Chương 10
Kì Mân Tuyết cũng nhìn thấy người đàn ông đang đứng trên cầu thang, có lẽ là do có rượu trong người, khiến cô dường như tăng thêm dũng khí, cô chập choạng bước lên, dùng một tay kéo lây cổ áo của anh, ép anh cúi đầu nhìn mình, trong cơn say, cô lẩm bẩm: “Thật đẹp…thật muốn hôn…”
“Dù chỉ là trong mơ nhưng cũng muốn hôn…”
“Nếu là giấc mơ, vậy liền tuỳ tiện một lần đi, dù sao anh ấy cũng không biết”
Vừa nói xong câu cuối, lúc Cố Kiến Lăng còn chưa kịp hồi thần từ vẻ đẹp của người trước mắt, đôi môi đã bị xúc cảm mềm mại phủ lên.
Anh ngơ ra một lúc, sau đó…
Gô hôn anh! Kì Mân Tuyết hôn anh! Cô ta vậy nhưng lại dám…
Hành động tiếp theo của cô như đang trả lời Cố Kiến Lăng rằng: Tôi không những dám hôn anh mà còn hôn rất mạnh bạo nữa kìa.
Kì Mân Tuyết hôn anh ngấu nghiến, nói là hôn, nhưng thật ra là gặm nhắm thì đúng hơn.
Cô không có kinh nghiệm hay kĩ thuật gì cả, chỉ dùng lưỡi đá lung tung trong khoang miệng anh, trong cơn say, đôi mắt cô khép hờ, trông đẹp hơn cả yêu tinh.
Một vẻ đẹp hút người mà lúc cô tỉnh táo, anh không bao giờ thấy được.
Rõ ràng ngũ quan vẫn như vậy, không thay đổi gì, nhưng lúc này trông cô quyến rũ một cách kì lạ.
Không biết có phải do môi lưỡi giao thoa, men say của cô đã truyền sang anh hay không, anh cảm thấy mình không còn là một Cố Kiến Lăng lạnh lùng lãnh đạm häng ngày nữa, dưới sự khiêu khích trắng trợn của Kì Mân Tuyết, tay anh từ từ trượt đến eo cô, khẽ khàng ôm lấy.
Bụng dưới cũng từ từ nóng lên, anh dùng chút lí trí cuối cùng, cúi người bế cô lên phòng ngủ, tránh đi ánh mắt tò mò của đám người giúp việc.
Cố Kiến Lăng bế cô vào phòng, đặt người trên tay xuống chiếc giường mềm mại, cơ thể bao phủ lên trên, một tay chống trên giường, tay còn lại đem hai tay cô cố định trên đỉnh đầu, ngay lúc anh chuẩn bị làm cái việc mà đêm tân hôn anh chưa làm, cơn đau truyền đến từ bụng dưới đã giúp anh tỉnh táo lại.
Cúi xuống nhìn đũng quần của mình, lại phát hiện…chân của Kì Mân Tuyết đang đạp lung tung vào nơi đó.
Trong nháy mắt, khuôn mặt anh đen như đít nồi, khó coi đến cực điểm, biểu cảm nhăn nhó như thể nuốt phải một con ruồi.
Anh gầm lên: “Mẹ nó, cô khiêu khích ông đây, làm ông đây có phản ứng, bây giờ lại không chịu trách nhiệm, còn muốn phá hỏng nó?”
“Tôi càng không cho cô được toại nguyện!”
Nói xong, anh tiếp tục khống chế cả người cô, dùng tay xé một mảnh vải trên ga trải giường, trói hai tay cô lại, đặt trên đỉnh đầu, sau đó dùng môi mình lần lượt lướt qua trán, gò má, cánh môi, chóp mũi, vành tai của cô, dần dần đi xuống xương quai xanh, sau đó là rãnh sâu trắng nõn nà.
Những nơi anh đi qua đều để lại dấu vết ửng đỏ, cho đến khi anh ngậm lấy nụ hoa trước ngực cô, Kì Mân Tuyết vẫn luôn mê mang nãy giờ bỗng nhiên một lần nữa đạp mạnh vào cậu em của anh.
Hai lần bị cô dùng sức đạp, dù anh có mạnh mẽ đến mức nào cũng không chịu nổi, anh thống khổ rít lên.
Mà Kì Mân Tuyết lúc này vẫn còn đang say, cô không ngừng lẩm bẩm: “Đừng động vào tôi, các anh đừng động vào tôi…
Cổ Kiến Lăng nghe xong, như tỉnh lại từ cơn động tình, đau đớn ở nơi giữa hai chân cũng bị anh quên đi, trong đầu anh bây giờ chỉ còn lại câu nói của cô.
Đúng rồi, sao anh lại quên mất chứ? Là anh hết lần này đến lần khác thuê người huỷ hoại cô mà? Là anh tuyên bố sẽ không bao giờ chạm vào cô mà? Sao bây giờ anh lại bị cô mê hoặc đến mất đi lý trí thế này?