Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 448: Thứ nó mất đi lại là tình yêu

Bệnh viện thú cưng.

Mộc Quy Phàm đón chó săn ra ngoài, lúc trước chó săn bị chuốc thuốc độc, cả người gầy gò, da lông ảm đạm, đứng cũng không đứng lên nổi.

Ở bệnh viện điều trị mấy hôm, nó đã khôi phục kha khá, mặc dù nhìn trông vẫn rất gầy, nhưng có tinh thần hơn hẳn.

Trở lại nhà họ Tô, bà cụ Tô đang ôm một chậu hoa bước ra từ trong nhà kính, nhìn thấy Túc Bảo lại dẫn một con chó trở về, bà kinh ngạc nói: "Đây là con chó săn mà con đã nhắc đến lúc trước à?"

Túc Bảo nắm xích chó, gật đầu nói: "Dạ, bà ngoại, con có thể nuôi nó không?"

Trong nhà đã nuôi một con mèo và một con chó rồi, Túc Bảo không xác định liệu bà ngoại có đồng ý không nữa, nếu không đồng ý, vậy thì bé sẽ để ba mang về nhà họ Mộc.

Bà cụ Tô gật đầu nói: "Cũng được. Nhưng mà…"

Đáy lòng Túc Bảo căng thẳng.

Bà cụ Tô nhìn con chó săn.

Cao to như vậy, nhưng lại quá gầy.

"Bảo dì Ngô lấy cho nó chút đồ ăn đi! Gầy đến mức độ này rồi.

Túc Bảo thở phào nhẹ nhõm, vui sướng nói: "Cảm ơn bà ngoại!"

Bé mang theo chó chạy vào bên trong, đột nhiên lại nghe thấy bà cụ Tô nói: "Chờ một chút!"

Đáy lòng Túc Bảo lại căng thẳng… Bà ngoại đổi ý rồi sao?

"Bà ngoại?" Bé quay đầu khó hiểu hỏi.

Bà cụ Tô híp mắt, nhìn chằm chằm trán của bé: "Trán của con bị làm sao vậy?"

Lúc này đến phiên Mộc Quy Phàm căng thẳng.

Lần này anh quên mất không lau vết thuốc đỏ trên trán bé!

Một khối sưng đỏ nhỏ như vậy, thế mà bà cụ vẫn có thể nhìn ra được.

Mộc Quy Phàm xoa xoa đầu Túc Bảo, vô cùng "không cẩn thận" kéo tóc bé xuống, biến thành tóc mái che khuất trán.

"Không có gì, muỗi cắn một cái mà thôi."

Bà cụ Tô đặt chậu hoa trong tay xuống, dùng khăn lông lau tay, vừa đi tới vừa nói: "Thật không?"

Mộc Quy Phàm nắm chặt tay đưa lên miệng ho khan một tiếng: "Ừm. À đúng rồi, tôi phải đi xử lý chút chuyện."

Dứt lời anh lập tức cất bước rời đi.

Bà cụ Tô nửa ngồi xổm xuống, vén tóc trên trán Túc Bảo lên, kết quả nhìn thấy trên trán của bé có một khối sưng đỏ to bằng móng tay cái, còn hơi tím xanh.

Mặt của bà lập tức đanh lại: "Mộc - Quy - Phàm!"

Đôi chân dài của Mộc Quy Phàm chỉ bước hai bước đã vọt vào cửa, biến mất tăm mất tích.

Túc Bảo cười híp cả mắt, vươn cái tay nhỏ ra sờ lên đỉnh đầu bà cụ: "Không sao á bà ngoại, không đau chút nào. Là lúc con đang chơi với chó con, nó ngậm hòn đá không cẩn thận đập trúng con thôi."

Bé rất thành thật kể lại quá trình chơi ném đá với con chó, vẻ mặt vui mừng hớn hở.

Bà cụ Tô lại nhíu mày.

Hòn đá dính nước miếng của chó đập trúng trán.

Nhìn chỗ bầm tím kia đi, ai biết liệu có rách da hay không?

"Đợi lát nữa cơm nước xong xuôi, con phải đi tiêm phòng với bà."

Nụ cười của Túc Bảo lập tức cứng đờ: "???"

Cơm nước xong, Túc Bảo lề mà lề mề, lúc thì nói muốn cho vẹt ăn, lúc lại nói muốn cho mèo ăn, lúc còn nói muốn cho chó săn ăn.

Rồi còn kêu phải đặt tên cho con chó.

Dù sao cũng không muốn đi.

Hân đầu to cười ha ha: "Em gái, không phải em sợ đó chứ?! Lần trước chị đi tiêm em đâu có như vậy!"

Túc Bảo mạnh miệng: "Nói linh tinh, em không hề sợ nhá...! Là chó săn không khỏe, nó, nó bị người ta cho uống thuốc độc, ba nói dạ dày nó bị cháy hỏng rồi, em phải cho nó ăn mới được."

Tô Tử Du: "Đúng vậy!"

Em gái còn không sợ quỷ thì sao có thể sợ đi tiêm được?

Đối với em gái mà nói, tiêm chỉ như vẩy nước mà thôi.

Túc Bảo ngồi xổm trên bậc thang, ghé vào đầu gối nhìn chó săn ăn.

Trong nhà lại có thêm một thành viên mới.

Trong khoản vật cưng, địa vị của Tiểu Ngũ không thể lay động, địa vị của ông nội rùa lại là nguyên lão nên càng không thể lay động.

Ngoại trừ hai thành viên có địa vị "không thể lay động" này ra, còn có mèo mướp Huyền Linh, chó hoang Thủ Vọng đã mất bạn đồng hành, cùng với chó săn bị chuốc bả chuột.

Một chim một rùa một mèo hai chó.

Nên đặt tên là gì nhỉ? Túc Bảo nghiêng đầu nhìn chó săn đang uể oải ăn cơm.

Thủ Vọng đã quen với hoàn cảnh trong nhà lắc lắc cái đuôi, giống như ông già lần mò đến sau lưng Túc Bảo rồi nằm sấp xuống - - lặng lẽ dùng thân thể của mình làm đệm dựa cho bé.

Huyền Linh ngồi xổm trên cây, bày ra tư thế săn thú nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ thì nhảy từ vai Túc Bảo lên lưng Thủ Vọng, dùng miệng gõ đầu nó: "Này, ông có biết sắp xảy ra chuyện lớn rồi không?"

Thủ Vọng nhẫn nhục chịu đựng, đánh không trả đũa mắng không cãi lại.

Tiểu Ngũ nói: "Ông nói không biết hả?"

Thủ Vọng: "…"

Tiểu Ngũ lắc đầu: "Chuyện này ấy à, những gì cần hiểu thì đều đã hiểu, không hiểu thì tui cũng sẽ không nói thêm gì cả, chỉ có thể nói rằng chuyện này rất lớn, nói rằng máu chảy thành sông cũng không ngoa chút nào, về phần là gì thì ông đừng hỏi, nói cho ông biết ông cũng không hiểu."

Thủ Vọng: "…"

Túc Bảo Tô Tử Du and Hân đầu to: "…"

Kỷ Trường nheo mắt, liếc Tiểu Ngũ một cái.

Kiến thức nói nhảm đã được nó ứng dụng rất nhuần nhuyễn.

Nhưng mà thân phận của Tiểu Ngũ rất đặc biệt, không chỉ là sứ giả câu hồn trong hình hài động vật biết bay, mà lời của nó có đôi khi còn có thể là một câu tiên đoán.

Chuyện lớn, máu chảy thành sông?

. . . Kỷ Trường vùi đầu lật sách.

Đúng lúc này, Huyền Linh đột nhiên nhảy xuống từ trên cây, đột nhiên nhào về phía Tiểu Ngũ!

Tiểu Ngũ giật mình bay lên: "Đậu má, đậu má!"

Nó không ngờ khi Túc Bảo đang ở đây mà lão Lục cũng dám ra tay với nó.

Lông vũ trên cánh đã bị nhổ mất một cây.

Quả nhiên là "máu chảy thành sông"!

Kỷ Trường không khỏi xoa trán, đột nhiên có cảm giác mình hơi mẫn cảm rồi thì phải. Lời nhắc nhở về Túc Bảo lâu lắm rồi không xuất hiện trên sách, vì vậy hắn vẫn luôn cảm thấy có chút bất an.

Túc Bảo vớt Huyền Linh lên bằng một tay, đặt ở trước mặt dạy dỗ: "Huyền Linh, không được dọa Tiểu Ngũ!"

Huyền Linh ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt Túc Bảo, tủi thân kêu meo meo, Túc Bảo chợt nghĩ đến điều gì đó - -: "Đừng bảo lúc em ở nhà lại bị Tiểu Ngũ bắt nạt đấy nhé?"

Huyền Linh: "Meo meo meo!"

Tiểu Ngũ thấy vậy thì sao có thể ngồi yên cho được?

Nó bay đến đậu lên vai Túc Bảo, nước mắt lưng tròng: "Hu hu hu, Bảo à, đều là lỗi của tui, lão Lục chỉ muốn trả thù tui một chút mà thôi, tui không sao. Tui không muốn hai người vì tui mà cãi nhau!"

Túc Bảo: "?"

Lời này giống như đang xin lỗi nhận sai, nhưng hình như lại có chút không đúng lắm.

Không xác định được, để xem lại xem.

Túc Bảo nghiêng đầu, nhìn về phía Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ ngậm lông vũ bị nhổ trong miệng, rất cố gắng cắm nó về chỗ cũ, vẻ mặt cực kỳ "buồn thiu và đau đớn": "Không sao, tui chỉ bị gãy một cái cánh thôi, mà lão Lục, thứ nó mất đi lại chính là tình yêu!"

Túc Bảo: "?"

Hân đầu to: "?"

Tô Tử Du: "…"

Thật hết chỗ nói mà.

Con chim này học được nhiều lời thoại như thế ở đâu ra vậy, bình thường rốt cuộc nó đã làm gì ở nhà thế.
Chương 449: Diêu Thi Duyệt tẩy não bà cụ?

Vẻ mặt Túc Bảo bối rối, những lời này quen quá, cứ như bé đã từng xem được trong một bộ phim truyền hình máu chó vậy!

Bé lắc đầu, nhíu đôi mày nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc: "Sau này không được phép cãi vã, đánh nhau nữa, chỉ có những đứa trẻ hư mới cãi nhau đánh nhau!"

Huyền Linh ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, dụi đầu vào Túc Bảo.

Tiểu Ngũ cũng thật biết phối hợp, nó dụi cái đầu nhỏ vào người Túc Bảo nói: "Tiểu Ngũ ngoan, Tiểu Ngũ ngoan!"

Túc Bảo bị nó cọ cọ lại bật cười khúc khích.

Chó săn ngẩng đầu nhìn bát cơm không muốn ăn.

Túc Bảo thở dài: "Sao lại không muốn ăn? Không được thế đâu! Khi ốm thì phải ăn thật ngon để có sức!"

Bé ôm đầu gối, tựa cằm lên đầu gối và nghiêng đầu nhìn con chó săn.

Con chó săn im lặng nhìn bé.

Con chó săn có bộ lông màu vàng đen lẽ ra phải trông rất hung dữ mới đúng nhưng giờ đây sức lực của nó đã suy yếu trầm trọng đến mức ăn uống cũng không được ngon miệng.

Túc Bảo bỗng nhiên nói: "Bé biết rồi, dạ dày của mày không tốt!"

Bé hiểu điều này, ngày hôm qua anh Tử Du đã kể một câu chuyện nói rằng những trùm sò thường đều có dạ dày không tốt.

Hai mắt cô bé sáng ngời: "Vậy thì quyết định đi, mày tên là Phách Tổng đi!"

Chó săn: "?"

Túc Bảo đứng dậy chạy vào nhà.

Vừa gọi bà ngoại: "Bà ngoại ơi! Dạ dày của Phách Tổng không tốt. Túc Bảo muốn cho Phách Tổng uống thuốc!"

Bà ngoại đang nấu ăn: "?"

Lúc kê đơn thuốc cho Tô Nhất Trần trong nhà có giữ lại một ít thuốc đông y, Túc Bảo đi đến kho chứa hàng khô lấy ra một ít dược liệu, vò nát rồi nhào trộn lại với nhau.

Sau đó bé đặt một cái rổ nhỏ trước mặt Phách Tổng: "Đây, uống thuốc đi ~"

Chó săn: "?"

Cuối cùng chó săn không uống những thứ thuốc này, không có con chó nào uống thuốc như thế này cả...

Bà cụ Tô dứt khoát lấy thuốc bắt lên hầm với nước nấu hầm xương, đặc biệt cho chó săn ăn.

