Chương 77
Nói đến đây, rốt cuộc Kì Mân Tuyết cũng không kìm nén được nữa, nước mắt tuôn rơi như suối, hai hàng lệ xinh đẹp đi qua gò má, xúc cảm ấm nóng kia hoàn toàn tương phản với trái tim lạnh buốt của cô hiện giờ.
Không nhắc thì thôi, đột nhiên Tô Trảm lại nhắc đến, khiến bao nhiêu uất ức mà cô cố gắng kìm nén đều tuôn trào, đau thương hóa thành thực thể.
Tô Trảm nghe Kì Mân Tuyết kể lại vài câu, hắn cũng hiểu được đại khái mọi chuyện, ánh mắt Tô Trảm vốn đang âm u, nhưng sau khi thấy cô khóc, âm u nơi đáy mắt lập tức tản ra, thay vào đó là sự lo lắng cùng lúng túng, chỉ thấy bàn tay hắn đưa lên không trung, chần chừ một lúc rồi hạ xuống khuôn mặt cô, dưới ánh mắt sửng sốt của Kì Mân Tuyết, hắn im lặng chuyển hướng, vỗ nhẹ vào bả vai cô rồi an ủi: “Đừng khóc, sẽ không có chuyện gì đâu, tôi giúp em gọi anh ta đến nhé?”
Nghe hắn nói xong, biểu cảm trên khuôn mặt Kì Mân Tuyết hơi khựng lại, cô giương đôi mắt ngập nước nhìn hắn, giọng nói của cô có chút khàn, có lẽ là do vừa mới khóc xong: “Thật sao? Nhưng anh ấy sẽ không nghe máy đâu, hôm qua tôi đã gọi rất nhiều lần…”
Đúng vậy, anh sẽ không nghe máy đâu, hôm qua cô gọi hơn mười lần, nhưng lần nào cũng nhận được câu trả lời lạnh băng, mười lần như một từ phía tổng đài.
Tô Trảm cười khẽ, tay hắn vừa lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa nói: “Yên tâm, tôi có số điện thoại của trợ lý Cố Kiến Lăng, chỉ cân nhờ cậu ta chuyển lời cho anh ta là được.”
Dứt lời, Tô Trảm tìm tên của Lăng Tô trong danh bạ, sau đó, ngay trước mặt Kì Mân Tuyết, hắn bấm gọi cho cậu ta.
Không mất nhiều thời gian, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói của Lăng Tô: “Tô nhị thiếu, có chuyện gì không?”
Vì Tô Trảm bật loa ngoài nên những lời của Lăng Tô đều bị Kì Mân Tuyết nghe thấy, cô cảm nhận được ngữ khí của cậu ta khá lãnh đạm, không nhiệt tình như khi nói chuyện với cô.
Có vẻ như Tô Trảm không hề để ý đến thái độ lạnh nhạt xen lẫn xa cách này của Lăng Tô, vẻ mặt hắn bình tĩnh nói vào trong điện thoại: “Vợ của Cố tổng nhà cậu nửa đêm chạy ra đường, cô ấy gặp tai nạn, bị thương khá nặng, hiện tại đang điều trị ở bệnh viện trung tâm thành phố, bảo Cố Kiến Lăng sang đón đi.”
Lăng Tô nghe hắn tường thuật mọi chuyện xong thì ngơ ngác hồi lâu, cho đến khi Tô Trảm kết thúc cuộc gọi, cậu ta mới hồi thân lại.
Cầm điện thoại trong tay, cậu ta run rẩy quay người sang nhìn Cố Kiến Lăng đang xử lý công việc ở bên cạnh, ngập ngừng lên tiếng: “Cố tổng, vợ của ngài…
xảy ra tai nạn rồi.”
Cố Kiến Lăng vốn đang đau đầu vì lượng công việc dôn từ ngày hôm qua đến bây giờ, anh bận rộn xử lý tài liệu, trong lúc làm việc, hàng lông mày kiếm của anh vẫn luôn nhíu lại, dường như anh đang rất mất kiên nhẫn, bây giờ lại nghe Lăng Tô nói một câu không đầu không đuôi như vậy thì vô cùng tức giận, làm gì có thời gian mà để ý nội dung câu nói là gì, chỉ thấy anh lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta, bực bội nói: “Có chuyện gì thì nói sau đi, bây giờ tôi đang rất bận.”
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, Lăng Tô vô thức co rụt người lại, cậu ta ngậm ngùi, toan bước ra khỏi phòng, vừa đi đến cửa, bước chân cậu ta hơi dừng lại, sau khi do dự một lúc lâu, rốt cuộc cậu ta không bước tiếp nữa.
Lăng Tô quay người, lấy hết can đảm đi đến bên bàn làm việc của Cố Kiến Lăng, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào anh, nhỏ giọng nói: “Cố tổng, tôi nghĩ ngài nên dừng lại một lúc, tôi vừa nhận được tin tức, vợ của ngài vừa gặp tai nạn vào đêm qua, hiện đang điều trị ở bệnh viện trung tâm thành phố.”
Cố Kiến Lăng thấy cậu ta không nghe lời, còn đang định nổi giận nhưng sau khi nghe rõ những lời kia thì sững người lại, lát sau, anh đứng bật dậy, dùng tay túm lấy cổ áo của Lăng Tô, xác nhận lại mọi chuyện một lần nữa: “Lăng Tô, cậu nói lại tôi nghe, chuyện này là thật sao? Cậu nghe thông tin từ ai?”
“Cố tổng, chuyện này là thật, chính miệng Tô nhị thiếu nói với tôi mà.
Hắn là nhị thiếu gia của nhà họ Tô, mối quan hệ giữa nhà họ Cố và nhà họ Tô rất tốt, hắn ta không có khả năng lừa gạt tôi.”
Cố Kiến Lăng thẫn thờ buông thõng bàn tay, ngay sau đó, anh cầm lấy áo khoác và chìa khoá xe rồi nhanh chóng đi xuống gara, một đường lái xe đến bệnh viện.