• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49

Cô đã tưởng tượng ra vẻ mặt tức giận của anh sau khi nghe cô nói, nào ngờ anh lại phản ứng như vậy.

Tựa như không tin nổi, cô ngẩng đầu, ngước nhìn người đàn ông trước mắt.

Anh vẫn đẹp như vậy, sống mũi cao, môi mỏng lạnh lùng, đôi mắt sắc bén cùng hàng lông mày dày rậm.

Khuôn mặt kia vẫn yêu nghiệt như thường ngày, nhưng trong mắt anh lại không còn sự lạnh lẽo khiến trái tim cô rỉ máu kia nữa, chỉ còn lại vẻ bối rối cùng hối hận.

Cố Kiến Lăng này…cô không quen! Cố Kiến Lăng thấy cô ngơ ngác, còn tưởng rằng cô không hài lòng.

Anh thở dài, lắng lặng bước ra khỏi phòng.

Trước khi đi, anh để lại một câu: “Anh thật sự xin lỗi, em hãy suy nghĩ thật kĩ đi rồi cho anh đáp án.”

Sau khi anh rời đi, trong phòng lúc này chỉ còn lại một mình Kì Mân Tuyết, cô ngôi ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, trong đầu văng vẳng những lời nói ban nãy của anh.

Anh nói…muốn chịu trách nhiệm với cô.

Anh nói…anh nói rằng anh sẽ cố gắng quên đi Tân Lam.

Anh nói…muốn cùng cô bắt đầu lại từ đầu, hẹn hò yêu đương như bao người khác.

Là thật sao? Cô không nghe nhầm ư? Đây thật sự không phải là một giấc mơ sao? Có lẽ là không phải, bởi vì cô toàn mơ thấy ác mộng, có bao giờ mơ được một giấc mơ đẹp như thế này? Kì Mân Tuyết hít thở sâu, sau một hồi suy nghĩ, cô chóng đưa ra quyết định, cô quyết định sẽ đồng ý lời đề nghị của anh.

Mặc cho cả người đều nhức mỏi, cô vội vàng đứng dậy, toang định nói với anh về quyết định của mình.

Vừa bước xuống giường, gió lạnh từ cửa sổ ùa vào.

Xúc cảm mát lạnh khiến cô đột nhiên ý thức được, bản thân lúc này còn chưa mặc quần áo.

Cô vội vàng chạy vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, sau đó lấy quần áo mặc vào.

May mắn là trong phòng cưới còn có một tủ quần áo dự phòng, nếu không chắc cô cũng chẳng biết phải làm thế nào mất.

Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Kì Mân Tuyết gấp gáp đi xuống tầng hai, cô lần mò tìm đến phòng của anh, khẽ gõ cửa phòng.

“Ai đó?”

Thanh âm khàn khàn của anh truyền ra từ trong phòng.

Giọng của anh có chút kì lạ, Kì Mân Tuyết không nghĩ nhiều, vẫn tiếp tục gõ cửa, vừa gõ cửa, cô vừa nói: “Là em.”

Nghe thấy giọng nói của cô, Cố Kiến Lăng khẽ chửi thâm một tiếng, trong phòng truyền ra tiếng thở dốc nặng nề.

Kì Mân Tuyết đợi một lúc lâu cũng không thấy anh mở cửa, cô lo lắng anh đã xảy ra chuyện, vội vàng nhìn vào khe cửa, lại đột nhiên nhìn thấy một hình ảnh không nên nhìn.

Là Cố Kiến Lăng…đang tự an ủi mình bằng tay.

Kì Mân Tuyết vội vàng rời mắt đi, đứng thẳng người.

Cô lắc đầu, cố gắng xóa đi hình ảnh kia.

Lúc này, ở trong phòng.

Cố Kiến Lăng khẽ thở hắt ra, bàn tay anh liên tục chuyển động lên xuống.

Từ khi vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy cơ thể cô, nơi nào đó của anh đã sớm ngẩng cao đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK