Chương 69
Cô nhìn đồng hồ, sau đó quyết định ném mọi thắc mắc sang một bên, đi tìm phòng bệnh số 32 theo lời ông bác sĩ xem thử.
Sau một hồi chật vật tìm kiếm, rốt cuộc cô cũng đã đến trước cửa phòng bệnh.
Kì Mân Tuyết khẽ thở ra một hơi, sau đó mở cửa phòng bệnh, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cô trực tiếp sững người.
“Bịch!”
Canh gà mà cô hầm cô anh và tập tài liệu trong tay cô không hẹn mà cùng nhau rơi xuống sàn, tạo nên âm thanh chói tai.
Cả người cô như bị bấm nút tạm dừng, tất cả các giác quan như bị ngưng hoạt động ngay tại thời điểm này, bởi trước mắt cô là hình ảnh Cố Kiến Lăng ngồi ở mép giường, bên cạnh anh là người phụ nữ đang vùi đầu vào lông ngực anh, vừa khóc vừa nói gì đó.
Vì khoảng cách khá xa nên Kì Mân Tuyết không nghe rõ cô ta nói gì, hiện tại, trong đầu cô chỉ còn lại hình ảnh trước mắt.
Trước mắt cô là hình ảnh người phụ nữ yếu đuối, cô ta như con chim non nép vào người anh, bàn tay anh khẽ vỗ nhẹ vào lưng cô ta, ánh mắt ôn nhu đến cực điểm.
Mà người phụ nữ đó, Kì Mân Tuyết không thể quen thuộc hơn, chính là người đã khiến cô và Cố Kiến Lăng hiểu lầm nhau một thời gian.
Cô ta không phải ai khác, chính là Tân Lam.
Tại sao Tân Lam lại ở đây? Tại sao Cố Kiến Lăng lại cùng một chỗ với Tân Lam? Tại sao…? Trong đầu Kì Mân Tuyết xuất hiện hàng loạt câu hỏi, nhưng không ai cho cô biết đáp án.
Cô cũng không dám suy đoán lung tung, sợ rằng những gì cô nghĩ sẽ trở thành sự thật.
Tiếng động mà Kì Mân Tuyết gây ra rất lớn, ngay khi cô vừa bước vào, cả Cố Kiến Lăng và Tân Lam đều phát hiện ra.
Kì Mân Tuyết nhìn hai người bọn họ, trong mắt cô hiện lên nỗi đau đớn đến tột cùng, cô vân đứng đó, chờ Cố Kiến Lăng đến giải thích.
Chỉ cần anh giải thích, dù có vô lý đến đâu, cô đều sẽ lựa chọn tin tưởng.
Tuy nhiên, trái ngược với tưởng tượng của cô, Cố Kiến Lăng dù đã đứng trước mặt cô nhưng ánh mắt anh lại không hề có độ ấm.
Tầm mắt anh dừng lại trên người cô một lúc, sau đó khẽ nhếch môi, thanh âm trào phúng cất lên những lời tàn nhân: “Ồ, diễn rất tốt nha, cô nên đi làm diễn viên, nếu không làng giải trí sẽ bỏ lỡ một nhân tài đấy”
“Anh…ý anh là sao?”
Kì Mân Tuyết ngơ ngác, hôm nay anh bị làm sao vậy? Thấy cô phản ứng như vậy, Cố Kiến Lăng càng tức giận hơn, dù anh đang cười nhưng nụ cười không hề lan đến đáy mắt.
“Cô còn giả vờ? Xem đi!”
Dứt lời, anh cầm lấy bức thư và những tấm ảnh trên tủ, ném mạnh vào người cô.
Kì Mân Tuyết run rẩy nhặt bức thư từ dưới đất lên, một góc của bức thư đã dính một chút canh gà mà cô làm rơi, khiến con chữ trên trang giấy bị nhoè đi, nhưng vẫn miễn cưỡng nhìn rõ được nội dung bức thư.
Ánh mắt cô lướt qua từng con chữ, theo thời gian, sắc mặt cô càng lạnh đi, cho đến khi đọc xong bức thư, cô ngẩng phắt đầu dậy, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đối diện, lạnh giọng chất vấn anh: “Anh nghĩ rằng bức thư này là do tôi viết?”
Đến xưng cô cũng đã đổi, có thể thấy được Kì Mân Tuyết đang rất giận.
“Nếu không phải là cô viết, vậy nét chữ này thì sao? Cô dám đảm bảo rằng nó không phải là của cô?”
Kì Mân Tuyết cúi đầu nhìn kĩ nét chữ, đúng là có phân giống với chữ của cô thật, nhưng cô chắc chắn cô chưa từng viết bức thư này.
Không cần nghĩ cũng biết, bức thư này là do Tân Lam thuê người giả nét chữ cô.