• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61

Ông ta nói xong, đợi một lúc lâu sau, Cố Kiến Lăng mới quay đầu nhìn ông ta, anh nhàn nhạt nói: “Ông là Uông Thứ, người mà một tuần trước vừa đến tìm gặp tôi, muốn hợp tác với tôi phải không?”

Thấy anh nhớ được tên mình, Uông Thứ không những không vui vẻ, ngược lại càng bất an hơn.

“Đúng…đúng vậy ạ!”

“Nghe nói ông muốn bao nuôi vợ tôi?”

“Tôi…tôi…”

Ông ta lắp bắp, mãi không nói thành câu hoàn chỉnh.

“Vốn dĩ tôi định đồng ý chuyện hợp tác, nhưng nhìn tình hình hiện tại…tôi cảm thấy chuyện hợp tác này không cần thiết nữa.”

Uông Thứ nghe xong, còn chưa kịp tìm lý do để bào chữa cho bản thân thì cơ thể đã không chịu nổi, ngã xuống đất rồi ngất xỉu.

Cố Kiến Lăng một ánh mắt cũng không để lại cho ông ta, anh nhìn Kì Mân Tuyết, khẽ nói: “Sang bên kia mua được không?”

Kì Mân Tuyết nở nụ cười, thoải mái trả lời: “Em không có vấn đề gì, ở đâu cũng được.”

Cố Kiến Lăng thấy cô cười, khoé môi cũng bất giác cong theo, hai người nhanh chóng cất bước rời đi, để lại mớ hỗn loạn kia cho Lâm Dương xử lý.

Lâm Dương nhìn bóng lưng hai người đang nhỏ dần, lại nhìn quản lý đang khom lưng, cất giọng hỏi: “Quản lý Chu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Quản lý Chu run rẩy, vội vàng tóm tắt những việc vừa xảy ra.

Lâm Dương nhướng mày, trong ánh mắt lo sợ của quản lý Chu và Tôn Liên, anh ta nhàn nhạt nói một câu: “Quản lý Chu, tôi tin tưởng ông nên mới để ông làm quản lý, nhưng ông khiến tôi quá thất vọng, ánh mắt của ông quá kém.

Điều mà một quản lý phải đáp ứng trước tiên là không được trông mặt mà bắt hình dong, đến cả điều kiện cơ bản này ông còn không đáp ứng được, tôi làm sao dám để ông tiếp tục làm ở đây nữa? Tôi cho ông cơ hội cuối cùng, tự viết đơn xin thôi việc đi, đừng để đến khi rời đi lại trở thành quá khó coi.”

Ngữ khí của Lâm Dương cũng không tính là quá khó chịu, dù sao thì quản lý Chu cũng là bạn của thầy giáo cũ anh ta, do thầy giáo anh ta giới thiệu.

Nể tình thầy trò nên anh ta mới nhận quản lý Chu vào làm, không ngờ mới ngày đầu mà mọi việc đã hỏng bét rồi.

Quản lý Chu nghe thấy lời Lâm Dương nói, vẻ mặt không thể tin nổi, vốn dĩ định nói thêm vài lời nữa, nhưng sau khi nhìn thấy tia sáng sắc lạnh trong mắt Lâm Dương, ông ta đành ngậm ngùi, khẽ cúi đầu cảm ơn rồi rời đi.

Tôn Liên đứng ở góc khuất, thấy Lâm Dương không nhắc đến cô ta thì trong lòng mừng rỡ, thầm nghĩ: Lẽ nào là vì cô ta có nhan sắc nên Lâm thiếu không nỡ sao? Trước kia, Tôn Liên vẫn còn có chút e ngại Lâm Dương nên không dám lên kế hoạch câu dẫn người đàn ông này, nhưng hiện tại, có vẻ như anh ta cũng biết thương hoa tiếc ngọc.

Nếu đã như thế, vậy thì chọn anh ta trở thành đối tượng mới cũng rất tốt, ít nhất thì Lâm Dương đẹp hơn lão già mập ú họ Uông kia nhiêu, mặc dù tài sản riêng của anh ta không nhiều như Uông Thứ, nhưng tài sản mà anh ta thừa kế của Lâm gia thì lớn hơn nhiều, nói trắng ra là Uông Thứ không có cửa so sánh với Lâm Dương.

Tôn Liên còn đang đắm chìm trong mộng đẹp, đột nhiên lại bị thanh âm của Lâm Dương làm cho tỉnh táo trở lại.

“Còn cô nữa, lập tức đi kết toán lương rồi cút.”

Lâm Dương nhìn về phía Tôn Liên, lạnh lùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK