Chương 15
Cố Kiến Lăng đứng ở bên ngoài phòng nghe anh ta nói như vậy thì sắc mặt hơi cứng lại, vốn dĩ định phản bác, nhưng sau khi nhìn thấy cô thì đổi ý, im lặng không nói gì.
Mặc dù anh rất chán ghét người trước mắt, nhưng không thể không thừa nhận rằng cô rất đẹp.
Dùng từ khuynh sắc khuynh thành cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp của cô.
Nhưng…xinh đẹp thi sao chứ? Xinh đẹp nhưng tâm địa như rắn độc, anh chán ghét loại người này.
Lúc anh còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, chuông điện thoại đột nhiên reo lên, anh nhìn màn hình, là trợ lý.
Anh nhất nút nhận cuộc gọi, giọng nói gấp gáp của trợ lý truyền đến: “Thiếu gia, chỉ còn 30 phút nữa là nhập tiệc, từ biệt thự của ngài đến nơi đó mất 20 phút, ngài…nhớ chú ý thời gian”
Sắc mặt Cố Kiến Lăng vô cùng khó coi, lần đầu tiên anh bị trợ lý nhắc nhở, trước đây anh luôn khống chế thời gian rất tốt, không ngờ hôm nay lại bị Kì Mân Tuyết làm cho thất thần đến tận mấy lần.
Anh không nói gì, lập tức ngắt điện thoại, sau đó thúc giục chuyên viên trang điểm.
“Như vậy cũng tạm ổn rồi, Zoey, làm một kiểu tóc đơn giản cho cô ấy đi, càng nhanh càng tốt”
Zoey là tên nước ngoài của chuyên viên trang điểm kia, mặc dù anh ta không phải là thợ làm tóc, nhưng cũng biết đôi chút về nghề này, làm một kiểu tóc đơn giản hẳn là không thành vấn đề.
Zoe bắt tay vào làm, cũng không làm quá cầu kì, chỉ đơn giản là búi tóc cô lên cao, sau khi làm xong thì đẹp ngoài dự kiến.
Cổ cô rất thon, làm kiểu tóc này trông cô càng quyến rũ hơn, xương quai xanh tinh xảo, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, hai cánh môi mềm mại cùng sống mũi cao thắng, mỗi một nét trên khuôn mặt cô đều khiến người ta khó mà rời mắt được.
Cố Kiến Lăng nở nụ cười hài lòng, nắm tay cô bước lên xe rời đi.
Khoảng 20 phút sau thì xe đã dừng trước nơi tổ chức bữa tiệc.
Địa điểm là một khách sạn cao cấp, tổ chức bữa tiệc là Tô Nam – người đứng đầu tập đoàn Tô thị, bữa tiệc ngày hôm nay nhằm mục đích giới thiệu cho mọi người biết về em trai thất lạc của hắn – Tô Trảm.
Kì Mân Tuyết sánh vai cùng Cố Kiến Lăng bước vào, vừa ngồi vào bàn, cô đã thu hút mọi ánh nhìn.
Một phân là do cô đi cạnh Cố Kiến Lăng, rước lấy không ít ánh mắt đố kị và ghen ghét, một phần là do vẻ ngoài của cô quá nổi bật, thậm chỉ còn xinh đẹp hơn cả mấy cô minh tinh mà Tô Nam mời đến.
Kì Mân Tuyết cố gắng làm lơ ánh mắt của bọn họ, nhưng dường như có một số người vẫn không chịu yên phận, luôn muốn đến gây chuyện với cô.
Ví dụ như nữ minh tinh tuyến mười tám Hạ Liên.
Hôm nay cô ta hao hết tâm tư mới xin được một tấm thiệp mời để có tư cách tham dự bữa tiệc này, mục đích là muốn tìm cho mình một kim chủ chống lưng.
Mà từ lúc Cố Kiến Lăng bước vào đã trở thành mục tiêu của cô ta.
Người đàn ông này, cô ta biết.
Là Cố đại thiếu gia có gia thế hiển hách, vẻ ngoài điển trai, dáng người cao ráo, năng lực trời phú, là người tình trong mộng của không biết bao nhiêu cô gái.
Nếu có thể quyến rũ được người đàn ông này, sự nghiệp của cô ta nhất định sẽ bước sang trang mới.
Mặc dù anh ấy đã có vợ, nhưng như vậy thì sao chứ? Dù sao cũng chưa có con, hơn nữa anh ta còn rất trẻ, chỉ cân bỏ chút công sức là có thế khiến hai người bọn họ ly hôn, nói không chừng vị trí Cố thiếu phu nhân sẽ là của cô ta.
Mang theo tính toán trong lòng, Hạ Liên ngẩng cao đầu bước đến vị trí mà Kì Mân Tuyết đang ngồi, đứng đối diện với cô, từ trên cao nhìn xuống, khinh thường mở miệng: “Cô là Kì Mân Tuyết, là con ả nhà quê được Cố thiếu gia cưới về đó à?”