• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36

Về đến biệt thự, Cố Kiến Lăng vội bế Kì Mân Tuyết ra khỏi xe, trước khi đưa cô vào phòng, anh quay đầu nói với Lăng Tô: “Điều tra toàn bộ sự việc vừa xảy ra cho tôi”

Lăng Tô hơi bất ngờ, vẻ mặt này của anh…là đang muốn báo thù cho Kì Mân Tuyết sao? Lẻ nào trong lúc cậu không biết, tình cảm của bọn họ đã tiến triển đến mức này? Như đọc được suy nghĩ của Lăng Tô, Cố Kiến Lăng lạnh giọng giải thích qua loa một câu: “Đừng nghĩ lung tung, tôi chỉ là không muốn chuyện ngày hôm nay xảy ra lần thứ hai mà thôi.

Dù sao thì đích thân tôi hành hạ cô ta vẫn vui hơn nhiều”

Lăng Tô nhìn Cố Kiến Lăng, trong đầu nghĩ: Cố tổng, bộ dạng nói dối của ngài thật sự quá lộ liễu, có quỷ mới tin lời ngài nói! Đáng tiếc, ý nghĩ này cậu không dám nói ra khỏi miệng.

Trừ khi cậu không cần công việc này nữa.

Lăng Tô như có điều suy nghĩ nhìn anh một lúc, sau đó lui ra ngoài, bắt đầu tiến hành điều tra, thu thập tư liệu.

Lúc này, ở một nơi khác.

Tiểu Huệ dẫn theo cảnh sát đến căn nhà kia, trong lòng cô vừa hoảng hốt vừa lo sợ, cô đã cố gắng báo cảnh sát nhanh nhất có thể, nhưng cuối cùng vẫn mất hơn 30 phút.

Chỉ sợ…chị gái cô lành ít dữ nhiều…Vừa đến nơi, cảnh tượng mà cô và cảnh sát trông thấy không phải là cảnh Kì Mân Tuyết bị cưỡng hiếp hay đang phản kháng, mà là cảnh sáu người đàn ông đang nằm chật vật trên mặt đất, kẻ thì mặt dính đầy máu tươi, kẻ thì người đầy vết bầm tím, còn có kẻ đã bất tỉnh nhân sự.

Trong đầu Tiếu Huệ chứa đầy dấu chấm hỏi.

Chuyện này là sao đây? Tất cả những người này đều do chị cô đánh bại à? Hay là anh rể đã cứu chị?

Nhưng Kì Mân Tuyết là chị gái của cô, cô hiểu rõ hơn ai hết, chị ấy không hề lợi hại đến mức một mình cân hết sáu gã đàn ông.

Vậy nên đáp án chỉ có thể là anh rể đã cứu chị ấy.

Trong tiềm thức của Tiểu Huệ, có lẽ đáp án này cũng không khó tin lắm.

Mặc dù nhìn anh rể có vẻ không thích chị của cô lãm, nhưng dù sao hai người cũng là vợ chồng, chông cứu vợ là chuyện đương nhiên mà, không phải sao? Cũng không trách Tiểu Huệ suy nghĩ đơn giản như vậy, nói thế nào đi nữa thì cô bé cũng chỉ mới 17 tuổi, còn chưa hiểu được cái gì gọi là lòng người rét lạnh.

Nhưng nhìn chung thì lần này đúng là Kì Mân Tuyết không ngờ đến, cô không nghĩ rằng trong lúc cô tuyệt vọng nhất, người xuất hiện cứu cô lại là Cố Kiến Lăng và người của anh.

Dù sao thì cách đây không lâu, anh còn thuê người cưỡng hiếp cô không chỉ một lần cơ mà.

Có lẽ mục đích anh cứu cô cũng không tốt đẹp gì cho cam, nhưng dù sao thì cũng tốt hơn trước kia rất nhiều.

Nếu có thể chung sống hoà bình cùng anh, dù không có được tình yêu từ anh, cô cũng rất vui rôi.

Đúng lúc đầu óc Kì Mân Tuyết đang bay xa, đột nhiên phía cửa phòng truyền đến tiếng động cót két.

Hoá ra là có người mở cửa.

Kì Mân Tuyết cứ ngỡ là người giúp việc trong nhà vào đưa bữa tối, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, cô mới sững sờ, quên cả phản ứng.

Là…là Cố Kiến Lăng! Trên tay anh cầm một cái khay đựng đầy thức ăn, từ từ bước đến phía giường, sau đó đặt lên giường, lạnh nhạt nói với cô: “Ăn đi”

Mặc dù trên mặt anh không có biểu cảm gì, ngữ khí cũng không thân thiện được bao nhiêu, nhưng ánh mắt kia dường như đã bớt đi một chút hận ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK