Chương 6
Mà Tống Lân lúc này cũng nhìn thấy người mà mình vừa đụng phải là Kì Mân Tuyết – người tình trong mộng suốt 13 năm nay của anh.
Ánh mắt anh sáng lên, vội vàng chạy đến đỡ cô dậy, quan tâm lo lắng hỏi han cô: “Tuyết Tuyết, em có sao không? Có đau chỗ nào không? Để anh xoa cho đỡ đau nhé?”
Anh vừa nói một câu, thành công khiến Kì Mân Tuyết dùng ánh mắt như đang nhìn người ngoài hành tinh để nhìn anh.
Tống Lân này có nhầm lẫn ở đâu không đấy? Tuyết Tuyết? Cái kiểu xưng hô thần tiên gì thế này? Không khỏi…
có chút thân mật rồi! Hơn nữa, cái câu “đau chỗ nào để anh xoa”
này sao nghe cứ quái quái thế nào ấy nhỉ? Chẳng lẽ bây giờ cô nói cô đau ở mông? Sau đó sẽ xấu hổ nhường nào đây? Mẹ ơi, nghĩ thôi cũng không dám nghĩ! Có lẽ là đứng trước mặt người mình yêu, ai rồi cũng trở nên ngốc nghếch, Tổng Lân vốn là người đỗ thủ khoa, lúc này lại ngốc đến mức không thế nói nổi.
Chẳng là, anh thấy cô im lặng, cho rằng cô ngại ngùng, sợ làm phiền anh, vì vậy cố gắng gặng hỏi: “Tuyết Tuyết, đừng ngại, đau ở đâu nói anh nghe xem”
Kì Mân Tuyết bị anh hỏi dồn dập, không còn cách nào đành nhắm mắt trả lời: “Đau…đau mông”
Tống Lân theo bản năng đưa tay đến sau mông cô, định xoa xoa vài cái, lúc bàn tay kia sắp chạm vào bờ mông cong của Kì Mân Tuyết, anh đột nhiên ý thức được hành động này có bao nhiêu bất nhã.
Anh vội vàng rụt tay về, ngại ngùng nói với cô: “Xin lỗi, anh hơi ngốc, làm em khó xử rồi!”
Vừa nãy Kì Mân Tuyết thấy anh sắp chạm vào mông cô, định tẩn cho anh một trận, cũng may là anh kịp thời thu tay lại, cô đành phải nuốt xuống ý định muốn đánh anh bầm dập kia.
Cô phủi tay đứng dậy, cười khẽ một cái, sau đó nói: “Không sao, em không để ý đâu.”
Nụ cười của cô rạng rỡ như ánh mặt trời, đập vào mắt Tống Lân, như muốn xuyên thẳng vào trái tim của anh, hoà tan nó.
Tống Lân ngơ ngác ngắm nhìn cô, sau đó đột nhiên lắc đầu thật mạnh.
Trong lòng anh nghĩ: Không được!
Tuyết Tuyết đã có chồng, việc mày làm là phải khống chế cảm xúc, không để nai con chạy loạn, ở phía sau âm thầm bảo vệ cô ấy! Giúp cô ấy chung sống hạnh phúc với người chồng hiện tại của mình.
Chừng nào Cố Kiến Lăng thật sự yêu thương cô, không hành hạ cô nữa, lúc đó anh sẽ hoàn toàn buông tay, để cô sống một cuộc sống hạnh phúc.
Kì Mân Tuyết trên đường đụng phải Tống Lân, thuận tiện cùng anh đến trường.
Hai người sau khi trò chuyện xã giao một hồi, liên kết đề tài để nói.
Bầu không khí im lặng một cách quỷ dị, để phá vỡ sự xấu hổ này, Kì Mân Tuyết quyết định lên tiếng trước: “Hôm qua…cảm ơn anh”
Quá vui mừng vì được người trong lòng bắt chuyện, Tổng Lân nhất thời đần ra, hỏi một câu ngu ngốc: “Cảm ơn chuyện gì?”
Kì Mân Tuyết im lặng, anh hỏi như vậy chẳng phải là làm khó cô sao? Là con gái, ai cũng không muốn nhắc lại chuyện mình bị chồng mới cưới tự tay dâng lên cho một lão già Một lúc sau, Tống Vũ mới phản ứng lại được, anh gấp gáp xin lỗi cô: “Xin lỗi, anh nhất thời không nhớ ra, làm em khó xử rồi! Chuyện đêm qua kì thật cũng không có gì to tát, anh…anh tiện tay giúp một chút mà thôi!”
Kì Mân Tuyết cười cười, cô trời sinh tính tình đã thiếu muối, lại không giỏi nói chuyện, gặp phải một Tống Lân ngốc nghếch, lúc này ngoại trừ im lặng ra, cô không thể làm gì khác cả.
Đây chính là – hai kẻ EQ thấp nói chuyện với nhau.