Cho dù chú chó săn gầy trơ xương, lông trụi lủi vẫn có một cái tên vô cùng khí phách - Phách Tổng

Bà cụ Tô đưa Túc Bảo đi chích ngừa.

Túc Bảo thật sự muốn chạy trốn, nhưng không thể!

Cả hai nhanh chóng đến bệnh viện và ngồi vào phòng tiêm chủng.

Dì y tá đẩy ống tiêm, đẩy ra ngoài vài giọt thuốc.

"Nào, đừng lo lắng, giơ tay lên nào."

Túc Bảo có vẻ lo lắng: "Dì y tá, con không lo lắng."

Hân Hân che mặt, hé một ngón tay nhìn Túc Bảo, hả hê nói: "Ha ha, em gái đừng sợ, nếu sợ quá thì cứ hét Fighting!”

Không biết lần trước ai đã rất nghiêm túc hô fighting nhưng ngay cả các y tá trong phòng chích ngừa cũng vẫn nhớ đến cô bé

Y tá nghe vậy ngẩng đầu lên mỉm cười: "Ồ, là Hân Hân đó sao, lại đây cô xem một chút… Ở đây có hai phiếu, Hân Hân chuẩn bị tiêm mũi thứ ba rồi.”

Nụ cười của Hân Hân đột nhiên đông cứng trên khuôn mặt cô bé.

Túc Bảo nhắm chặt mắt lại, hét lớn: "Dì y tá, nhanh lên! Không cần khách khí với cháu!”

Cô y tá buồn cười đâm kim xuống nhưng khi kim đâm vào thì không vào được.

Cô lại còn vui hơn: “Con ơi, con căng thẳng quá, da thịt căng quá, kim không vào được!”

Túc Bảo: ???

Đó là một lời nói dối, rõ ràng là nó bị mắc kẹt.

Y tá xoa xoa cánh tay bé, nói: "Thư giãn đi..."

Lúc này, một người phụ nữ từ phòng tiêm chủng bước ra, nhìn thấy Túc Bảo, kinh ngạc nói: "Ồ là cháu sao!"

Đó là Diêu Thi Duyệt.

Diêu Thi Duyệt thấy y tá đổ mồ hôi đầm đìa nhưng không thể đâm kim vào được, nên mỉm cười nói: "Để tôi làm cho! Việc này cần một chút kinh nghiệm và kỹ xảo đấy. Nếu cơ quá căng, nếu cứ cố đâm vào kim sẽ dễ gãy lắm."

Đôi mắt của Túc Bảo sáng lên khi nhìn thấy Diêu Thi Duyệt.

Sư phụ nói hắn muốn bé đi điều tra người này.

Vừa hay cô ta lại xuất hiện ở đây.

Túc Bảo ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, rất cẩn thận, nhưng thực sự không nhìn thấy gì trên người Diêu Thi Duyệt hay phía sau cô ta.

Kỳ lạ, khí đen ở giữa mi tâm đâu rồi, sao xung quanh mình lại chẳng có gì cả?

Diêu Thi Duyệt không khỏi cảm thấy vui mừng thầm khi nhìn thấy đôi mắt của Túc Bảo sáng lên và trông rất hạnh phúc sau khi nhìn thấy cô ta.

Lập tức nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, để gì tiêm cho con.”

Y tá sửng sốt nói: "Việc này không được đâu..."

Làm sao có thể tùy tiện để người khác tiêm thuốc cho bệnh nhân?

Diêu Thi Duyệt là bạn tốt của giám đốc ở đây thôi, nhưng cô ta cũng không được làm vậy.

Diêu Thi Duyệt liếc một cái, nhàn nhạt nói: “Nói cho tôi biết, không sao đâu, tôi cũng là bác sĩ.”

Cô y tá không hiểu vì sao lại do dự, chần chờ, nhìn chằm chằm vào cây kim trong tay mình...

Cây kim đã bị Diêu Thi Duyệt lấy đi.

Diêu Thi Duyệt khẽ mỉm cười, cúi người nói: "Tô tiểu thư, tôi tiêm sẽ không đau đâu, không tin thì thử xem nhé.”

Cô ta lặng lẽ lấy một lá bùa trong túi ra, động tác rất khẽ, muốn lặng lẽ đeo lá bùa vào tay Túc Bảo.

Diêu Thi Duyệt rất tự tin vào phương pháp này của mình, và “tiên nhân” đứng sau lưng cô ta cũng rất có bản lĩnh đấy.

Nhưng cô ta không hề biết rằng những hành động này trước mặt Túc Bảo chẳng khác gì đang múa rìu qua mắt thợ…

Túc Bảo vốn đang lo lắng khi không thấy Diêu Thi Duyệt có gì bất thường, nhưng bây giờ bé đã thấy một luồng khí đen bốc lên trên đỉnh đầu của cô ta rồi.

"Oa!" Túc Bảo kinh ngạc chặn tay cô ta lại: "Dì, dì muốn bỏ bùa con à?"

Sắc mặt bà cụ Tô khó coi, trực tiếp ngăn Diêu Thi Duyệt sang một bên.

"Bệnh viện của các người thì các người muốn làm gì thì làm sao? Chó mèo gì cũng có thể tiêm cho người ta à?!" Vẻ mặt bà cụ nghiêm nghị nói: "Gọi giám đốc của mấy người ra đây!"

Trong lòng Diêu Thi Duyệt sửng sốt, đây là bà cụ Tô!

Mẹ chồng tương lai của cô ta!

May mắn thay, cô ta đang đeo khẩu trang, lập tức cúi đầu nói: "Tôi xin lỗi!" rồi vội vàng rời đi!

Bà cụ Tô cau mày, giám đốc phòng tiêm chủng cũng bước ra xin lỗi rối rít.

Vì cả hai đứa trẻ đều cần được tiêm phòng nên bà cụ Tô cau mày, Túc Bảo kéo bà cụ đi nên cũng không thèm truy cứu sự việc nữa.

Chẳng mấy chốc, tiếng Hân Hân khóc lóc thảm thiết vang lên từ phòng tiêm chủng...

Sau khi tiêm phòng xong, bà cụ Tô đưa bọn nhỏ về.

Bà cụ hoàn toàn tin tưởng và ủng hộ Túc Bảo - nếu không chuyện hôm nay đã không trôi qua dễ dàng như thế này.

Diêu Thi Duyệt trốn sau phòng tư vấn với vẻ mặt rất đáng sợ.

Lại bị đứa trẻ đó phát hiện… Chết tiệt.

Nhưng cũng không thể để bà cụ Tô có ấn tượng xấu với cô ta... Diêu Thi Duyệt lẩm bẩm điều gì đó, yêu cầu 'tiên nhân' tẩy não bà cụ Tô, khiến bà ấy quên đi chuyện hôm nay...

Túc Bảo sẽ đến trường trong vài ngày tới, Phách Tổng đã ổn định cuộc sống ở nhà họ Tô..

Điều kỳ lạ là Diêu Thi Duyệt lại không hề có bất kỳ động tĩnh nào

Bà cụ Tô nghĩ rằng cô ta đã không còn cách nào khác rồi, dù sao thì nhà họ Tô cũng đã nhìn thấu cô ta rồi, không thể chịu được bộ dạng đó, dù có tốn bao nhiêu công sức thì cũng vô ít thôi.

Chớp mắt một tuần trôi qua, bà cụ Tô nhận được lời mời - Muốn mời bà cụ Tô nổi tiếng trên mạng đến tham dự một buổi tụ họp khiêu vũ ở quảng trường.

Ông cụ Tô ngước lên và ngạc nhiên hỏi: "Bà muốn đi à?"

Một bà cụ giàu có...

Bà cụ Tô tự hào nói: "Sao vậy? Lần này sẽ có rất nhiều ông già đến đó, nếu ông chọc làm tôi không vui thì tôi sẽ đi tìm một ông bạn già khác để khiêu vũ cùng.”

Ông cụ Tô: "..."

Bà già sói mắt trắng này, thời gian gần đây là ai quay video cho bà, ai là người xòe hoa cho bà, lại còn muốn đi kiếm ông già khác sao!

Bà cụ Tô nhìn ông kinh ngạc, tâm trạng rất tốt.

Bà bưng một bát cơm lớn ngồi ở cửa ra vào: "Phách Tổng đến đây! Mau lại đây ăn cơm đi!"

Ông cụ Tô: "..."

Mỗi lần nghe đến cái tên này ông đều có một loại cảm giác như đang gọi con trai mình.

(Tô Nhất Trần ở công ty hắt hơi "?")

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK