Bà cụ Tô đang đợi ở cửa, lòng bà rối như tơ vò.
Bà cụ chưa bao giờ nghĩ 'con dâu' của mình lại như thế này.
Bỏ đi bỏ đi, cứ coi như có thêm một con mèo đi...?
Không, mèo không cứng đến thế, nhưng nếu xem như nuôi thêm một con chó thì không phải là cách miêu tả hay...
Đang suy nghĩ thì cánh cửa mở ra, bà cụ Tô nhìn lên đầu cầu thang, suýt chút nữa lại lên cơn đau tim.
Diêu Linh Nguyệt mặc quần áo xộc xệch, thân hình gầy gò như tấm ván, không phân biệt được trước sau, thoạt nhìn cứ như đầu cô đã quay 180 độ vậy...
Bà cụ Tô hoảng sợ: “Con bé…. con bé như thế này hả?”
Túc Bảo khó hiểu nói: "Như thế này là thế nào ạ?"
Bà cụ Tô vô thức cúi đầu thì phát hiện ngón chân của Diêu Linh Nguyệt ở phía trước, vậy tức là chỉ có quần áo mặc ngược…
“…” Bà cụ Tô sờ trán.
Tô Nhất Trần đi tới, thân hình cao lớn thẳng tắp gần như che mất ánh sáng, anh im lặng một lúc, cuối cùng siết tay Diêu Linh Nguyệt, nhét tay cô vào ống tay áo.
“Đã tắm rửa thay đồ rất lâu rồi.” Anh bình tĩnh nói: “Vẫn nên mặc quần áo chỉnh tề, đừng hù dọa bà cụ.”
Túc Bảo bận rộn trong phòng khách hơn một giờ đồng hồ rồi nên Tô Nhất Trần không đành lòng để cô bé con bận thêm nữa.
Thế là Diêu Linh Nguyệt đứng ở cửa phòng, nhét hai tay vào ống tay áo, sau đó kéo quần áo xoay lại, cuối cùng chỉnh đúng chiều.
“Đưa tay ra nào!” Tô Nhất Trần nói.
Diêu Linh Nguyệt đờ đẫn nhìn chằm chằm Tô Nhất Trần.
Tô Nhất Trần kiên nhẫn nói: “Tay.”
Diêu Linh Nguyệt cử động, nhưng dường như không biết cách gập khớp khuỷu tay.
Túc Bảo đành phải cởi áo khoác ra, làm mẫu: "Như thế này nè mợ cả!"
Diêu Linh Nguyệt đưa một tay ra.
Cô như bừng tỉnh ngộ.
Tay còn lại cũng đưa ra một cách suôn sẻ.
Bà cụ Tô thở phào nhẹ nhõm nói: "Đi thôi, ăn cơm trước đã."
Cuối cùng cũng đến bước mà bà quen thuộc!
Nuôi cho mập mạp, bà rành cái này lắm!
Khi về nhà họ Tô, Cái Chuông mới được hai tháng tuổi, từ 4 cân tăng lên gần 8 cân. (Bây giờ nó phải chạy quanh cây mỗi ngày để giảm cân)
Thủ Vọng gầy đến mức ban đầu có thể nhìn thấy xương sườn, nhưng bây giờ bụng nó tròn trịa rất dễ thương! (Thủ Vọng thực sự không thể ăn thêm được nữa)
Tướng Quân bây giờ cũng thích ăn! (Sự thực thì: Hễ nhìn thấy bát cơm lại thấy sợ...)
Bà cụ Tô nhìn Diêu Linh Nguyệt: Rất gầy, cho bà một tháng... không, nửa tháng, nhất định bà có thể khiến con dâu trở lại hình dạng con người bình thường.
Nhưng……
“Sao mặt con bé vẫn đen thế…” Bà cụ Tô thắc mắc, “Có phải sinh ra đã đen sì sì không?”
Lúc này Kỷ Trường đột nhiên nói: “Chờ đã, Túc Bảo, đưa cô ấy vào phòng.”
Túc Bảo kéo tay Diêu Linh Nguyệt, vẫy tay với bà cụ Tô: "Bà ngoại, bà ăn cơm trước đi, con có việc phải làm!"
Sắc mặt bé nghiêm túc, hơi giống Tô Nhất Trần lúc chuẩn bị họp, mọi người dở khóc dở cười ngồi dưới lầu chờ đợi.
Kỷ Trường cau mày nhìn Diêu Linh Nguyệt, sau đó đưa tay chạm vào trái tim cô.
“Có thứ gì đó trong cơ thể cô ấy…”
Túc Bảo kêu Diêu Linh Nguyệt nằm xuống và ấn lên tim cô giống như Kỷ Trường đã làm.
"Có con bọ nào không? Đó có phải là con bọ sưng tấy không ạ?" Bé hỏi.
Kỷ Trường nói: “Cái đó gọi là Chung Trùng.”
Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, nếu bà cụ Tô không nói khuôn mặt Diêu Linh Nguyệt đen thì hắn cũng không để ý nhiều, dù sao cũng chẳng ai vô cớ nhìn chằm chằm vào ngực người khác.
“Bản mệnh Chung Trùng, côn trùng đã bị gieo vào trong cơ thể cô ấy từ khi cô ấy mới sinh ra.” Kỷ Trường kiểm tra, lắc đầu nói: “Nó đã hòa làm một với cô ấy, rất khó lấy ra.”
Túc Bảo: Được rồi, RẤT KHÓ lấy ra tức là VẪN CÓ THỂ lấy ra được.
Bé tiến lại gần và xem xét một cách cẩn thận.
Kỷ Trường tiếp tục nói: “Dựa theo những gì Diêu Kính Vân nói thì chắc hẳn nhà họ Diêu là gia tộc Vu thần. Làm Vu thần quả thực là một nghề vĩ đại vào thời cổ đại. Họ có thể gọi gió và mưa, còn dám cướp người từ địa ngục. Diêm vương ra lệnh cho người ta chết vào canh thứ ba. Họ dám giữ người cho đến canh thứ năm.”
“Các Vu thần bản chất là người tốt, bởi vì năng lực của bản thân nên họ có những yêu cầu rất khắt khe đối với con cháu trong gia tộc. Dù là con cái sinh ra trong gia tộc này hay là đệ tử thu nạp từ bên ngoài, bọn họ đều gieo côn trùng vào cơ thể theo cách gọi là Bản mệnh Chung Trùng để trói buộc…”
"Nhưng sức mạnh gia tộc càng lớn càng dễ có những thứ không an phận, bàng môn tả đạo cũng nhiều. Trên thế gian có những nhánh Vu Chung luôn âm thầm hại người khiến người ta phải khiếp sợ..."
“Gia tộc Vu thần trói buộc đệ tử thông qua việc gieo côn trùng vào tim, quyền sinh tử nằm trong tay người đứng đầu gia tộc…”
Túc Bảo: Được rồi, côn trùng ở trong tim!
Bé dùng hai tay bịt trái tim Diêu Linh Nguyệt, vui vẻ nói: “Bắt được ngươi rồi nha!”
Kỷ Trường nghẹn họng, ngạc nhiên nhìn bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo.
Tất nhiên không thấy gì hết, không có côn trùng.
Hắn nói: “Bắt côn trùng gieo vào thân thể không dễ đâu nhé, nhất là Bản mệnh Chung Trùng - thứ cắm rễ trong tim. Nếu vội vàng lấy ra, kí chủ sẽ chết cùng côn trùng…”
Sau đó, Kỷ Trường nhìn thấy Túc Bảo dán bùa, tiếp đó Diêu Linh Nguyệt bỗng nhiên đỏ ngầu hai mắt, hét lớn!
Dưới lá bùa, có thứ gì đó đang vặn vẹo!
Chẳng mấy chốc, một vật màu đen giống một con sâu cực lớn đã xuyên thủng lá bùa và lao ra ngoài!
Một tia sáng đen lóe lên, con côn trùng vù vù lao về phía trái tim Túc Bảo!
Bốp!
Túc Bảo đập côn trùng như đuổi muỗi.
"Hừ, có chút tài mọn mà dám múa rìu qua mắt thợ hả?" Túc Bảo lầm bầm.
Không biết từ lúc nào, Tiểu Ngũ đã treo mình bên cửa sổ, nghe được lời Túc Bảo nói, nó lập tức nói tiếp: "——Thiên Long đại uy!!"
Khóe miệng Kỷ Trường co giật: Đủ rồi, hắn thật sự phát điên khi phải nghe đi nghe lại từ này!"
Hắn giơ tay trấn áp con côn trùng đang vùng vẫy trên mặt đất, nói: “Lấy vật gì đó nhốt nó đi.”
Túc Bảo nghi hoặc nói: "Không thể trực tiếp đốt sao ạ?"
Kỷ Trường lắc đầu: "Không chắc lắm. Nó là Bản mệnh Chung Trùng, theo lý mà nói, nếu nó chết, mợ cả của con cũng sẽ chết..."
Túc Bảo gật đầu: Được rồi, hiểu rồi.
Theo lý mà nói… cũng tức là có thể không theo lẽ thường.
Vậy không theo lẽ thường là được rồi!
Túc Bảo giơ tay lên, lấy chiếc búa màu tím vàng ra, hừ một tiếng.
"Tám mươi! Tám mươi!"
Chết tiệt, con côn trùng còn chưa kịp phản ứng đã biến thành một vũng nước đen dính và chết toi.
Kỷ Trường: "..."
Lúc này, cửa bị đánh rầm một tiếng, Vạn Bát Thực lao vào, hét lên: "Có mặt!"
Túc Bảo: "?"
Kỷ Trường: "..."
Vạn Bát Thực đột ngột lao vào khiến Túc Bảo không để ý đến sắc mặt bỗng tái nhợt của Diêu Linh Nguyệt…
Chương 477: Câu đầu tiên mợ cả nói
Sắc mặt Diêu Linh Nguyệt bỗng nhiên tái nhợt, cô đứng bật dậy khỏi giường rồi lại ngay lập tức ngã xuống giường.
Túc Bảo giật mình, vội vàng tiến tới nắm lấy tay cô: "Mợ cả?"
Diêu Linh Nguyệt nhìn thẳng, không có chút phản ứng nào.
Kỷ Trường sửng sốt: "Chết rồi à?"
Túc Bảo lắc đầu: "Không thể!"
Khi ngồi ở mép giường đợi mợ cả, bé đã thầm bói quẻ và biết hôm nay mợ cả bình yên vô sự.
Vì thế, mợ cả sẽ không chết.
"Mợ cả ơi..." Túc Bảo lắc tay Diêu Linh Nguyệt: "Mau ngồi dậy."
Đôi con ngươi của Diêu Linh Nguyệt chuyển động, cô ngơ ngác nhìn Túc Bảo rồi đột nhiên ngồi dậy, động tác rất nhanh.
Lần này đến lượt Túc Bảo sửng sốt.
“Mợ cả ơi?” Cô bé vẫy bàn tay nhỏ bé của mình để kiểm tra.
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào tay Túc Bảo, sau đó ngẩng mặt lên lắc lư.
Túc Bảo há to miệng.
Mợ cả ngoan quá!
“Đi, đi ăn đi!” Túc Bảo kéo Diêu Linh Nguyệt chạy ra ngoài.
Vạn Bát Thực lơ mơ đi theo sau, không phải Túc Bảo vừa gọi anh ấy sao?
Anh ấy nghe thấy "tám mươi" lúc đứng ở bên ngoài.
Lẽ ra anh ấy nên vào phòng ngay lúc tiểu tiểu thư gọi, nhưng đến lần thứ hai anh ấy mới bước vào phòng, lẽ nào anh chậm chân nên tiểu tiểu thư đã tự mình giải quyết vấn đề rồi sao?
Vạn Bát Thực thầm thề lần sau sẽ chú ý!
Bà cụ Tô và những người khác đang đợi ở nhà ăn tầng một, cuối cùng cũng nhìn thấy Túc Bảo nắm tay Diêu Linh Nguyệt chạy xuống.
Mọi người đều kinh ngạc quá đỗi, người châu Phi đã trở thành người Tây u ư?
Bà cụ Tô chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía, khuôn mặt tái nhợt của con dâu bà... trắng bệch hơn cả người đã chết ba ngày!
Người ta vẫn nói một khuôn mặt trắng trẻo che đi mọi sự xấu xí, sau khi Diêu Linh Nguyệt trắng trở lại, cô có chút dáng vẻ của con người hơn, không còn là một 'con ma' cháy đen và đáng sợ nữa.
Tô Tử Du ngơ ngác hỏi: "Vậy hồi nãy mặt mẹ anh đen sì là do vết bẩn mười năm chưa được rửa sạch à?"
Khóe miệng Tô Tử Chiến giật giật: "Im đi..."
Túc Bảo ngồi xuống, lắc đầu nói: "Không phải, em giết chết côn trùng gieo trong tim mợ cả nên bây giờ mợ cả trắng trở lại rồi."
Bà cụ Tô: "..."
Đây là bí quyết làm trắng da gì thế?
Bà cũng muốn nắm được bí quyết đó...
“Ngồi xuống…” Bà cụ Tô chỉ vào ghế.
Vẻ mặt Diêu Linh Nguyệt đờ đẫn, ngoài gương mặt chuyển từ đen sang trắng bệch, dường như cô không khác gì trước đây, khi đến nhà ăn, cô vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Tử Du.
Có lẽ bởi vì Tô Tử Du sinh sau Tô Tử Chiến, ký ức của cô rõ ràng hơn một chút nên trong mắt cô luôn thấp thoáng sự thăm dò và muốn xác nhận.
“Ồ, xem ra không thể khôi phục được.” Bà cụ Tô nói: “Lát nữa lão bát về, kêu lão bát kiểm tra thử.”
Bà cụ Tô sợ nếu tùy tiện đưa Diêu Linh Nguyệt đến bệnh viện sẽ khiến các chuyên gia già sợ chết khiếp.
Tiểu Ngũ đứng trên lan can cầu thang nhìn về phía nhà ăn, nghe vậy bèn nói: "Xin chào mọi người, tôi là Lão Bát. Hôm nay Lão Bát sẽ thử thách mọi người ăn bánh dầy….."
Mọi người: "..."
Bà cụ Tô nắm chặt đôi đũa trong tay, không nhịn được nữa: “Ai đến nhồi cho con vẹt kia một cân bánh đi!”
Tiểu Ngũ quay người bỏ chạy.
Túc Bảo chỉ vào ghế: "Mợ cả ơi, ngồi đi!"
Cuối cùng đôi con ngươi của Diêu Linh Nguyệt cũng động, cô cứng ngắc ngồi trên ghế.
Mọi người cuối cùng cũng có thể an tâm dùng bữa, bát trước mặt Diêu Linh Nguyệt đã đầy ắp, cơm được nén chặt lại, chất đầy thịt, rau củ các thứ.
Bà cụ Tô nói: "Tiểu Diêu ăn đi..."
Bà tưởng rằng Diêu Linh Nguyệt sẽ không phản ứng trong một thời gian dài như lúc trước, nhưng lần này cô đã cúi đầu và nhìn chằm chằm vào bát cơm trước mặt.
Sau khi Túc Bảo liên tục thúc giục cô ăn, cô dường như đã tìm ra bí quyết và vùi mặt vào bát cơm.
Măm măm.
Ăn khá nhanh.
Mọi người: "..."
Miếng thịt trong đũa ông cụ Tô rơi xuống đất.
Không phải chứ, rốt cuộc đầu óc ‘cô con dâu’ này có nhanh nhẹn hay không?
Cơm cô ăn rất nhanh, vèo cái đã đến đáy bát, nhưng ăn cơm thật sự không cần dùng đũa hả?
Bà cụ Tô kiên nhẫn giơ tay chỉ cho Diêu Linh Nguyệt xem chiếc đũa trong tay bà: "Con ăn bằng đũa như này nè."
Nhìn vẻ mặt đáng yêu ngơ ngẩn của Diêu Linh Nguyệt với những hạt cơm dính trên mặt, bà cụ Tô bất đắc dĩ lấy khăn giấy đưa cho cô.
Tô Tử Du nhanh nhận lấy rồi lau mặt cho mẹ cậu.
"Hãy cầm đũa và ăn như thế này."
Tô Tử Du cầm đũa và hướng dẫn cách sử dụng khi gắp rau.
Túc Bảo thấy vậy liền cầm đũa để cùng dạy.
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào Tô Tử Du, rồi nhìn Túc Bảo, ngón tay đặt trên đầu gối cô khẽ cử động.
Cô còn chưa học được cách cầm đũa thì Túc Bảo và Tô Tử Du đã bỏ cuộc vì làm mẫu và ăn no căng cả bụng.
Túc Bảo nói: "Em không dạy tiếp được đâu, em ăn không nổi nữa rồi!"
Tô Tử Du nói: "Em ăn không nổi nữa rồi, anh ơi, đến lượt anh đấy!"
Tô Tử Chiến cười lạnh nói: "Nhàm chán."
Cậu liếc nhanh về phía Diêu Linh Nguyệt và đấu tranh nội tâm.
Tô Nhất Trần vẫn luôn lặng lẽ nhìn nãy giờ bỗng lên tiếng: "Để ba."
Anh vừa nói, Diêu Linh Nguyệt đã lập tức chú ý đến anh và nhìn anh chằm chằm.
Tô Nhất Trần giơ tay lên, bàn tay cầm đũa có khớp xương rõ ràng, mảnh khảnh và khỏe khoắn, dường như Diêu Linh Nguyệt bị hấp dẫn, cô lại nhìn đăm đăm vào tay anh.
“Hãy cầm đũa lên.” Tô Nhất Trần nói.
Diêu Linh Nguyệt giơ tay lên và nhìn vào tay cô.
Sau đó cô nhìn đôi đũa trên bàn và ngập ngừng cầm lấy chúng.
Tô Nhất Trần giơ tay chỉnh lại cách cầm đũa của Diêu Linh Nguyệt: "Không được cầm chiếc dài chiếc ngắn. Hai chiếc đũa phải có chiều dài bằng nhau."
Anh đẩy chiếc đũa dài sao cho hai chiếc đũa ngang nhau.
“Giữ chặt ngón trỏ, đừng chỉ trỏ.”
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào tay cô...rồi duỗi ngón giữa ra.
Mọi người: "..."
Tô Nhất Trần: "..."
Anh lặng lẽ ấn lại hai ngón tay của Diêu Linh Nguyệt, cô vô thức siết chặt tay anh.
“Khôn tại thượng can tại hạ, không xê dịch khi gắp rau, không lật bát đĩa trước mặt người khác.”
"Không học lễ nghi thì không thể đứng lên được. Nghi thức cầm đũa là thứ được truyền lại từ tổ tiên chúng ta, nó tượng trưng cho lễ nghi cơ bản trên bàn ăn, nhất định phải học thành thạo."
"Hiểu không nào?"
Tô Nhất Trần cúi đầu nhìn Diêu Linh Nguyệt để xác định xem cô có nghe lời anh nói không.
Tiếc là không.
Diêu Linh Nguyệt ngơ ngác nhìn đôi đũa của mình.
Túc Bảo chống cằm hỏi: "Cậu cả chắc chắn mợ cả có thể hiểu được à?"
Tô Nhất Trần: "...Cậu cả sơ ý quá."
Tô Tử Du gật đầu: "Đúng vậy, người ta còn chưa biết nói đã dạy người ta lễ nghi?"
Tô Nhất Trần mặt không cảm xúc nói: "Con giỏi thì con dạy đi."
Bình thường Tô Tử Du tuyệt đối sẽ im lặng.
Bây giờ cậu là một người con trai lớn ngoan ngoãn biết bảo vệ mẹ mình, cậu liền nói: “Để con để con.”
Cùng lắm ăn thêm năm lạng cơm thịt là được chứ gì?
“Mẹ ơi nhìn kỹ nha, cầm đũa như thế này… Phù, con ăn được rồi nè!”
Diêu Linh Nguyệt quay lại nhìn Tô Tử Du, rồi nhìn vào tay cô.
Thế này rồi thế kia... Phù, ăn được rồi!
Đôi mắt cô hơi mở to, hình như cô vui vì đã học được một kỹ năng mới.
Mọi người cũng nhìn thấy hy vọng.
Dạy được là tốt, dạy được thì chưa hết thuốc chữa đâu!
Bà cụ Tô vui vẻ nói: "Chúng ta làm như vậy đi. Từ nay về sau hãy học nói trước. Chỉ khi hiểu được mới có thể nói được. Nói được thì mới có thể hiểu được nhiều hơn."
"Hãy bắt đầu từ các từ ‘trời, đất, bạn, tôi và anh ấy’."
Việc học đọc ở lớp một tiểu học cũng bắt đầu từ những từ như vậy.
Túc Bảo vui vẻ nói: "Việc này con có thể làm được, trời!"
Bé chỉ tay ra bầu trời bên ngoài.
Diêu Linh Nguyệt ngơ ngác nhìn theo.
Tô Tử Du chỉ xuống đất: "Mặt đất!"
Túc Bảo vỗ vỗ chính mình "Con người!"
Ánh mắt Diêu Linh Nguyệt hơi khựng lại.
Bà cụ Tô: Được đấy, có chút tác dụng….
Bà chỉ vào Diêu Linh Nguyệt, rồi vào chính mình, sau đó chỉ vào Tô Nhất Trần: "Bạn, tôi, anh ấy."
Diêu Linh Nguyệt ngơ ngác nhìn bà cụ Tô.
Bà cụ Tô kiên nhẫn dạy "bạn, tôi, anh ấy. Cứ nói như vậy..."
Diêu Linh Nguyệt do dự, mấp máy môi, điều này càng khiến mọi người vui vẻ hơn.
Cuối cùng, trong lúc mọi người đang nín thở chờ đợi, cô mới ép ra được từ xa lạ "Tôi..."
Túc Bảo và Tô Tử Du vui mừng nhảy lên!
Túc Bảo: "Mợ cả biết nói rồi!"
Tô Tử Du nói: "Mẹ của con thật thông minh!"
Bà cụ Tô rèn sắt khi còn nóng: "Nào, con hãy nói 'bạn, tôi, anh ấy'!"
Khóe môi Diêu Linh Nguyệt giật giật: "Bạn…. tôi…. tôi"
Mọi người nhìn cô đầy mong đợi.
Diêu Linh Nguyệt nói: "Mẹ… kiếp." [1].
Từ mẹ kiếp trung tiếng trung có một âm tiết là biến âm của chữ tôi.
Dường như cảm thấy mình nói đúng, Diêu Linh Nguyệt lặp lại: "Mẹ kiếp!"
Bà Tô sửng sốt: "Mẹ kiếp ư?"
Nụ cười của Tô Tử Du đông cứng trên khuôn mặt...
Mẹ kiếp...
Chương 478: Bà vợ già của tôi yếu đuối lắm
Sau khi nhận ra Diêu Linh Nguyệt đang nói gì, bà cụ Tô lập tức nhìn Tô Tử Du bằng ánh mắt hình viên đạn.
Tô Tử Du xù lông: "Bà nội, bà đừng dùng tay không chặt con!"
Bà cụ Tô: "..."
Bà chặt ai bao giờ đâu?
Bà trừng mắt nói: "Bà thường bảo con đừng nói bậy bạ! Nhìn xem, nói không nghe, giờ con dạy hư mẹ con rồi đấy.”
"Ngày xưa Túc Bảo không biết nói bậy, bây giờ thi thoảng lại thấy con bé nói chết tiệt này kia. Con gái con đứa sao có thể nói chuyện như vậy được?"
"Lần sau còn để bà nghe được hai chữ này, bà sẽ bẻ gãy răng cửa của con!" Bà cụ Tô thuận miệng đe dọa.
Tô Tử Du cúi đầu: "Bà nội, con sai rồi!"
Túc Bảo cũng vội vàng cúi đầu: "Bà ngoại, con sai rồi!"
Bà cụ Tô bỗng nhiên mềm lòng, ôi...quên đi, Túc Bảo đáng yêu như vậy thì chửi thề vài câu cũng có sao đâu...
Cho con bé nói!
Dù trong lòng đang gào thét, nhưng bà cụ Tô vẫn trưng ra bản mặt lạnh lùng, quay người tiếp tục dạy dỗ Diêu Linh Nguyệt.
Ở nhà có thành viên mới ngoan ngoãn chịu đút ăn, chịu nghe bà cụ Tô cằn nhằn mà không vặc lại, không hiểu sao ai nấy đều thấy vai mình nhẹ nhõm hơn.
Lúc này chú Nhiếp bước nhanh vào.
"Tiên sinh, bên ngoài có mấy viên cảnh sát cùng ba người tự xưng là người nhà họ Diêu..."
Mặt Tô Nhất Trần lạnh như băng, anh nói: "Mời bọn họ vào."
Lối vào trang viên nhà họ Tô.
Cảnh sát thỉnh thoảng liếc nhìn Diêu Thi Duyệt và Diêu Kính Vân, bên cạnh họ còn có một người đàn ông trạc tuổi Diêu Kính Vân, người này để chòm râu dê và vẻ mặt rất trang nghiêm.
Diêu Thi Duyệt đội mũ và đeo khẩu trang, bị què một chân.
Nếu lúc này cô ta mở miệng nói, nhất định người khác sẽ nhận ra răng cửa và răng hàm của cô ta đã không còn.
Diêu Kính Vân cũng không khá hơn là mấy, tóc hói răng rụng, Diêu Thi Duyệt vẫn còn vài chiếc răng nhưng ông ta thì chẳng còn cái nào.
Diêu Thi Duyệt bị què chân trái, ông ta què chân phải.
Ngón áp út ở bàn tay phải Diêu Thi Duyệt bị bóp gãy, ngón áp út ở bàn tay trái của Diêu Kính Vân cũng bị gãy.
Diêu Thi Duyệt thấp giọng nói: "Nhị trưởng lão, chúng ta vào được không..."
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu là người lành lặn duy nhất trong ba người nhà họ Diêu có mặt ở đây, cũng là người tự nhận mình có lòng dạ thâm sâu khó dò, ông ta quát: "Im đi!"
Nhà họ Tô cỏn con này sao ngăn được bước chân nhà họ Diêu, tại sao lại không thể vào?
Diêu Thi Duyệt không nói nữa, cô ta hận đám ác quỷ lắm, còn tưởng mình sẽ bỏ mạng nơi đồi núi hoang vu, bọn ác quỷ đó thật giỏi tra tấn người!
Cô ta đã trải qua đủ kiểu hành hạ của bọn quỷ, bây giờ cô ta cảm thấy đầu vẫn đau, lục phủ ngũ tạng đau đớn….
Khó khăn lắm mới thoát chết, nhưng khi quay lại nhìn vào gương, trông thấy hàm răng rụng cùng mái tóc hói ở giữa như kiểu Địa Trung Hải bao quanh biển của mình thì….
Cười nhăn nhở, xấu như quỷ.
Cô ta thà bị ác quỷ nhổ hết răng còn hơn! Thà bị nhổ sạch tóc còn hơn!
Nhưng bọn chúng một mực nói kiểu tóc và hàm răng này mới đẹp.
Lúc này, chú Nhiếp đến mời viên cảnh sát vào. Nhị trưởng lão nhà họ Diêu không nói gì mà ngang nhiên coi viên cảnh sát là người dẫn đường của mình rồi trực tiếp đi theo bọn họ.
Diêu Thi Duyệt ngưỡng mộ không thôi, thật không hổ là nhị trưởng lão, ông ta luôn có cách để vào nhà họ Tô.
Nhà họ Tô không biết nhà họ Diêu và cảnh sát không đến cùng nhau mà lầm tưởng cảnh sát tới theo yêu cầu của người nhà họ Diêu.
Vừa bước vào cửa, Diêu Thi Duyệt đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc trong số những người gác cửa.
Một ông già cầm chiếc nĩa lớn đang nhìn cô ta đầy háo hức. Diêu Thi Duyệt nghĩ thầm... Đây không phải là con chó mù canh cổng trường tiểu học sao!
Cô ta thầm nghiến răng, được rồi, sau khi trở thành nàng dâu cả của nhà họ Tô, cô ta sẽ tìm lão già này tính sổ!
"Các cảnh sát vất vả rồi. Mời ngồi." Tô Nhất Trần chào các cảnh sát ở cửa tòa nhà chính và dẫn họ vào nhà.
"Là như thế này, có người báo cáo nhà họ Tô có người phạm tội giết người." Viên cảnh sát nghiêm túc nói: "5 giờ 7 phút sáng thành viên trong nhà anh đã ở đâu?"
Hai anh em Tô Tử Du và Túc Bảo giật thót.
Cuối cùng Tô Tử Du cũng hiểu ra, hôm nay nào phải ngày giỗ của một vị tổ tiên nào đó...
Mà bà nội muốn cậu với anh trai và Túc Bảo ở nhà chờ đợi.
Hóa ra là vậy!
Bà cụ Tô tỏ vẻ bối rối: "Năm giờ sáng? Chúng tôi đều ở nhà, lúc đó chưa có ai dậy cả."
Cảnh sát cau mày nói: "Có người báo cáo nhìn thấy có người kéo thi thể vào nhà họ Tô đấy!"
Bà cụ Tô sửng sốt, kinh ngạc nói: "Cái gì? Ai kéo thi thể? Thi thể gì??"
Cảnh sát: "?"
Vẻ mặt bà cụ không giống đang giả vờ!
Hai viên cảnh sát nhìn về phía bà cụ trước mặt: "Tốt nhất bác nên thành thật, phải nhớ rằng giúp hung thủ che giấu tội giết người sẽ bị xem như đồng phạm. Mọi người có biết đồng phạm là gì không?"
Ông cụ Tô cúi mặt nói: "Vớ vẩn! Đừng dọa bà vợ già của tôi. Chúng tôi thực sự không biết đồng phạm hay xác chết gì hết!"
Ông cụ thầm nghĩ: Hỏi thì cứ hỏi, việc gì phải dọa nạt bà vợ già của ông hả?
Bà vợ già của ông yếu đuối lắm, vai không vác được đồ tay không nhấc được vật, đồng chí cảnh sát nghiêm túc vậy sẽ hù bà sợ chết khiếp mất.
Hơn nữa, năm giờ sáng cả nhà đang ngủ, ai lại lang thang bên ngoài!
Thấy họ không chịu thừa nhận, viên cảnh sát lấy ra vài bức ảnh.
"Đây là ảnh chụp từ camera đường Vân Anh! Đây là ảnh chụp từ camera đường Lưu Sa! Đây là ảnh chụp từ camera đường Phượng Hoàng trước mặt trang viên nhà họ Tô!"
Trong ảnh, một người đàn ông đang đi xe máy với hai chú chó trên lưng.
Có một “xác chết” được buộc vào đuôi xe máy, đứng thẳng, tuy hơi cong… nhưng không khó để nhận ra nó hoàn toàn cứng ngắc.
Viên cảnh sát hét lên: "Xác chết cứng ngắc! Các người còn lấp liếm gì nữa!"
Ông cụ Tô tức giận nói: "Nói thì cứ nói, đừng quát vào mặt bà vợ già của tôi!"
Cảnh sát: "……"
Mẹ kiếp, bây giờ là lúc thể hiện tình cảm ân ái vợ chồng hả?
Bây giờ các người đang bị xem xét là kẻ tình nghi giết người đấy!
Tình hình rất nghiêm trọng đấy!
Diêu Thi Duyệt đứng bên cạnh, cúi đầu cười lạnh, vành mũ che mất nửa khuôn mặt, khó nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô ta.
Cô ta đang hả hê, đồng thời cô cũng rất phấn khích.
Chị gái cô ta chắc chắn đã vào nhà Tô, vừa nãy cô ta nhìn quanh cũng không thấy gì, nhất định nhà họ Tô đã giấu chị gái cô ta đi.
Cô ta không ngờ nhà họ Tô lại bảo vệ chị gái mình nhiều như vậy, điều này khiến cô ta không vui.
Nhưng điều làm cô ta phấn khích là...
Nhà họ Tô không biết rằng với tư cách là hậu duệ gia tộc Vu thần, Diêu Linh Nguyệt đã bị gieo Bản mệnh Chung Trùng.
Phải, chị gái cô vẫn chưa chết khi vào nhà họ Tô.
Nhưng chờ chút nữa, ai biết được chị gái cô ta có chết hay không ~
Đại trưởng lão hay Nhị trưởng lão đều có thể điều khiển côn trùng trong tim Diêu Linh Nguyệt và khiến cô ấy chết bất cứ lúc nào!
Một khi chị gái cô ta chết, nhà họ Tô sẽ phải ngồi tù vì tội giết người ~!
Nếu không muốn bị kết tội này, nhà họ Tô phải thương lượng các điều khoản với họ!
Chương 479: Bốp, đánh muỗi
Lúc Diêu Thi Duyệt đang âm thầm hưng phấn thì nhị trưởng lão của nhà họ Diêu cũng đang lạnh lùng đánh giá nhà họ Tô.
Trang trí xa hoa, đúng là phá của, kiểu gì cũng xuất hiện một cậu chủ quần là áo lượt cho xem!
Phòng ở tầng chính quá lớn! Căn phòng quá lớn sẽ khiến khí tràng của con người bị hao tổn, trong phong thủy đây là một căn phòng xấu, nếu không trấn áp được khí này sớm muộn gì cũng tàn đời!
Đây chính là mặt mũi mà mấy kẻ có tiền hay nói đến.
Người như vậy đúng là ô uế huyết mạch con cháu nhà họ Diêu bọn họ.
Nếu như lúc trước Diêu Linh Nguyệt kết hợp với ông lão có huyết mạch thuần khiết kia, hai đứa bé nhà họ Diêu sao có thể bị nhiễm huyết mạch bẩn thỉu này? Đúng là khiến người ta tức giận mà.
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu liếc mắt nhìn Diêu Thi Duyệt.
Diêu Thi Duyệt lập tức lặng lẽ tới gần chú Nhiếp, thấp giọng nói: “Quản gia Nhiếp, nhị trưởng lão chúng tôi có việc muốn nói với ông.”
