc Bảo chau mày: “Hai người đã hại chết chị Quân Nhi như nào?”

Lúc này, lệ quỷ mẹ vẫn tiếp giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi sự khống chế của quỷ đào hoa nên đành từ bỏ.

Nhu Cẩn nhìn mẹ nó một cái rồi mới kể lại chuyện mấy ngày hôm nay.

Hóa ra, Quân Nhi hoàn toàn không muốn tự sát, cô bé đó cãi nhau với mẹ của mình rồi ra bờ sông ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế đá ven sông.

“Vì thấy em ấy chỉ có một thân một mình nên ta và mẹ sáp tới gần, toan thu hút em ấy đi theo mình.”

“Sau đó ta nghe thấy Quân Nhi gọi điện với mẹ em ấy, dì kia tức giận hỏi em ấy đi đâu, em ấy bèn nói đang ở công viên bên sông.”

Nhu Cẩn hơi khựng lại rồi mím môi nói: “Mẹ của Quân Nhi rất tức giận, nói ‘giỏi nhỉ, giờ con còn đòi tự sát để uy hiếp mẹ hả? Đi ra sông cho ai nhìn? Có bản lĩnh thì con nhảy xuống sông luôn đi, đừng về nhà nữa!’….”

Túc Bảo nói: “Sau đó thì sao?”

Tô Nhất Trần, Mộc Quy Phàm, Tô Cẩm Ngọc và Tô Nhạc Phi đứng bên cạnh nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Túc Bảo lầm bầm lầu bầu một mình.

Thấy quỷ thì sợ, nhưng lúc không thấy được quỷ, không nghe được chuyện của quỷ lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Rốt cuộc quỷ nước đã nói gì với Túc Bảo….

Tô Cẩm Ngọc lẩm bẩm: “Đúng là sai lầm, lẽ ra ban nãy phải dẫn Tô Tử Du đi theo….”

Lúc này Nhu Cẩn nói tiếp: “Quân Nhi cùng trạc tuổi ta, ta hiểu tâm trạng của em ấy, Quân Nhi còn chưa kịp giải thích thì mẹ em ấy đã cúp điện thoại…Quân Nhi khóc rồi ngồi xổm bên bờ sông.”

Vốn dĩ lệ quỷ trẻ không muốn giết Quân Nhi, nhưng lệ quỷ mẹ dạy nó không được mềm lòng.

“Mẹ ta nói, con thông cảm cho người khác thì ai thông cảm cho hai chúng ta?”

Mẹ của Nhu Cẩn chỉ do dự một chốc rồi dứt khoát kéo Quân Nhi xuống nước.

Nhu Cẩn đấu tranh nội tâm nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản mẹ nó.

“Sau khi Quân Nhi chết được một ngày, mẹ em ấy mới tới tìm nhưng không tìm được. Buổi tối mẹ ta lại kéo thêm hai cô gái xuống nước.”

“Nghe tiếng hét ‘có người rơi xuống nước rồi’, mẹ của Quân Nhi vô cùng lo lắng.”

“Cậu thiếu niên đi ngang qua lúc ấy rất dũng cảm, khả năng bơi của cậu ấy rất tốt, hai cô gái kia chưa chìm sâu nên cậu thiếu niên đã cứu sống được hai cô gái.”

“Mẹ ta tức giận nên kêu ta nhập thân vào người Quân Nhi, làm bộ rơi xuống nước, rồi…..rồi kéo cậu thiếu niên kia….”

Nói tới đây, Nhu Cẩn cảm thấy tội lỗi nên không lên tiếng nữa.

Mẹ của Nhu Cẩn chẳng hề hối hận, nói: “Đáng lắm! Đi đâu chụp ảnh chẳng được, đằng này cứ khăng khăng đòi chụp bên bờ sông cơ!”

Túc Bảo tức giận nói: “Thế anh trai nhỏ thì sao? Anh ấy muốn cứu người thôi mà, anh ấy là người tốt!”

Mẹ Nhu Cẩn chẳng buồn quan tâm: “Thế thì đã sao, kiểu gì sau này chẳng chết, chi bằng chết sớm chút để giúp ta thỏa nguyện thành ác quỷ!”

Túc Bảo: “….”

Cô bé giận giữ bước lên túm cổ lệ quỷ rồi lắc mạnh: “Tỉnh táo lại đi! Mạng của dì quan trọng, mạng của người khác thì là cỏ rác ư?”

Tô Cẩm Ngọc: “?”

Đây chẳng phải lời cô mới nói hôm qua ư?

Lệ quỷ mẹ bị lắc đến độ sắp hồn bay phách tán, nó giãy giụa đạp Túc Bảo nhưng chưa đánh tới người cô bé thì ánh sáng đỏ tỏa ra từ sợi dây trên cổ tay cô bé đã khiến đòn đánh bị phản ngược lại.

Lệ quỷ chỉ cảm thấy nó đang đánh chính mình???

Không đánh thì bị Túc Bảo bóp ‘chết’, đánh thì chẳng khác nào tấn công chính mình, thế nào cũng không ổn, lệ quỷ mẹ nghĩ mà tức điên: “Dừng tay!”

Túc Bảo quyết chí không buông.

Cuối cùng, lệ quỷ mẹ bị Túc Bảo bóp thành sát khí rồi bị hút vào hồ lô linh hồn.

Quỷ đào hoa sững sờ, mẹ kiếp, nhóc con kia lợi hại vậy ư?

Túc Bảo cũng ngẩn người, lập tức nhìn hai tay trống trơn của mình, mím môi.

Tại sao lòng dạ người lớn lại phức tạp như vậy….

Sao họ luôn thích oán trách người khác?

Những đạo lý mà trẻ con còn hiểu được, tại sao người lớn lại không hiểu?

Túc Bảo bỗng thấy mờ mịt…..
Chương 178: Ánh mặt trời ít ỏi đến mấy cũng phải học cách thu nhặt nó

Quỷ đào hoa nhìn Nhu Cẩn, nói: “Mẹ ngươi bị trừng phạt đúng tội, nhưng ngươi vẫn có thể đầu thai kiếp khác, ngươi có đi không.”

Nhu Cẩn bỗng bật cười, lắc đầu: “Không đi, ta theo mẹ của ta.”

“Xấu xa đến mấy cũng là mẹ của ta…”

Nó cũng hại chết rất nhiều người, cũng đáng chết như mẹ của nó, vì vậy nó không đáng được tha thứ.

Nhất là khi hại chết Quân Nhi…

Mấy ngày nay, nhập thân vào cơ thể Quân Nhi để dụ người tới, Nhu Cẩn càng cảm thấy tội lỗi.

Nhu Cẩn xông về phía hồ lô linh hồn, bụp một tiếng hóa thành sát khí rồi bị hút vào hồ lô.

Hồ lô linh hồn nằm im lìm trên đất, một luồng ánh sáng đỏ thẫm vô cùng bắt mắt chậm rãi xẹt qua hồ lô.

Túc Bảo nhặt hồ lô lên, lau sạch sẽ, nhẹ nhàng chạm vào sợi dây đỏ trên cổ tay cô bé, hồ lô lập tức treo vào sợi dây.

Mộc Quy Phàm đi tới ẵm Túc Bảo lên, hỏi: “Túc Bảo sao vậy?”

Đây là lần đầu Túc Bảo tự mình bắt quỷ, tuy chỉ là lệ quỷ….Nhưng lẽ ra cô bé nên vui vẻ tự hào mới đúng.

Thực ra lần nào bắt quỷ xong, Túc Bảo cũng thấy lồng ngực như bị đè nén.

Cô bé kể lại lời của lệ quỷ trẻ ban nãy, khó hiểu hỏi: “Dì lệ quỷ tự rơi xuống nước nên chết, chị Nhu Cẩn cũng vì cứu mẹ mà bị sông nhấn chìm, vậy tại sao dì lệ quỷ lại trút oán hận lên người khác?”

“Chị Quân Nhi vô tội, còn bằng tuổi chị Nhu Cẩn, tại sao dì lệ quỷ không buông tha cho chị Quân Nhi?”

“Còn có mẹ của chị Quân Nhi nữa, mấy ngày nay dì ấy lo lắng tìm con gái, có thể thấy chị Quân Nhi rất quan trọng với dì ấy, vậy tại sao dì ấy lại nói ra những lời làm tổn thương chị Quân Nhi?”

Chị Quân Nhi chỉ nói đang ở bên hồ, chẳng ngờ dì kia lại nói ra lời lẽ độc ác, kêu chị Quân Nhi muốn chết thì dì ấy không cản, còn kêu chị Quân Nhi có bản lĩnh thì nhảy xuống sông đi….

“Chị Quân Nhi chết là do mẹ chị ấy không quan tâm, nhưng mẹ chị Quân Nhi lại đổ lỗi cho anh trai bên đội cứu hộ, tại sao lại như vậy?”

Túc Bảo hỏi một tràng.

Mộc Quy Phàm nhớ tới người phụ nữ không biết bơi nhưng năm lần bảy lượt đòi xuống nước làm mọi chuyện thêm rối.

Lúc thi thể Quân Nhi được vớt lên, bà ta không chịu chấp nhận hiện thực mà vừa đá vừa mắng đội cứu hộ hại chết con bà ta….

Mộc Quy Phàm ẵm Túc Bảo tới boong tàu, gió chiều mát lành trên sông thổi bay cảm giác nặng nề đang đè nén trong lồng ngực.

Lúc này anh mới nói: “Mẹ của Nhu Cẩn hận bản thân hại chết con gái, vốn dĩ có thể giặt chăn bằng máy, lại đi ra sông giặt, chẳng ngờ mất luôn hai mạng người.”

“Mẹ của Quân Nhi không ngờ lời nói độc miệng trong lúc nóng giận của mình lại hại chết con gái mình.”

“Hai bà mẹ đấy đều hối hận nhưng không thể thay đổi sự thật phũ phàng rằng mình đã vô tình hại chết con mình. Để vơi bớt sự tự trách trong lòng, họ điên cuồng đổ lỗi cho người khác.”

Đâu chỉ có mẹ của Nhu Cẩn và mẹ của Quân Nhi, các bậc cha mẹ ngày nay cũng đa phần như thế. Nếu bọn họ vô tình hại chết con mình vì sơ suất của bản thân, họ sẽ nghiêng về hướng đổ lỗi cho người khác.

Mộc Quy Phàm xoa đầu Túc Bảo, dịu giọng nói: “Vui lên con, hôm nay con lợi hại lắm!”

“Còn nữa, lần bắt quỷ này cũng có chút chuyện tốt đấy, chẳng phải cô bé Nhu Cẩn kia đã tỉnh ngộ rồi ư? Thế giới này vẫn luôn tồn tại mặt tốt mà.”

“Làm người không thể chỉ soi vào mặt xấu, dù ánh mặt trời có ít ỏi đến mấy, chúng ta cũng phải học cách thu nhặt ánh mặt trời….”

Giọng nói của Mộc Quy Phàm ấm áp, đáy mắt đong đầy sự dịu dàng chưa từng có, anh dùng cách của riêng mình để che chở Túc Bảo.

Túc Bảo nhoài người lên vai Mộc Quy Phàm, ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Dạ!”

Ba cô bé nói đúng, chỉ cần nghĩ tới chuyện tốt nhiều hơn là được rồi!

Khi đám người Mộc Quy Phàm về tới nhà, Túc Bảo đã ngủ vì quá mệt.

Tô Nhất Trần cũng cảm thấy mệt mỏi, vốn định mở máy tính làm việc theo thói quen, nhưng anh bỗng ngáp một cái, lập tức phát hiện ra mình hơi buồn ngủ.

Tô Nhất Trần hơi kinh ngạc, lúc này anh mới nhớ ra dạo gần đây anh thường đi ngủ sớm hơn.

Anh dứt khoát tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường. Vừa đặt lưng xuống giường, anh còn tưởng sẽ khó ngủ như trước đây, chẳng ngờ lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

**

Cú đêm Tô Cẩm Ngọc bắt đầu cuộc sống về đêm.

Túc Bảo đốt cho cô một chiếc điện thoại di động đời mới nhất, chiếc di động cực kỳ lợi hại, còn có thể lên mạng!!

Từ khi được ở bên Túc Bảo nhưng không được ra ngoài lượn lờ, Tô Cẩm Ngọc bắt đầu nghiện lướt Tiktok.

Thật đúng với câu nói----

Nửa đêm đặt di động xuống, lòng bỗng thấy hoang mang….

Lúc này Tô Cẩm Ngọc đang đọc truyện cười nhưng phải nhịn cười vì sợ Túc Bảo tỉnh giấc.

Cô bay ra ngoài, toan xuống lầu hoặc lên ngọn cây để lướt tiktok.

Vừa ngẩng đầu, Tô Cẩm Ngọc đã trông thấy Mộc Quy Phàm ngồi ở sofa lầu 1.

Cô lập tức tắt màn hình điện thoại, hoàn toàn không để ý tới hình ảnh vừa vụt qua trong đoạn video của Thượng Thanh Bắc….

Buổi tối, Túc Bảo sơn móng tay cho mọi người, bộ dụng cụ chăm sóc móng tay vẫn ở tầng một. Lúc này, Mộc Quy Phàm đang tẩy 'móng tay nghệ thuật' bằng nước tẩy sơn móng tay...

Tô Cẩm Ngọc chỉ thấy buồn cười, cậy Mộc Quy Phàm không nghe không thấy quỷ, cô cười ha ha một lúc mới vừa lòng thỏa ý bay ra ngoài nghịch điện thoại.

Mộc Quy Phàm: “…”

Anh liếc nhìn máy quay phim của Tô Tử Du trên sofa.

Hoàn toàn câm nín!!

Có điều vậy cũng tốt, hai người họ không định giao lưu gì với nhau.

Tô Cẩm Ngọc hiểu rõ cô phải đi đầu thai, mong muốn duy nhất của cô là Mộc Quy Phàm sẽ đối xử tốt với Túc Bảo, bây giờ cô đã yên tâm giao Túc Bảo cho Mộc Quy Phàm rồi.

Còn chuyện trước đây thì sao?

Ừm…Dù sao cô cũng chết rồi, còn so đo chấp nhặt làm gì.

Còn Mộc Quy Phàm, từ khi biết Tô Cẩm Ngọc sống trong hồ lô linh hồn của Túc Bảo, anh không nghĩ ngợi gì nhiều.

Ngày đấy, anh ở trong tình trạng không thể khống chế được nên không nhớ quá nhiều, Túc Bảo có thể chào đời cũng coi như một may mắn rồi.

Sự cố ngoài ý muốn đó, anh có lỗi với Tô Cẩm Ngọc. Bây giờ anh sẽ chăm sóc Túc Bảo chu đáo và quan tâm tới nhà họ Tô.

Những chuyện khác đều không quan trọng.

Trước mắt cứ vậy là tốt rồi, không nhất thiết phải khăng khăng đòi làm gì để bù đắp cho Tô Cẩm Ngọc cả.

Mộc Quy Phàm vừa toan cất máy quay phim đi thì chợt nghe thấy tiếng động phát ra từ di động của Tô Cẩm Ngọc.

[Túc Bảo - Cô bé nổi tiếng trên mạng - ngoảnh mặt làm thinh trước thi thể một cô gái.]

[Cô bé ngây thơ đơn thuần từng bật khóc chất vấn cư dân mạng có thực sự đơn giản như chúng ta tưởng không?]

Ta Mộc Quy Phàm bỗng khựng lại!

Tô Cẩm Ngọc đang lướt tiktok bên ngoài nghe mà tức phát điên, tiếc thay di động của cô chỉ có thể dùng xem, không thể bình luận.

“Đáng chết, tên chó thích cọ nhiệt tăng lưu lượng không có giới hạn này!” Tô Cẩm Ngọc chửi rầm trời.

Ánh mắt Mộc Quy Phàm lạnh như băng.

Lúc trước nhà họ Tô dùng biện pháp đanh thép để trừng trị những kẻ vu khống Túc Bảo, chẳng ngờ bây giờ vẫn có kẻ dám xuất đầu lộ diện?

Đáy mắt anh chất chứa sát khí….

Lúc này, Thượng Thanh Bắc đang biên tập video, tư liệu tốt như vậy, nếu không vắt kiệt giá trị thì gã chưa thể thu tay được.

“Chuỗi video hoàn chỉnh đã vượt quá 100 triệu lượt xem!” Thượng Thanh Bắc phấn chấn: “Kiếm được một triệu tệ một tháng có còn là giấc mơ không?!”

Gã như đã nhìn thấy mình bước lên đỉnh cao của cuộc đời, sống trong một ngôi nhà sang trọng và lái một chiếc xe hơi sang trọng ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK