Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 411: Thiếu gia nhà giàu hợm hĩnh

Khu vực giàu có của Thành phố J được chia thành bốn phần, thứ nhất là những hào môn thế gia yêu thích sự yên tĩnh, trầm lặng và sống tách biệt với thế giới, họ tập trung ở phía đông nam. Phong cảnh và môi trường ở đây rất tốt, trang viên nhà họ Tô cũng ở bên này.

Phía chính đông là một loại hào môn khác - gia đình Tư Diệc Nhiên hay khu quân sự của Mộc Quy Phàm, v.v. đều ở đây. Tất nhiên, biệt thự nhà họ Mộc- nơi Mộc Quy Phàm sinh sống trước đây nằm ở một hướng khác.

Những hào môn giàu có nhưng không có xuất thân quý tộc sẽ sống ở vịnh Ngọc Long, ngoài ra, đám nhà giàu mới nổi thích vung tiền qua cửa sổ đều sống ở hoa viên Thanh Sơn.

Hoa viên Thanh Sơn nghe có vẻ rất bình thường nhưng lại nổi tiếng là khu tập trung đám thiếu gia ăn chơi nhà giàu. Khu này nằm ở đầu kia của Công viên Thanh Sơn, diện tích rộng hơn Công viên Thanh Sơn.

Hầu hết các xe chạy về hướng hoa viên Thanh Sơn đều là xe sang như Maserati, Bugatti, Ferrari. Những chiếc xe sang này đều chạy quá tốc độ cho phép, dù sao bị phạt xe này thì còn có xe khác để lượn lờ, đám thiếu gia ăn chơi cũng chẳng lo gì mấy việc trừ điểm trên hệ thống.

Xe của Mộc Quy Phàm lao vào hoa viên Thanh Sơn, một chiếc Maserati lao vút qua xe anh, không chỉ vậy, tên thiếu gia ngồi trong xe mui trần còn huýt sáo và giơ ngón giữa hướng về phía chiếc xe địa hình của Mộc Quy Phàm.

Túc Bảo nhoài người trên cửa sổ xe tò mò hỏi: "Ba, chú ấy giơ ngón tay giữa lên là có ý gì?"

Cô bé bắt trước đưa ngón giữa lên.

Mộc Quy Phàm: “…”

Anh lạnh lùng nhìn chiếc Maserati trước mặt, nói: "Là ý xấu. Con gái đừng làm cử chỉ này, rất thô lỗ."

Túc Bảo nhanh chóng rút ngón tay lại, ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ..."

Mộc Quy Phàm đặt tay lên cần số, trầm giọng nói: “Ngồi yên nhé con yêu!”

Túc Bảo lập tức ép mình vào lưng ghế, Cố Tiểu Bát ‘miễn cưỡng đi theo’ còn chưa hiểu chuyện gì sắp xảy ra nên vẫn áp mặt vào cửa kính.

Tiểu Ngũ ở trong túi thú cưng hát: "Cảm giác như đang bay!!!~"

Cố Tiểu Bát: "..."

Cố Tiểu Bát khá cao nên dễ dàng dán mặt vào cửa sổ.

Túc Bảo cười nói: "Chị Tiểu Bát, từ giờ ba em sẽ tăng tốc, nhớ dán lưng vào ghế nha chị!"

"Nhìn em này, em đã dán chặt lưng vào mặt sau của ghế an toàn, phóng mạnh mấy cũng không văng ra được!"

Cố Tiểu Bát: "..."

Cô bé khịt mũi, nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Chị không sợ.”

Vừa nói, tay cô bé vừa lặng lẽ nắm chặt vào ghế an toàn.

Túc Bảo nhìn thấu nhưng không nói gì.

Tiểu Ngũ xấu xa nói: "Sợ sao? Sợ thì cứ việc nói ra, không nói ai mà biết được. Sợ có mất mặt gì đâu, nào, dũng cảm nói với em, em rất lợi hại đó chị."

Cố Tiểu Bát: "..."

Đột nhiên cô bé muốn nếm thử mùi vị của thịt vẹt.

Chiếc xe địa hình của Mộc Quy Phàm đang lái về phía hoa viên Thanh Sơn, trong xe có hai đứa trẻ nên Mộc Quy Phàm không quan tâm đến sự thách thức của chiếc Maserati.

Nhưng khi chiếc xe chuẩn bị vượt qua Maserati, chiếc Maserati bất ngờ chuyển làn và đột ngột vượt qua trước mặt Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm nheo mắt lại, kẻ không sợ chết như chủ nhân chiếc xe này mà anh gặp lần gần đây nhất cũng đã chết, đúng là kẻ ngu dốt thấy chết không sờn mà.

Anh không có đam mê theo đuổi xe sang, chiếc xe địa hình này cũng được sản xuất tại Trung Quốc, với sự cải tiến của chính anh, giá nhiều nhất cũng hơn một triệu tệ.

Chiếc Maserati có giá hàng chục triệu tệ nên chắc người trong xe kia coi thường chiếc xe có giá dưới một triệu của anh.

Mộc Quy Phàm lại chuyển làn, chiếc Maserati bám riết không tha, chạy mỗi lúc một hung hãn hơn, Mộc Quy Phàm đi ở làn bên trái thì chiếc Maserati chặn làn đường bên trái.

Khi Mộc Quy Phàm chuyển làn, chiếc Maserati cũng chuyển làn.

Quyết chí chặn trước xe của Mộc Quy Phàm!

Mộc Quy Phàm cười lạnh, khi Maserati lại chuyển làn để chặn anh, anh lập tức 'thoát hiểm khẩn cấp' và vượt qua Maserati.

Bộ vỏ xe địa hình được độ lại đặc biệt khi va chạm với chiếc Maserati, chiếc Maserati bị quẹt một vết dài kèm theo tiếng xèo xèo, thậm chí cửa xe còn bay luôn.

Chủ chiếc Maserati sợ hãi đến mức đồng tử co rút, vô thức bẻ lái, khiến chiếc xe mất lái lao về phía trước, quay vòng tròn trên đường.

Ngay khi chiếc xe sắp tông vào lan can và bay về phía sông Ung Giang, xe của Mộc Quy Phàm cũng 'mất kiểm soát' lao qua, hất đuôi khiến chiếc Maserati trở lại đường đua.

Chiếc Maserati phanh gấp và xe của Mộc Quy Phàm phóng đi, để lại cho chủ nhân chiếc Maserati một làn khói thải.

Tên thiếu gia ăn chơi lái chiếc Maserati bước xuống xe, hai chân nhũn ra, khuỵu xuống đất.

Anh ta sợ chết khiếp!

Suýt nữa hồn vía đã bay lên mây!

Chủ nhân chiếc xe địa hình đã thao tác như thế nào mà có thể chạy xe điêu luyện đến vậy?

Đừng nhìn lối chạy xe ngạo mạn của xe địa hình mà nhầm tưởng chủ xe đã vi phạm quy định giao thông, thực ra nhìn kỹ hơn mới thấy chủ nhân chiếc xe địa hình đang thử nghiệm các giới hạn trong phạm vi của luật lệ giao thông——

Không hề vi phạm luật giao thông!

Cho dù cảnh sát giao thông đến thì trong tình huống này, chủ nhân chiếc Maserati cũng phải chịu toàn bộ trách nhiệm, chủ chiếc xe địa hình sẽ không có vấn đề gì cả.

Ai cũng biết lái xe quá tốc độ, nhưng người có thể lái ở tốc độ cao lại điêu luyện như chủ nhân chiếc xe địa hình ban nãy mới là cao thủ thực sự.

Đám thiếu gia ăn chơi đi cùng với chủ chiếc Maserati đang la ó, huýt sáo và chế nhạo.

Chủ nhân chiếc xe Maserati dần tỉnh táo lại, chẳng mấy chốc, cảm giác xấu hổ bao trùm lấy anh ta, cửa chiếc xe hơi sang trọng trị giá chục triệu tệ của anh ta đã bị một chiếc xe trị giá dưới một triệu phá hỏng.

Anh ta nghiến răng nhìn chiếc Maserati rách nát của mình.

Bỏ đi thôi!

Anh ta đuối lý nên không thể yêu cầu bồi thường!

Tên thiếu gia ăn chơi gọi một chiếc xe khác, sau khi lên xe, anh ta vẫn không thôi tức tối. Từ xa nhìn thấy hai con chó đang băng qua đường, thay vì giảm tốc độ, anh ta lại đạp ga và tông thật mạnh vào một con chó khiến nó bị hất văng ra xa.

Con chó tội nghiệp bị đập mạnh xuống bên đường và chết ngay tại chỗ.

Con chó còn lại như hóa đá, nhanh chóng phản ứng, chạy đến bên người bạn đồng hành vừa bị giết, rên rỉ bất lực...

Khi tên thiếu gia ăn chơi trông thấy cảnh con chó bị giết và con chó kia lo lắng chạy vòng vòng bất lực rồi gục xuống cát bụi, lòng anh ta bỗng thấy dễ chịu hơn đôi chút, anh ta cười khẩy rồi đạp ga bỏ đi.

Trong mắt anh ta, chó chỉ là con kiến hôi để trút giận, con chó chết càng thảm thì anh ta càng vui….

Xe địa hình tiến vào hoa viên Thanh Sơn rồi dừng lại, Túc Bảo xuống xe, tò mò nhìn quanh xe.

Ban nãy, Mộc Quy Phàm chạy xe rất nhanh, quay vòng rất vui, tuy nhiên mức độ lắc lư nằm trong phạm vi an toàn mà trẻ em có thể chấp nhận nên Túc Bảo không biết nó mạnh đến mức nào.

Lúc này, nhìn thấy chiếc xe địa hình không chút xây xước, Túc Bảo mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không, lúc về kiểu gì cũng bị bà ngoại dùng tay không chém người!!!
Chương 412: Dấu vết từng bị quỷ bám thân

Mộc Quy Phàm nhấn chuông cửa, chẳng mấy chốc, một dì mặc trang phục giúp việc đi ra, mỉm cười lịch sự hỏi: “Xin hỏi mấy người là ai?”

Mộc Quy Phàm nhìn căn biệt thự sang trọng trước mặt và khung cảnh xung quanh, thản nhiên nói: “Tôi với bà Phạm là chỗ quen biết, cô nói cho bà ấy biết tôi họ Mộc.”

Hiện tại, anh là người duy nhất họ Mộc có địa vị ở Kinh Đô.

Mộc Quy Phàm tin rằng, nếu bà Phạm không ngốc, sau khi nghe thấy họ Mộc của anh, bà ta sẽ lập tức ra đón người.

Người giúp việc gật đầu nói: "Được, xin chờ một lát."

Sau khi nhìn thấy dì giúp việc rời đi, Túc Bảo hỏi: "Ba, ba có quen dì Phạm không?"

Mộc Quy Phàm nói: “Ba không biết bà ta.”

Túc Bảo khó hiểu: "Vậy tại sao ba lại nói ba và dì Phạm là chỗ quen biết?"

Mộc Quy Phàm không xấu hổ nói: “Chúng ta đều là con cháu Viêm Hoàng, đây còn không phải là chỗ quen biết sao?”

Túc Bảo há hốc miệng, con cháu của Viêm Hoàng thì bé biết, vừa hay mấy ngày trước anh cả mới dạy học cho chị Hân Hân,

Nhưng... con cháu của Viêm Hoàng có thể dùng để giải thích ai cũng là chỗ quen biết của nhau ư?

Hai mắt tiểu Túc Bảo sáng ngời, bé cảm giác như vừa học được một điều gì rất lợi hại nhưng không sao giải thích rõ ràng được ~

Cố Tiểu Bát đứng bên cạnh: "..."

Con cháu của Viêm Hoàng... Không chỉ là chỗ quen biết, mà còn là họ hàng cơ đấy?

Người này dám nói, người kia dám tin.

Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ xanh xao yếu đuối vội vàng bước ra, vì đang đi vội nên bà ta dừng lại ho dữ dội, khuôn mặt tái nhợt trong nháy mắt đỏ bừng.

"Ôi..xin lỗi...khụ khụ khụ..."

bà ta vừa nói vừa đưa tay ra làm động tác mời, càng vội bà ta càng ho dữ dội.

Một người phụ nữ khoảng ba - bốn mươi tuổi mà ho như một bà cụ bảy - tám mươi tuổi.

Mộc Quy Phàm lạnh giọng nói: “Không cần vội, cô ho xong trước đã.”

Quý bà: "……"

Túc Bảo không cảm thấy ba mình nói có gì không đúng, an ủi nói: "Ừm, dì Phạm, đừng lo lắng, ho từ từ thôi."

Quý bà: "……"

Theo quy trình thông thường thì nên hỏi ‘Cô ổn chứ?’, nhỉ?

Túc Bảo lặng lẽ nhìn dì Phạm trước mặt.

Trên đầu dì này có sát khí âm do ác quỷ lưu lại.

Nhưng không có ác quỷ trên người dì ấy.

Lạ thật……

Kỷ Trường nói: “Đây là sát khí do ác quỷ để lại, Túc Bảo, con có nhớ trước đây bà ta đã đến gặp Trần Thương Vũ không?”

Túc Bảo gật đầu.

Kỷ Trường tiếp tục, "Mặc dù Trần Thương Vũ độc ác, nhưng hắn thực sự là một đạo sĩ rất lợi hại, có lẽ ác quỷ gặp hắn nên đã bỏ chạy."

Túc Bảo bừng tỉnh ngộ, hóa ra là như vậy!

Cố Tiểu Bát im lặng nghe.

Hừ... Mấy lý thuyết thường thường này cô bé cũng hiểu, còn lâu cô bé mới ngưỡng mộ Túc Bảo vì có sư phụ dạy dỗ.

Sau khi ho xong, bà Phạm mời Mộc Quy Phàm, Túc Bảo và Cố Tiểu Bát đi vào.

"Anh tìm tôi có việc gì?" Phạm phu nhân hồ nghi, nhưng không khỏi liếc nhìn Mộc Quy Phàm.

Đương nhiên bà ta biết về nhà họ Mộc, kể từ khi nhà họ Mộc luôn miệng nói "Mộc chiến thần là cháu trai của nhà họ Mộc chúng ta" thì kết quả là, nhà họ Mộc đó đã bị Mộc chiến thần tát vào mặt, sau đó anh cũng đã trở nên nổi tiếng trong giới thượng lưu.

Bà Phạm không biết tại sao Mộc chiến thần lại đến gặp bà ta, trong giây lát bà ta cảm thấy hơi bất an.

Mộc Quy Phàm không lãng phí thời gian, hỏi thẳng: "Cô từng đến tìm Trần Thương Vũ phải không?"

Sắc mặt bà Phạm đột nhiên tái nhợt, bà ta ngã ngồi xuống ghế sô pha.

"Tôi… tôi..."

Mộc Quy Phàm bình tĩnh nói: “Cô không cần sợ hãi, tôi tới không phải để bắt cô.”

Bà Phạm nhất thời không nói nên lời.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng động, một chiếc Bugatti đậu trước biệt thự, sau đó là tiếng mở cửa.

Giọng một người đàn ông vang lên: "Xe này của ai? Chị dâu tôi đâu?"

Người đàn ông còn chưa thấy mặt đã thấy giọng nói tiếp: “Hừm, chị dâu của tôi cuối cùng cũng lộ rõ bản chất rồi! Chị ta chiếm đoạt tài sản của anh trai tôi không chịu nhả ra. Bây giờ sắp chết nên không nhịn được nữa mà đi dụ dỗ đàn ông rồi hả?”

"Có chuyện gì vậy? Tài sản của anh trai tôi không để lại cho tôi mà tính để lại cho tên gian phu khác hả?"

Một lúc sau, người đàn ông xuất hiện trước cửa phòng khách và đẩy cửa kính ngăn sang một bên.

Mộc Quy Phàm nhướn mày, hóa ra là ‘đứa cháu trai’ ban nãy.

Chính là anh chàng vừa lái chiếc Maserati!

Anh ta nhìn chằm chằm Mộc Quy Phàm, vừa rồi anh ta không nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe địa hình, nhưng anh ta nhận ra chiếc xe địa hình đậu ở cửa.

"Tôi đang nói sao đột nhiên có người dám gây sự với tôi. Chị dâu, chị định liên thủ với tên gian phu này để giết chết người em chồng này sao?"

"Chậc, đã có con với nhau rồi à, còn có hẳn hai đứa? Tính xem nào, anh trai tôi đã chết cách đây năm sáu năm, chị dâu, có phải sau khi anh trai tôi qua đời chị liền quan hệ với tên này không?"

Anh ta mắng gian phu các kiểu rồi ngồi xuống ghế sofa như đại gia, thậm chí còn gác chân trực tiếp lên bàn cà phê.

Bà Phạm tức giận đến mức lại ho dữ dội.

"Chú... ăn nói cho cẩn thận!" Bà Phạm thở hổn hển mắng.

Người đàn ông này là Phùng Bình- em chồng của bà Phạm.

Phùng Bình cười, nói với giọng điệu kỳ quái: "Chị dâu ngày thường luôn ra vẻ đứng đắn, nào ngờ sau lưng lại lẳng lơ thế này."

Mộc Quy Phàm cau mày và không thể nghe thêm nữa.

Anh vốn không nên can thiệp vào chuyện gia đình của người khác.

Nhưng bảo bối của anh đang ở đây.

Bảo bối của anh mới bốn tuổi, nói những lời này trước mặt bé chẳng phải sẽ làm tổn thương những mầm non tương lai của tổ quốc ư?

Tất nhiên, anh không thể khoanh tay đứng nhìn kẻ khác chà đạp tâm hồn ngây thơ của mầm non tương lai được.

Mộc Quy Phàm giơ chân đá Phùng Bình ra khỏi ghế sofa.

Phùng Bình ngã xuống đất, đốt sống lưng của anh ta kêu khực một tiếng, anh ta đau đớn trừng mắt giận dữ: "Mày!"

Mộc Quy Phàm bình tĩnh nói: “Cái gì, muốn ăn cơm tù à? Tôi có thể đưa anh vào mà không thu phí.”

Vừa nói, ánh mắt anh dần trở nên lạnh lùng: “Tôi không quan tâm đến tranh chấp của nhà anh, nhưng anh hãy giữ cái miệng cho sạch sẽ.”

"Nếu anh chọc giận tôi, đừng nói làm hỏng cửa xe, đến đầu anh tôi cũng dỡ khỏi người luôn đấy."

Phùng Bình: "..."

Không biết vì sao, anh ta vô thức rùng mình, phát hiện ra sự sợ hãi của mình, anh ta thẹn quá hóa giận mắng: "Loại chó nghèo lái một chiếc xe tồi tàn có giá dưới một triệu mà dám uy hiếp ông nội mày hả?"

"Mày hao tâm tổn trí dụ dỗ một góa phụ, làm chó chui gầm trại có thích không?" Phùng Bình mỉa mai nói: “Đã thế còn mang theo con gái đi xin ăn, mày sợ con gái mày không học được cách dụ dỗ đàn ông hả? Tao có một người bạn giàu thích thể loại như con gái mày, thế nào? Tao giúp mày đưa con gái mày tới đó nhé! Cha truyền con nối mà lại!”

Sắc mặt Mộc Quy Phàm lập tức tối sầm.

Phùng Bình không biết rằng tai họa sắp ập đến, thấy lời nói của mình kích thích Mộc Quy Phàm, anh ta cảm thấy vô cùng thành công nên cười to: "Ôi ôi, lại còn tức giận nữa cơ đấy, loại đàn ông bám váy góa phụ mà dám dọa tháo đầu tao xuống, đến đây làm thử xem nào!"

Mặt Phùng Bình lộ vẻ mỉa mai, anh ta vươn cổ sáp tới gần Mộc Quy Phàm...
Chương 413: Nếu tôi còn không đánh anh thì tôi đúng là người bất lịch sự

Mộc Quy Phàm lạnh lùng xoay cổ tay rồi dùng một tay ấn giữ đầu Phùng Bình.

Anh khinh thường nhìn Phùng Bình, khóe miệng nhếch lên: "Đã khích bác tới mức này rồi, nếu tôi còn không đánh anh thì tôi mới là người bất lịch sự."

Phùng Bình cười ha ha, vừa toan nói 'Mày cũng giỏi làm bộ ngàu đấy nhỉ'

Thì giây tiếp theo, tiếng rắc vang lên!

Đầu của Phùng Bình bị vặn chín mươi độ, cơ thể anh ta cứng đờ rồi ngã nhào, đập mạnh xuống sàn nhà!

Đôi mắt anh ta mở to.

Bà Phạm cũng tròn mắt ngỡ ngàng, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của bà ta càng thêm trắng bệch vì sợ hãi.

Khóe miệng bà Phạm run rẩy, "Anh, anh... anh thật sự..."

Anh thực sự đã giết chú ấy hả?

Bà Phạm không sao thốt lên được chữ giết kia.

Mộc Quy Phàm nhìn Phùng Bình đang co giật trên mặt đất, chậm rãi lấy khăn giấy ướt trên bàn ra, vừa lau tay vừa nói: “Yên tâm, tôi chỉ dỡ đầu anh ta chứ có giết chết anh ta đâu."

Bắp chân của bà Phạm mềm nhũn, dỡ đầu với giết chết có gì khác nhau không?

Phùng Bình cố gắng đứng dậy nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, tay chân nhất thời tê dại, hoàn toàn không có chút sức lực nào!

Giọng điệu của Mộc Quy Phàm lạnh lùng và vô tình như một tảng băng: “Chỉ có đốt sống cổ bị lệch, anh ta sẽ không chết, nhưng tôi không thể đảm bảo cái mạng của anh ta nếu anh ta tự vùng vẫy và động đậy."

Phùng Bình đang giãy giụa trên mặt đất bỗng cứng người vì sợ hãi!

Đốt sống cổ bị lệch!

Tháng trước, một người bạn của anh ta đã lái xe quá nhanh và tông vào trụ cầu, cổ anh bạn kia bị vẹo một góc kỳ lạ.

Sau đó, bệnh nhân được cứu nhưng liệt suốt đời, không thể tự chăm sóc bản thân, thậm chí không thể nói rõ ràng, chỉ có thể kêu u u ú ú.

Phùng Bình muốn khóc, anh ta không muốn bị liệt và tàn phế!

Anh ta bực bội nhìn chằm chằm vào Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm cười mỉa mai nhưng đáy mắt lại chẳng vương chút ý cười, anh lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, nếu để tôi nghe thêm một lời không hay về con gái tôi, lần sau sẽ vặn 180 độ.”

Phùng Bình toát mồ hôi lạnh, hắn chỉ cảm thấy lạnh buốt khi gió điều hòa thổi tới người.

Lúc này Túc Bảo mới hoàn hồn, trời ơi, ba bé tàn nhẫn quá ~

Nhưng bé không hề lo lắng hay sợ hãi, vì linh hồn của Phùng Bình không bay ra ngoài, điều đó có nghĩa là ba bé không giết chết ai cả.

Đúng như lời bà ngoại nói, ba bé tuyệt đối là người tốt, dù làm gì thì ba cũng có cái lý của ba.

Bé chỉ cần tin tưởng ba mình thôi!

Túc Bảo ngồi trên sô pha, thậm chí còn lấy một hộp sữa từ trong túi ra, vung chân uống một cách nhàn nhã.

Nhìn vẻ mặt vô cảm của Tiểu Bát, bé lấy thêm một hộp khác: "Này, chị Tiểu Bát, cho chị sữa Vượng Tử nè!"

Tiểu Ngũ lập tức nói: "Uống hộp sữa này và quên thằng nhỏ đang vẹo cổ kia đi!"

Cố Tiểu Bát: "..."

Con vẹt khó chịu vẫn không dừng lại, tiếp tục vươn cổ nói: "Học sinh lớp 3-6, bạn học Cố Tiểu Bát. Mẹ chị đang bưng hai bình sữa Vượng Tử cho chị! Ôi, mẹ yêu chị quá! Con yêu, đây là sữa Vượng Tử yêu thích của con! Mẹ ơi, con yêu mẹ ~~~"

Tiểu Ngũ đổi giọng Tiểu Bát và mẹ cô bé một cách hoàn hảo.

Cố Tiểu Bát: "..."

Bà Phạm: “Ơ…”

Phùng Bình tức giận nằm trên mặt đất, bây giờ không ai thèm để ý tới anh ta nữa sao?

Ai đó hãy gọi 120 cho anh ta với!

Nhưng, không ai để ý đến anh ta.

Mộc Quy Phàm hỏi: “Anh ta là em rể của cô thật sao?”

Ánh mắt bà Phạm hiện vẻ phức tạp, bà ta dần bình tĩnh lại, vừa ra hiệu cho người giúp việc gọi 120, bà ta vừa nói: “Từ nhỏ cơ thể chồng tôi đã yếu, năm ba tuổi chồng tôi được mẹ ruột cho đến nhà khác nuôi, sau này chồng tôi được mẹ chồng tôi đón về nuôi.”

Trước mặt Túc Bảo, bà Phạm không dám nói quá thẳng thắn.

Rốt cuộc thì chuyện này quá thực tế, quá máu lạnh, nói cho hay là giao cho người khác nuôi dưỡng, nhưng thực chất chỉ là vứt bỏ một đứa trẻ sắp chết vì bệnh tật mà thôi.

Bà ta sợ Túc Bảo phải nghe mấy lời không hay thì chốc nữa Mộc Quy Phàm sẽ vặn cổ bà ta 90 độ...

"Mẹ chồng và ba chồng tôi mãi không sinh được con. Sau khi đón chồng tôi về, họ nuôi anh ấy như con ruột. Chồng tôi lấy họ Phạm. Ba mẹ chồng tôi bán hết tài sản để chữa bệnh cho chồng tôi. Khi lớn lên, chồng tôi nỗ lực kiếm được rất nhiều tiền để báo hiếu cho ba mẹ chồng tôi”.

Mộc Quy Phàm gật đầu, hóa ra đây là lý do tại sao chồng bà Phạm họ Phạm, nhưng Phùng Bình lại họ Phùng.

Túc Bảo nghe được lời này, chỉ cảm thấy chú Phạm thật lợi hại, từ hai bàn tay trắng đi lên mà kiếm được nhiều tiền như vậy, thực lực gần ngang ngửa với cậu cả của bé rồi.

Bà Phạm tiếp tục nói: “Sau khi chồng tôi trở nên giàu có, mẹ ruột của anh ấy đã đến tận cửa và nói rằng bà không còn cách nào khác nên mới phải vứt anh ấy đi. Dù sao, nếu gia đình không có tiền chữa trị còn giữ anh ấy lại thì anh ấy sẽ chết vì bệnh tật. Thà vứt anh ấy đi, chưa biết chừng còn được đại gia nhặt về chữa trị.

Bà Phạm không bao giờ quên được khuôn mặt của bà mẹ ruột đó, bà cụ đã nói: "Nhìn xem, chẳng phải bệnh đã được chữa khỏi rồi đó sao?"

Nói như thể bà cụ mới là người có công lao vậy!

Bà cụ còn nói: “Nếu không nhờ mẹ vứt bỏ con, liệu con có được nhà họ Phàm đón về và sống tốt như bây giờ không?”

Điều kinh tởm hơn nữa là khi vứt bỏ đứa con, ba mẹ ruột của chồng bà Phạm cũng không nghèo lắm, họ cũng có nhà và xe. Nhưng, họ vẫn bỏ rơi chồng bà Phạm khi nghe tin việc điều trị sẽ tốn ít nhất một triệu tệ và có thể không thể chữa khỏi được.

Bà Phạm cười mỉa mai nói: “Mẹ ruột không nỡ chi tiền chữa trị cho con mình, nhưng ba mẹ nuôi lại sẵn lòng táng gia bại sản, bôn ba chạy vạy tìm cách chữa trị cho một đứa trẻ được đón về, cũng bởi vất vả cực nhọc như vậy nên thân thể ba mẹ nuôi của chồng tôi đã bị tổn thương rất nhiều khi còn trẻ…”

Túc Bảo chăm chú lắng nghe.

Bé đã phải chịu đựng nhiều khó khăn trong nhà họ Lâm khi còn nhỏ nên sớm hiểu được tình người nóng lạnh.

Bé thông minh và hiểu chuyện hơn một chút so với những đứa trẻ cùng tuổi...

Nếu một đứa trẻ bốn tuổi khác ngồi đây, có lẽ sẽ không biết người lớn đang nói gì, nhưng Túc Bảo lại đồng cảm với chú Phạm vì chú ấy bị chính mẹ ruột bỏ rơi.

Chắc hẳn chú ấy đã rất buồn khi bị vứt bỏ...

Bé cũng bị ba vứt bỏ năm ba tuổi - Đương nhiên, hiện tại bé biết Lâm Phong không phải ba mình, nhưng lúc đó bé cũng rất đau lòng...

"Sau đó thì sao?" Cố Tiểu Bát lạnh lùng nói, cô bé vốn rất ít khi chủ động xen vào.

Cô bé muốn biết quyết định cuối cùng của chú Phạm khi đứng giữa mẹ ruột và ba mẹ nuôi của chú ấy.

Chỉ cần chú Phạm cho ba mẹ ruột một xu thôi, Cố Tiểu Bát cũng thấy coi thường chú ấy.

Bà Phạm nói tiếp: “Ba chồng và mẹ chồng tôi là người tốt bụng nên không tiện nói gì. Chồng tôi dù sao cũng là con ruột của người khác nên họ cũng phải xem xét tình cảm của chồng tôi”.

"Nhưng chồng tôi đã dứt khoát yêu cầu bảo vệ đuổi ba mẹ ruột đi. Nhưng, ba mẹ ruột anh ấy không chịu bỏ cuộc, cứ ba ngày lại bắt đầu gây rối."

Ba chồng, mẹ chồng tôi vốn không khỏe, cộng thêm phải chịu đựng tình cảnh cứ như vậy suốt hai năm, mẹ chồng tôi qua đời vì bạo bệnh, ba chồng tôi có tình cảm sâu sắc với vợ nên mấy năm sau cũng qua đời.

Hai năm sau, chồng bà Phạm cũng chết vì bạo bệnh - căn bệnh mà ông Phạm mắc phải thuở bé thực ra không thể trị tận gốc. Thêm vào đó, ông Phạm tốn bao công sức gây dựng nên khối tài sản mấy tỷ tệ nên cuối cùng không thể trụ thêm được nữa.

Về phần bà Phạm, sức khỏe của bà ta cũng không tốt, bà ta chưa từng mang thai, nhà họ Phạm không có con nối dõi, đây chính điều bà ta không cam tâm nhất.

“Nhà họ Phùng đã làm xét nghiệm quan hệ cha con và dựa vào mối quan hệ là ba mẹ ruột của chồng tôi để đệ đơn kiện đòi một nửa tài sản thừa kế.”

Bà Phạm cười: “Nhưng khi còn sống chồng tôi không cho họ một xu thì lúc anh ấy mất đi, sao tôi có thể cho họ được!”

Bà Phạm chẳng có gì nhiều, chỉ tiền là không thiếu, cho dù phải bỏ ra 10 đến 20 triệu để kiện tụng, bà ta cũng không bao giờ chia cho nhà họ Phùng một xu tài sản thừa kế.

Túc Bảo nghi ngờ hỏi: "Vậy tại sao chú bị vặn cổ này lại có thể vào đây, hơn nữa chú ấy còn lái một chiếc xe cực kỳ đắt tiền?"

Trong mắt bà Phạm hiện lên một tia tuyệt vọng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK