• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12

Từ đó, anh cũng không nghĩ đến việc kia nữa, mỗi lần có nhu cầu đều dùng tay để tự an ủi, không hê ngủ với một người phụ nữ nào.

Sau này, khi anh 22 tuổi, Kì Mân Tuyết mà anh vẫn luôn xem là em gái kia đột nhiên chạy đến trước mặt anh, mặt đỏ như trái cà chua mà tỏ tình với anh.

“Cố Kiến Lăng, em thích anh!”

Lúc đó Cổ Kiến Lăng không nghĩ ngợi gì, đồng ý ngay lập tức, dù sao thì hồi nhỏ anh cũng đã hứa là sẽ cưới người ta về làm vợ, không thể thất hứa được.

Năm ấy cô mới 17 tuổi nên anh chưa từng nghĩ đến việc làm chuyện kia với cô, sau này, khi cô đã qua tuổi 18, anh vẫn luôn giữ gìn cho cô một thân trong sạch, bởi khi ấy anh nghĩ, chuyện tốt đẹp như vậy, phải làm trong đêm tân hôn mới có ý nghĩa.

Trải qua 2 năm ngọt ngào bên nhau, nếu như không phải anh vô tình phát hiện ra rằng, Kì Mân Tuyết là con gái của Bạch Tử Hân – kẻ thù năm xưa của mẹ anh.

Đáng tiếc…

có một số việc, không phải cứ có tình cảm là được.

Khi biết được cô là con gái của ả đàn bà lòng dạ ngoan độc kia, anh hận không thể xé xác cô ra thành trăm mảnh, thậm chí hận đến mức trong đầu anh lúc ấy đã xuất hiện ý nghĩ muốn giết chết cô.

Nhưng cuối cùng anh vẫn mềm lòng mà tha cho cô một mạng, chỉ có điều…cô lại dám bức ép bạn gái mới của anh rời khỏi anh.

Ngang ngược như vậy, xứng đáng bị chà đạp.

Lúc đó, anh định thuê người dùng một đao để kết thúc sinh mệnh của cô, nhưng cuối cùng vẫn là không cam tâm, nếu chỉ chết thì nhẹ nhàng với cô quá, anh muốn cô sống không bằng chết, muốn cô chịu mọi tra tấn, muốn dằn vặt cô mỗi giây mỗi khắc.

Vì vậy, anh quyết định cưới cô về, dưới danh nghĩa của người chồng mà từ từ tra tấn linh hồn cô.

Khiến cho Kì Mân Tuyết phải trả giá đắt về những tội ác mà cô và mẹ cô đã gây ra.

Quay trở về hiện tại, Cố Kiến Lăng nhìn người đang nằm trên giường mình, anh gọi người hầu vào, chán ghét nói: “Lôi cô ta đi đi, tiện thể lục trong tủ đồ dự phòng, tìm một cái ga trải giường để thay luôn”

Khi nói câu này, trong mắt anh lộ ra sát khí, khiến cho người hầu run lấy bấy, vội vàng dạ dạ vâng vâng vài cái rồi kiếm cớ chuồn lẹ.

Sau khi người hầu thay ga trải giường, Cố Kiến Lăng mới yên tâm lên giường ngủ, trước khi nằm xuống, anh còn phủi phủi ga trải giường vài cái, tựa như có cái gì đó rất chướng mắt anh.

Mà Kì Mân Tuyết lúc này vẫn chưa tỉnh rượu, đang say bí tỉ, trong miệng lẩm bẩm vài câu gì đó mà người hầu không nghe rõ.

Sau khi đưa cô xuống phòng khách, nấu chút canh giải rượu cho cô, cuối cùng đưa cô về phòng ngủ riêng, nhìn cô gái khuôn mặt an tĩnh đang nằm trên giường, người hầu mới lặng lẽ lui ra ngoài.

Nếu để ý một chút thì sẽ phát hiện ra rằng, người hầu này chính là người vừa nãy được Kì Mân Tuyết hôn ở má.

Những việc mà cô bé người hầu làm, hoàn toàn là xuất phát từ lòng yêu mến đối với cô, Cố Kiến Lăng không hề sai khiến cô bé làm những việc này, nhưng lại làm Kì Mân Tuyết hiểu lầm nghiêm trọng…

Sáng hôm sau.

Kì Mân Tuyết vốn đang năm trên giường, đột nhiên lăn qua lăn lại vài cái, sau đó mơ màng mở mắt.

Trước mắt cô là một mảnh mờ mịt, toàn thân đau nhức, đầu óc ong ong, bên tai ù đi, khi cô định bước xuống giường, đột nhiên sức lực mất hết, ngã rầm một cái.

Tiếng “rầm'”vang đội này đã thu hút sự chú ý của cô người hầu nhỏ đang quét nhà, cô bé vội vàng buông chổi xuống, hấp tấp chạy vào phòng của cô để xem xét tình hình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK