Chương 66
Không được! Cô không thể ngồi ở nhà trong tâm trạng lo lắng bất an như thế này được, cô phải đến bệnh viện X xem tình hình! Nghĩ là làm, Kì Mân Tuyết nhanh chóng thay quần áo, sau đó hâm một chút canh gà đem đến bệnh viện.
Trên đường đến bệnh viện, vì không biết lái xe nên cô đành phải gọi taxi, không ngờ trước khi lái xe, tài xế đã uống rượu, kết quả là xảy ra một tai nạn nhỏ.
Mặc dù thương tích không lớn, nhưng khắp người Kì Mân Tuyết đều dính đầy bụi bẩn, khuỷu tay bị trầy xước, khớp cổ chân bị va chạm nhẹ, cả người đều đau.
Không còn cách nào, cô đành phải thanh toán tiền cho tài xế rôi khập khiễng chạy đến bệnh viện X, trong tình trạng cổ chân bị thương.
Vừa đi, cô vừa nhủ thầm trong lòng: Hi vọng anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì! Bệnh viện X.
Cố Kiến Lăng chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trong phòng bệnh, nhìn các bác sĩ đang băng bó vết thương cho Tân Lam.
Lúc này, sắc mặt cô ta tái nhợt, thân thể yếu ớt nằm trên giường bệnh, lông mày anh nhíu lại thật chặt, trong mắt không giấu được vẻ lo lắng.
Khoảng 10 phút sau, rốt cuộc các bác sĩ cũng băng bó xong cho cô ta.
“Bệnh nhân không bị thương nặng, chỉ trầy xước ngoài da, anh không cần quá lo lắng, trở vê bôi chút thuốc cho cô ấy là được rồi, một thời gian sau sẽ lành sẹo ngay.”
Bác sĩ đeo khẩu trang, nói với Cố Kiến Lăng.
Thật ra ông ta cũng không hiểu nổi, lúc cô gái kia được người đàn ông đưa vào bệnh viện, ông ta đã nói rằng người này không bị thương nặng, chỉ cần mua chút thuốc bôi về bôi là khỏi.
Nhưng người đàn ông kia lại không chịu nghe, một mực muốn ông ta khám tổng quát cho cô gái đó, rồi bắt ông ta băng bó cẩn thận.
Cứ nghĩ đến chuyện này, ông ta lại tức anh ách.
Đúng là bệnh của đám nhà giàu – bác sĩ nghĩ thầm trong lòng.
Nếu không phải viện trưởng nói người đàn ông này không phải là nhân vậy dễ chọc, có lẽ ông ta đã sớm đuổi anh đi từ lâu rồi kìa.
Mang theo tâm trạng bực bội, bác sĩ nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Mà Cố Kiến Lăng, sau khi nghe xong những lời bác sĩ nói thì khẽ thở phào.
Tân Lam không sao là tốt rồi.
Mặc dù cảm xúc của anh đối với cô ta đã không còn, nhưng dù sao cũng từng quen biết nhau, nhìn cô ta yếu ớt như vậy, trong lòng anh quả thật có chút khó chịu.
Ánh mắt Cố Kiến Lăng chuyển hướng trên người Tâm Lam, rồi lại nhìn về phía cửa sổ.
Trong lòng anh thầm nghĩ, nếu bây giờ bỏ lại cô ta ở đây một mình cũng không hay.
Anh quyết định sẽ chăm sóc Tâm Lam một ngày, sau đó liên lạc với mẹ của cô ta, bảo bà ta đến đón con gái mình về.
Đúng lúc anh đang suy nghĩ sâu xa, đột nhiên, ngón tay anh bị một bàn tay chạm vào.
Là tay của Tân Lam.
Từ lúc được đưa vào bệnh viện đến giờ, Tân Lam vấn luôn giả vờ hôn mê.
Vừa nấy hé mắt, cô ta nhìn thấy vẻ quyết tâm trong mắt anh, còn tưởng anh định bỏ cô ta ở nơi này một mình.
Không còn cách nào khác, Tân Lam đành phải mở mắt, làm bộ như vừa mới tỉnh lại.
Sau khi cảm nhận được động tác của cô ta, Cố Kiến Lăng quay đầu khẽ nhìn lại, bốn mắt chạm nhau, anh nghe thấy thanh âm yếu ớt kia vang lên, truyền vào tai mình: “Anh…
Anh là Cố Kiến Lăng ư? Em là đang mơ sao? Trước đây em cũng từng mơ như vậy, nhưng giấc mơ không chân thật như bây giờ…Nhưng không quan trọng, dù là mơ hay thật, đối với em mà nói, đây đều là những điều tuyệt vời.”
Hốc mắt cô ta rưng rưng nước, như muốn chực rơi, khiến Cố Kiến Lăng chợt sinh lòng thương tiếc.