Túc Bảo nhìn nửa viên kẹo trước mặt, bé không biết nên làm thế nào.
Cô bé thích kẹo, kẹo rất ngọt.
Nhưng bé không thích kẹo đã “vào miệng rồi”.
Nhưng mà, nhưng mà… chị đã rửa sạch, nếu không nhận thì có phải chị Hân Hân sẽ rất buồn không?
Mộc Quy Phàm nhíu mày nhìn đứa nhỏ, nhìn xem cô bé sẽ làm gì.
Chỉ thấy Túc Bảo đưa tay nhận kẹo…
Bé suy nghĩ một chút, sau đó nhân lúc Hân Hân không chú ý mà nhét lại vào miệng cô nhóc.
“Chị Hân Hân, chị ăn đi chị ăn đi!” Cô bé nói: “Đây là kẹo em cho chị nha, ba nói đồ đã đưa cho người khác rồi không thể lấy về được, như vậy là không lịch sự.”
Mộc Quy Phàm chỉ cảm thấy buồn cười.
Lần nào cũng lấy anh ra làm bia đỡ đạn nha…
Trong mắt bé cưng nhà mình, anh lợi hại đến mức nào?
Ánh mắt sâu như bầu trời sao của Mộc chiến thần đột nhiên lấp lánh ánh sáng.
Hân Hân vẫn còn muốn đưa kẹo cho Túc Bảo, Mộc Quy Phàm đúng lúc bế Túc Bảo lên tầng, vừa bế bé lên vừa nói: “Chuyện quỷ giả dối ba đã giúp con thu thập chứng cứ rồi.”
Đúng lúc này Tô Tử Chiến đi đến, cậu đứng trên tầng lạnh lùng nói: “Tô Hạnh Hân! Em làm xong bài chưa?”
Hân Hân nuốt nước bọt cái ực, nhanh chóng cắn nát viên kẹo, vẻ mặt cầu xin bước lên tầng.
Trong phòng Túc Bảo.
Túc Bảo tiếp tục lấy điện thoại của bà ngoại ra lướt video.
Buổi sáng bà cụ Tô còn nói để bé chơi một lúc rồi sẽ tịch thu lại, không ngờ điện thoại đã ở trong tay Túc Bảo nửa ngày.
“Những video này đều là cứu hộ chó mèo sao?” Tô Tử Du thính tai, cậu nghe thấy quỷ giả dối lập tức lại hỏi:
“Có liên quan đến quỷ sao?”
Túc Bảo nói hết những chuyện trong hai ngày hôm nay cho cậu ngh.
Tô Tử Du xem những video này thêm mấy lần nữa, cậu luôn cảm thấy cái nào cũng bất thường.
“Anh thấy những người này đều không phải người tốt!” Cậu nói.
Mộc Quy Phàm nói: “Mặc dù có người xấu nhưng cũng không thể vơ đũa cả nắm để nhận xét tất cả được.”
Lúc này Túc Bảo đã lướt đến một video mới.
“Hả? Là cái dì Bạch cho vay đi kìa.”
Tô Tử Du: “Bạch cho vay gì cơ…”
Mộc Quy Phàm buồn cười chỉnh sửa: “Là Bạch San San.”
Video này là video Bạch San San “cứu” chó săn ngày hôm qua.
Trong video, Bạch San San vô cùng lo lắng, không ngừng xin giúp đỡ.
Nó thật đáng thương! Ngài có thể giúp tôi một chút không… Giúp tôi đưa nó đến bệnh viện với!
Ai có thể giúp tôi một chút không, nó nặng quá tôi ôm không nổi…
Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, chú chó toàn thân bẩn thỉu đang sùi bọt mép.
Người xung quanh ghét bỏ và cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cầu xin.
Hai hình ảnh hoàn toàn trái ngược càng làm nổi bật lên sự lương thiện của cô gái kia.
Tô Tử Du nhìn dáng vẻ hoảng sợ khóc lóc của cô ta, nếu không biết từ trước thì cậu cũng nghĩ cô gái này đang thật sự lo lắng.
Lúc này, một tiếng cẩn thận vang lên…
Hình ảnh nhanh chóng thay đổi, Mộc Quy Phàm xuất hiện trong màn hình hai giây. Cũng vì hai giây này mà video này lập tức hot, lượt chia sẻ qua trăm vạn, trong bình luận đều là tiếng kêu a a a a a long trời lở đất.
Túc Bảo ồ lên một tiếng, bé chỉ vào video: “Ba, hình như có gì đó sai sai!”
Cô bé và chị Tiểu Bát đã nói từ trước, ban nãy ba có nói chuyện, nhưng bé và chị Tiểu Bát lại không thấy ai.
Mộc Quy Phàm nhíu mày: “Cô ta chỉnh sửa.”
Đúng là video đã được chỉnh sửa qua, Mộc Quy Phàm chỉ xuất hiện với câu nói “cẩn thận” kia, phía sau không còn gì.
Hình ảnh tiếp theo không được cố định, một bóng người mơ hồ bế một chú chó đến bệnh viện, bác sĩ nói không cứu được nữa.
Sau đó Bạch San San khóc lóc cả đường, cô ta tìm một cái cây, tự mình đào hố, đặt chú chó đã cứng đơ người xuống hố.
Phía sau cô ta từ đầu đến cuối đều có một người đàn ông không nói lời nào, chỉ quay đến eo.
Người kia vừa cao vừa gầy, mặc một chiếc quần tương tự Mộc Quy Phàm, đi giày da vô cùng quy củ… Lúc nào người đó cũng một tay đút túi, nhìn như tổng giám đốc bá đạo.
Tô Tử Du ngẩn người: “Dượng, dượng ở cùng với Bạch cho vay sao? Lại còn cùng cô ta đi chôn chó nữa?”
Không đúng, sao lại không giống lời em gái kể vậy? Chú chó săn kia rõ ràng là thú cưng được cứu chữa trong bệnh viện, sao lại chết rồi.
Túc Bảo nói: “Anh nhỏ, đây không phải ba nha! Chân ba đẹp hơn, eo của ba cũng đẹp hơn, chú trong video này quá gầy, áo somi lỏng lẻo, quần tây cũng rộng…”
Không hề giống ba của bé, ba của bé mặc đồ rất đẹp trai, chân vừa dài vừa mạnh mẽ, ai cũng không bắt chước được.
Tô Tử Du bừng tỉnh: “Bảo sao anh thấy là lạ… Hóa ra đây không phải dượng! Nhưng Bạch cho vay này rõ ràng đang cố ý lừa gạt người khác!”
Mộc Quy Phàm cười lạnh: “Không sai.”
Cọ độ hot mà cọ đến tận đầu anh?
Túc Bảo tức giận hừ một tiếng: “Dì Bạch cho vay thật đáng ghét.”
“Túc Bảo, đi, ba dẫn con đi bắt người.” Mộc Quy Phàm lắng nghe tiếng động rồi nhỏ giọng: “Chờ ăn cơm trưa xong rồi đi, đừng nói với bà ngoại là con đi bắt người, nói… đi mua kẹo.”
Ánh mắt Mộc Quy Phàm sáng lên.
Lúc nào cũng nói ra ngoài đi chơi sẽ bị bà cụ nghi ngờ.
Nhưng nếu nói đi mua kẹo, mặc dù bà cụ cằn nhằn nhưng sẽ không sao, nhất là khi bà ấy cũng biết vừa rồi Túc Bảo cho các anh chị kẹo.
Lí do này một sơ hở cũng không có.
Hai mắt Túc Bảo sáng lên, bé nhỏ giọng nói: “Vâng vâng!”
Tô Tử Du nói: “Nhưng lúc này đi đâu tìm bà đây…”
Đúng lúc này.
Bạch San San đang ở cạnh ông chủ Ngô Lương quay chụp video “cứu trợ” mèo hoang.
Video hôm qua được hơn một trăm ngàn chia sẻ, điều này cô ta hoàn toàn không ngờ được!
Hóa ra những lời nói khó nghe của Mộc Quy Phàm khiến cô ta rất khó chịu, nhưng sau khi trở về lặp đi lặp lại, nhìn khuôn mặt như tiên của Mộc Quy Phàm, dáng người cao ráo mạnh mẽ kia… Cô ta cảm thấy những lời kia của Mộc Quy Phàm không quá đáng chút nào.
Đẹp trai như vậy, mắng cô ta hai câu thì sao?
Bạch San San tua đi tua lại đoạn video có Mộc Quy Phàm mà ngây người, cuối cùng không cam tâm chỉnh sửa đoạn Mộc Quy Phàm nói “cẩn thận” vào.
Thế này giống như Mộc Quy Phàm đang quan tâm cô ta vậy.
Thỏa mãn tất cả mơ mộng của cô ta…
Ngô Lương nhìn ra cơ hội, hắn ta lập tức tìm một diễn viên 1m9 về diễn với Bạch San San.
Diễn viên này không cần nói gì, quay từ eo xuống, giả vờ làm người đàn ông rất đẹp trai trong video là được rồi.
