• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 80

Lời nói của Tân Lam có yếu đuối, có kiên cường, thành công khiến trong lòng Cố Kiến Lăng xuất hiện dao động, anh khẽ nói: “Em vẫn còn đang ở bệnh viện phải không? Chờ ở đó, anh sẽ qua đó ngay lập tức!”

Dứt lời, anh tắt máy, để lại Tân Lam với nụ cười hài lòng trên môi.

Thời gian chờ đèn đỏ cũng vừa vặn kết thúc, Cố Kiến Lăng lái xe rẽ sang hướng bệnh viện X.

Anh vốn định đi đến bệnh viện trung tâm thành phố, nhưng giữa đường lại đổi mục tiêu, chỉ đáng thương cho Kì Mân Tuyết, còn đang ở trong phòng bệnh nuôi hy vọng.

Lúc này, ở bệnh viện X.

Tân Lam đi vào phòng tắm, sau khi do dự một lúc, cô ta cắn răng, dùng tay hất nước lên vết thương trên bả vai.

Vết thương trên vai cô ta tuy không sâu nhưng dù sao thì đó cũng là vết thương, hơn nữa còn chưa lành hẳn, cố ý dùng nước lạnh thấm vào như vậy…

quả thật rất đau! Tân Lam cắn răng chịu đựng để không thét lên, mục đích của cô ta là không để Cố Kiến Lăng đến bệnh viện trung tâm thành phố, nếu bây giờ cô ta tạo ra âm thanh lớn, nhất định sẽ bị bác sĩ và các bệnh nhân phòng bên chú ý.

Đây không phải là kết quả mà cô ta muốn.

Tân Lam âm thầm chịu đựng cơn đau rát, dù đau đớn như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến bộ dạng chật vật của Kì Mân Tuyết, trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy vui sướng.

Cũng không biết tại sao mà hận ý của cô ta đối với Kì Mân Tuyết lại lớn như vậy, lớn đến mức cô ta cam chịu làm tổn thương bản thân chỉ vì không muốn nhìn cô sống thoải mái…

Rốt cuộc là ghen tị, hay là do có nguyên nhân đăng sau đây?

Đúng như mong muốn của Tân Lam, chưa đến 10 phút sau, Cố Kiến Lăng đã có mặt ở phòng bệnh mà cô ta đang năm.

Vẻ mặt anh hốt hoảng, bước chân vội vàng, vừa đứng trước mặt cô ta, còn chưa đợi cô ta nhập vai, anh đã lo lắng cất giọng hỏi: “Lam Nhị, vết thương của em sao rồi? Sao lại bất cẩn đến mức để nước thấm vào vết thương thế kia?”

Tân Lam giương đôi mắt ấm ức nhìn anh, môi cô ta khẽ mím lại, làm ra vẻ do dự một lúc lâu, cho đến khi nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn trong mắt Cố Kiến Lăng, Tân Lam mới ngập ngừng lên tiếng: “Em…

em đi tắm…”

Cố Kiến Lăng nhíu mày, vẻ lo lắng trong giọng nói bớt dần, thay vào đó là sự bực bội và khó chịu: “Em bị cái gì vậy? Bác sĩ đã dặn là trước khi đi tắm phải đeo dụng cụ chống nước lên vai rồi mà?”

Cố Kiến Lăng xưa nay vốn ghét nhất là những người đãng trí, bởi vì anh cảm thấy mỗi khi họ hỏi đi hỏi lại một vấn đề gì đó, thật sự rất phiền.

Tân Lam lại không hề biết điều này, hơn nữa cô ta cũng không phải là người đãng trí, cô ta chỉ đơn thuần là đang làm theo kế hoạch mà hai mẹ con bọn họ bày ra, vì chưa từng gặp trường hợp Tân Lam quên trước quên sau nên Cố Kiến Lăng cũng không nói với cô ta về vấn đề này.

Vì thế, khi cảm nhận được sự bực bội đến từ người đàn ông đối diện, Tân Lam không khỏi sững sờ.

Kể từ ngày cô ta trở về, Cố Kiến Lăng chưa bao giờ dùng vẻ mặt này với cô ta…

Tại sao hôm nay lại? Tân Lam âm thầm trấn an bản thân ở trong lòng, cô ta vẫn rất tự tin vê chính mình.

Dù nhan sắc của cô ta không bằng Kì Mân Tuyết, nhưng xét về chiêu trò thì Kì Mân Tuyết không có cửa đấu với cô ta.

Có lẽ là do suy nghĩ quá nhiều nên sinh ra ảo giác thôi, chắc chắn Cố Kiến Lăng vẫn không thay đổi – Tân Lam thầm nhủ trong lòng.

Cô ta lấy lại tự tin, nhớ đến câu chất vấn hồi nãy của Cố Kiến Lăng, Tân Lam cúi đầu, thấp giọng tự trách: “Thật xin lỗi…

Em xin lỗi anh, em…hiện tại trong lòng em rất bất an, cứ nghĩ đến việc sau này anh và cô ấy sẽ sống cùng nhau đến cuối đời, bỏ lại em cô độc một mình, trái tim em lại không chịu được…cũng vì thế nên em quên mất phải mang dụng cụ chống nước khi đi tắm.

Cố Kiến Lăng, có phải em rất vô dụng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK