Chương 55
Nói xong, cô còn dùng tay dụi dụi mắt, cố diễn cho “thật trân”.
Cố Kiến Lăng nhìn cô, anh nhếch môi, cười như không cười, thân thể lại một lần nữa tiến sát đến.
“Thật sao?”
Anh kéo dài âm cuối, phối hợp với khuôn mặt hoàn hảo không tì vết kia, anh lúc này càng thêm dụ dỗ người đối diện.
Kì Mân Tuyết như bị anh mê hoặc, suýt chút nữa nói ra sự thật.
Cô lắc đầu thật mạnh, cố gắng dời mắt sang chỗ khác.
Cố Kiến Lăng cười khẽ, cũng không trêu chọc cô nữa, bắt đầu khởi động xe, đi đến trung tâm thương mại.
Xe lái đi, Kì Mân Tuyết khẽ đưa tay sờ lên khuôn mặt đỏ bừng của mình, nhịp tìm cô hỗn loạn vô cùng, hồi lâu sau cũng không có dấu hiệu bình ổn lại.
Khoảng 20 phút sau, xe của anh dừng trước cổng trung tâm thương mại.
Nơi đây vừa được khai trương, mọi thứ vẫn còn mới tinh.
Dường như mối quan hệ của người bạn tên Lâm Dương kia rất rộng, trung tâm chỉ vừa mới khai trương nhưng đã thu hút được rất nhiều khách hàng.
Cũng đúng, Cố Kiến Lăng hoàn hảo như vậy, bạn của anh chắc cũng không phải dạng vừa.
Hai người sánh vai, nắm tay nhau đi vào trung tâm thương mại, đi đến khu bán quần áo nữ.
Suốt đường đi, mặt Kì Mân Tuyết đều đỏ như trái cà chua chín, mà Cố Kiến Lăng thì vẫn thản nhiên như không có việc gì, mỗi lần cô muốn giật tay ra, anh đều giữ lại, lý do của anh rất không đáng tin: “Đừng nghĩ nhiều, anh chỉ là không muốn tìm phiên phức, bị đám con gái kia vây quanh rồi bày tỏ tình cảm thôi.”
Kì Mân Tuyết nửa tin nửa ngờ, rốt cuộc cũng an phận để anh ăn đậu hủ của mình.
Hai người đi đến trước một cửa hàng, Cố Kiến Lăng đứng đó, bá đạo nói một câu: “Muốn mua gì thì cứ thoải mái lựa đi.”
Kì Mân Tuyết gật đầu, cũng không khách sáo nữa, bắt đầu lựa đồ, vốn dĩ anh và cô đến đây để mua quần áo, cô cũng không phải ngại làm gì, lại mất công dây dưa.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại vốn luôn nằm yên trong túi quần của anh đột nhiên reo chuông, anh lấy điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình hiện lên cái tên quen thuộc.
Là Lâm Dương.
Cố Kiến Lăng nhướng mày, nhấn nút nghe máy.
“Có chuyện gì?”
Anh lạnh nhạt nói một câu.
Lâm Dương mặc kệ anh lãnh đạm, giọng nói vẫn vui như nở hoa: “Sang chỗ tôi một chút đi, có việc muốn bàn bạc với cậu.”
Cố Kiến Lăng không hề do dự, lập tức từ chối: “Không, muốn gặp thì tự mò qua.”
Lâm Dương nói chen thêm một câu, lập tức khiến thái độ của anh thay đổi.
“Là chuyện có liên quan đến Tân Lam.”
“Tân Lam?”
Cố Kiến Lăng hơi do dự, anh nhìn cô gái đang loay hoay lựa đồ một lúc, rốt cuộc vẫn lựa chọn rời đi.