Chương 25
Dùng lọ thuốc trong tay tao cũng có thể khiến cô ta nói ra sự thật, hơn nữa không uy hiếp đến sức khoẻ, biểu hiện bên ngoài cũng không khác gì khi bị thôi miên.
Đời này tao làm việc ác nhiều rồi, bây giờ coi như làm việc thiện một lần, tích đức cho con cháu đời sau”
Lý do rất có sức thuyết phục, khiến thuộc hạ Ất không chút do dự mà tin tưởng, ánh sáng thánh phụ phát ra từ trong mắt hắn ta ngày càng nồng đậm.
Có điều…gã thuộc hạ Ất không biết rằng thuộc hạ Giáp là người do Tô Trảm cài vào từ trước.
Tô Trảm này mặc dù là đứa con thất lạc nhiều năm của Tô gia, nhưng trước đây hắn ta không phải là loại ăn không ngồi rồi, ngược lại hắn có một thân phận rất ít ai biết đến.
Tô Trảm, hắn chính là ông trùm của thế giới ngâm, thế lực trong tay hẳn ngay cả Cố gia cũng kiêng kị vài phần.
Phần lớn người trong giới lẫn ngoài giới, chỉ cân biết được thân phận của hắn, liền không chút chần chừ gọi một tiếng Trảm gia.
Cố gia kiêng kị hắn, đương nhiên không phải là vì Cố gia yếu kém, chỉ là những năm gần đây, Cố gia tập trung phát triển tập đoàn, ngược lại bỏ bê thế lực ngâm, thành ra ở mảng này, Cố gia có vài phần thua kém Tô Trảm.
Nhưng xét tổng thể thì Cố gia vẫn bỏ xa Tô Trảm đến hàng trăm cây số, ngoại trừ mảng thế lực ngầm, những mảng khác Cố gia đều đứng đầu khu vực Châu Á.
Quay lại vấn đề chính, nhờ thế lực to lớn mà Tô Trảm đang nắm giữ trong tay, hắn đã thuận lợi cài người của mình đến bên cạnh Cố Kiến Lăng từ mấy tháng trước, vốn nghĩ đây chỉ là cạnh tranh vô nghĩa giữa một nhân vật lão làng trong giới kinh doanh và một ông trùm xã hội đen, không ngờ bây giờ gã thuộc hạ Giáp này lại có việc cần dùng đến.
Khoảng nửa tiếng trước, thuộc hạ Giáp nhận được mệnh lệnh từ phía Tô Trảm, ra hiệu hắn phải đảm bảo an toàn cho Kì Mân Tuyết, không để cô chịu bất cứ tổn thương gì, còn dặn dò hắn phải mang theo thức ăn đến để phòng ngừa cô bị đói bụng.
Mặc dù gã thuộc hạ không biết vì sao Trảm gia nhà hắn lại để ý đến một người phụ nữ như thế, nhưng nhận được mệnh lệnh, hẳn cần phải hoàn thành nhiệm vụ mà Trảm gia giao phó, có những thứ không nên thắc mắc thì vẫn nên giữ trong lòng sẽ tốt hơn.
Thuộc hạ Ất thấy thuộc hạ Giáp thất thần, vội vàng đập bả vai hẳn, ép thấp giọng nhắc nhở: “Mày còn chậm chạp nữa thì lão đại sẽ phát hiện mất!”
Tiếng nhắc nhở của thuộc hạ Ất kéo suy nghĩ của thuộc hạ Giáp về thực tại, hai người nhìn quanh một lúc, sau khi xác định không có ai nghe lén hay nhìn lén thì mới bước vào căn phòng tối tăm kia.
Dù không có ánh sáng nhưng hai người bọn họ đều có đeo một chiếc kính công nghệ cao, nhờ vậy mà có thể dễ dàng nhìn thấy được mọi thứ xung quanh.
Mà Kì Mân Tuyết ngôi trong phòng nghe hết cuộc trò chuyện của bọn họ, trong lòng thầm cảm thấy may mẫn, nhưng theo đó còn có chút chua xót.
Ngay cả thuộc hạ của anh cũng biết rằng dùng phương pháp thôi miên sẽ gây hại cho cô, vậy thì Cố Kiến Lăng không thể nào không biết chuyện này, dù đã biết nhưng anh vẫn bảo thuộc hạ thôi miên cô.
Kì Mân Tuyết rũ mi mắt, che đi nét bi thương dưới cửa sổ tâm hồn.
Hoá ra trong lòng anh, tính mạng của cô lại rẻ mạt đến thế.
Tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, Kì Mân Tuyết đành nhắm mắt, chấp nhận số phận.
Khi chất lỏng kia được bọn chúng rót vào miệng cô, cảm nhận vị đắng chát trong khoang miệng, nương theo dòng chất lỏng đang trượt xuống dạ dày, hai hàng lệ trong mắt cũng tuôn trào ra.
Quả nhiên là thuốc tốt, chỉ khoảng hai phút sau, Kì Mân Tuyết đã cảm thấy đầu óc cô đau dữ dội, bên tai ong ong, trước mắt cô hiện lên rất nhiều hình ảnh, có xa lạ, có cả quen thuộc.