Chương 70
Vài năm trước, lúc cô và cô ta còn là bạn thân của nhau, không ít lần cô ta mượn vở của cô để chép bài tập, hơn nữa có vài lần cô ta còn không chịu trả.
Khả năng cao là vở của cô vẫn còn chất thành đống ở nhà cô ta, vì thế nên cô ta mới nắm rõ nét chữ của cô đến thế.
Hơn nữa, cần gì suy nghĩ sâu xa? Người phụ nữ đang cười khiêu khích ở trên giường bệnh kia chẳng phải là bằng chứng xác thực nhất rồi sao? Kì Mân Tuyết đã hạ quyết tâm rồi, có chết cô cũng không đội cái nồi này.
Nghĩ như vậy, cô lần nữa nhìn thẳng vào mắt anh, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Mặc kệ anh có tin hay không, tôi nói lại một lần nữa, bức thư này không phải là do tôi viết.
Nét chữ trong bức thư mặc dù khá giống chữ tôi, nhưng chữ của tôi, tôi có thể không nhận ra sao? Sao anh không nghĩ đến trường hợp Tân Lam thuê người giả chữ viết của tôi?”
Cố Kiến Lăng nghe cô nói một hơi dài, biểu cảm trên khuôn mặt anh tú kia vẫn không thay đổi.
Phản ứng này của anh khiến Kì Mân Tuyết biết, anh không hề bị cô thuyết phục, anh đã hoàn toàn tin lời Tân Lam, bởi vì trong mắt anh lúc này không mảy may có một tia dao động, có chăng chỉ là sự chế giễu khiến cô cảm thấy đau đớn tận tâm can.
Hồi lâu sau, rốt cuộc Cố Kiến Lăng cũng có phản ứng, anh nhìn cô, cất giọng châm chọc: “Kì Mân Tuyết, tôi nghĩ cô nên xem mấy tấm ảnh kia trước khi tìm lý do cho bản thân”
Ảnh sao? Kì Mân Tuyết nhặt những tấm ảnh đang nằm ngổn ngang trên mặt sàn lên quan sát, nhìn thấy nội dung trong những tấm ảnh, cả người cô nhất thời cứng đờ.
Tấm ảnh thứ nhất ghi lại cảnh tượng Kì Mân Tuyết đứng cùng bốn người đàn ông thân hình vạm vỡ, ánh mắt độc ác, khoé miệng khẽ câu lên, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ bên dưới chân mình, bên dưới cô là Tân Lam đang quỳ sụp xuống, hai tay cô ta buông thõng, quần áo trên người xộc xệch, trên khuôn mặt đẫm nước mắt kia là vẻ quật cường không chịu thua.
Tấm ảnh thứ hai không khác tấm ảnh thứ nhất là mấy, chỉ là Kì Mân Tuyết không đứng nữa, cô đang ngồi quỳ một chân, bàn tay cô nâng cằm Tân Lam lên, khuôn miệng hơi hé, dường như đang nói gì đó, vì là góc nghiêng nên nhìn không được rõ lắm.
Tấm ảnh thứ ba, ở tấm này, mọi việc đã thay đổi hoàn toàn.
Tân Lam chật vật năm trên mặt đất, quần áo trên người cô ta gần như đã bị trút bỏ hết, những nơi không nên để lộ đã lộ ra.
Ánh mắt cô ta tuyệt vọng, tay chân quơ lung tung, dường như đang cố gắng giãy dụa, bốn gã đàn ông kia đã đứng gần hơn, một trong số bốn gã kia cầm thiết bị quay phim, dường như đang chuẩn bị ghi lại cảnh tượng này, ba gã còn lại thì dùng ánh mắt tham lam nhìn thân thể cô ta.
Những tấm ảnh này trông rất chân thật, nhìn không giống hình photoshop chút nào.
Nhưng Kì Mân Tuyết chắc chắn người trong hình không phải là cô, cô không mất trí nhớ, có thể đảm bảo rãng những chuyện trong hình chưa từng xảy ra.
Hơn nữa, mặc dù góc nghiêng của “Kì Mân Tuyết” ở trong những tấm hình kia nhìn rất giống cô, cả kiểu tóc và dáng dấp cũng giống nốt, nhưng dưới góc nhìn của chính chủ thì vẫn có điểm khác biệt.
Ví dụ như, nhìn kĩ thì sẽ thấy người trong hình mập hơn cô một chút.
Kì Mân Tuyết nhanh chóng bắt lấy điểm khác biệt này, cô ngẩng đầu, đưa một trong những tấm hình kia đến trước mặt anh, khẽ nói: “Nếu như anh nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra cân nặng của người trong hình và tôi không tương xứng.”
Cố Kiến Lăng cầm lấy tấm ảnh từ tay cô, anh quan sát kĩ, phát hiện những lời Kì Mân Tuyết nói quả thật có điểm đúng.
Anh quay người nhìn về phía Tân Lam, còn đang định nói gì đó thì phát hiện cô ta đã đi đến bên này từ lúc nào không hay.
Nhìn cơ thể mảnh mai gầy yếu kia, những lời vừa đến bên môi lại bị anh nuốt trở lại, khi anh đang sắp xếp lại từ ngữ cho hợp lý, Tân Lam yếu ớt lên tiếng: “Tiểu Tuyết nói không sai, người trong hình đúng là hơi nặng cân so với cô ấy, nhưng vì khi đó trời đang tối, ánh sáng cũng không rõ ràng nên bị như vậy…khụ…cũng là…khụ…điều dễ hiểu”
Tân Lam vừa nói vừa ho liên tục, khiến tia áy náy trong mắt Cố Kiến Lăng càng rõ ràng hơn.
Bước chân anh di chuyển, đi đến gần Tân Lam, khẽ vỗ lưng trấn an cô ta, thanh âm dịu dàng đến khó tin: “Lam Nhi, em không cần giải thích, chuyện này cứ để anh lo, em đến bên giường nghỉ ngơi đi, em đang bị thương, sức khoẻ của em vẫn là quan trọng nhất”