Tuyết rơi dày đặc cả đêm, cuối tuần Túc Bảo đã có một giấc ngủ dài.
"Sư phụ, tại sao trời lạnh nằm trên giường lại thoải mái hơn trời nóng nhỉ?" Túc Bảo quấn chăn tò mò hỏi.
Kỷ Trường vừa viết gì đó trong cuốn sổ vừa nói: “Bởi vì chúng ta bịn rịn quyến luyến chiếc chăn bông trong thời tiết lạnh giá hơn cái máy điều hòa của mùa hè.”
Túc Bảo nghiêng đầu: “Mùa xuân ngủ gật, mùa hạ buồn ngủ, mùa thu không buồn ngủ, mùa đông ngủ ngon đến mức không muốn tỉnh… Tại sao con người không thể mang theo chăn bông đến trường ạ?”
"Con muốn mang chăn đến trường mỗi ngày!"
Kỷ Trường nhếch khóe miệng, khó hiểu nói: "Ra ngoài ai cũng mang theo chăn thì khi chào hỏi cũng không dễ nhận ra nhau."
Túc Bảo bừng tỉnh ngộ: "Đúng nhỉ!"
Kỷ Trường: "..."
Chỉ thấy cô bé con thò một chân ra, nhà họ Tô có máy sưởi nên kỳ thực cũng không lạnh lắm.
Túc Bảo nhanh chóng mặc quần áo và xỏ giày rồi chạy xuống nhà.
"Bà ngoại, bà đi đâu vậy?" Túc Bảo nhìn thấy bà cụ Tô như sắp đi ra ngoài.
Bà cụ Tô nói: "Cậu cả con quên mang theo đồ, bà ngoại mang tới cho cậu cả."
Ông cụ Tô ngồi bên cạnh nói: "Chỉ cần kêu chú Nhiếp đưa giúp là được, bà rõ là rảnh rỗi mà!"
Bà cụ Tô trợn mắt nhìn chồng: “Ông thì hiểu cái quái gì, không có chuyện gì thì tôi không thể đến thăm con trai mình sao?"
Mấy năm rồi bà không đến tập đoàn Tô Thị, hôm nay tâm huyết dâng trào nên bà mới muốn đưa đồ cho con trai đó thôi!
Ông cụ Tô liền nói: “Vậy bà đi đi, ra ngoài mặc thêm quần áo kẻo bị lạnh.”
Bà cụ Tô thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Túc Bảo vội vàng nói: "Bà ngoại, con cũng muốn đi!"
Bà cụ Tô ngẫm nghĩ thấy cũng không vấn đề gì, vậy thì cùng đi!
Túc Bảo đi, Hân Hân cũng muốn đi, nhưng sau khi xem bài tập về nhà... cô bé chỉ có thể rút chân lại.
Tại sao anh Tử Du Tử Chiến chỉ cần mười phút để làm bài tập về nhà, nhưng cô bé phải làm cả ngày?
Thực sự không khoa học.
Tô Tử Du thay quần áo, nói: "Con cũng đi."
Không biết Tô Tử Tích đang viết gì đó trong phòng, Tô Tử Chiến thì do dự, cuối cùng trưng ra bộ dạng ‘còn lâu anh mới làm cái đuôi của em gái’ rồi tiếp tục đọc sách.
**
Bệnh viện tâm thần vắng tanh.
Tô Nhất Trần đang đi trong hành lang của bệnh viện tâm thần, Khúc Hưởng đi theo phía sau nói: "Tô tổng, anh có muốn tôi vào lấy đồ không?"
Tô Nhất Trần bình tĩnh nói: "Tôi tự mình lấy."
Chiếc đồng hồ này là do em gái anh tặng nên anh phải tự lấy lại.
"Diêu Thi Duyệt giấu rất kỹ, chúng tôi tìm kiếm hơn một tháng mới phát hiện cô ta đã chuyển đồng hồ tới đây."
Khi cô ta mới vào bệnh viện tâm thần, mọi thứ đều phải được mang đi, nhưng Diêu Thi Duyệt không mang đồng hồ theo.
Tô Nhất Trần ừ một tiếng.
Khi đi lại trong bệnh viện tâm thần, phải luôn chú ý xung quanh, mắt như ra đa tai luôn bắt sóng!
Khi nói chuyện với người bị tâm thần, hãy dựa lưng vào tường để tránh những người bệnh khác đi ngang bỗng nhiên phát bệnh.
Khi gặp người bệnh tâm thần, hãy cố gắng đi phía sau người đó.
Tô Nhất Trần bước đi rất bình tĩnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng nói chuyện của bệnh nhân trong phòng bệnh.
A nói: “Tình yêu không còn, tình cảm gia đình không còn, tiền bạc cũng không còn, tôi thật sự không còn gì sao?”
B nói: "Không, anh vẫn còn bệnh thần kinh."
A đáp: "Nói chí phải!."
B: "Tôi có một bí mật muốn nói cho anh biết! Đừng nói cho người khác nha... Thực ra tôi là con trai của Bồ Tát."
C: “Tôi sinh đứa con trai là anh khi nào?”
D: "Lão phu đã tu luyện nhiều năm mới tạo ra đan dược vàng. Bọn người kia lại nhất quyết nói rằng đó là đá và đã làm vỡ đan dược vàng của lão phu! Ngoài ra còn có cô gái 16 tuổi ở tầng dưới đã tu luyện thành Nguyên Anh khi vẫn rất trẻ. Đám người kia biết được lại nhất quyết đòi mang Nguyên Anh đi. Điều vô lý nhất là đám người kia đòi đốt cái vỏ bọc của các vị đại thần ở giai đoạn xuất hồn. Ôi, tiên giới đang ngày một mất đi người tài.”
Khúc Hưởng nhịn không được phì cười, sau đó vội nhịn cười, thấp giọng nói: "Những bệnh nhân này thú vị ghê, tôi còn tưởng đi vào đây sẽ nhìn thấy một đám bệnh nhân ngốc nghếch đang la hét."
Tô Nhất Trần ừm một tiếng: “Bọn họ bị bệnh tâm thần, không phải kẻ ngốc.”
Khúc Hưởng sờ đầu: "Nói cũng đúng."
Tô Nhất Trần dừng lại trước một phòng bệnh.
Bác sĩ đi bên cạnh nói: "Anh chờ một chút."
"Bệnh nhân này bị ảo tưởng quá nặng, hai anh đi cùng y tá tới phòng tiếp tân trước nhé! Tôi sẽ đưa bệnh nhân tới đó sau."
Tô Nhất Trần gật đầu.
Diêu Thi Duyệt cuộn tròn trong chăn bông trên giường, cô ta gầy đi rất nhiều, gần như mất đi dáng vẻ ban đầu.
Đám bệnh nhân nữ khiến cô ta chịu hết nổi rồi!
Có bệnh nhân nói mình là con chim nhỏ, ngày ngày ngồi xổm trên bàn chờ bọ ăn.
Có người nói mình là cây nấm, ngày nào cũng cầm ô ngồi xổm trước cửa.
Còn có một người phụ nữ đang đọc qua sổ ghi thông tin liên lạc, vừa đọc vừa nhận xét cuốn sách rất thú vị nhưng có quá nhiều nhân vật.
Diêu Thi Duyệt không thể ra ngoài mà dành phần lớn thời gian trong phòng, cô ta chỉ có thể ra ngoài đi dạo khi xếp hàng mua thuốc vào buổi trưa và khi được nghỉ ngơi, cô ta cảm thấy mình sắp chết vì trầm cảm.
"Tôi đường đường là Tô phu nhân nhà họ Tô." Diêu Thi Duyệt lẩm bẩm: "Tôi đã sinh cho Tô tổng hai đứa con, nhưng nhà họ Tô nhất quyết nói rằng những đứa trẻ đó là do chị gái tôi sinh ra và cướp chúng đi... Cô thấy buồn cười không?
Nữ bệnh nhân bên cạnh đồng tình: "Thật buồn cười. Mà tôi hỏi nè, sau khi đám người kia cướp Nguyên Anh, cô làm thế nào để tu luyện trở lại?"
Diêu Thi Duyệt: "..."
Trước đây Diêu Thi Duyệt sẽ mắng họ, bảo họ ra ngoài.
Nhưng bây giờ cô ta chán rồi, nghe vậy chỉ kéo chăn ra, vẻ mặt vô cảm.
Cô taôm chiếc đồng hồ trên tay và xoa nó một cách si mê.
Chiếc đồng hồ này là minh chứng cho tình yêu giữa cô ta và anh, có chiếc đồng hồ này, anh nhất định sẽ quay lại gặp cô ta.
Để lấy lại chiếc đồng hồ này, cô ta đã trao đổi một thứ rất quan trọng với tiên nhân.
Ơ, mà cô ta đã lấy gì để đổi thế nhỉ?
