Chương 72
Còn nhớ vài tiếng trước, khi còn đang ở nhà, nghe tin anh đang ở bệnh viện, cô không thể đợi được một giây nào cả, vội vàng bắt taxi, giữa đường lại gặp sự cố, mặc cho chân bị thương vẫn điên cuồng chạy đến bệnh viện, thật không ngờ cảnh tượng mà cô nhìn thấy lại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cô.
Anh không gặp tai nạn, trên người anh chỉ dính một chút bụi bẩn, không có thương tích gì lớn, còn cô thì trật khớp chân.
Thật sự bất công…
Cuộc sống đôi khi thật sự rất bất công…
Cô đem cả trái tim để yêu một người, lúc cô quyết định buông bỏ, anh lại lần nữa khiến cô mù quáng đâm đầu vào.
Một thời gian dài chịu đựng sỉ nhục, lại không ngờ chỉ vì hai tuần sống trong ánh mắt dịu dàng của anh mà cô đã chìm đắm.
Kì Mân Tuyết, mày đúng là đồ không có cốt khí – cô tự mắng thầm trong lòng.
Kì Mân Tuyết vừa chạy vừa nghĩ lung tung, đến khi đứng trước cửa biệt thự, chân cô đã sưng lên một mảng.
Đau…
đau ở cổ chân, hơn hết nữa là đau ở trái tim…
Sau khi bước vào nhà, việc đầu tiên mà cô làm không phải là tự nhốt mình trong phòng rồi khóc lóc, mà là tự xử lý, băng bó vết thương.
Theo như lời của Cố Kiến Lăng, sức khỏe của Tân Lam là quan trọng nhất.
Đối với anh mà nói, sức khoẻ của cô ta thì quý giá, còn của cô thì chẳng đáng một đồng.
Đúng là đủ tàn nhẫn…
Sau khi băng bó xong vết thương, Kì Mân Tuyết mang theo cái chân quấn đầy băng gạc trăng, đi từng bước khập khiễng lên phòng.
Vừa bước vào phòng, cô đã lập tức chốt cửa rồi tự đắm chìm trong thế giới nội tâm của riêng mình.
Nước mắt cô chực rơi, lần qua gò má xinh đẹp.
Có trời mới biết, lúc đang ở bệnh viện, cô đã cố gắng như thế nào để không rơi nước mắt ngay lúc đó.
Cô nào có mạnh mẽ hay quật cường như những gì cô thể hiện chứ? Tất cả chỉ là một lớp ngụy trang có thể bị vỡ tan bất cứ lúc nào mà thôi…
Rắc rối như vậy, chỉ đơn thuần là vì không muốn bản thân trở nên quá yếu đuối trước mặt Tân Lam, và cả trước mặt người đàn ông máu lạnh kia mà thôi…
Cũng chỉ sau khi vê phòng, cô mới có thể thả lỏng bản thân, khóc một trận thật lớn.
Thật sự rất muốn buông bỏ mọi thứ…
Nghĩ đến những tủi nhục mà bản thân mình đã phải chịu đựng, Kì Mân Tuyết lại thấy không cam tâm.
Cô cố gắng như vậy, sao có thể vì Tân Lam trở về mà chịu thua đây? Không được, cô phải đấu tranh đến cùng, không thể tiếp tục bị Tân Lam đè đầu cưỡi cổ nữa.
Mang trong đầu suy nghĩ đẹp, Kì Mân Tuyết đã thiếp đi từ lúc nào không hay.
Đến khi cô tỉnh dậy đã là sáu giờ tối, bâu trời đã sớm chuyển đen.
Nhìn đồng hồ trên tường, Kì Mân Tuyết hoảng hốt, vội vàng đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó xuống tầng một, vào phòng bếp nấu bữa tối như thường lệ.
Còn nhớ ngày hôm qua, anh vẫn còn khen rằng tay nghề nấu ăn của cô rất tốt, anh còn nói anh thích nhất là ăn cơm do cô nấu, bởi vì nó có hương vị gia đình.
Anh còn nói rất nhiều, rất nhiều nữa, hẳn là anh vẫn chưa quên đâu.
Chắc chắn là như vậy, chắc chắn tối nay, anh vẫn như mọi ngày, trở về ăn cơm cùng với cô.
Kì Mân Tuyết thâm trấn an bản thân ở trong lòng, sau đó làm những món mà anh thích ăn nhất với hy vọng hai người có thể sống cùng nhau thật hoà hợp một lần nữa, tựa như trước kia vậy.
Thế nhưng, sau khi cô làm xong bữa tối đã là bảy giờ tối, vậy mà Cố Kiến Lăng vẫn chưa trở về.