“San San, cái video của cô bây giờ rất hot, càng ngày càng hot!” Ngô Lương kìm nén sự kích động nói: “Đúng lúc hôm nay có cứu hộ mèo hoang, cô phát sóng trực tiếp!”
“Còn nữa, tôi đọc dưới phần bình luận, video của cô có thể hot là vì có người đàn ông kia xuất hiện!” Ngô Lương nhớ mình cũng đã từng gặp Mộc Quy Phàm, người này không dễ chọc, nhưng có lẽ người như vậy sẽ không lướt video…
“Cho nên cô nhất định phải giữ lấy độ hot của anh ta, biết không?” Ngô Lương nói.
Video bây giờ nổi đều nhờ trai xinh gái đẹp, người đàn ông này quá xuất sắc, ngu hay gì mà không cọ, dù sao người ta cũng sẽ không biết.
Bạch San San cũng đang có ý này, cô ta nói: “Được!”
Bạch San San mở phát sóng trực tiếp, cười ngọt ngào nói: “Video hôm qua đã được chia sẻ hơn một trăm ngàn, tôi nằm mơ cũng không ngờ đến chuyện đột nhiên hot như vậy! Từ trước đến nay tôi thấy chó mèo hoang có thể cứu được sẽ cứu… Thật quá kinh ngạc! Cảm ơn mọi người!”
Cô ta nói xong lời dạo đầu, người xem trực tiếp cũng nhanh chóng lên hai vạn người.
Phải biết bình thường lúc Bạch San San phát trực tiếp cũng chỉ có hai ba mươi người!
Cô ta kích động đến mức run cả tay.
Cô ta vừa nhìn bình luận trong phát sóng trực tiếp vừa trả lời: “A, mọi người hỏi anh trai ngày hôm qua sao? Ha ha, các người thật biết đùa, sao mà toàn hỏi anh ấy vậy.”
Từ trên xuống dưới phần bình luận đều hỏi thăm Mộc Quy Phàm.
Đương nhiên Bạch San San biết video ngày hôm qua của mình có thể hot đều là vì Mộc Quy Phàm!
Hết cách rồi, người đàn ông kia đẹp trai đến mức nghịch thiên…
Đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua người có độ hot như Mộc Quy Phàm, sao cô ta có thể từ bỏ được? Không thể nào, bịa cũng phải bịa ra quan hệ cho bằng được.
Bạch San San ngọt ngào cười nói: “Hôm qua chúng tôi mới quen nhau, nhưng anh ấy là người rất tốt, anh ấy cùng tôi mang chú chó kia đến bệnh viện…”
Cô ta nói đến đây đột nhiên rất khó chịu, mắt đỏ lên: “Đáng tiếc không thể cứu được chú chó kia… Anh trai là người rất tốt, anh ấy cùng tôi đi chôn bé chó, tôi rất cảm ơn anh ấy…”
Khuôn mặt Bạch San San đỏ lên: “Sau khi tiễn tôi về nhà anh ấy lập tức rời đi, hình như anh ấy rất bận rộn, anh ấy để lại số điện thoại cho tôi, nói tôi gọi lúc nào cũng được, nhưng tôi nào dám gọi…”
Chương 426: Vlogger là người tốt, cả đời bình an
Bạch San San cọ độ hot ngày càng nổi tiếng, cô ta ngồi nói lung tung một lúc, theo kịch bản của cô ta, khán giả được bổ não một câu chuyện “Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi” vô cùng lãng mạn.
Cư dân mạng phấn khích đặt câu hỏi trên phát sóng trực tiếp.
Có phải anh ấy thích cô không? Chị gái nhỏ lương thiện như vậy, được người khác thích không phải là chuyện rất bình thường sao? Tôi đã xem hết tất cả video ngày trước của chị gái rồi, chị gái đúng là luôn cứu hộ chó mèo, thật là người tốt bụng lương thiện!
Bạch San San thấy trái tim như bùng nổ, mặt đỏ lên như làm ảo thuật, dái tai cũng hồng hồng, hoảng loạn nói:
“Ấy, không phải, mọi người đừng nói lung tung, tôi và anh trai kia mới chỉ gặp nhau một lần… Đừng nói mò~”
Nói chung, nếu một người dẫn chương trình nào đó đột nhiên trở nên nổi tiếng dựa trên một chủ đề nhất định, thì cô ta nên tiếp tục nói về chủ đề nóng hổi này trong khi phát sóng trực tiếp để thu hút người xem.
Theo lí mà nói, Bạch San San nên nói nhiều về Mộc Quy Phàm mới đúng.
Nhưng cô ta lại giả vờ cố ý đổi chủ đề, làm như mình vô cùng trong sạch, không giống bình thường.
“Được rồi, các bạn, tôi không nói chuyện với mọi người nữa! Livestream hôm nay của tôi vẫn giống ngày trước, chính là cứu hộ mèo hoang.”
“Chúng tôi đã nhận được điện thoại của những người dân nhiệt tình, nói ở góc vắng trong khu nhà này có một tổ mèo mới chào đời, hôm trước trời mưa to, mèo mẹ mang các bé mèo con đến đây trốn bên dưới, sau đó không thể mang chúng ra được nên rất lo lắng.”
“Cho nên hôm nay tôi và các bạn của mình muốn cứu đám mèo con này ra, hi vọng chúng nó không sao!”
Vẻ mặt Bạch San San vô cùng lo lắng, cô ta đi theo Ngô Lương và nhân viên chuyên môn đi bắt mèo vào bên trong kia bằng cửa hông.
Thật ra chỉ cần đi hai bước từ cửa chính là có thể vào trong, nhưng bọn họ lại không đi, cố ý đi qua nơi cỏ dại mọc rậm rạp, tỏ vẻ mình không dễ dàng.
Bạch San San đột nhiên nói: “A, các bạn! Tôi đã nghe được tiếng mèo kêu rồi, mau mau mau.”
Hình ảnh trở nên rung lắc, chỉ nghe thấy tiếng thở hồng hộc khi chạy của Bạch San San.
Cảnh tượng nhanh chóng thay đổi, khuôn mặt Bạch San San lại gần sát ống kính, cô ta la lên: “Các bạn, tôi mới xem qua với chuyên gia, con mèo ở phía dưới. Bên dưới là góc của mấy chân tường chụm lại, chúng tôi không thể đi xuống được, lần này phiền phức rồi…”
Bạch San San chuyển camera xuống dưới, quả nhiên có thể thấy mấy bé mèo con trong khe hẹp.
Khe hẹp này hơi dốc, chỗ trụng có nước đọng, không biết sâu hay cạn.
Hình như đám mèo con mới đầy tháng, cả người ướt sũng, mèo mẹ đang cố gắng mang chúng đứng trên nơi khá cao, đề phòng chúng rơi xuống nước.
Đám mèo con đứng không vững, chúng run rẩy ngẩng đầu kêu meo meo.
Vẻ mặt mèo mẹ vô cùng cảnh giác, nó nhìn chằm chằm những người đột nhiên xuất hiện, miệng không ngừng gầm gừ.
Bình luận trực tiếp nhanh chóng xuất hiện bình luận.
Thật đáng thương, mau cứu chúng đi!
Vlogger vất vả rồi!
Vừa rồi cô gái này để mặt gần ống kính như vậy nhưng không dùng ứng dụng hay filter, xinh đẹp tự nhiên đó!
Vlogger đúng là người đẹp tâm tốt, người tốt cả đời bình an!
Vlogger cẩn thận chút, đừng ngã nha!
Bạch San San ngại ngùng cười một tiếng nói: “Cảm ơn mọi người!”
Bên này, nhân viên bắt mèo nhìn ông chủ Ngô Lương một cái, dùng ánh mắt hỏi, bắt sao?
Bọn họ không muốn bắt mèo con, bắt về không những không thể rút máu mà còn phải nuôi, rất tốn tiền.
Hơn nữa mèo con rất ồn ào, ngày nào cũng kêu meo meo không ngừng, rất phiền!
Nhưng Ngô Lương lại gật đầu ra hiệu hắn ta bắt.
Mục đích của bọn họ hôm nay đã không phải là bắt mèo hoang nữa.
Mèo hoang nhiều như vậy, lúc nào cũng có thể bắt.
Bây giờ tài khoản của Bạch San San đang hot, lúc này càng phải tạo đà cho cô ta.
Không chỉ cứu đám mèo con này mà còn không thể dùng vợt để cứu, nhất định phải có người tự mình xuống dưới, tốt nhất là phải trầy da xước mặt mới được.
“Vậy để tôi xuống!”
Chỉ trao đổi một ánh mắt thôi nhân viên công tác đã hiểu, hắn ta lặng lẽ ném lồng bắt chuột sang một bên, sau đó thử chui xuống khe hẹp kia.
Nhưng hắn ta là một người đàn ông trưởng thành, cơ thể quá lớn, không thể đi xuống được.
Ngô Lương hơi gầy một chút cũng đã thử nhưng vẫn không thành công.
Ngược lại bọn họ còn dọa con mèo bên dưới, hố nước bên kia bị tác động nên rung lắc, có hai con mèo con bị rơi xuống nước, mèo mẹ vội vàng ngậm chúng lên.
Bạch San San vội la lên: “Hai người đừng xuống, không thể xuống được, sẽ dọa sợ mèo mất.”
Cô ta chuyển điện thoại quay bên dưới, quay được toàn bộ dáng vẻ đáng thương của mấy con mèo.
Đám mèo con run lẩy bẩy, mèo mẹ mơ màng luống cuống, nó gấp đến mức ngậm hết con này đến con khác, dùng móng ôm lấy đám mèo con.
Cảnh này chạm đến trái tim của cư dân mạng, người xem trực tiếp của Bạch San San cũng tăng vọt.
Bạch San San đưa điện thoại cho trợ lí rồi nói: “Vẫn là để tôi xuống đi, tôi khá nhỏ, có thể xuống được.”
Ngô Lương ở bên cạnh làm ra vẻ: “Đừng đừng đừng, cô đừng xuống dưới, địa hình bên dưới phức tạp, rất nguy hiểm!”
Nhân viên bắt mèo lập tức phối hợp: “Đúng vậy, đá ở dưới đáy rất nhọn, bị đâm phải sẽ không tốt!”
Trong mắt Bạch San San chỉ có mèo, vẻ mặt cô ta lo lắng: “Không sao, cho dù tôi bị thương thì sao chứ, cứu đám mèo quan trọng hơn!”
Cô ta vừa nói vừa đi xuống.
Thật ra khe hở kia cũng không nhỏ như vậy, nhưng không có khó khăn thì phải tạo ra, Ngô Lương tự mình cầm điện thoại, hắn ta âm thầm thay đổi ống kính, cố gắng quay khe hở kia vừa sâu vừa nhỏ.
Bạch San San cũng ra vẻ cố gắng, một lát sau đã sợ hãi hô lên một tiếng: “A…”
Ngô Lương lập tức nói: “Sao vậy sao vậy?”
Bạch San San lắc đầu: “Không sao, quần áo tôi bị rách…”
Cô ta lén lút dùng sức, chỉ nghe xoẹt một tiếng, quần áo bị đá “sượt” rách.
Bạch San San tiếp tục đi xuống dưới, không sợ nguy hiểm, mu bàn tay bị đá làm bị thương một mảng, mắt cũng bị cát rơi vào, dù sao vô cùng khó khăn mới có thể xuống được đáy khe hở.
Mèo mẹ: “…”
Bình thường nó chỉ cần nhảy một cái là có thể bay người lên trên, từ khi nào nơi này thành dốc đứng khó đi thế này?
Không biết còn tưởng đây là vực sâu vạn trượng đấy.
Bạch San San lau mồ hôi, nở một nụ cười dịu dàng: “Mèo nhỏ, em đừng sợ, chị đến cứu con em nha, được không…”
Cô ta nói rồi vươn tay…
Mèo mẹ gầm lên một tiếng, miệng phát ra tiếng gừ cảnh cáo, che chở đám mèo con lùi về sau.
Bạch San San nghĩ rằng con mèo thấy cô ta hiền lành như vậy thì sẽ chủ động cầu xin cô ta cứu con của nó.
Nhưng không biết con mèo này bị làm sao mà lại hung dữ lùi lại, đúng là bó tay rồi.
Bạch San San chưa từ bỏ ý định, cô ta tiến lên phía trước một bước nữa: “Em đừng sợ, lại đây, chị mang các em về nhà…”
Mèo mẹ vừa gầm nhẹ vừa lùi lại, đám mèo con sắp bị ép rơi xuống nước.
Bạch San San làm như không nhìn thấy, tự biên tự diễn: “A a a, đừng lùi về sau nữa, nguy hiểm nha!”
Cô ta vừa nói vừa tiến về phía trước, giờ thì hay rồi, tất cả mèo con đều rơi xuống hố nước, từng con thảm thiết kêu cứu, giãy dụa trong nước.
Trong giây phút nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc này.
Một con mèo hoa đột nhiên từ bên trên lao xuống, cũng không biết nó đến từ đâu, chỉ mấy bước đã nhảy vào được khe hở, một phát giẫm lên trán Bạch San San!
Bạch San San giật mình, vô thức muốn trốn, kết quả đầu cô ta đập mạnh vào phần chân tường nhô ra cộp một cái…
Cách màn hình, cư dân mạng xem trực tiếp còn cảm thấy đau…