Tô Cẩm Ngọc sửng sốt, sau đó bật cười ha ha.
Cô véo chiếc mũi nhỏ của Túc Bảo, nói: "Chỉ có con thông minh thôi!"
Túc Bảo chống nạnh, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên ạ!"
Tô Nhất Trần cong môi, mấy anh em nhà họ Tô nhìn Tô Cẩm Ngọc và Túc Bảo bằng ánh mắt cưng nựng.
Túc Bảo cầm một nắm que tôm Thổ Nhĩ Kỳ rồi nhét vào trong miệng Tô Cẩm Ngọc: "Mẹ, ăn đi!"
Tô Cẩm Ngọc: “Mẹ không ăn được bằng cách này đâu… Ồ!”
Cô ăn được nè!
Hóa ra que tôm mà Túc Bảo cầm vào sẽ tự động biến hóa huyền ảo, nhờ vậy cô có thể trực tiếp ăn.
“Ngon quá!” Hai mắt Tô Cẩm Ngọc sáng lấp lánh.
Túc Bảo lại lấy một cái bánh kem nhỏ nhét vào miệng Tô Cẩm Ngọc, nói: "Mẹ, ăn cái này đi ạ!"
Chưa đợi Tô Cẩm Ngọc ăn xong, cô bé đã múc một thìa đậu phộng lên, nói: "A... Mẹ ơi, há miệng ra nào!"
Sau khi đút đậu phộng cho Tô Cẩm Ngọc xong, Túc Bảo lại cầm trái cây trên tay.
Nhồi, nhét, cái gì cũng nhét vào miệng mẹ bé!
Tô Cẩm Ngọc: “Khụ khụ khụ…”
Thấy Tô Cẩm Ngọc bị sặc, Túc Bảo vội bưng ly rượu lên, nói: "Mẹ uống đi nè!”
Tô Cẩm Ngọc suýt chút nữa đã nghẹn chết, khó khăn lắm mới nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống, nói: “Túc Bảo, con…”
Chỉ thấy Túc Bảo nghiêng đầu, dựa vào lòng Tô Nhất Trần rồi ngủ khò khò.
Vẫn là kiểu ngủ gật như mọi lần, bàn tay nhỏ mềm mại của Túc Bảo vẫn cầm ly rượu.
Tô Cẩm Ngọc "..."
Tô Nhất Trần bất đắc dĩ nhìn Túc Bảo rồi đặt cô bé nằm thẳng xuống.
Hôm nay Tô Nhất Trần mặc áo phông ngắn và áo sơ mi khoác ngoài, anh cởi áo ra đắp cho Túc Bảo.
Tô Nhạc Phi lo lắng hỏi: “Ngủ như vậy có sao không? Ban đêm có sương đấy!”
Tô Tử Lâm lặng lẽ đổ hết quà vặt trong giỏ tre ra rồi đặt giỏ tre lên đầu Túc Bảo.
Giỏ tre là loại dẹt, vì phải đựng rất nhiều đồ ăn vặt nên Tô Lạc đã chọn chiếc lớn nhất.
Gọi là cái thúng tre thì đúng hơn!!
Thúng tre giống như một chiếc ô che khuất đầu Túc Bảo.
“Như này là ổn rồi!” Tô Tử Lâm nói.
Mọi người "..."
Tô Tử Lâm: "Có gì không ổn à?"
Tô Cẩm Ngọc liếc nhìn Túc Bảo bị thúng tre che đầu, khóe miệng khẽ giật.
“Anh hai, ít ra cũng phải lấy cái gì thích hợp để che hơn chứ!”
Tô Tử Lâm: “Ơ…”
Tô Nhạc Phi đưa luôn chiếc dép lê tới: “Cầm cái này đi em!”
Mấy anh em lập tức trợn mắt: "Đi sang một bên!"
Tô Cẩm Ngọc cười đến độ cơ mặt cứng đờ, nói: “Anh năm, anh còn nghĩ thêm được cách gì vô tình hại trẻ con nữa không? Cái dép của anh mà rớt trúng mặt Túc Bảo thì phải làm sao? Phải ngửi mùi chân thối của anh hả?”
Tô Nhạc Phi gượng gạo đáp: “Chân anh có hôi đâu…”
Tô Nhất Trần duỗi một chân ra, để Túc Bảo dựa vào người anh rồi đặt thúng tre lên chân anh.
“Tạm thời như này đi! Lát nữa chúng ta về phòng thì anh ôm con bé xuống lầu!”
Tô Cẩm Ngọc gật đầu, hít một hơi rồi thở dài: “Ôi, rượu vẫn thơm quá!”
Túc Bảo ngủ không ngoan lắm, chiếc thúng tre bị bé đẩy qua một bên, Tô Nhất Trần bèn bế bé lên.
Một lát sau, Tô Ý Thâm duỗi tay đón Túc Bảo từ lòng Tô Nhất Trần.
Lát sau, lại đến Tô Tử Lâm đưa tay đón Túc Bảo vào lòng.
Mấy người cậu thay phiên nhau bế Túc Bảo một cách cẩn thận, không ai nỡ đi xuống lầu. Đến khi uống hết vò rượu, mọi người vẫn còn muốn ngồi lại trên mái nhà.
Họ nỡ lòng nào tạm biệt Tô Cẩm Ngọc nhanh như vậy?
Chỉ hận đêm không đủ dài, chỉ mong mặt trăng có thể treo trên bầu trời lâu hơn một chút...
Cuối cùng, sau khi uống xong rượu và ăn hết quà vặt, mấy anh em vẫn nằm thành hàng trên mái nhà, cùng nhau trò chuyện.
Dù đêm mai có ngàn vì tinh tú trên bầu trời cũng không bằng ánh sao thưa thớt đêm nay, ngày sau họ sẽ không bao giờ có thể gặp lại Tô Cẩm Ngọc nữa….
Trong góc tối của cầu thang, một bóng người cao gầy đang đứng tựa người.
Mộc Quy Phàm lặng lẽ đứng nhìn.
Hai mắt cô gái kia đang cong như vầng trăng khuyết, mặt mày rạng rỡ khi kể về thời thơ ấu của cô.
Rõ ràng là một gương mặt dịu dàng và nữ tính, nhưng trong mắt cô lại luôn hiện lên vẻ tinh nghịch.
Hóa ra, tính cách của Túc Bảo gần như được di truyền từ Tô Cẩm Ngọc.
Đối với Mộc Quy Phàm, khi trước Tô Cẩm Ngọc chỉ là một cô gái xinh đẹp trong tấm ảnh, chỉ là mẹ của con gái anh.
Bây giờ, cô ‘sống’ lại trong đôi mắt anh, cũng khiến anh nhớ kỹ cô.
Thật tốt.
Mộc Quy Phàm liếc nhìn Túc Bảo đang ngủ vì say rượu, từ bỏ ý định đi tới ôm cô bé về phòng. Anh không muốn quấy rầy cuộc hội ngộ của mấy anh em nhà họ Tô, chỉ lặng lẽ quay người rời đi.
Khi trời dần sáng, mọi người bất giác chìm vào giấc ngủ. Túc Bảo đang rúc trong lòng Tô Nhất Thâm trở mình, dang rộng tay chân và kêu gừ gừ như một chú heo con.
Chiếc thúng tre trượt khỏi chân Tô Nhất Trần, xoay tròn và che đầu Túc Bảo.
Khi vừa xuất hiện một vệt trắng bụng cá trên bầu trời, bà cụ Tô đã tỉnh dậy.
“Ôi, già rồi nên ngủ không được nhiều nữa!”
Bà cụ Tô nhìn ông cụ Tô đang ngủ say như chết, lẩm bẩm một câu rồi nhân cơ hội dùng chân đá ông cụ.
Ông cụ Tô trở mình, ngủ tiếp.
