Chương 9
Bà chủ thở dài, bà không còn cách nào, khuyên cũng đã khuyên rồi, chỉ là người ta một mực không chịu nghe.
Bà vào tiệm lấy rượu, tiện thể lấy thêm dụng cụ mở chai, sau đó đưa cho cô, sau khi nhận lấy tiền từ cô gái trẻ, nhìn bóng lưng cô ngày càng nhỏ, cho đến khi không thấy gì nữa, bà mới lắc đầu, giọng điệu có chút tiếc nuối: “Tuổi còn trẻ, hà cớ gì phải đâm đầu yêu một người để rồi bị dẫn vặt như vậy chứ..
Kì Mân Tuyết nhìn chai rượu trong tay, trong đôi mắt phảng phất nét tò mò.
Cũng phải, từ nhỏ đến lớn, trong mắt giáo viên và bạn bè, cô luôn là một học sinh ngoan, dù đã hai mươi tuổi nhưng cô chưa một lần chạm đến rượu.
Kể cả trong ngày cưới, cô vì sợ uống rượu sẽ say, bỏ lỡ đêm tân hôn mà cô vừa kháng cự lại vừa mong đợi, liền lấy lý do dạ dày không tốt để tránh không uống phải loại chất lỏng kia.
Chỉ là hôm nay đang đi trên đường, nhìn thấy cửa hàng, cô chợt nghĩ đến câu nói bâng quơ của người bạn thân cũ – Tân Lam: “Rượu không xấu như chúng ta vẫn nghĩ, nó có thể giúp ta giải sầu, đem hết uất nghẹn cùng uỷ khuất trong lòng tuôn trào ra”
Do dự một chút, cô liền quyết định nếm thử.
Sau khi mở nắp ra, mùi hương nhẹ nhàng tinh tế vương vấn quanh chóp mũi cô, khiến cô có chút muốn chìm đắm trong hương thơm tuyệt vời này.
Cô tự nhủ với lòng mình, chỉ đêm nay thôi…
cô muốn cho bản thân mình thoải mái một lần.
Cũng không màng hình tượng gì nữa, cô đưa chai rượu lên miệng, nhẹ hớp một ngụm to.
Vị cay nồng xen lân thêm chút ngọt dịu lập tức bủa vây lấy vị giác cùng khứu giác của cô, nhưng cô không ghét bỏ nó, tiếp tục đưa chai lên miệng, một lần lại một lần, một hớp lại một hớp, liên tục lặp đi lặp lại.
Vừa đi vừa uống, đến khi về tới biệt thự của Cố Kiến Lăng, chai rượu cũng vừa vặn cạn đáy.
Cô quăng cái chai đi, khập khiễng bước vào biệt thự, lúc đi đường thì ý thức vẫn tỉnh táo, nhưng không hiểu sao vừa về đến nhà, nhìn căn biệt thự quen thuộc trước mắt, tác dụng của rượu đã bắt đầu, sự mơ màng xâm chiếm lấy đầu óc cô.
Cô loạng choạng bước qua cánh cửa, nhìn cô người hầu đang quét dọn trước mắt, không hiểu sao cảm thấy cô bé có chút đáng yêu.
Có lẽ nhờ có tác dụng của rượu thúc đẩy, cô tiến lại gần, đôi môi hồng vẫn luôn nhu thuận lúc này lại trở nên quyến rũ đến cực điểm.
Không có son môi làm nền, cô vẫn có thể đẹp đến động lòng người như thể.
Đôi môi hông mang theo chút hương rượu hôn bẹp một cái vào má của cô người hầu nhỏ, làm cô bé đứng hình một lúc lâu, sau đó đỏ mặt cúi đầu tiếp tục làm việc.
Kì Mân Tuyết dưới cơn say vẫn luôn làm loạn, từ hôn người hầu cho đến liếc mắt đưa tình với bảo vệ, sau đó đá lung tung vào đồ đạc trong nhà, ra sức dùng tay đập phá tấm ảnh cưới trên tường.
Cô vẫn vô tư quậy phá như vậy, không biết rằng mọi hành động của mình đều bị Cố Kiến Lăng ở trên cầu thang nhìn thấy.
Lại nói, hôm nay anh đi làm về sớm, bắt gặp một Kì Mân Tuyết khác thường như vậy, không khỏi cảm thấy có chút mới mẻ.
Ngày thường cô vẫn luôn cúi đầu, bộ dáng mềm mại, chưa từng thấy cô yêu mị như thế này.
Vẻ hứng thú xẹt qua khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt của anh, khiến anh lúc này trông đẹp đến nao lòng.