Chú Nhiếp nhìn Tô Nhất Trần một cái, sau đó dẫn hai người ra ngoài.
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu không chút khách sáo nào nói: “Tôi không muốn nói nhiều lời với người bình thường, tôi nói thẳng luôn!”
“Nhà họ Tô các người hôm nay sẽ gặp rắc rối, liên quan đến tội giết người… Tôi nói mấy người là tội phạm thì mấy người chính là tội phạm, tôi nói cứu được có nghĩa là cứu được! Nếu không muốn gặp phiền phức thì phải làm theo những lời tôi nói!”
Chú Nhiếp: “?”
Không phải chứ, đây là pháp sư đến nhà à?
Chú Nhiếp âm thầm đánh giá người đàn ông trước mặt, hỏi: “Ông có ý gì?”
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu cười khẩy: “Tội nhân Diêu Linh Nguyệt của nhà họ Diêu chúng tôi, mấy người mang cô ta về đúng không? Các người có phát hiện cô ta không giống người bình thường không?”
Ánh mắt chú Nhiếp cứng lại.
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu nói: “Làm người nhà họ Diêu, từ khi ra đời đã có chung trùng trong cơ thể! Chung trùng của Diêu Linh Nguyệt ở trong trái tim, lúc nào tôi cũng có thể khống chế chung trùng để cô ta tử vong!”
“Nói cách khác, nhà họ Tô mấy người có gánh tội danh giết người hay không chỉ dựa vào một câu nói của tôi!”
Chú Nhiếp: “…” Xem như nghe hiểu rồi.
“Ông muốn gì?” Chú ấy lạnh nhạt nói.
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu thấy chú ấy biết điều, ông ta chắp tay sau lưng: “Tử Chiến và Tử Du là người nhà họ Diêu chúng tôi, chúng ta muốn đưa huyết mạch nhà mình về nhà! Còn lại chúng ta không can thiệp!”
Đừng trách ông ta tự đại, kỳ nhân dị sĩ có năng lực này đúng là vẫn tồn tại trên đời, nếu thật sự gặp bọn họ thì cho dù là thương nhân hay quan chức nhà nước đều sẽ e ngại kiêng kị!
Nếu không có gì bất ngờ thì nhà họ Tô có lẽ cũng như vậy.
Chú Nhiếp: “Hiểu rồi, mấy người cũng không phải là đi cùng với cảnh sát.”
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu cười lạnh: “Có phải hay không cũng không quan trọng, thứ tôi muốn bây giờ chỉ là một câu nói của nhà họ Tô, tôi tốt bụng khuyên ông một câu, có một số việc không phải là việc mấy người có thể giải được, trên đời này không thiếu những người tài giỏi đâu.”
Câu này ngược lại đang nhắc nhở chú Nhiếp.
Chú ấy biết bà chủ mới đến không bình thường, nhưng cũng không biết sáng nay Túc Bảo đã lấy chung trùng ra giúp cô ấy.
Vậy nên chú ấy chần chừ.
Đúng lúc này giọng nói mềm mại lanh lảnh của Túc Bảo vang lên: “Chú Nhiếp, không cần để ý đến bọn họ! Mợ cả chắc chắn sẽ không sao.”
Ánh mắt cô bé nhìn sang một bên, nói: “Bọn họ là mấy người lừa gạt khoác lác, cháu không tin bọn họ có bản lĩnh này đâu!”
Chú Nhiếp nghe xong lập tức cảm thấy yên tâm.
Bây giờ có ai trong nhà họ Tô không biết lời cô chủ nhỏ là hữu dụng nhất, là đáng tin nhất đâu?
Đối với chú ấy mà nói, lời của tổng giám đốc Tô là không cần nghi ngờ, còn cô chủ nhỏ nói cái gì thì chính là cái đó.
Chú Nhiếp mỉm cười: “Được, vậy lập tức tống cổ ông ta ra ngoài!”
Chú Ngưu chờ đã lâu lập tức mang dĩa đến!
“Hay lắm, tôi đã nói mấy người này không tử tế gì rồi mà! Cô gái này nhiều lần giả mạo vợ tổng giám đốc Tô, hôm nay còn chạy đến tận cửa nữa à?”
Diêu Thi Duyệt thay đổi sắc mặt: “Ông dám?”
Chú Ngưu tôi xiên!
Có gì mà không dám chứ!
Nói đến chức trách, cho dù ở đâu chú ấy cũng đều có lí!
Diêu Thi Duyệt không ngờ chú ấy vẫn hùng hổ như cũ, nói xiên là xiên!
Cô ta ra sức giãy dụa, mũ và khẩu trang đều bị rơi hết.
“Thả tôi ra!” Diêu Thi Duyệt khó thở: “Ông có biết tôi là ai không!”
Khẩu trang của cô ta rơi xuống, nói chuyện là lộ, chú Ngưu ngạc nhiêu, là một bà già trọc lóc không có răng còn tưởng mình là tiên nữ trên trời sao?
Chú Ngưu cạn lời nói: “Biết, cô là vợ tổng giám đốc Tô chứ đâu.”
Diêu Thi Duyệt vui mừng: “Đúng! Vậy mà ông còn dám…”
Chú Ngưu tôi xiên!
Nghĩ hay quá ha, lại còn vợ tổng giám đốc Tô, cho tí chuyện còn được đà lấn tới à.
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu tức giận quát lớn: “Dừng tay! Dừng tay cho tôi!”
Ông ta quay đầu tức giận nói với chú Nhiếp: “Quản gia Nhiếp! Đừng tưởng mấy người nắm trong tay hai đứa bé nhà họ Diêu chúng tôi thì tôi không dám làm gì mấy người! Các người phải hiểu rằng nhà họ Diêu chúng tôi chưa từng nghĩ đến chuyện kết thân với nhà mấy người! Cho nên sẽ không cần phải duy trì cái gọi là mặt mũi với người ngoài, tốt nhất mấy người nên nghe theo lời tôi nói đi!”
Chú Nhiếp: “…”
Túc Bảo trốn sau lưng chú Nhiếp, bé tức giận vung tay nói: “Ném ra ngoài!”
Chú Ngưu lập tức dùng sức đẩy Diêu Thi Duyệt ngã nhào ra sau, sau đó nhắm chuẩn nhị trưởng lão nhà họ Diêu.
Sắc mặt nhị trưởng lão họ Diêu lạnh lẽo, ngón tay ông ta hơi động đậy.
Ông ta không nổi giận thì thật sự nghĩ ông ta là người bình thường sao?
Một con trùng dài gần như trong suốt lao nhanh về phía chú Ngưu.
Nhị trưởng lão họ Diêu thề sẽ để cho tên giúp việc chó má này chết bất ngờ, nếu không nhà họ Tô căn bản không xem ông ta ra gì!
Một tiếng bộp vang lên.
Hai cánh tay Túc Bảo nâng lên, cô bé đập chết con trùng kia như đập muỗi.
Bé thu tay lại cọ vào mông quần, vô tội nói với chú Nhiếp: “Có con muỗi.”
Chú Nhiếp: “Được, tối nay chú Nhiếp sẽ cho người đi sát trùng.”
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu: “???”
Trùng hợp sao?
Nghe nói đứa bé này rất được nhà họ Tô cưng chiều, chắc là gia chủ họ Diêu nhà bọn họ đã dạy cho con bé một chút trò lặt vặt, đúng lúc đánh chết chung trùng…
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu cảm giác chắc là như vậy, dù sao gia chủ nhỏ họ Diêu là người đến ác quỷ cũng có thể áp chế được.
Ồn ào bên ngoài khiến người trong nhà chú ý.
“Xảy ra chuyện gì?” Tô Nhất Trần đi ra, lạnh lùng nhìn quanh một vòng.
Chú Nhiếp bước nhanh lên nhỏ giọng nói với anh vài câu.
Tô Nhất Trần nhìn về phía nhị trưởng lão họ Diêu, ông ta nhìn anh cười lạnh.
Cảnh sát nhíu mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trên đường đi mấy người nói mình là khách nhà họ Tô, có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với họ Tô, nói là chuyện của đứa nhỏ.
Căn cứ vào bản năng nghiệp vụ, bọn họ cảm thấy mấy người này không giống người tốt nên đã đi cùng đến đây, nếu không người không liên quan không được đến gần để xử lý vụ việc.
Diêu Thi Duyệt chỉ về phía Tô Nhất Trần sau lưng Tô Tử Du: “Cảnh sát… bọn họ, bọn họ giết người, bọn họ giết chị tôi! Hu hu hu…”
Diêu Kính Vân: “?”
Nhị trưởng lão họ Diêu: “…”
Đậu mùa, thật ngu xuẩn…
Nói trước mặt cảnh sát không giúp họ có lợi ích gì!
Chẳng lẽ cảnh sát không biết nghĩ sao, sao cô biết chị cô bị giết?
Vừa rồi trên đường sao cô không nói?
Diêu Kính Vân nén giận, kế hoạch không phải như vậy, bây giờ ông ta hận không thể đi lên cho Diêu Thi Duyệt một cái tát.
Mấy năm nay Diêu Thi Duyệt có vẻ càng ngày càng trở nên ngu xuẩn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa!
Nhị trưởng lão họ Diêu cũng hết cách, ông ta chỉ có thể thuận thế nói: “Hôm nay chúng tôi đến đây chính là để tìm người nhà họ Diêu, các người có dám gọi Diêu Linh Nguyệt ra đây không? Đừng nói cô ta không ở đây, có người tận mắt thấy mấy người kéo thi thể của cô ta về đây!”
Ông ta vừa nói vừa lặng lẽ tác động Diêu Linh Nguyệt, ngón tay làm động tác bóp!
Ông ta bóp cái này có thể chắc chắn Diêu Linh Nguyệt đã chết rồi.
Bản mệnh của nhà họ Diêu là chung trùng, không có ngoại lệ!
Trước tiên để nhà họ Tô rơi vào tai họa rồi nói tiếp, chỉ có thể để bọn họ gặp tai họa rồi bọn họ mới hiểu ai là người có quyền lên tiếng!
Diêu Thi Duyệt thấy dộng tác của nhị trưởng lão thì lập tức nói theo: “Thế nào, mấy người không dám sao? Có phải mấy người đã giấu thi thể của chị tôi đi rồi không?”
Trong lòng cô ta không khỏi mong chờ, chỉ cần họ dính vào chuyện này thì cô ta sẽ có cách để tổng giám đốc Tô cầu xin mình…
Cô ta có thể làm chứ, xác nhận hai trưởng lão nhà họ Diêu mới là kẻ giết người, cô ta có chứng cứ.
Chỉ cần tổng giám đốc Tô chịu nhìn cô ta, chịu đồng ý với cô ta… Vậy thì cô ta nguyện ý vì anh mà phản bội nhà họ Diêu!
Nhà họ Diêu xuống dốc, chung trùng trói buộc người khác… Cô ta đã sớm chịu đủ rồi!
Chương 480: Mợ cả: quá đỉnh
Diêu Thi Duyệt nghĩ rất hay, lúc nhà họ Tô rơi vào khủng hoảng cô ta vì việc nước quên tình nhà cứu nhà họ Tô, lập tức trở thành ân nhân nhà họ.
Đáng tiếc đầu óc lại không có, cũng không nghĩ thử xem bây giờ cô ta xác nhận nhà họ Tô giấu xác, người khiến nhà họ Tô “gặp nạn”, chẳng lẽ không phải do chính cô ta sao?
Túc Bảo lắc đầu: “Sư phụ, đầu óc của cô ta có phải bị ăn rồi không?”
Kỷ Trường: “Ừm.”
Túc Bảo: “Ai?”
Thật sự bị ăn rồi?
Kỷ Trường: “Đừng nói chuyện, giải quyết chuyện trước mắt trước.”
Túc Bảo lập tức che miệng mình lại.
“Thi thể?” Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: “Cô đang nói cô ấy sao?”
Anh vừa nói vừa quay đầu sang bên.
Hả? Người đâu?
Tô Nhất Trần ngạc nhiên, vừa rồi khi cảnh sát và mấy người nhà họ Diêu vào cửa Diêu Linh Nguyệt vẫn ở trong phòng khách.
Vì thay đổi và đứng với mấy người giúp việc trong góc nên mấy người Diêu Thi Duyệt không để ý đến cô ấy.
Không ngờ bây giờ lại không thấy người nữa rồi?
Chú Nhiếp lập tức thấp giọng hỏi: “Dì Ngô, mợ cả đâu rồi?”
Mẹ Ngô cũng trợn mắt: “Vừa rồi vẫn còn ở đây mà!”
Nhị trưởng lão họ Diêu cười lạnh: “Sao vậy, không diễn nổi nữa chứ gì?”
Diêu Thi Duyệt: “Đương nhiên không có ở đây rồi! Thi thể sao lại ở đây được…”
Diêu Kính Vân: “Không phải lục soát là biết sao?”
Ông ta không còn chiếc răng nào, mở miệng nói giống như một ông già không răng nói chuyện vậy, chuyện này khiến ông ta rất nổi nóng.
Cảnh sát đang định nói gì đó thì đột nhiên tiếng chó sủa vang lên, một người phụ nữ gầy đến mức chỉ còn bộ xương, sắc mặt còn trắng hơn cả người chết yên lặng không nói tiếng nào đứng dưới gốc cây đại thụ trong vườn hoa, gió thổi qua…
Giống như mới từ âm phủ lên đây vậy.
Ánh mắt cảnh sát nghiêm lại, với kinh nghiệm phá án nhiều năm, họ vừa liếc mắt cũng biết người phụ nữ này có vấn đề, cô ấy không phải người sống!
Trước kia họ từng làm vài vụ án, hung thủ ngụy trang thi thể giống như người còn sống cũng có.
Cho nên trước mắt cũng thế...?
Diêu Thi Nguyệt sững người, một lúc lâu mới nhận ra người phụ nữ không nhúc nhích cách đó không xa là chị của mình!
Thay đổi nhiều như vậy… Chắc chắn là do sau khi chung trùng bị bóp chết cô ấy cũng đã chết.
Diêu Thi Duyệt lập tức nói: “A… Đó chính là chị tôi… Đó chính là chị tôi!”
Nhị trưởng lão họ Diêu cười lạnh: “Cảnh sát, nhìn thấy không? Người phụ nữ trước mắt chính là thi thể mà chúng tôi muốn tìm! Cô ta chính là người nhà họ Diêu chúng tôi!”
Cảnh sát không dám tùy tiện lại gần, sợ xung quanh có sợi tơ gì đó, bọn họ không cẩn thận sẽ phá hỏng hiện trường.
“Cô chắc chắn?” Một cảnh sát hỏi.
Nhị trưởng lão họ Diêu gằn từng chữ một: “Vô cùng chắc chắn!”
Ông ta nhìn về phía Tô Nhất Trần: “Tôi nghĩ mấy người chắc chắn như vậy có nghĩa đã xảy ra chuyện gì đó, hóa ra đã cố định người chết xuống dưới gốc cây, tạo hiện trường người sống giả cho cảnh sát nhìn.”
Diêu Thi Duyệt khóc: “Chị tôi thảm quá rồi… Vì sao lại như vậy chứ…Tôi vốn còn không tin… Nhưng bây giờ tôi tin rồi! Hóa ra là hai vị trưởng lão thật sự giết chị tôi…”
Hai trưởng lão nhà họ Diêu: “???”
Diêu Thi Duyệt thấy “thi thể” của chị mình thì không đợi được nữa, lập tức thể hiện lập trường của mình, sợ chậm một chút sẽ không còn cơ hội thể hiện.
Cô ta phẫn nộ chỉ về phía Diêu Kính Vân: “Đêm qua đại trưởng lão nói tôi đi vào núi hoang với ông ta, nói chị tôi vô dụng, lãng phí tài nguyên nhà họ Diêu, muốn giết chết chị gái!”
“Lúc đó tôi không tin, dù sao chị gái tôi cũng là người nhà họ Diêu mà! Không ngờ… Không ngờ đại trưởng lão không chỉ giết chị gái mà còn giá họa cho nhà họ Tô vì để giành lại hai đứa nhỏ…”
Diêu Kính Vân: “…”
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu: “…”
Hai người họ không khỏi nghi ngờ chính bản thân mình, cái logic này trăm ngàn chỗ hở nhưng bọn họ lại không biết nên phản bác như thế nào.
“Khốn… Khốn nạn!” Diêu Kính Vân trực tiếp tát mạnh lên mặt Diêu Thi Duyệt.
Diêu Thi Duyệt a một tiếng rồi nằm ra mặt đất, khóc lóc với Diêu Linh Nguyệt ở xa: “Chị! Chị chết thật thê thảm! Em vốn không tin các trưởng lão sẽ làm vậy, nhưng hôm nay thấy chị ở đây em mới biết em sai rồi… Hu hu hu!”
Mọi người: “…”
Diêu Thi Duyệt không nói gì thì thôi, một khi lên tiếng là làm mọi người kinh sợ, cô ta còn lấy ra một cái USB trên người: “Đây là chứng cứ đại trưởng lão và nhị trưởng lão giam cầm phi pháp và ngược đãi chị tôi! Trước khi chị tôi chết còn bị làm hôn mê, bọn họ giam giữ chị tôi thì thôi đi, lại còn hành hạ chị ấy, hành động vô cùng tàn độc!”
Diêu Kính Vân: “…”
Cảnh sát nghiêm mặt nhận chứng cứ.
Dưới cây cổ thụ, Diêu Linh Nguyệt mặt không biểu cảm, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp, cứ như vậy đờ đẫn đứng đó.
Hai cảnh sát như gặp đại dịch, trong đó một người đang gọi điện xin tiếp viện để bên pháp y nhanh chóng đến.
Kết quả họ thấy Diêu Linh Nguyệt đột nhiên nâng một tay lên.
Trong lòng mọi người nhảy một cái.
Nhìn kĩ mới thấy Diêu Linh Nguyệt nắm chặt dây dắt chó.
Sau đó cô ấy vô cùng máy móc duỗi tay lên, thả dây dắt chó ra.
“Tôi… cmn!” Cô ấy nói.
Tướng Quân và Canh Gác sủa loạn, lao lên.
Mấy người Diêu Thi Duyệt: “???”
Mấy người nhà họ Tô: “…”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng đã thấy Tướng Quân lao về phía Diêu Thi Duyệt cắn xé.
Cảnh sát nhanh chóng nói nhà họ Tô nhốt chó lại, vì chức trách nên nhanh chóng kéo chó ra cứu người.
Lúc Diêu Thi Duyệt được cứu ra, khuôn mặt đã bị cắn nát.
Chỉ có mỗi cái mũi được xem là hoàn hảo.
“A… A!!! Mặt của tôi… Mặt của tôi đau quá!” Diêu Thi Duyệt run rẩy sờ soạng mặt mình sau đó lại rút tay về, cô ta gào lên: “Tao giết mày!”
Cho dù bị cảnh sát ngăn lại nhưng cô ta vẫn muốn lao đến đánh chó, kết quả đưa đến trước mặt Tướng Quân, Tướng Quân há mồm cắn lên mũi cô ta không chút suy nghĩ.
Lần này thì hay rồi, ngay cả mũi cũng bị cắn nát.
Diêu Thi Duyệt hét lên như heo bị chọc tiết.
Cảnh sát cạn lời, vừa nhìn Diêu Thi Duyệt vừa thúc giục nhà họ Tô lôi chó về, còn phải nhìn cả Diêu Thi Duyệt ở bên kia, đề phòng có người phá hư “thi thể.”
Kết quả chó vừa bị kéo xuống họ đã thấy Diêu Linh Nguyệt động đậy.
Đầu gối cô ấy không trùng xuống, cô ấy lao về phía trước, giống như một quả đạn pháo lao về phía Diêu Thi Duyệt.
“Ầm…”
Máu mũi Diêu Thi Duyệt lập tức chảy dài, người bắn ra ngoài, khuôn mặt người khác không dám nhìn thẳng nay càng thê thảm hơn.
Diêu Linh Nguyệt đứng vững tại chỗ, đôi mắt nhìn Diêu Thi Duyệt không chớp dù chỉ một cái, gằn từng chữ rõ ràng: “Tôi cmn!”
Sau đó cô ấy lại đột nhiên lao đến trước mặt Diêu Kính Vân, nắm lấy bả vai ông ta, dùng đầu mình đập mạnh vào đầu ông ta.
“Tôi cmn!” Cô ấy nghiến răng nói từng chữ một: “Cmn!”
Mọi người: “…”