• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71

Tân Lam cười yếu ớt từ chối anh: “Không được, sao em có thể để anh lại một mình? Em liều mạng quay về nơi này không chỉ vì muốn lấy lại công bằng cho bản thân mà còn muốn được nhìn thấy anh một lần nữa, dù là lần cuối cùng cũng tốt.”

“Hơn nữa, dường như Tiểu Tuyết rất không phục, em phải giải thích rõ ràng, nếu không lòng em sẽ không yên.”

Kì Mân Tuyết đứng nhìn cô ta diễn, đợi đến khi cô ta nói xong, cô mới chậm rãi lên tiếng: “Theo như lời cô nói, những gì xảy ra trong tấm ảnh kia hoàn toàn là sự thật? Tôi thuê người đến cưỡng hiếp cô? Vậy tại sao cô lại có được những tấm ảnh này?”

Ánh mắt Tân Lam chuyển qua người cô, thanh âm thất vọng nói: “Tiểu Tuyết, đừng như vậy nữa…

Nhìn cậu thay đổi như thế, tớ rất đau lòng, tớ không mong muốn điều gì khác, chỉ hy vọng cậu cho tớ một lời xin lỗi…”

Tân Lam không biết nên giải thích như thế nào cho hợp lý, không còn cách nào khác, cô ta đành trả lời qua loa lấy lệ.

Đáng tiếc, Kì Mân Tuyết không hề có ý định buông tha cho cô ta, cô lạnh giọng nhắc nhở Tân Lam: “Trả lời vấn đề mà tôi đưa ra đi, đừng nói sang chuyện khác.”

Sau khi Kì Mân Tuyết nói xong câu này, Tân Lam cảm nhận được ánh mắt của Cố Kiến Lăng hướng tới, cô ta tức giận đến mức siết chặt hai bàn tay, cố gắng kiềm chế để không phát hỏa ở thời điểm này.

Con khốn! Chờ đến lúc tao hoàn toàn lấy được lòng tin của Cố Kiến Lăng, mày nhất định sẽ không thoát khỏi tay tao! Tân Lam thầm nhủ trong lòng, nghĩ đến cảnh tượng sau này, cảnh tượng Kì Mân Tuyết phải trơ mắt nhìn cô ta và Cố Kiến Lăng thân mật nhưng vẫn không làm gì được, bỗng chốc trong lòng cô ta thấy sảng khoái đến lạ.

Vẫn như cũ, Tân Lam dùng giọng nói yếu ớt đến mức nổi da gà kia giải thích: “Tiểu Tuyết, cậu nhất định muốn làm lớn mọi chuyện như thế sao…

Thật sự tớ chỉ muốn đòi lại công bằng cho bản thân mà thôi, tớ chỉ cần một lời xin lỗi từ cậu…”

Thấy cô ta cố ý nói vòng vo, ánh mắt Kì Mân Tuyết trâm xuống, cô lạnh giọng, lần thứ hai nhắc nhở cô ta: “Nói trọng điểm.”

Sau khi biết bản thân không thể kéo dài thời gian được nữa, tròng mắt Tân Lam khẽ đảo, nhanh chóng nghĩ ra lý do: “Hôm ấy có một người đàn ông tình cờ đi ngang qua, trùng hợp là người đàn ông đó từng được tớ giúp đỡ, vì khi ấy có quá nhiều người nên anh ta không dám xông đến cứu tớ, chỉ dám đứng từ xa ghi hình lại.

Tiểu Tuyết, cậu thật sự không nhớ sao? Lúc đó anh ta suýt chút nữa bị cậu và bốn gã đàn ông kia phát hiện, may mắn là anh ta chạy kịp, sau đó, anh ta tìm gặp tớ, đưa cho tớ những tấm ảnh này.”

“Vậy tại sao anh ta chỉ toàn chụp góc nghiêng mà không chụp chính diện? Cô không thể nói rằng lúc đó tôi chưa từng quay mặt sang phía anh ta.’ “Tớ…

tớ…

tớ cũng từng hỏi đến vấn đề này, anh ta nói rằng vì khi đó trời khá tối, màn hình điện thoại anh ta lại rất sáng, rất dễ gây chú ý, cho nên anh ta không dám chụp chính diện mặt cậu…’ “Ồ, chuẩn bị còn rất kĩ lưỡng nha, không có sơ hở gì, nhưng vậy tại sao…”

Kì Mân Tuyết trào phúng cô ta vài câu, sau đó định hỏi câu tiếp theo, không ngờ đột nhiên Tân Lam quỳ sụp xuống, thanh âm nức nở cầu xin cô: “Tiểu Tuyết, đừng hỏi nữa được không? Chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, tớ thật sự không muốn nhắc lại thêm một lần nào nữa…”

Tân Lam sợ Kì Mân Tuyết lại đưa ra thêm vài thắc mắc không nằm trong kế hoạch của cô ta, vội vàng ngắt lời cô trước.

“Sao vậy? Không phải cô muốn đòi lại công bằng cho bản thân sao? Đã quyết định như vậy thì phải chuẩn bị tâm lý chứ?”

Tân Lam lại cứng họng, cô ta yếu ớt định phản bác lại, không ngờ Cố Kiến Lăng vốn dĩ luôn trâm mặc, đột liên lên tiếng: “Đủ rồi Cố Kiến Lăng nhìn Kì Mân Tuyết, ánh mắt anh lúc này không hề có độ ấm: “Kì Mân Tuyết, cô làm loạn đủ chưa? Tôi sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với cô vào thời điểm thích hợp, bây giờ sức khoẻ của Lam Nhi đang rất không tốt, cô ấy cần nghỉ ngơi, cô cút về được rồi.”

Dứt lời, anh đỡ Tân Lam đang quỳ trên mặt sàn dậy, trong ánh mắt ngơ ngác của Kì Mân Tuyết, anh đưa Tâm Lam về giường bệnh, để lại cô đứng sững người ở nơi đó, khẽ lẩm bẩm: “Cút ư…”

Kì Mân Tuyết không biết cô đã chạy ra khỏi cái nơi ngột ngạt kia bằng cách nào, cô chỉ biết, hiện tại cô đang rất muốn khóc! Nhưng nơi đây đông người như vậy, dù có khóc cũng chẳng thoải mái chút nào…

Kì Mân Tuyết dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK