Chương 2
Để lại Kì Mân Tuyết năm trên sàn, nước mắt lăn dài trên gò má xinh đẹp, trông yếu ớt lại cô đơn.
Trong mơ màng, cô nói: “Anh ơi, rõ ràng 10 năm trước anh đã hứa là sẽ cưới em, hiện tại anh cũng đã thực hiện lời hứa, sao trái tim em lại đau đến thế này?”
Đáng tiếc, Cố Kiến Lăng sau khi tắm xong đã bỏ cô lại một mình, ra ngoài đi chơi với bạn bè.
Vậy nên…anh không nghe thấy những lời này.
Mà cho dù có nghe thấy thì đã sao? Có lẽ anh vẫn không có phản ứng gì lớn, chỉ sợ một cái liếc mắt anh cũng chẳng thèm quăng cho cô.
Cảm xúc của anh đối với cô bây giờ, không có yêu, chỉ có chán ghét và ghê tởm.
Chán ghét cha mẹ của cô, ghê tởm con người cô.
Cố Kiến Lăng vứt bỏ Kì Mân Tuyết, để cô ngồi dưới sàn nhà một mình trong đêm tân hôn, có lẽ chính anh cũng không nghĩ đến, ngày này 3 năm sau lại là ngày mà anh hối hận nhất.
Cũng là ngày mà anh nhận ra người thật sự đã chiếm lấy trái tim của mình.
Đêm.
Kì Mân Tuyết dù sao cũng là con người, có đau lòng đến mấy cũng cần phải ngủ, lúc này đây, cô đang nằm trên giường, hơi thở ổn định.
Cánh cửa đột nhiên kêu cót két một tiếng, từ từ được mở ra, theo sau đó là Cố Kiến Lăng chậm rãi bước vào.
Đi cùng với Cố Kiến Lăng còn có một người khác, là một người đàn ông trung niên, đối tác làm ăn của Cố Kiến Lãng.
Cố Kiến Lăng dùng ánh mắt chán ghét nhìn người con gái đang say giấc trên giường cưới, lạnh lùng nói với gã đàn ông: “Trịnh Bân, đêm nay ông chỉ cần đè Kì Mân Tuyết ra, hung hăng xâm phạm cơ thể cô ta, để tôi đứng từ xa quay clip lại đăng lên mạng, mảnh đất ở phía Đông thành phố kia sẽ là của ông.”
Trịnh Bân không chút do dự mà gật đầu đồng ý, vừa có gái đẹp đế xơi, vừa có được mảnh đất mà bao nhiêu người tranh giành, ông ta đương nhiên sẽ không ngu mà từ chối! Trịnh Bân rón rén bước đến, chuẩn bị vấy bẩn Kì Mân Tuyết, khi cô đang ngủ say trên giường không biết gì, ông ta đã đến gần cô, trên mặt mang theo nụ cười đê tiện, dùng bàn tay thô bỉ lần mò đến người cô.
Vì sống trong cực khổ suốt nhiều năm, cơ thể Kì Mân Tuyết vốn rất nhạy cảm, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thế đánh thức cô.
Nhưng riêng đêm nay, có lẽ là do cả ngày phải cùng anh đón tiếp khách khứa quá mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống giường, cô đã ngủ rất ngon, mặc cho nguy hiểm sắp xảy ra với mình, cô cũng không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Khi bàn tay ghê tởm ấy sắp vén váy cô lên thì đột nhiên nhiên Tống Lân – em họ của Cố Kiến Lăng xông vào phòng, chạy đến trước mặt Trịnh Bân, đấm mạnh vào mặt ông ta.
Động tĩnh gây ra quá lớn, Kì Mân Tuyết cũng không ngủ tiếp được nữa, cô mơ màng mở mắt dậy, phát hiện trong phòng mình có đến 3 người đàn ông, nhất thời hoảng hốt hét toáng lên.
“Aaaaal”
Tiếng hét của cô thành công phá vỡ cục diện quỷ dị này, Tổng Lân chạy đến bên cô, ở trước mặt Cố Kiến Lăng kiểm tra trên dưới thân thế cô một lần.
Sau khi đã chắc chắn rằng cô không bị bất cứ tổn thương cũng như xâm phạm gì, cậu mới yên tâm buông cô ra, chất vấn Cố Kiến Lăng: “Anh Kiến Lăng, tại sao anh lại làm như vậy? Nếu không phải là em vô tình nghe đám bạn của anh đang bàn tán về việc này, Tuyết Tuyết sẽ phải đối mặt với chuyện gì đây? Anh thân là chồng cô ấy, lại đem vợ mình dâng cho một lão già, anh có còn lương tâm không vậy? Anh có tin rằng nếu em nói lại chuyện này với bố mẹ anh, anh sẽ mất hết tất cả”
Cố Kiến Lăng nghe một loạt những lời trách móc giận dữ từ Tống Lân, khuôn mặt hoàn hảo không một tì vết kia vẫn không có bất cứ sóng gió gì, lạnh lùng lại lãnh đạm như cũ, tựa như anh không hề sợ hãi.