Diêu Thi Duyệt đột nhiên không thể nhớ được.
Lúc này cửa bị đẩy ra.
"Diêu Thi Duyệt, có người tới thăm cô, đi theo tôi!"
Chương 493: Lấy lại chiếc đồng hồ
Hai mắt Diêu Thi Duyệt sáng lên: "Là chồng tôi à? Hai đứa con trai của tôi cũng ở đây à?"
Bác sĩ kiên nhẫn dỗ dành: “Ra ngoài xem một chút sẽ biết.”
Diêu Thi Duyệt nhanh chóng xuống giường thay quần áo và chải tóc trước cửa tấm kính thủy tinh.
Sau đó, cô ta chỉnh trang lại bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình và buộc một chiếc quần dài quanh eo để thu bớt bộ quần áo.
Cô ta gật đầu hài lòng, cảm thấy rất thời trang.
Trong phòng tiếp tân, Diêu Thi Duyệt được nhìn thấy Tô Nhất Trần như mong muốn, cô ta vui vẻ chạy tới: "Chồng ơi, anh đến gặp em à!"
Khúc Hưởng chặn trước mặt cô ta.
Diêu Thi Duyệt nhất thời không vui mắng: "Anh là cái thá gì! Dám chặn bổn phu nhân hả? Anh có tin tôi kêu chồng tôi đuổi việc anh không hả?"
Khúc Hưởng liếc nhìn Tô Nhất Trần.
Tô Nhất Trần nhàn nhạt nói: "Thả cô ta ra đi."
Khúc Hưởng bị làm khó, nhìn tình trạng của Diêu Thi Duyệt, anh ấy thầm nghĩ hôm nay muốn mua lấy lại chiếc đồng hồ rất khó đây!
Nhưng may mắn thay, có tiền mua tiên cũng được... Nếu Diêu Thi Duyệt không hợp tác, anh ấy chỉ có thể kêu bác sĩ cho cô ta một liều thuốc an thần trước khi lục soát đồ.
Diêu Thi Duyệt vô cùng hài lòng khi thấy Khúc Hưởng nhường bước.
Cô ta là dâu cả của nhà họ Tô, bọn họ nên khách sáo với cô ta, đúng vậy, hiện tại là như vậy.
Diêu Thi Duyệt ngượng ngùng đến gần Tô Nhất Trần và nói: "Chồng ơi..."
Tô Nhất Trần giơ tay lên, một lá bùa được đặt trên trán cô ta.
Đôi mắt của Diêu Thi Duyệt mở to.
Khúc Hưởng mở miệng, nhưng nhất thời không nói nên lời.
Ngay cả bác sĩ cũng kinh ngạc không thôi!
Sao Tô tổng cũng chơi trò bùa chú này, liệu nó có hữu ích không? Thật kỳ diệu...
Không biết có phải vì làm việc trong bệnh viện tâm thần quá lâu không mà bây giờ các bác sĩ nhìn ai cũng thấy giống bệnh nhân tâm thần.
Chỉ nghe Tô Nhất Trần nói: "Đồng hồ đâu?"
Ngay khi Khúc Hưởng cho rằng Diêu Thi Duyệt sẽ không lấy ra, thì cô ta ngoan ngoãn lục lọi trên người, rồi cầm chiếc đồng hồ trong tay.
Tô Nhất Trần đưa tay ra, cô ta đặt chiếc đồng hồ vào tay anh.
Tô Nhất Trần kiểm tra, đưa cho Khúc Hưởng nói: "Gửi đi bảo dưỡng, làm sạch và khử trùng."
Khúc Hưởng nhanh chóng nhận lấy, thế này cũng được hả? Mọi người nhìn màn đòi lại đồng hồ ban nãy mà ngơ cả người!
Tô Nhất Trần lấy lá bùa xuống, đúng như lời Túc Bảo nói, lá bùa sau khi được lấy ra sẽ tự động hóa thành tro.
Anh lấy khăn lau khử trùng từ trong túi ra, lau tay rồi bước ra ngoài.
Diêu Thi Duyệt ngơ ngác đứng đó, cô ta vẫn chưa hoàn hồn cho đến khi được y tá đưa về phòng bệnh, còn Tô Nhất Trần đã gần đến cửa bệnh viện.
"Không... đừng rời đi!" Diêu Thi Duyệt phát điên: "Đừng bỏ rơi em mà, em đã sinh ra hai đứa con trai cho nhà họ Tô, không có công lao cũng có khổ lao mà anh ơi!"
Y tá thấy thế liền trực tiếp tiêm thuốc.
Cô y tá lắc đầu, thầm nghĩ bệnh nhân này càng ngày càng nặng bệnh, ngay cả uống thuốc cũng không có tác dụng, xem ra cả đời đều như thế này rồi…
Ở lối vào bệnh viện.
Bác sĩ vẫn như đang nằm mơ, chần chừ không dám mở miệng, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Tô tiên sinh, lá bùa anh vừa dán ban nãy thực ra là gì thế?"
Tô Nhất Trần nói: "Phương pháp trẻ con nhà tôi dạy tôi đó mà, hãy sử dụng tư duy của chính người bệnh tâm thần để giải quyết vấn đề khi nói chuyện với họ."
Bác sĩ bừng tỉnh ngộ, nói trắng ra thì chính Tô tổng đã lừa Diêu Thi Duyệt?
Nếu người bị gạt ban nãy là đại lão chuyên luyện kim đan ở phòng bên cạnh thì bác sĩ không có gì phải nghi ngờ, nhưng Diêu Thi Duyệt không hề có ảo tưởng về việc tu tiên mà nhỉ?
“Vậy…làm sao lá bùa đó lại cháy được?”
Tô Nhất Trần xoay cổ tay, đầu ngón tay xuất hiện một chiếc bật lửa nhỏ, chỉ cần chạm nhẹ, ngọn lửa xanh lạnh lẽo lập tức xuất hiện.
Bác sĩ: "……"
Bác sĩ hiểu rồi, bảo sao ông ta cứ thấy thật kỳ diệu!
Hóa ra ông ta đứng ở vị trí khác nên không thể nhìn thấy toàn bộ cảnh ban nãy.
"Tô tiên sinh, anh về nhé." Bác sĩ mỉm cười nói: "Nếu cần gì, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với chúng tôi. Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô Diêu."
Tô Nhất Trần liếc bác sĩ một cái, lạnh lùng nói: “Không cần chăm sóc tốt cho cô ta.”
Sau đó, anh lên xe và rời đi.
Bác sĩ đứng đó suy nghĩ rất lâu mới vỡ lẽ.
Nhà họ Tô trả liền một lần số tiền viện phí của một trăm năm, các bác sĩ còn tưởng Diêu Thi Duyệt rất quan trọng.
Tuy cô ta không phải Tô phu nhân chân chính, nhưng các bác sĩ đoán cô ta là bạn bè thân thiết của nhà họ Tô.
Tỷ như, Diêu Thi Duyệt yêu thầm Tô tổng tới mức mắc chứng hoang tưởng, nhà họ Tô tốt bụng cảm thấy áy náy nên chi tiền viện phí một trăm năm cho cô ta!
Hóa ra cô ta chẳng là gì cả!
Bác sĩ thở phào, cuộc sống của Diêu Thi Duyệt sẽ không dễ dàng như trước nữa...
Tô Nhất Trần trở lại tập đoàn Tô Thị, Khúc Hưởng cũng lấy lại chiếc đồng hồ vào buổi trưa.
Khúc Hưởng ôm chiếc túi vội vã đi đến thang máy, nhưng lúc này, một cô gái vô tình va phải anh ấy, chiếc túi trên tay anh ấy bị hất văng ra ngoài.
Chiếc đồng hồ rơi ra khỏi hộp và lăn đi nửa mét.
Lòng Khúc Hưởng lập tức lạnh đi.
Anh ấy vội vàng chạy đến cầm chiếc đồng hồ lên kiểm tra thì thấy mép mặt đồng hồ có một vết xước.
Xong đời rồi!
Cô gái chạy tới, hoảng sợ xin lỗi: "Trợ lý Khúc, tôi xin lỗi! Tôi không cố ý..."
"Cô sao thế hả?" Khúc Hưởng tức giận nói: "Đi đường không nhìn đường hả, không thấy phía trước có người sao?"
Tâm tình Khúc Hưởng thực sự rất tệ, sắc mặt anh ấy cũng rất xấu, lời nói không khách khí chút nào.
Cô gái bật khóc.
“Tôi thực sự không nhìn thấy…” Cô ấy thút thít nói: “Sau giờ làm việc tôi vẫn chưa ăn, đói quá, nhưng vẫn còn rất nhiều tài liệu chưa in nên tôi vội đi in..."
"Huhuuuuuuuu. Tôi nên làm gì bây giờ? Chi phí là bao nhiêu? Tôi có thể trả được không?..."