Giờ giấc ngủ của ông cụ luôn rất đều đặn, cứ 10h tối là ông lên giường nằm, sau đó có thể chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Khi đồng hồ báo thức reo lúc 6h30 sáng, ông cụ sẽ tỉnh dậy luôn, không bao giờ nằm nán thêm một hai phút.
Bà cụ Tô nhìn thời gian, mới có sáu giờ, vẫn còn sớm.
Bà đứng dậy thay quần áo, theo thói quen đến phòng Túc Bảo trước, lặng lẽ mở cửa nhìn vào.
Bình thường lúc này bà sẽ kiểm tra xem cô bé có đạp chăn ra không, sợ bé bị lạnh vào buổi sáng vì trong phòng bật điều hòa từ đêm.
Không cần biết Túc Bảo có lạnh thật không, bà cụ Tô luôn cho rằng cô bé sẽ bị lạnh…
Kết quả vừa đưa mắt nhìn vào phòng, bà cụ Tô đã phát hiện ra Túc Bảo đã biến mất!
Tim bà cụ Tô đập thình thịch, bà hoảng hốt: “Túc Bảo mất tích rồi??”
Bà vội vàng đi mở cửa phòng Hân Hân.
Hân Hân cũng đang ngủ say, nhưng Túc Bảo không có ở đây.
Lẽ nào Túc Bảo đến phòng Tô Tử Du hoặc Tô Tử Tích?
Bà cụ Tô lại lục soát phòng mấy đứa trẻ nhưng vẫn không thấy bóng dáng Túc Bảo đâu!
Bà vội vã đi tìm Tô Nhất Trần, được lắm, Tô Nhất Trần cũng biến mất không còn tăm tích!
Bà cụ Tô đi kiểm tra tất cả các phòng, mọi người… đều biến mất rồi ư?
Lúc này, bà cụ Tô vô cùng hoang mang.
Bà quay lại phòng ngủ của mình, lo lắng lay mạnh người ông cụ Tô: “Dậy mau, dậy mau!”
Ông cụ Tô đã ngủ thì sấm sét đánh cũng chẳng biết gì. Bà cụ Tô giật chăn ra nhưng ông vẫn không tỉnh lại.
Bà cụ Tô tức giận hét lên: "Ngủ, ngủ, ngủ, chỉ biết ngủ thôi! Ông có biết Túc Bảo mất tích rồi không?"
Chẳng ngờ, ông cụ Tô bỗng mở choàng hai mắt, ngồi bật dậy: "Cái gì?! Túc Bảo mất tích ư?!"
Bà cụ Tô "..."
Bà vừa vội vàng tìm Túc Bảo trong mọi ngóc ngách của căn nhà, vừa luôn miệng chửi mắng.
Trong phòng đọc sách, không có Túc Bảo.
Trong phòng khách, cũng không thấy cô bé đâu.
Phòng xem phim ở tầng 4, không có Túc Bảo.
Trên bàn bida hay dưới gầm bàn cũng không thấy Túc Bảo.
Tầng thượng lầu 5 không có, nhà kính không có…
Chờ chút!
Bà cụ Tô ngẩng phắt đầu lên, kết quả trông thấy năm - sáu bóng người nằm la liệt trên mái nhà.
Người nhỏ nhất trong đám kia chẳng phải Túc Bảo đó sao?
Có một chiếc giỏ tre đang che đầu Túc Bảo…..
Bà cụ Tô nổi trận lôi đình, không ngờ mấy đứa con của bà lại đưa một đứa bé lên tầng thượng ngủ qua đêm?
Thay vì che cho Túc Bảo bằng quần áo hoặc chăn bông, mấy người này lại che bằng một chiếc giỏ tre— Còn úp trên đầu? !
Đêm có sương mù, nếu bị cảm, sốt thì phải làm sao?
Lỡ lật người một cái vô tình trượt qua khe hở trên lan can mái nhà thì phải làm sao?
Trẻ con không hiểu chuyện, lẽ nào người lớn cũng không hiểu ư??
Bà cụ Tô tức giận đến độ bộc phát sức mạnh tiềm tàng trong người.
Ông cụ Tô vừa bước lên đã trông thấy vợ mình đang trèo thoăn thoắt lên bậc thang như một con khỉ già, chỉ vài bước đã nhanh chóng leo lên nhà kính trên tầng thượng.
Đây, đây, đây, đây là bà vợ già bị liệt quanh năm, gần đây mới đứng dậy được đó ư?
Chương 281: Năm người cậu bị run tay
Bà cụ Tô trèo lên tầng thượng, nhìn về phía Túc Bảo.
Chiếc thúng tre tương đối lớn, Túc Bảo nằm ngửa, một bên thúng tre che đầu bé, một bên tựa vào bụng bé.
Cô bé vừa lật người, chân co lại làm cả người chui tọt vào cái thúng tre.
Bà cụ Tô cẩn thận mở thúng tre, đau lòng sờ lên trán Túc Bảo để chắc chắn rằng cô bé không bị sốt rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Tô Nhất Trần đã tỉnh, ngồi dậy, day tay vào ấn đường, nói: “Mẹ à?”
Anh nhìn xung quanh, phát hiện Tô Cẩm Ngọc đã biến mất.
Trời sáng nên cô đã bay vào hồ lô linh hồn.
Tô Nhạc Phi bò dậy, hoảng loạn nhìn xung quanh, nói: “Mẹ đến rồi à? Mau đi thôi!”
Bà cụ Tô lập tức cho đầu của Tô Nhạc Phi ăn một cái đập tràn đầy tình mẫu tử.
Cậu năm tức thì ôm đầu.
Mấy người khác cũng choàng tỉnh. Nhìn thấy bà cụ Tô đang đứng trước mặt với khí thế hùng hổ, mọi người đều sửng sốt.
Sau đó đồng thanh hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại lên được đây?”
Một bà cụ leo được cầu thang cao như vậy có hợp lý không?
Bà cụ Tô giận quá hóa cười: “Các con còn không biết xấu hổ mà mở miệng hỏi à? Túc Bảo mới mấy tuổi mà các con dám đưa con bé lên tầng thượng ngủ qua đêm hả?”
Túc Bảo bị tiếng nói của bà cụ Tô đánh thức, nhưng còn chưa tỉnh hẳn.
Bây giờ mới hơn 6h sáng, ngày thường bé luôn say giấc vào giờ này nên bây giờ đầu óc vẫn mơ màng.
Cô bé duỗi hai tay nhỏ ra, nói giọng non nớt: “Cạn ly!!”
“Cậu cả, Túc Bảo muốn uống thêm một ly!”
Dứt lời, Túc Bảo ngơ ngác nhìn bà cụ Tô trước mặt, ơ, bà ngoại cũng đến rồi à?
Cục bột nhỏ cọ vào ngực bà cụ Tô, khe khẽ lẩm bẩm rồi ngủ thiếp đi.
Bà cụ Tô cúi đầu, mặt bà không hiện rõ cảm xúc nhưng dường như bà đang ấp ủ một ‘chiêu hiểm’.
Năm người cậu: “…”
Tô Nhạc Phi rón rén xách đôi dép lê rồi chuồn trước tiên.
Cậu cả mặt không đổi sắc, điềm nhiên như không đứng dậy, toan theo sát cậu năm.
Bà cụ Tô cất giọng âm u: “Đứng - lại - hết- cho- mẹ!”
Năm người cậu của Túc Bảo: “…”
Mười phút sau.
Túc Bảo được bế về phòng, nằm trên chiếc giường nhỏ êm ái của bé.
Năm người cậu của bé thì cúi đầu đứng thành hàng trước cửa.
Bà cụ Tô bước ra khỏi phòng Túc Bảo, nhẹ nhàng đóng cửa lại, chắp tay sau lưng đứng nhìn mấy đứa con trai luôn khiến bà phải nhọc lòng.
“Ai đầu têu chuyện này?” Bà cụ Tô hỏi.
Bốn người còn lại nhất loạt nhìn về phía Tô Nhất Trần.
Lão đại phải gánh giúp tội - Tô Nhất Trần: “….”
Hình như người đầu tiên Ngọc Nhi rủ đi chơi là lão tứ mà nhỉ?
Tô Nhất Trần ho khan, nói: “Mẹ, mẹ nghe con giải thích…”
Bà cụ Tô trừng mắt: “Mẹ không nghe!”
Tô Nhất Trần: “….”
Phụ nữ ở bất cứ độ tuổi nào cũng không thèm nói lý lẽ, nhưng Tô Nhất Trần anh lại không thể phản bác lại.
Cuối cùng, năm anh em Tô Nhất Trần bị bắt thực hiện một ngàn cái chống đẩy.
Khi tỉnh dậy, Túc Bảo sững sờ khi trông thấy năm người cậu của bé đang nằm liệt trên thảm cỏ ngoài cửa như cá chết.
Bé nắm lấy lan can ban công tầng hai, vẫy tay chào: “Cậu cả, cậu hai, cậu tư, cậu năm, cậu út ơi ~ Các cậu đang làm gì thế ạ?”
Về mặt lý thuyết, thực hiện một ngàn cái chống đẩy phải mất một giờ, nhưng các cậu của Túc Bảo đã thực hiện cách quãng nên mất hai giờ đồng hồ.
Cả đời này họ đã có bóng đen tâm lý với mấy loại vận động gì đó rồi.
Nhìn Túc Bảo vẫy tay chào mà các cậu của bé chẳng còn sức nhấc cánh tay lên.
Tiểu Ngũ đứng ở lan can ban công, lắc lắc cổ đếm: "Chín trăm chín mươi tám, chín trăm chín mươi chín, tám trăm! Tám trăm lẻ một, tám trăm lẻ hai..."
Các cậu của Túc Bảo: “…”
Túc Bảo xỏ giày chạy xuống chỗ các cậu đang nằm liệt.
Tô Nhất Trần gắng gượng cong môi cười: “Túc Bảo, sao dậy sớm thế con?”
Túc Bảo nhìn bầu trời, nói: "Muộn rồi mà, nắng chiếu vào mông rồi cậu cả ơi, các cậu đang tập thể dục ạ?"
Tô Lạc nhìn trời, đến một ngón tay cũng không muốn cử động, nói: "Còn không phải sao…. Tập cường độ cao để giảm béo mà."
Tô Nhạc Phi nhặt quần áo lên lau mặt: “Cơ bụng tám múi rõ hơn rồi này.”
Tô Ý Thâm: “Chắc vài ngày tới cậu không làm phẫu thuật được rồi!”
May sao, anh dồn ngày nghỉ phép trong năm rồi xin nghỉ luôn 5 ngày trong đợt này, nếu không thì phải làm sao bây giờ?
Nghe các cậu của mình nói về việc dậy sớm tập thể dục, Túc Bảo phấn khích nói: “Túc Bảo cũng muốn tập!”
Cô bé vẫy tay: “Cậu cả, cậu hai, cậu tư, cậu năm, cậu út, mau tập theo Túc Bảo nào!”
"Trái, trái, phải, quay lại!"
Năm người cậu đã hóa đá tại chỗ.
Cô bé con đang nhảy điệu múa thỏ được dạy ở trường mẫu giáo, khi quay lại nhìn thấy các cậu vẫn đang nằm liệt, bé liền ra lệnh bằng giọng nói non nớt: “Cậu cả ơi, đứng dậy nhanh lên!”
“Cậu hai, đừng lười biếng nha!”
“Cậu tư, cậu năm, không được nằm nữa!”
“Cậu út cậu làm sai động tác rồi, mông phải vặn thế này!”
Mộc Quy Phàm trở về từ bên ngoài, vẻ mặt sảng khoái, đáy mắt thoáng ý cười.
Anh nhấc cục bột nhỏ lên, ôm vào lòng rồi hỏi: “Con đã ăn gì chưa?”
Túc Bảo ôm cổ Mộc Quy Phàm: "Ba, con và các cậu đang tập thể dục, tập xong mới có thể ăn cơm ạ!"
Mộc Quy Phàm liếc nhìn đám người Tô Nhất Trần, nói: “Ở trường mầm non ăn trước rồi tập thể dục buổi sáng hay tập trước rồi ăn sau vậy con?”
Túc Bảo ngẩn người, nói: “Ăn trước rồi mới tập thể dục buổi sáng ạ!”
Mộc Quy Phàm cười khẽ: “Đúng rồi, đi ăn cơm trước nào!”
Cô bé con cứ vậy mà bị ba ruột gạt cho quên luôn chuyện bắt các cậu tập thể dục cùng, bé gật đầu nói: “Cậu cả, cậu hai, cậu tư, cậu năm, cậu út ơi, ăn sáng nào!”
Năm người cậu thở phào nhẹ nhõm.
Không phải họ không thể.
Nhưng… chống đẩy một ngàn lần quả thực là điều mà người bình thường không thể làm được.
Bà cụ Tô không hề mềm lòng, nói phạt là phạt cực kỳ nghiêm khắc.
Mộc Quy Phàm quay đầu nhìn, đáy mắt lộ vẻ khinh thường, anh nói: “Yếu quá!”
Tô Nhạc Phi: Mẹ kiếp!!
**
Lúc ăn sáng, các cậu của Túc Bảo cầm đũa mà tay cứ run lên từng chặp.
Tô Nhạc Phi rất đói, và đồ ăn vào miệng liên tục nên đũa cũng không ngừng gõ vào bát.
Túc Bảo trợn mắt há hốc mồm.
“Cậu năm, cậu không sao chứ?” Cô bé con nhìn Tô Nhạc Phi với vẻ lo lắng.
Tô Nhạc Phi: “Không sao đâu con!”
Túc Bảo tỏ vẻ thông cảm, cậu năm còn trẻ mà đã mắc chứng bệnh của người già rồi.
Cô bé chỉ mới trông thấy mấy cụ già và các quỷ hồn già bị run tay như vậy thôi nha!
Túc Bảo dùng đũa gắp một miếng cà tím om nói: "Cậu năm, Túc Bảo đút cho cậu ăn! Yên tâm, Túc Bảo sẽ chăm sóc cậu năm thật tốt!"
Tô Nhạc Phi cảm động muốn khóc.
Sau khi ăn một miếng đồ ăn mà Túc Bảo đút, anh cảm thấy thơm ngon đến lạ.
Anh đắc ý liếc nhìn mấy người anh em của mình, ánh mắt như muốn nói anh là người chiến thắng trong cuộc đời.
Chợt nghe Túc Bảo càm ràm: “Cậu năm ơi có phải sau này cậu sẽ nằm trên giường không cử động được không?”
Tô Nhạc Phi muốn trêu chọc Túc Bảo nên hỏi: “Ừm, nếu vậy thì Túc Bảo có chăm sóc cậu năm nữa không?”
Túc Bảo ngơ ngác chớp mắt: “Vậy cậu năm cũng sẽ rớt nước miếng và mặc bỉm à?”
Giống ông cụ Trần mà bé gặp trước đây.
Tô Lạc cười tinh quái: “Cậu năm của con sẽ như vậy đấy!”
Túc Bảo xoa đầu Tô Nhạc Phi, an ủi: “Cậu năm đừng lo, Túc Bảo sẽ thay bỉm cho cậu năm, sau đó đút bỉm cho cậu năm…. A không phải, sẽ đút cơm cho cậu năm.”
Tô Nhạc Phi mắc nghẹn miếng cà tím trong cổ họng, chợt thấy cà tím không thơm nữa.
Cái này, cái này, cái này, sao lại nói đến mức độ này vậy?