Chương 37
Thấy Kì Mân Tuyết cứ nhìn mình chằm chằm, Cố Kiến Lăng khẽ ho nhẹ, giọng nói cũng không còn lạnh nhạt như trước: “Ăn nhanh đi, nguội bây giờ”
Cô nhẹ gật đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa, tập trung ăn đồ do anh đưa đến.
Kì Mân Tuyết cứ ngỡ là sau khi đưa đồ ăn cho cô, anh đã rời đi từ lâu, nào ngờ đến tận lúc ăn xong, ngẩng đầu lên thì thấy anh vẫn còn ngồi đó, chống cảm nhìn cô.
Dường như hôm nay anh rất kì lạ, chẳng giống thường ngày chút nào.
Bị nhìn như thể, cô hơi mất tự nhiên, lên tiếng nhắc nhở: “Khu…bây giờ cũng tối rồi, em đi ngủ đây, anh ra ngoài được rồi”
Nói xong, không đợi anh phản ứng, Kì Mân Tuyết đã nằm xuống giường, sau đó trùm chăn lên đầu giả vờ ngủ.
Cố Kiến Lăng nhìn cô một lúc, khẽ hít sâu một hơi, như hạ quyết tâm mà nói: “Kì Mân Tuyết, khoan hãy ngủ, chúng ta nghiêm túc nói chuyện một lần đi”
Nghe thấy anh đề nghị muốn nói chuyện, Kì Mân Tuyết rốt cuộc cũng không thể tiếp tục giả chết được nữa, cô mở chăn ra, không nói gì mà chỉ nhìn anh, như muốn nói rằng: Anh muốn nói gì thì nói đi.
Cố Kiến Lăng chân chữ vài giây mới nói ra mục đích của mình.
“Thật ra…tôi cảm thấy chúng ta cứ như thế này cũng không tốt, chuyện trong quá khứ tôi sẽ cố gắng quên đi, từ nay chúng ta sẽ chung sống hoà bình”
Dứt lời, anh nhìn phản ứng của cô, chỉ thấy cô gái vẻ mặt ngơ ngác, trong mắt đều là vẻ không thể tin nổi, nhìn anh như đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh.
Sau giây phút bàng hoàng, cô kinh ngạc hỏi lại.
“Anh nói gì cơ? Chung sống hoà bình?”
“Ừ, điều kiện tiên quyết là cô không được thân mật với những người đàn ông khác, phải giữ khoảng cách với tất cả giống đực xung quanh cô.
Chuyện cô thuê người cưỡng hiếp Lam Nhi…tôi sẽ miễn cưỡng đem nó chôn vào dĩ vãng.”
Kì Mân Tuyết còn chưa vui được bao lâu thì đã nghe những lời phía sau của anh, nụ cười vừa mới xuất hiện trên môi nhất thời cứng lại.
Ngay sau đó, ánh mắt cô lập tức lạnh xuống, không phản ứng với anh nữa mà quay lưng lại nhìn vào tường.
Cố Kiến Lăng thấy cô như vậy thì vô cùng khó hiểu.
Không phải đó là điều mà cô vẫn luôn muốn sao? Tại sao bây giờ lại bày ra thái độ này? “Cô như vậy là sao? Tôi đã nhượng bộ như thế, cô còn muốn làm khó tôi?”
Kì Mân Tuyết không trả lời, cho đến khi Cố Kiến Lăng mất hết kiên nhẫn, toang định rời đi, vừa đi đến cánh cửa phòng thì nghe thấy thanh âm của cô vọng lại: “Tôi không thuê người cưỡng hiếp Tân Lam, cũng không ép cô ta rời đi…”
Bước chân anh hơi khựng lại, cánh môi khẽ mấp máy, như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói nên lời, tiếp tục rời đi.
Cho đến khi Cố Kiến Lăng đã đi xa, cảm xúc mà Kì Mân Tuyết vẫn luôn dồn nén mới bộc phát.
Cô vùi đầu vào giữa hai chân, nước mắt nóng hổi trượt qua gò má, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Không phải là em làm mà, sao anh không chịu tin em chứ…Đáng tiếc, không có ai trả lời câu hỏi của cô.
Cùng lúc đó, ở một căn phòng khác.
Cố Kiến Lăng vừa bước vào phòng đã vội vàng lao vào phòng tắm, anh nhanh chóng cởi quần áo, sau đó mở vòi sen, cảm nhận cơn lạnh thấu xương của dòng nước.