"Anh trai, chị dâu, cháu, cha mẹ và bà của hắn, tất cả đều mất mạng."
"Sau khi người bệnh tâm thần đó bị khống chế đã được mang đến bệnh viện Đệ Tứ điều trị, được chẩn đoán là mắc bệnh hoang tưởng vô cùng nghiêm trọng, lúc đó anh ta vẫn luôn nói cả nhà anh trai mình không chết, vẫn đang ở bên cạnh anh ta, muốn cùng anh ta chém chết lũ chuột biến dị kia…"
"Có một hôm tôi trực ca đêm, bệnh nhân tâm thần kia đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, anh ta nhìn tôi cười rất quỷ dị, không biết vì sao tôi còn nghe được tiếng cười kì quái của những người khác, nhưng tôi lại không thấy ai cả…"
"Tôi bị dọa sợ rồi, vội vàng gọi nhân viên đến khống chế, đánh, bắt anh ta quay về phòng."
"Nhưng từ lần đó trở đi, mỗi lần chúng tôi trực ca đêm kiểu gì cũng sẽ thỉnh thoảng nghe được tiếng cười ma quái ở sau lưng…"
Tô Tử Du đọc đến đây không khỏi dừng lại, bây giờ cậu đang ở bệnh viện Đệ Tứ, luôn cảm thấy lạnh lưng.
Bên tai dường như cũng nghe được những tiếng cười quỷ dị kia, cậu không khỏi run rẩy.
Túc Bảo quay đầu nhìn vào trong bệnh viện một chút.
Hân Hân như đang nghe kể chuyện, hưng phấn giục: "Sau đó thì sao, anh ba anh đừng run nữa, tiếp tục đi!"
Tô Tử Du nuốt nước bọt, tiếp tục đọc.
"Đêm hôm đó, tôi vẫn như ngày thường đi trực ca đêm, lúc đang đi trên hành lang đột nhiên nghe thấy tiếng có thứ gì đó đang bị kéo trên mặt đất, quay đầu lại nhìn, không ngờ là người bệnh tâm thần kia, anh ta nhìn tôi cười rất quỷ dị."
"Anh ta cầm búa chạy về phía tôi, tôi muốn chạy nhưng bên tai toàn là tiếng cười quỷ quyệt kia, cả người tôi cứng đờ…"
"Không biết các đồng nghiệp tôi đến bằng cách nào, họ liên thủ với nhau muốn kiểm soát người bệnh tâm thần kia nhưng anh ta vô cùng hung ác, có hai người bị anh ta chém bị thương, mọi người không dám xông lên nữa, chỉ có thể lùi vào trong văn phòng đóng cửa lại."
"Bệnh nhân kia cầm búa đập vào cửa, cũng may cửa văn phòng làm bằng sắt, cửa sổ thủy tinh cũng làm bằng thủy tinh cường lực… Lúc đó bên ngoài cháy, tiếp sau đó, ác mộng bắt đầu…"
Tô Tử Du quét mắt nhìn mấy dòng chữ bên dưới, mồ hôi lạnh không ngừng chảy.
Hân Hân vừa sợ nhưng lại vừa muốn nghe tiếp, cô nhóc ôm cánh tay Túc Bảo thúc giục: "Sau đó thì sao, sau đó thì sao?"
Môi Tô Tử Du run rẩy.
"Cách cánh cửa sổ, tôi nhìn thấy người bệnh tâm thần kia đột nhiên giơ búa lên cứa cổ mình, từng chút từng chút một như đó không phải cổ mình. Anh ta vừa cứa cổ vừa nở nụ cười quỷ quái… Cho đến khi cổ anh ta bị cứa đứt cũng không dừng lại…"
Đọc đến đây Tô Tử Du bị dọa đến mức ném điện thoại sang cho anh mình.
Hân Hân nức nở ôm chặt lấy Túc Bảo: "Thật đáng sợ, vậy nên chúng ta vào đây không phải là cực kỳ mạo hiểm sao?"
Hân Hân chưa từng gặp quỷ nên tưởng rằng các anh đang chơi trò mạo hiểm, cố ý đến bệnh viện tâm thần bỏ hoang để kể chuyện khủng bố dọa người.
Cô bé không sợ, cô bé còn lâu mới sợ, không sợ chút nào!
Tô Hạnh Hân ôm lấy Túc Bảo, lập tức cảm thấy mình can đảm hơn nhiều.
"Sau đó thì sao, tiếp tục đi, anh ba đừng sợ!"
Tô Tử Chiến nhìn mấy dòng cuối cùng trên diễn đàn, lời ít ý nhiều tổng kết.
"Sau đó bệnh viện Đệ Tứ bị cháy lớn, mấy người bị thiêu chết, chủ blog kể lại chuyện này được cứu ra, đội cứu hỏa phát hiện lửa bắt nguồn từ dây điện bị chập."
Lời tự thuật của chủ blog kia đến đây là kết thúc, bên dưới có rất nhiều người nói anh ta nói dối hoặc sự thật còn đáng sợ hơn nhiều, cậu không tiếp tục đọc.
Tô Hạnh Hân ngơ ngác: "Không còn nữa sao?"
Tô Tử Chiến đưa điện thoại lại cho Tô Tử Du, bình tĩnh nói: "Hết rồi."
Chỉ cần cậu không để ai nhìn thấy mình bối rối thì cậu vẫn là anh cả bình tĩnh trầm ổn kia!
Vẻ mặt Hân Hân thất vọng, cô bé hừ một tiếng: "Chỉ có vậy?"
Túc Bảo đột nhiên lên tiếng: "Mọi người nghe xem, có tiếng động."
Mấy đứa nhỏ lập tức im lặng, cuối hành lang trong bệnh viện vắng vẻ dường như truyền đến tiếng cười quái dị mơ hồ.
Có tiếng cười ngây thơ của đứa nhỏ, giống như đang chơi một trò chơi gì đó rất thú vị vậy.
Có tiếng cười ha ha già nua, còn có cả tiếng cười mạnh mẽ của đàn ông độ tuổi trung niên và tiếng cười khẽ của phụ nữ trẻ.
Tô Tử Chiến cứng người, Tô Tử Du cảm thấy da đầu tê dại, tóc trên đỉnh đầu dựng ngược lên trời.
Hân Hân không hiểu gì: "Cái gì chứ, đâu có gì nha!"
Kỷ Trường buồn chán khoanh chân ngồi trên không trung, chống cằm nói: "Cô hồn dã quỷ mà thôi, Tiểu Túc Bảo, thu thập chúng hết đi."
Cô hồn dã quỷ phổ thông không cần phải chú ý đến nhưng mấy thứ có hại đến con người thì không thể không thu.
Túc Bảo: "Vâng ạ."
Cô bé chạy vào bên trong không chút nghĩ ngợi.
Hai anh em không được quan tâm: "!!!"
Tô Tử Du vội vàng đuổi theo: "Em gái, chờ anh chút…"
Hân Hân thấy Túc Bảo chạy thì cũng chạy theo: "Chờ anh chị chút!"
Tô Tử Chiến yên lặng một lát, hơi căng thẳng nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn quyết định đi theo sau!
Đi theo Túc Bảo vẫn tốt hơn ở đây cậy mạnh.
Tô Tử Chiến vừa nâng chân, Tô Tử Tích vẫn luôn yên lặng hỏi: "Người bệnh tâm thần gì? Anh ta thật sự giết chết người nhà mình sao?"
Tô Tử Chiến nhìn cậu một cái: "Em vẫn nên dành thời gian đến bệnh viện kiểm tra thử đi."
Nói xong cũng đi vào.
Lúc Tô Tử Du đọc bài biết kia Tô Tử Tích là người bình tĩnh nhất, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
Vốn cho rằng cậu dũng cảm nhất… Không ngờ là không phản ứng kịp.
Tô Tử Chiến nghĩ như vậy nhưng lại thấy Tô Tử Tích bước theo rất nhanh, giống như bản năng vậy.
Cậu chỉ cảm thấy thật kỳ lạ.
Cậu không biết rằng mấy ngày Tô Tử Tích đi Đào Hoa Túc đã bị dọa cho sợ rồi, mặc dù không kịp phản xạ theo nhưng chân lại phản ứng theo bản năng, gặp chuyện gì cứ đi theo em gái trước rồi tính tiếp…
Mấy đứa nhỏ đi vào trong tìm nơi vang lên tiếng cười, lên cầu thang đi đến tầng ba.
Chỗ trực ban của y tá đều bị phủ bụi, còn có một nửa cái ghế rách nát, phần dựa đã bị cháy rụi, chỉ còn lại khung ghế bị đốt cháy đen.
Tường và mặt đất đều bị đốt cháy đen, chắc là hiện trường vụ hỏa hoạn năm đó.
Tiếng cười vang lên từ sau bàn trực ban y tá đã bị một cây cột lớn chắn ngang.
"Hi hi ha ha…"
"Ha ha ha…"
Ba người anh không hẹn mà đều dính chặt lấy Túc Bảo.
Tô Tử Du: "Em gái, anh anh anh sợ, chúng ta vẫn nên đi về đi…"
Tô Tử Tích: "…"
Tô Tử Chiến lạnh mặt nói: "Nhát như chuột, nam tử hán đại trượng phu có thể dũng cảm hơn chút được không?"
Tô Tử Du lườm anh mình một cái.
Nếu anh trai đứng tránh xa em gái ba mươi centimet thì cậu sẽ tin!