• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19

Cô liếc nhìn Triệu Dung đang đắc ý, ánh mắt lạnh băng không có nhiệt độ, làm cho Triệu Dung hơi run rẩy, cô ta cố gắng bình tĩnh, quát Kì Mân Tuyết: “Cô trừng cái gì? Có tin tôi làm cô mù luôn không hả?”

Kì Mân Tuyết không nói gì nữa, cô quay đầu bước vào phòng vệ sinh gần đó, định tìm kiếm vật gì đó để làm khô phần ướt át nơi bầu ngực mềm mại, chỉ là không ngờ khi cô vừa đặt chân vào phòng, đột nhiên…

“Cạch”

Cửa phòng bị mở ra, hai gã đàn ông không thấy rõ mặt bước vào, một gã dùng tay bịt miệng cô, gã còn lại nhanh chóng chốt cửa, sau khi xong việc, bọn họ mới yên tâm thở phào một cái, nhìn Kì Mân Tuyết đang giãy dụa, trong mắt hiện lên tia bỉ ổi, gã đàn ông đang bịt miệng cô lấy một chiếc khăn tay nhét vào miệng, sau đó buông cô ra, dùng dây thừng trói cô lại, xong việc, cả hai gấp gáp cởi thắt lưng.

Kì Mân Tuyết bị trói ngồi bệt trên nền gạch ướt át, bất lực nhìn bọn họ lần lượt cởi quần, cô không hiểu, cô có lỗi sao? Tại sao năm lần bảy lượt đều gặp phải những chuyện này? Là Cố Kiến Lăng làm sao? Hay là Triệu Dung? Cố Kiến Lăng hẳn là sẽ không làm ra chuyện này trong bữa tiệc, bởi vì nếu cô bị cưỡng hiếp, anh sẽ là người đầu tiên bị chỉ trỏ.

Nhớ đến ánh mắt oán hận mà lúc nãy Triệu Dung nhìn cô, Kì Mân Tuyết dường như đã xác định được kẻ bày ra trò này.

Nhưng việc quan trọng bây giờ không phải là tìm ra người hãm hại cô, mà là nghĩ cách kéo dài thời gian.

Làm sao đây? Làm sao đây? Đầu óc cô lúc này vô cùng hỗn loạn, mắt thấy bọn họ đã cởi đến quần lót mà cô vẫn chưa nghĩ ra cách gì hữu dụng cả.

Lúc đang lo lắng bất an, đột nhiên cô nhìn thấy một ống tre nhỏ chui vào từ khe hở của cánh cửa, từ trong ống tre đó tuôn ra một làn khói trắng, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã mềm nhũn, ý thức dần dần rời khỏi cơ thể.

Hai gã đàn ông kia đã cởi được quần, nhưng sau khi hít phải làn khói kia cũng lần lượt ngất đi.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

Triệu Dung vui vẻ khoe thành quả của mình với Triệu Vân: “Chị họ, em xử lý ổn thỏa rồi, khoảng một giờ nữa chúng ta sẽ dẫn người đến chứng kiến cảnh cô ta nằm rên rỉ dưới thân của hai người đàn ông”

Triệu Vân nghe xong, trong lòng mừng thâm nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Em làm như vậy…

không hay lắm, dù sao thì cô ấy cũng không có lỗi gì”

Triệu Dung khinh thường xì một cái, giọng điệu kiêu ngạo: “Cô ta gả cho Cố Kiến Lăng đã là có lỗi với em rồi, chị tìm hai người đàn ông còn ít đấy, nếu là em, em tìm mười người, à không, là hai mươi người, chơi chết cô ta mới thôi”

Triệu Vân cúi đầu không nói gì, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng, trong lòng thầm nghĩ: Triệu Dung quả nhiên là đồ ngu, đáng đời bị ả lợi dụng.

Một giờ sau.

Buổi đấu giá đã kết thúc, không bất ngờ lắm, mảnh đất thuộc về Cổ Kiến Lăng.

Cổ Kiến Lăng hài lòng bước ra khỏi phòng đấu giá, ung dung đi tìm cô vợ của mình, nhưng anh không ngờ là tìm mãi chẳng thấy cô đâu, trong lòng anh hơi tức giận.

Đã bảo đừng chạy lung tung, thế mà dám không nghe lời.

Hản là hôm nay anh đối xử với cô không tồi nên cô sinh lòng ảo tưởng chăng? Chẳng biết thân biết phận gì cả.

Chờ trở về biệt thự của anh, nhất định phải cho cô một bài học, để cô tự ý thức được bản thân mình là hạng người thấp kém gì.

Đúng lúc anh đang bực bội, một tiếng hét thất thanh vang lên, thành công thu hút sự chú ý của anh.

Là tiếng hét của Triệu Dung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK